*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trans: CyaneBeta: LamVân Sâm không trét máu lên tượng thành, mới đi được nửa đường, máu trong lòng bàn tay đã khô gần hết rồi.
Hoa Đình vô cùng tiếc nuối, anh đã thiếu cơ hội để chứng tỏ bản thân mình là một ý thức tòa thành mạnh mẽ.
Vân Sâm nhìn anh hồi lâu, sau đó đưa tay đặt lên con dao trên eo, nói: “Dù sao cũng chỉ là một vết thương nhỏ…”
“Đừng tùy tiện làm chuyện gì tổn thương đến bản thân mình.” Hoa Đình đau lòng nói, anh lập tức chuyển chủ đề: “Em có biết nên dịch chuyển tức thời thế nào không?”
Đây mới là chuyện chính mà cô muốn nói khi kết thúc sớm khóa huấn luyện.
Vân Sâm lấy mảnh vỡ tượng của Cửu Châu từ trong túi ra, sau đó nói: “Cách kích hoạt nó rất đơn giản, đơn giản hơn nhiều so với viên đá của anh Dư…”
Thấy cô cố ý kích thích sự tò mò của người khác, Hoa Đình hợp tác hỏi: “Đơn giản cỡ nào…”
Anh để ý thấy túi đeo thắt lưng của Vân Sâm không phải cái túi hồi chiều cô mang ra mà vừa mới thay xong. Cô khẽ nâng đầu ngón tay lên, đây là động tác nhỏ thường ngày của cô trước khi phóng ra năng lượng.
Anh đã hiểu: “Chỉ cần sử dụng năng lượng để kích hoạt là được à?”
Khi Vân Sâm và Hoàng Hưng luyện tập với nhau, anh sẽ không để dây leo ở bên cạnh quan sát, điều này sẽ khiến anh không thể chịu đựng nổi.
Vân Sâm nói: “Nội dung tôi luyện tập với chú Hoàng Hưng hôm nay là cách sử dụng dao. Thực chiến mà, khi tôi đang tránh né thì chiếc túi bị cứa đứt.”
Cô chỉ vào túi của mình: “Bên dưới bị cứa thủng một lỗ, cho nên tất cả mọi thứ đều rơi ra ngoài.”
“Tôi nhìn thấy chú Hoàng Hưng sắp giẫm phải một hòn đá thì lập tức chạy tới, chú Hoàng Hưng tưởng là tôi muốn tấn công chú ấy nên đẩy tôi ra. Tôi gấp quá cho nên mới sử dụng năng lượng.”
“Sau khi năng lượng chạm vào mảnh vỡ của tượng Cửu Châu thì tôi nhìn thấy rất nhiều đốm sáng, chú Hoàng Hưng cũng nhìn thấy những đốm sáng này. Trong số đó có một đốm sáng nhấp nháy, dường như đại diện cho vị trí của viên đá lúc đó. Tôi chạm vào một đốm sáng trong số chúng và có vị trí gần chúng tôi nhất…”
Hoa Đình hỏi: “Sau đó thì sao?”
Vân Sâm miêu tả hình dáng khi phát nổ: “Sau đó tôi biến mất trước mặt chú Hoàng Hưng và xuất hiện ở phía bên kia, nơi mà lúc đầu tôi vừa đặt chân đến đây. Khi tôi đi về, chú Hoàng Hưng đã sợ đến nỗi đang tìm mấy người của chú Vĩnh Phúc để giúp đỡ.”
Nói đến đây, Vân Sâm không khỏi bật cười.
Hoa Đình vẫy cành, anh nói: “Giống với tài năng của Trung Châu.”
Anh ngày càng tin rằng năng lực của mảnh vỡ tượng Cửu Châu có lẽ sẽ tương ứng với các tài năng tòa thành khác nhau của các tòa thành khác nhau.
Hoa Đình hỏi một câu hỏi quan trọng khác: “Dịch chuyển đi rồi thì làm cách nào để quay trở lại vậy?”
Vị trí dịch chuyển của Vân Sâm tương đối gần, cho nên cô vẫn có thể đi bộ quay về.
Nếu vị trí xa hơn một chút…
Hoa Đình đột nhiên sợ hãi rồi vòng quanh cô gái: “Loại chuyện này quá nguy hiểm rồi!”
