“Tôi không phải con gái của Lý Đỗ Quyên.” Vân Sâm nói dối, cô hỏi: “Người này là ai?”
Tòa Thành Nát ngơ ra tại chỗ, vì sao Vân Vân phải nói dối rằng mình không quen biết chị Đỗ Quyên chứ?
Anh không vạch trần lời nói dối của Vân Sâm, anh biết Vân Sâm làm như vậy là có lý do của cô.
Người thanh niên ở phía trước cười lớn: “Hóa ra tôi nhận nhầm người rồi, xin lỗi, cô đừng căng thẳng, tôi không phải người xấu đâu. Cô xem chúng ta đều là con người, đều là đồng bào cả.”
Vân Sâm càng thêm nghi ngờ, người bình thường sẽ giới thiệu bản thân như vậy sao, cô hỏi: “Thân phận của anh.”
Người thanh niên lập thức tự giới thiệu: “Vừa rồi tôi cũng đã nói, tôi tên Dư Triều Gia, là…”
Dư Triều Gia đến từ Trà Phủ.
Trà Phủ có ý thức tòa thành che chở nên hiện nay phát triển rất nhanh, giống với một thị trấn nhỏ phồn hoa vào trước ngày tận thế vậy. Anh ta là người trẻ tuổi đặc biệt nổi tiếng ở Trà Phủ.
Nghe được tin Hoa Đình còn có con người may mắn sống sót, sau khi anh ta chuẩn bị được một thời gian thì ngày đêm không nghỉ mà đi một mạch đến đây.
Anh ta đến vì Lý Đỗ Quyên.
Mười mấy năm trước, anh ta và chị mình là Dư Thanh Hà đã được Lý Đỗ Quyên cứu. Lý Đỗ Quyên coi họ như con ruột của mình, một đường đưa họ đến Trà Phủ luôn chăm sóc chu đáo cho họ, nhưng sau đó không rõ tung tích của chị ấy nữa.
Anh ta cho rằng Lý Đỗ Quyên có thể đã trở lại Hoa Đình, cho nên đến đây để đền ơn cứu mạng năm đó.
Vân Sâm nghe Dư Triều Gia kể lại xong, cô hơi nhướng mày. Nếu không phải xem qua nhật ký của chị Đỗ Quyên về hai chị em này, suýt chút cô nữa đã tin lời đối phương nói rồi.
Cành cây của Hoa Đình bất mãn vỗ lên mặt đất, còn là con ruột cơ đấy. Chị Đỗ Quyên khen ngợi Vân Sâm nhiều như vậy, nhưng khi nói chuyện trực tiếp cũng chưa từng nói nhiều như thế.
Vân Sâm quan sát Dư Triều Gia một hồi, trực giác của cô cũng không báo trước được điều gì.
Cô lại hỏi: “Anh là con người à?”
Dư Triều Gia thấy thái độ của đối phương đã buông lỏng hơn nhiều, anh ta vung bím tóc sau đầu: “Đương nhiên rồi.”
Ở đây đều là phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành, nếu anh ta không phải con người thì chẳng lẽ là ma quỷ à?
Dư Triều Gia cười hì hì nói: “Bây giờ có thể thả tôi ra được chưa? Em gái nhỏ tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Vân Sâm nâng cánh tay lên: “Trói anh ta lại.”
Cô đi trước một bước.
Dư Triều Gia kinh ngạc nhìn dây leo hành động như một con vật sống, nó trói cả người anh ta thành một cái bánh chưng. Đôi mắt đầy căng thẳng của anh ta nhìn thấy một ký hiệu.
Toàn bộ tóc của cô gái được quấn lên, phía sau lỗ tai có ký hiệu nụ hoa màu xanh.
… Là Thành Quyến Giả à.
Dư Triều Gia thả lỏng người.
Cái khác thì không nói, người đại diện được ý thức tòa lựa chọn thì phẩm hạnh cơ bản không có vấn đề gì.
