Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 2 - Chương 45



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tâm

Beta: Cyane

Một ngày như mọi ngày, Vân Sâm và Tòa Thành Nát vẫn rời giường từ sớm.

Hai người ở trong sân, một người đọc sách, một người tập luyện.

Vốn dĩ lúc này bọn họ nên ở trong tòa thành tìm tòi những góc chết, nhưng bây giờ thì không được, Dư Triều Gia đang ở đây.

Vân Sâm nhìn về phía căn phòng nhỏ, bức rèm thả xuống, cửa phòng đóng chặt. Niệm An đang ghé vào cửa, hai lỗ tai vẫn luôn rung lên.

Cô và Tòa Thành Nát ai làm việc nấy, mặt trời càng ngày càng lên cao.

Dư Triều Gia vẫn chưa chịu rời giường.

Người trong phòng vẫn khò khò ngủ ngon lành.

“Anh ta đã ngủ lâu lắm rồi đó.” Hoa Đình cảm thán, anh còn chưa thấy Vân Sâm ngủ lâu như vậy bao giờ, không phải là không muốn ngủ mà là không thể ngủ, thời gian trước kia vốn không đủ dùng.

Vân sâm cạn lời, cô không biết Dư Triều Gia có trái tim rộng lớn hay là thế nào nữa, cô đã đói bụng sắp chết rồi, giờ đã là giữa trưa rồi.

Đang tính bắt con thỏ nấu cơm thì cô lại nghe thấy tiếng hét thất thanh từ trong phòng.

Ngay sau đó cửa phòng lập tức mở ra, người thanh niên ôm bụng thét chói tai: “Nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở đâu vậy?”

Vân Sâm giơ tay chỉ góc bên kia, Dư Triều Gia lập tức biến mất như làn khói không thấy bóng dáng.

Tòa Thành Nát: “… Anh ta bị làm sao vậy?”

“Có thể do hôm qua ăn nhiều quá cho nên tiêu hóa không tốt.” Vân Sâm đi đến trước lồng thỏ, hàng rào gỗ đã bị chú thỏ hoang gặm vô cùng thê thảm, nhưng chúng nó cũng chẳng làm gì được bởi còn có một lớp dây leo ở bên ngoài.

Dây leo của Tòa Thành Nát khi ở trạng thái bình thường thì rất khó bị phá hư.

Cô xách một con thỏ xám lên, rồi lại nhìn vào lỗ thủng trên chiếc lồng, lớp đá trên mặt đất đầy những vết cào.

Thỏ có thói quen đào hang, nếu là lớp bùn đất thì không bao lâu nữa những con thỏ trong chiếc lồng này sẽ chạy sạch mất.

Vân Sâm ném con thỏ trong tay cho Tòa Thành Nát, còn mình lấy mấy con thỏ còn lại ra khỏi chiếc lồng.

Thỏ thích ăn cỏ khô hơn củ cải và rau xanh, không ăn những loại rau cải tươi khác như rau dưa và củ cải, cho nên chất thải của chúng cũng chỉ có mùi cỏ xanh, không hề hôi.

Ba con thỏ trong lồng đều là thỏ đực.

“Sau này bắt thêm hai con thỏ cái để chúng còn sinh ra thỏ con.”

Vân Sâm trở vào trong sân, vừa vặn lúc Dư Triều Gia từ trong nhà vệ sinh đi ra, anh ta rửa tay trong chính chậu nước uống dành riêng cho Niệm An.

Niệm An tức giận sủa ầm trời.

Nó sủa gâu gâu rồi nhắm thẳng cái mông của người thanh niên rồi chạy tới, nhưng giữa đường đã bị dây leo quấn chặt, xách qua một bên.

Hoa Đình nói: “Niệm An, không được!”

“Tên của chú chó này cũng có văn hóa ghê.” Dư Triều Gia cười hì hì nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào con thỏ trên tay cô gái: “Con thỏ này đáng yêu quá đi mất, trưa nay ăn thịt thỏ hả, tôi rất thích ăn đầu thỏ nấu cay*. À mà hôm qua em còn chưa nói em là người ở đâu nữa?”

(*Đầu thỏ nấu cay mlem mlem)



Vân Sâm hỏi: “Sao anh biết được tin Hoa Đình còn có người sống vậy?”

Dư Triều Gia đứng bên cạnh cô, anh cao hơn cô mấy cái đầu lận, nhìn dáng vẻ chắc là cao khoảng một mét tám.

Anh ta nói: “Bức tường và ngôi nhà của hai người là dùng năng lượng của thành xây lên đúng không, hẳn là phải cần rất nhiều năng lượng rồi.”