Vân Sâm bị dây leo quấn chặt, cô nói: “Không sao đâu, anh thấy hiện tại tôi rất an toàn mà. Sau khi tôi kéo chú Hoàng Hưng và chú Vĩnh Phúc thử nghiệm thì phát hiện cách dịch chuyển tức thời này có hai lựa chọn.”
“Thứ nhất là không mang đá theo, dịch chuyển một chiều. Sau khi dịch chuyển đến vị trí đó, nếu muốn trở về vị trí ban đầu thì cần phải tự mình tìm cách phân biệt nơi đó.”
“Thứ hai khi chọn đốm sáng thì mang đá theo bên người, như vậy năng lượng tiêu hao sẽ gấp đôi lần trước, nhưng có thể dịch chuyển về vị trí trước đó.”
Hoa Đình vẫn ôm chặt cô gái không buông, anh hỏi: “Dịch chuyển tức thời có hạn chế gì không?”
Vân Sâm suy nghĩ rồi nói: “Dịch chuyển càng nhiều người thì năng lượng tiêu hao càng nhiều. Ngoài ra, vị trí cụ thể tương ứng với các đốm sáng cũng không rõ là ở đâu, nếu dịch chuyển đi sẽ rất nguy hiểm.”
Cô truyền năng lượng vào trong mảnh vỡ của tượng Cửu Châu.
Hoa Đình nhìn thấy phía trên bề mặt viên đá xuất hiện một bản đồ ba chiều của các đốm sáng.
Nó giống như các ngôi sao đang xoay xung quanh, ánh sáng và bóng tối pha trộn lẫn nhau, kích thước lớn nhỏ khác nhau.
Năng lượng của ý thức tòa thành cũng có thể kích hoạt đốm sáng, nhưng so với Vân Sâm thì tiêu hao nhiều năng lượng hơn và chỉ có thể dịch chuyển mọi người theo một chiều.
So với điều kiện kích hoạt viên đá của Dư Triều Gia thì viên đá này rõ ràng dễ kích hoạt hơn, nhưng đó là đối với người mà trong cơ thể có chứa năng lượng như Vân Sâm.
Đối với con người bình thường, đá năng lượng không phải là thứ có thể sử dụng tùy tiện.
Sau khi biết cách sử dụng viên đá để dịch chuyển tức thời, Vân Sâm mơ hồ có ý định đi đến những nơi khác.
Không có con người ở Hoa Đình, không có nghĩa là không có con người ở những nơi khác.
Bọn họ cũng ngại đi đến Trà Phủ mượn người, đi nơi khác nhặt mấy người lang thang về thì chắc được…
Sau này thì Dư Thanh Hà và người của cô ấy cũng sẽ trở lại Trà Phủ.
Khi đó, Hoa Đình sẽ chỉ còn lại hai ba chú mèo con, không có con người thì làm sao phát triển tòa thành, định làm một tòa thành không người ở à?
Hoa Đình bắt buộc phải có người ở và phải có nhiều người mới được.
Vân Sâm nói với Hoa Đình những suy nghĩ của mình, giọng điệu của cô kiên quyết như khi cô quyết định đi xuống hang động vậy.
Hoa Đình biết mình không thuyết phục được cô, anh chỉ có thể nói: “Phải chuẩn bị đầy đủ rồi mới dịch chuyển được.”
Vân Sâm tất nhiên biết sẽ thế này, cô chỉ là đề nghị trước mà thôi.
Quả nhiên Tòa Thành Nát sẽ luôn ủng hộ cô.
Hoa Đình vẫn đang lo lắng, dây leo bất giác càng quấn chặt hơn.
Từ chân đến trước người của cô gái đều được dây leo của anh quấn kín.
Dây leo chậm rãi lắc lư, đột nhiên vẻ mặt của Vân Sâm trở nên kỳ lạ, hai tay cô giơ lên rồi lại buông xuống: “Anh có thể thả tôi ra rồi.”
Hoa Đình không hiểu hỏi: “Tại sao?”
Anh thường ôm Vân Sâm thế này, chắc chắn sẽ không khiến cô cảm thấy khó chịu.
Vân Sâm kéo dây leo ra khỏi ngực và lẩm bẩm một câu gì đó.
Hoa Đình cẩn thận lắng nghe mới nghe được cô nói rằng: “Đè hết lên ngực của tôi rồi.”
Đường cong cơ thể của cô gái trông như vừa mới phát triển, nhưng thực sự là đang phát triển rồi.