Anh ta cúi đầu, trên người bị bao vây bởi dây leo màu xanh nhìn hình dáng thì không biết là loại thực vật gì, giống một loại biến chủng. Chẳng lẽ đây là tài năng của ý thức tòa thành Hoa Đình sao?
Cảnh tượng hai bên đường thay đổi rất nhanh, Dư Triều Gia không còn nhìn thấy bóng dáng của ma quỷ nữa, phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành Hoa Đình so với anh ta nghĩ còn lớn hơn nhiều.
Anh ta có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Hoa Đình có rất nhiều người sống sót sao?
Rất nhanh anh ta đã thấy được nơi con người sinh sống, bức tường kia… Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cho đến khi cổ đau nhức.
Dư Triều Gia: “…”
Anh ta cảm thấy Hoa Đình còn rất nhiều người may mắn sống sót, nếu không bức tường cao này được xây kiểu gì đây.
Anh ta bị đưa vào bên trong.
Hóa ra đây chỉ là bức tường bên ngoài sao?
Không thể không nói, loại tường rắn chắc này mang đến cảm giác rất an toàn. Ánh mắt Dư Triều Gia lưu luyến nhìn ra bên ngoài bức tường, khi đi vào bên trong bức tường thì anh càng kinh ngạc.
Phòng ốc rộng rãi, không gian nghỉ ngơi cực lớn, rõ ràng nhà cửa được bố trí rất tinh tế, thậm chí còn nhàn nhã thoải mái nuôi chó, nuôi thỏ và trồng trọt nữa…
Những khu vực sinh sống tràn ngập hơi thở của cuộc sống thế này trước khi tận thế là điều rất thường thấy.
Sau tận thế thì sự bao phủ của hơi thở tòa thành có hạn, không gian sống sinh hoạt cá nhân của con người trở nên rất nhỏ, nào còn có thể có một người có thể chiếm luôn một chỗ to như vậy để sinh sống.
Sau khi Dư Triều Gia nhìn xong, từ việc sử dụng dụng cụ thì anh ta đoán nơi này chỉ có một người sinh sống.
Dựa theo kinh nghiệm của anh ta và tình hình khi rời khỏi Hoa Đình, Hoa Đình quả thực không có người nào còn sống sót, cô nhóc này không biết là từ nơi nào đến Hoa Đình đây.
Nếu con người ở Hoa Đình đã thưa thớt như vậy, lại không giống dáng vẻ phát triển theo mặt kia, nhưng vẫn có thể phát triển nhanh như vậy…
Dư Triều Gia kiềm chế kích động nói: “Bây giờ có thể thả tôi ra chưa?”
Trên đường đi về nhà, Vân Sâm lặng lẽ quan sát Dư Triều Gia, cảm xúc của người này dễ dàng để lộ trên mặt.
Không biết thực sự là như vậy hay chỉ là cố tình giả bộ nữa.
Cô nói: “Trước tiên phải chứng minh thân phận con người của anh đã.”
Cô bước vào nhà và đi lên tầng hai, để dây leo ở lại với Dư Triều Gia.
Dư Triều Gia chú ý tới con chó trắng lười biếng nằm sấp trên mặt đất, anh ta nói: “Chó ở thời kỳ tận thế cũng không thể nuôi đến nỗi vô dụng như vậy, anh là Hoa Đình sao?”
Trên tầng hai, Tòa Thành Nát cất lên tiếng nói mà chỉ có Vân Sâm nghe được: “Anh phải nói chuyện với anh ta à?”
Vân Sâm nói: “Không phải anh muốn nói chuyện với con người à, người này chắc là con người đó.”
Hoa Đình trả lời: “Anh cũng cảm thấy anh ta là con người, nhưng mà chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.”
Vân Sâm gật đầu.