Vân Sâm đang chặt cổ thỏ, cô thản nhiên nói: “Ở đây không có gia vị, cũng không có người anh muốn tìm.”

Máu thỏ bắn tung tóe khắp người, mùi thật sự rất tanh, Dư Triều Gia nói: “Ai da, nếu biết như vậy thì tôi đã mang một ít gia vị đến đây… Trong ngày tận thế mà có thể gặp được những người khác cũng đã tốt lắm rồi.”

Vân Sâm nói: “Anh nói cũng đúng.”

Hoa Đình nhìn thấy hai người đều đang cười, nhưng cảm xúc mà anh cảm nhận được lại là…

Hai người này đều đang căng thẳng.

Anh muốn nghe tiếp về chuyện tòa thành tầm trung mà ngày hôm qua Dư Triều Gia kể.

Anh hỏi thì người thanh niên lại không trả lời mà né tránh, lẩm bẩm gì mà “Một bữa cơm đổi một tin tức, ở lại một đêm đổi một tin tức, mọi người phải trao đổi giá tương đương mới được”.

Hoa Đình nghe thấy những lời này, sau khi tiêu hóa xong thì chợt nói: “Anh muốn ăn cơm trưa xong rồi định dùng tin tức gì để đổi đây?”

Dư Triều Gia nói: “Được rồi, tòa thành tầm trung là cấp bậc của ý thức tòa thành mấy người, dựa vào tổng diện tích của phạm vi bao trùm của hơi thở tòa thành tỏa ra để tính, tổng cộng chia thành năm cấp: tòa thành nhỏ, tòa thành trung bình, tòa thành lớn, tòa thành cực lớn và tòa thành siêu lớn.”

Anh ta buông tay xuống: “Sau khi cấp bậc của ý thức tòa thành đạt đến trung bình thì sẽ biết được chuyện này… Đây là do anh hỏi tôi đấy, không phải là tôi cố ý hại anh đâu nha.”

Hoa Đình cũng không mấy để ý, lòng hiếu kỳ của anh đã được thỏa mãn rồi, dây leo ở trên vai cô gái lắc qua lắc lại.

Vân Sâm bắt nồi thịt thỏ xuống, cô nói: “Anh biết rất nhiều về ý thức tòa thành.”

Dư Triều Gia dùng hai ngón tay chỉ lên trán, tự hào nói: “Đương nhiên là tôi biết rất nhiều về ý thức tòa thành rồi, chị tôi cũng là Thành Quyến Giả đó.”

Hoa Đình dùng âm thanh chỉ một mình Vân Sâm nghe thấy, anh nói: “Người được ý thức tòa thành chọn đều không phải người xấu đâu.”

Vân Sâm không thể trả lời lại được, Dư Triều Gia vẫn còn đang đứng ở đây. Trong lòng cô thầm nghĩ: Chị gái Dư Thanh Hà của Dư Triều Gia là Thành Quyến Giả chứ anh ta đâu phải là Thành Quyến Giả đâu. Người chị thì có thể tin nhưng không có nghĩa là cũng có thể tin người em được.

Cần phải quan sát thêm.

Đôi mắt Hoa Đình nhìn chằm chằm vào Dư Triều Gia, anh rất hy vọng đây là người tốt, có thể ở lại chỗ này.

Cũng không phải anh muốn phát triển tòa thành… Chỉ là một mình Vân Vân làm lụng rất vất vả, nếu có người khác hỗ trợ thì cô sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trong lòng Hoa Đình không ngừng đọc đi đọc lại: Dư Triều Gia là người tốt, là người tốt, là người tốt…

Sau khi dùng cơm trưa xong, Vân Sâm phải ra ngoài để đi săn. Dư Triều Gia muốn đi theo, cô cũng đồng ý, cô đưa cho anh ta một ít công cụ đi săn đơn giản.

Hai người và một thành, còn có một con chó cùng nhau đi vào trong rừng.

*

“…”

“Bịch——” Một con cáo sắp sập bẫy lập tức chạy đi.

Vân Sâm bình tĩnh nhìn người thanh niên đang ngã trên mặt đất: “Anh đến đây để phá đám hả?”

Hoa Đình không kiềm được mà đánh giá, năng lực phối hợp cơ thể của Dư Triều Gia có vấn đề, trong rừng cây cứ đi vài bước là ngã. Hẳn là anh ta chưa từng đi săn, mấy cái công cụ và bẫy mà Vân Sâm đưa, anh ta căn bản không biết sử dụng hay bố trí ra sao.

Vân Sâm cũng không tức giận, cô chỉ hơi ngạc nhiên, với loại năng lực đi đứng này của anh ta, làm sao mà anh ta có thể vẫn còn sống trong thời kỳ tận thế này hay vậy?