Cô đã cao hơn rất nhiều, dáng người cũng dần trở nên nữ tính hơn, không còn là cô bé như trước nữa.
Rốt cuộc cô vẫn đối xử với Tòa Thành Nát như một “Người khác giới”, khi anh chạm vào nơi này thì cô bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên lắm.
Trước đây Tòa Thành Nát thường nhào vào lòng cô rồi lăn qua lăn lại, cô cũng không có cảm giác như vậy.
Một thời gian trước đó nữa, cô thậm chí còn không ngại tắm trước mặt Tòa Thành Nát.
Bây giờ cô sẽ cố ý tránh dây leo của anh rồi mới thay quần áo.
Cô không muốn Tòa Thành Nát nhìn thấy cơ thể của mình.
Cô mắc cỡ như vậy chỉ vì khác giới tính sao?
Trong đầu Vân Sâm tưởng tượng ra cảnh anh Dư vô tình chạm vào cô, cô sẽ không cảm thấy gì cả, cô sẽ chỉ nghĩ rằng năng lực vận động của anh Dư quá kém và cô sẽ không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Vẻ mặt của Vân Sâm bình tĩnh kéo dây leo trên người mình ra.
Tại sao cô lại cảm thấy xấu hổ với Tòa Thành Nát chứ?
Rốt cuộc là tại sao đây?
Dây leo bị cô gái đẩy ra.
Hoa Đình tò mò quan sát dáng vẻ của Vân Sâm, cô không có biểu hiện gì và trông cũng không có gì lạ.
Nhưng cảm xúc mà anh cảm nhận được là… cô đang ngại ngùng.
Đối tượng của sự ngại ngùng này chắc chắn là anh rồi.
Bây giờ anh vẫn chưa trở thành dáng vẻ đẹp trai mà, tại sao Vân Vân lại ngại ngùng vậy?
Anh luôn cảm thấy rằng sau khi hỏi rõ về vấn đề này thì anh và Vân Vân sẽ trở nên khác biệt…
Hoa Đình đang định mở miệng hỏi thì ý thức của anh bị kéo vào đình Thương Lãng.
Sau khi nhận thấy rằng anh đang lơ đãng thì cô mới nhận ra rằng chắc anh đã bị anh em Trà Phủ kéo đi tán gẫu rồi.
Vân Sâm nói với Tòa Thành Nát một câu rồi mới bước ra khỏi phòng.
Cô vui vẻ bước đi, rõ ràng là đang nghĩ đến tương lai tươi sáng mà Hoa Đình sẽ có sau khi sở hữu viên đá dịch chuyển này.
Hoa Đình chỉ có thể trơ mắt nhìn sự ngại ngùng của Vân Sâm biến mất hoàn toàn, và anh cũng đã bỏ lỡ cơ hội để hỏi cô.
Anh cũng đã bỏ lỡ cơ hội thay đổi mối quan hệ của mình với Vân Vân.
…
Bên trong đình Thương Lãng, sương mù mịt mù.
Anh em Trà Phủ vừa định khoe khoang sự tiến bộ tài năng tòa thành với Hoa Đình, nhưng vì áp suất không khí trên cơ thể đối phương quá thấp cho nên những lời khoe khoang ấy đã mắc kẹt trong cổ họng.
Anh trai Trà Phủ hỏi: “Tâm trạng của anh rất xấu, cãi nhau với Thành Quyến Giả rồi à?”
Hoa Đình lạnh lùng nhìn anh ấy: “Nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng thì anh có thể dùng cách liên lạc thông thường được không? Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt… của hai người lắm.”
Anh hơi dừng lại trước từ “Khuôn mặt”, nói ra một từ mơ hồ không rõ.
Anh em Trà Phủ nghi ngờ rằng anh đang nói “Khuôn mặt xấu xí.”
Anh trai Trà Phủ: “He he, năng lực tài năng tòa thành của chúng tôi tiến bộ rồi.”
Hoa Đình không hề cảm thấy hứng thú: “Vậy nên?”
Em trai Trà Phủ tức giận nói: “Anh nhìn anh ấy kìa, anh ấy đang coi thường chúng ta đó!”
Anh trai Trà Phủ nói: “Để anh ấy mở mang kiến thức là biết được thôi.”
Hoa Đình chọn một chỗ ngồi xuống, vô cùng ung dung nhìn hai tên đen thùi phiền phức này.