Cô đang tìm mấy quyển sách bài tập toán, cô cũng không biết đề bài tính toán nào thì được coi là khó. Cô chỉ có thể chọn những bài toán có cách giải dài và sao chép lại, cơ bản đều là đề bài từ số 23 đến 24, mỗi đề có hai đến ba câu hỏi.
Đề bài và đáp án phải được giáo viên đánh dấu chính xác mới được.
Đối với đề bài sai, cô và Tòa Thành Nát cũng không biết đáp án chính xác là gì.
…
Một tờ giấy trắng viết mấy đề toán được đặt ngay vị trí đèn chiếu sáng.
Tầm mắt của Dư Triều Gia di chuyển nhìn lên mặt tờ giấy: “Đây là… làm gì vậy?”
Vân Sâm nói: “Làm bài, đây là đề toán.”
Dư Triều Gia: “Tôi biết đây là đề toán, tại sao muốn để tôi làm đề toán vậy. Chị gái này làm ơn đừng nói với tôi là dùng cách buồn cười thế này để xác minh thân phận con người của tôi nhé. Đề toán đơn giản như vậy, cô đang coi thường sự thông minh của tôi đó, ngay cả loại đề này mà không làm được thì căn bản không xứng làm người.”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát đều không hiểu đề bài: “…”
Hai người họ tự an ủi mình, vừa khéo bọn họ đều không phải con người.
Bầu không khí đột nhiên trầm xuống, Dư Triều Gia giật mình nói: “Xin lỗi, bây giờ tôi sẽ làm bài, xin đưa tôi cái bàn và bút… Nếu không có bàn thì tôi có thể quỳ trên mặt đất để viết cũng được.”
Cô gái đi vào nhà, một tay khiêng cái bàn gỗ rộng, một tay xách ghế.
Vân Sâm để bàn ghế trên mặt đất, Tòa Thành Nát thả người thanh niên ngồi lên ghế, chỉ mở dây leo ở tay ra.
“Làm bài đi.”
Dư Triều Gia kinh ngạc liếc mắt nhìn. Người nói chuyện không phải là cô gái mà là giọng nói của một thiếu niên, là giọng nói của Hoa Đình sao?
Anh ta lẩm bẩm một câu mà không ai nghe được rồi nhanh chóng làm bài.
Vân Sâm nhướn cổ qua xem, đồng thời đối chiếu đáp án trong lòng bàn tay, nhìn qua không khác biệt mấy.
“Cạch!”
Dư Triều Gia buông bút, tờ giấy trắng đã được viết kín, anh nói: “Xong!”
Vân Sâm nhìn đáp án của ba câu hỏi nhỏ đều giống hệt đáp án trong lời giải, cô nhẹ giọng nói: “Anh ta là con người, có thể thả anh ta ra rồi.”
“Xin chào, tôi là Vân Sâm.”
Dây leo nới lỏng ra: “Tôi là Hoa Đình.”
“Dư Triều Gia.” Dư Triều Gia lại một lần nữa nói tên của mình, anh ta duỗi người hoạt động chân tay hỏi: “Tại sao hai người lại cảm thấy tôi không phải con người. Trong tòa thành chỉ có con người thôi mà, đây là nơi có ý thức tòa thành mạnh nhất!”
Anh giơ ngón cái lên, lộ ra những cái răng trắng sáng.
Mặc dù là ban đêm nhưng hàm răng trắng của anh ta như đang phát sáng, quả thực có thể trực tiếp làm một cái đèn chiếu sáng.
Vân Sâm mỉm cười, nhìn đồng bào của mình…
Cô có một nửa là con người, con người là đồng bào của cô.
Cô vẫn rất vui.
Tòa Thành Nát cũng rất vui, có thể nhìn ra được từ biên độ mà anh đung đưa dây leo chính của mình không ngừng.
Hai người họ không trả lời câu hỏi của Dư Triều Gia.