Cô càng thêm chắc chắn, Dư Triều Gia có thể không mất một sợi lông nào mà đến được đây là nhờ vào tài năng của tòa thành Trà Phủ hoặc là đi xe đến đây.

Dư Triều Gia cười khổ đứng dậy khỏi mặt đất: “Mọi người đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng, vừa hay vận động chính là điểm yếu của tôi ấy.”

Nơi này ở trong phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành.

Hoa Đình hỏi: “Anh nói lúc anh hai tuổi thì đã xảy ra tận thế, với năng lực hành động này của anh, trong quá trình lẩn trốn sao có thể sống sót được hay vậy?”

Trong lúc chờ đợi câu trả lời của người thanh niên, hai lỗ tai Vân Sâm khẽ nhúc nhích, có tiếng động từ phía sau cây.

Cô giơ tay lấy mũi tên thổi đặt bên môi, nhắm thẳng về phía đó.

“…” Dư Triều Gia im lặng một hồi rồi nói: “Bởi vì tôi có một người chị dùng mạng của mình để bảo vệ tôi.”

Mũi tên bắn ra lập tức cắm thẳng vào một con rắn sọc khoanh dài bảy tấc.

Nhiệt độ không khí nóng lên, những con rắn hoạt động trong bụi cây ngày càng nhiều, loại rắn sọc khoanh này hầu hết đều là rắn độc, không thể để chúng cắn trúng.

Hoa Đình hớn hở khều con rắn sọc khoanh vẫn chưa chết này, con rắn cắn dây leo nhưng đối với anh mà nói chẳng hề hấn gì.

Vân sâm nói: “Trở về thôi.”

Có cái tên phá đám Dư Triều Gia này thì chắc chắn không thể che dấu được hành động của bản thân, động vật đều bị anh ta dọa chạy hết, cô không thể săn bát được.

Dư Triều Gia “A!” một tiếng rồi chạy tuốt đằng trước.

“Tốt quá, tôi vẫn thích ở trong tòa thành hơn, loại rừng nguyên sinh toàn là thực vật này làm tôi thấy không thoải mái tí nào.”

Anh ta đi rất nhanh, đi được một nửa mới phát hiện Vân Sâm và Hoa Đình vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt đầy tế nhị nhìn anh ta.

Vân Sâm hỏi: “Anh muốn đi đâu?”

Dư Triều Gia nói: “Không phải trở về à?”

Đứng ở đây không thể thấy được bức tường, nhưng anh ta nghĩ đây đúng là hướng để đi về.

Hoa Đình chỉ vào hướng ngược lại: “Về nhà đi bên này.”

Dư Triều Gia: “Ha, ha, bên này à… Thật ra tôi chỉ nói giỡn với hai người thôi!”

Vân Sâm và Tòa Thành Nát chẳng hơi đâu mà tin lời anh ta.

Vẻ mặt vừa rồi của anh ta rõ ràng đã chắc chắn nhà ở hướng bên kia rồi.

Lúc trước Dư Triều Gia bị dây leo trói rồi đi vào tòa thành, Vân Sâm vẫn chưa phát hiện ra, bây giờ anh ta tự mình đi cô mới để ý tới, người này không chỉ mù đường mà cũng chẳng có tí cảm giác về phương hướng nào.

Người như thế này vậy mà có thể sống sót đi đến Hoa Đình được.

Dư Triều Gia ở trong lòng Vân Sâm càng thêm kỳ lạ.

Không thể yên tâm về người này được, cô không muốn để đối phương ở bên cạnh Hoa Đình, hơn nữa người này hình như còn mang theo bí mật khác, nói chuyện giấu diếm đủ thứ.

Bên trong bức tường, Vân Sâm lại hỏi: “Mục đích anh đến Hoa Đình là tìm Lý Đỗ Quyên phải không?”

Dư Triều Gia nói: “Đúng vậy, đợi đến khi tìm được chị Lý thì tôi sẽ quay về Trà Phủ. Tôi cũng sẽ không ăn chực ở chực chỗ của em đâu, tôi sẽ dùng tin tức có ích để trao đổi.”

Thấy Vân Sâm không lên tiếng, anh ta bổ sung thêm: “Chị Lý không ở nơi này cũng không sao cả, tôi sẽ từ từ tìm xung quanh. Chắc em không biết rồi, chị ấy rất lợi hại, cho dù không có tòa thành cũng có thể sống sót được.”

“Bây giờ anh có thể quay về Trà Phủ rồi.” Vân Sâm nói thẳng với anh những gì cô biết về Lý Đỗ Quyên: “Lý Đỗ Quyên không ở Hoa Đình, trước đây không lâu chị ấy mới rời đi, mấy ngày nay cũng sẽ không trở lại Hoa Đình, anh không đợi được chị ấy đâu.”