Dư Triều Gia đang muốn nói chuyện thì bụng anh ta đã kêu ục ục. Anh ta ôm bụng, khuôn mặt cứng đờ nói: “Ngại quá, mới đến mà đã ăn rồi. Thế này đi, chỉ cần cô cho tôi một bát cơm, tôi ăn xong sẽ nói cho hai người biết về bí mật siêu to mà con người có thể nâng cao tỉ lệ sống sót.”
Vân Sâm ngược lại có chút tò mò. Cô học được rất nhiều kỹ năng sinh tồn từ chị Đỗ Quyên, nhưng ai cũng muốn có thể học nhiều kỹ năng hơn nữa.
Cô nói: “Tôi đã hầm gà rồi nhưng vẫn chưa nhừ, bây giờ tôi đi hầm tiếp, một lúc nữa là có thể ăn rồi.”
Cô đi đến phòng bếp, Tòa Thành Nát ở lại nói chuyện với Dư Triều Gia.
“Bây giờ Trà Phủ thế nào rồi?”
Dư Triều Gia: “Anh hỏi ý thức của Trà Phủ hay sự phát triển của Trà Phủ?”
Hoa Đình nói: “Tôi đều muốn biết cả hai, anh có thể nói cho tôi biết được không?”
Dư Triều Gia cho rằng với quy mô và lịch sử trước đây của Hoa Đình thì anh sẽ là một ý thức tòa thành rất cao ngạo khó có thể đến gần, không ngờ lại lễ phép như vậy.
Anh ta nói: “Ý thức Trà Phủ là một cặp, ừm, một cặp anh em đặc biệt thích chơi khăm nhau, rất khó có thể miêu tả. Trà Phủ hiện tại đã là một tòa thành trung bình, hơi thở tòa thành có quy mô hơn 800 km vuông.”
Vân Sâm vểnh tai nghe, trong tay khuấy nồi canh gà.
Hoa Đình nghi hoặc: “Tòa thành tầm trung?”
Dư Triều Gia ngửi được mùi thơm của canh gà, tai anh ta giờ không thể nghe được gì cả, chỉ có thịt gà và canh gà là thứ anh ta đang nghĩ đến.
“Có thể cho tôi nếm cái đùi gà không, hay phần mông gà cũng được!”
Vân Sâm đưa mắt ra hiệu với Tòa Thành Nát, chờ anh ta ăn xong rồi nói tiếp.
Hoa Đình bình tĩnh trở lại, anh và Vân Sâm ngồi nhìn Dư Triều Gia ăn một cách vội vàng.
Trên bàn gỗ đặt một nồi nước luộc gà vẫn còn bốc khói, người thanh niên mặt như thoa phấn không để ý đến nồi canh nóng hổi, trực tiếp duỗi tay vào vớt gà, có thể thấy là anh ta đói đến mức nào.
Dư Triều Gia vừa ăn vừa nói với Vân Sâm: “Em là Thành Quyến Giả của Hoa Đình đúng không, nhìn chiều cao của em thì mới mười hai mười ba tuổi thôi. Nghe giọng nói của Hoa Đình thì có vẻ như vừa mới thức tỉnh không lâu, tôi đoán anh ấy mới tỉnh năm sáu năm nay. Tôi nhìn ra được hai người đã gặp phải rất nhiều chuyện, rất cảnh giác đối với con người.”
Anh ta thở dài, cắn miếng đùi gà: “Nhưng tôi là người tốt, một người cực kì tốt. Hai người đừng nhìn tôi còn trẻ tuổi, thực ra tôi cũng đã trải qua rất nhiều chuyện giống như hai người vậy.”
Nhìn dáng vẻ của Dư Triều Gia cũng không lớn lắm, nhưng cách nói chuyện của anh ta rất già dặn, Vân Sâm thử đoán tuổi của anh ta.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi, 27, 28 tuổi sao?”
“…” Dư Triều Gia dùng sức vỗ ngực nói: “Tôi năm nay vừa mới 22 tuổi thôi!”