Dư Triều Gia kinh ngạc: “Em biết Lý Đỗ Quyên sao?”

Hoa Đình tiếc nuối nhìn về phía Dư Triều Gia, nếu người này có thể thành thật hơn thì nói không chừng  Vân Vân đã đón nhận anh ta rồi.

Dây leo yên lặng xoa đầu cô gái, an ủi cô chớ đau lòng.

Bây giờ có một người đến đây, sau này còn có thể có nhiều người đến đây nữa, không cần lo lắng.

Cành cây hơi lạnh, đỉnh đầu Vân Sâm lại cảm thấy ấm áp.

Cô nhìn Dư Triều Gia nói: “Đúng vậy, tôi và chị Đỗ Quyên biết rõ về nhau, những loại ma quỷ còn lại tôi sẽ chép lại cho anh. Bây giờ hơi muộn rồi, anh có muốn đi cũng không kịp nữa, sáng mai anh có thể rời khỏi đây.”

Dư Triều Gia: “Khoan đã——”

Nhất thời anh ta cũng không biết nên nói gì.

Anh ta nên cảm thấy kinh ngạc về chuyện cô nhóc này đã biết các loại ma quỷ từ lâu, hay nên kinh ngạc vì Lý Đỗ Quyên lại thật sự còn sống đây?

Lý Đỗ Quyên là người phụ nữ mà hồi nhỏ Dư Triều Gia ngưỡng mộ nhất, anh ta sẽ chưa từng gặp được người phụ nữ nào lợi hại hơn Lý Đỗ Quyên. Không đúng, cho dù là đàn ông cũng chưa chắc lợi hại bằng chị ấy được.

Em gái này quen Lý Đỗ Quyên, chẳng trách trên người cô bé cũng mơ hồ lộ ra mùi vị của sự lợi hại. Chép lại? Trong tay cô bé cũng có nhật ký của Lý Đỗ Quyên à?

Suy nghĩ của Dư Triều Gia vô cùng hỗn loạn, giống như những sợi len quấn thành một đống bùi nhùi.

Anh ta đã tìm được một đầu sợi len, cũng chính là trọng điểm vào lúc này.

Anh ta không thể bị đuổi đi được!

Hoa Đình nhìn chằm chằm vào người thanh niên, cảm xúc của đối phương thay đổi rất nhanh, căng thẳng, lo lắng, lo sợ, vui sướng… Con người trong cùng một thời gian có thể xuất hiện nhiều cảm xúc đến vậy à.

Dư Triều Gia nói: “Tôi vẫn chưa thể đi được.”

Vân Sâm nói: “Mục đích anh tới Hoa Đình là vì Lý Đỗ Quyên, chị ấy không ở đây.”

Thanh niên đứng thẳng đối diện với cô gái.

Rõ ràng vóc dáng của người thanh niên rất cao, nhưng khí thể lại chẳng bằng một phần của cô gái.

Rõ ràng giọng điệu nói chuyện của cô gái hời hợt, nhưng anh ta lại từng bước lùi về phía sau.

Dư Triều Gia cảm thấy anh ta mà còn không nói thật thì chắc chắn sẽ bị đuổi đi mất. Cho dù đối phương không thể nhẫn tâm thì anh ta cũng chẳng thể tìm hiểu tin tức được nữa.

Do dự, chần chừ, suy xét.

Cuối cùng anh ta hạ quyết tâm nói: “Mục đích thật sự mà tôi đến đây là vì nó.”

Vân Sâm và Tòa Thành Nát nhìn người thanh niên ngồi xổm xuống đất, anh ta nghiêm túc cởi giày ra, từ trong vớ lấy ra một viên đá năng lượng bằng móng tay.

“Đây có thể là đá năng lượng có thể cung cấp năng lượng tòa thành cho ý thức tòa thành.”

Chân Dư Triều Gia hôi quá đi mất.

Viên đá năng lượng lấy ra từ trong vớ anh ta đều bị nhiễm mùi hết rồi!

Là một người vô cùng yêu thích đá năng lượng, Hoa Đình xem bọn nó như cao lương mỹ vị, anh nhìn cảnh này…

Anh cảm thấy vô cùng không khỏe, hơn nữa còn thấy hơi ghê tởm.

Vân Sâm có một nửa là chủng tộc với viên đá năng lượng, cô thấy cảnh này thì càng không khỏe hơn nữa.

Từ trước đến nay tính tình của hai người đều rất tốt…

Bây giờ thì hai tay đều đã nắm lại thành nắm đấm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.