Anh ta thở dài nói: “Nhớ lại lúc tôi mới hai tuổi thì ngày tận thế đã bắt đầu, hai người biết tôi sống những ngày thế nào từ lúc nhỏ không, tôi nói cho nghe…”
Vân Sâm và Tòa Thành Nát đơ ra, phần lớn thời gian ngày thường hai người ở chung đều rất yên lặng.
Hai người họ cũng có thói quen nói ít.
Người thanh niên vẫn đang bô bô nói chuyện, chưa bao giờ ngừng lại, khát quá thì uống ngụm canh gà rồi lại nói tiếp.
Vân Sâm lặng lẽ giơ tay lấy nút bịt tai trong túi công cụ ra để bịt lỗ tai lại.
Sau khi gặp Cô Bà thì cô đã làm mấy cái nút bịt tai này, vẫn luôn để nó trong túi.
Khi đeo nút bịt tai lên, thế giới trở lên yên tĩnh hẳn.
Hoa Đình đổi lại giọng nói mà chỉ cô mới có thể nghe được. Anh hơi tủi thân nói: “Em như vậy là không nghe được rồi, còn anh phải làm sao đây?”
Nút bịt tai không cản được giọng nói của ý thức tòa thành.
Vân Sâm: “Sờ sờ nhé?”
Trùng hợp Dư Triều Gia đang nói đến đoạn đau buồn, anh ta xua tay nói: “Em gái khách sáo rồi, em không cần an ủi như thế đâu, con trai sao có thể để một cô nhóc dễ dàng sờ loạn như thế được.”
Dưới gầm bàn, dây leo chính rậm rạp ỉu xìu dựa vào đầu gối của cô gái.
Hoa Đình nhỏ giọng ở bên tai cô nói: “…Vậy thì cần phải sờ sờ một tí.”
Đôi tai của Vân Sâm cảm thấy ngứa ngáy.
*
Vầng trăng bạc trên bầu trời tỏa ra ánh sáng cực sáng, Dư Triều Gia dùng tay lau nước luộc gà dính bên miệng.
Dây leo đưa đến một mảnh vải.
Dư Triều Gia nhận lấy: “Cảm ơn.”
Vân Sâm nhìn lướt qua miếng vải, cô không nhắc đối phương đó là khăn chùi đít của Niệm An.
Người thanh niên vừa cầm khăn lau vừa ngửi khăn lông mềm mại, nói: “Cái khăn lông này của hai người còn có hương thơm nữa à.”
Niệm An nằm một bên ngay lập tức: “Gâu gâu gâu!”
Ánh mắt nó u ám, cảm thấy như đang bị làm nhục vậy.
Vân Sâm lại cầm con dao lên, hết lần này đến lần khác dùng dao quẹt lên cạnh bàn.
Dao được bọc lại bằng bao da cho nên không để lại dấu vết ở trên bàn.
Bỗng nhiên con dao rơi xuống, vang lên một tiếng “Keng”.
Đồng thời phát ra một giọng nói với giọng điệu lạnh như băng.
“Bí mật mà anh muốn nói với chúng tôi là gì?”
Dư Triều Gia bị dọa sợ, khí thế của cô nhóc nhỏ này thỉnh thoảng toát ra làm anh ta sợ chết cha luôn.
Anh ta ho nhẹ, đè thấp giọng, tỏ vẻ thần bí nói: “Bí mật này chính là, ma quỷ có phân loại không giống nhau, mỗi loại có các hành động đặc thù rõ ràng, chỉ cần biết chúng nó thuộc loại ma quỷ nào thì có thể tăng tỉ lệ sống sót khi nhìn thấy loại ma quỷ đó.”
Anh ta nói xong thì nhìn cô gái ngồi trước bàn ăn, bao gồm cả dây leo đang tựa trên vai cô cũng bình tĩnh nhìn lại anh ta.
Chuyện gì thế này?!
Hai người bọn họ nghe thấy bí mật siêu to khổng lồ thế này mà cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào sao!