Năng lượng tòa thành của Trà Phủ dâng trào bên trong đình Thương Lãng.
Ngay lập tức, không gian giao tiếp do toàn bộ Trà Phủ xây dựng đã hiện thay đổi.
Đỉnh núi cao lên rõ ràng hơn, đình trở nên lớn hơn, cột đình trống không đã có hoa văn phức tạp và tinh xảo hơn, mái che của đình cũng có thêm hai góc cạnh.
Đây chỉ là một vài thay đổi trong số đó.
Anh em Trà Phủ không còn là hai tên đen thùi nữa, bọn họ có khuôn mặt và quần áo của họ cũng trong tình trạng hoàn chỉnh, hình dạng giống như trang phục của quan mặc* nhưng lại có chút không giống.
(*Kiểu thế này nè)Hai anh em có khuôn mặt giống nhau, trong đôi mắt phượng thỉnh thoảng lóe lên ý xấu, khóe mắt mỗi người đều có một nốt ruồi lệ màu đỏ ở hai phía khác nhau.
Họ mặt mày tươi cười nhìn về phía Hoa Đình, mỗi người có hai chiếc răng khểnh ở một bên.
Anh trai Trà Phủ ở bên trái và em trai Trà Phủ ở bên phải.
“Hoa Đình, anh không đi xem hiện tại mình trông như thế nào à?”
Hoa Đình rủ mắt xuống, anh nhận ra mình không còn là tên đen thùi nữa, thay vào đó là một chiếc áo dài màu trắng, thắt lưng dùng một sợi dây đơn giản buộc ngang hông*, làn da trắng như tuyết còn trắng hơn cả chiếc áo dài màu trắng đang mặc của anh.
(*Là kiểu này đây)Khuôn mặt của anh sẽ như thế nào đây?
Hy vọng sẽ là kiểu mà Vân Vân thích…
Tuy nhiên, trước khi Hoa Đình đứng dậy kiểm tra, một người khác đột nhiên xuất hiện trong đình Thương Lãng, lờ mờ mang đến mùi nước suối thoang thoảng.
Cô ấy có mái tóc dài chạm đất, váy dài quây ngực*, dáng vẻ mềm mại uyển chuyển.
(*Đưa hình cho mọi người dễ hình dung nhó)Trên trán có đeo một sợi dây chuyền, đuôi mắt đỏ hoe, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía Trà Phủ và Hoa Đình, giọng nói càng thêm rụt rè.
“Mọi người là ý thức tòa thành nào thế? Mọi người đều đã thay đổi diện mạo, tôi không thể nhận ra…”
Hoa Đình không nói gì, không biết đây là ý thức tòa thành nào đây.
Sau khi không gian giao tiếp của anh em Trà Phủ được nâng cấp thì phạm vi có thể tiếp cận đến chắc là Chi Giang và Tân An.
Đây là Chi Giang hay Tân An đây?
Anh em Trà Phủ nhất thời không nhận ra đây là ai, họ tự giới thiệu: “Trà Phủ.”
“Hóa ra là Trà Phủ.” Người con gái yểu điệu phất tay áo che mặt, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ như trước, cô ấy nói: “Tôi là Chi Giang.”
Nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, anh em Trà Phủ đều nổi da gà, họ đồng thanh nói: “Chi Giang cô sao vậy? Nói chuyện mà giọng điệu yếu ớt như vậy, sợ chết mất.”
Chi Giang: “…”
Anh em Trà Phủ: “Khí thế của cô yếu đuối như vậy thì làm sao có thể bảo vệ con người trong thời kỳ tận thế được chứ? Ý thức tòa thành của cô phải cứng rắn hơn chút nữa mới được!”
“Đúng vậy đó, bảo vệ con người trong thời kỳ tận thế đối với tôi mà nói không phải là một việc dễ dàng gì.” Chi Giang mỉm cười, cô ấy đưa tay chỉnh lại chiếc kẹp tóc trên đầu rồi khẽ nói: “Đặc biệt giống như bây giờ, có một vài thứ chó má không biết tốt xấu chào hỏi một tiếng cũng không chào mà đã trực tiếp gọi tôi đến nơi không thể công khai này.”
Chi Giang khẽ cười: “Lần đầu tiên nhìn thấy đồng hương đã lâu không gặp, vốn muốn khách sáo một chút, nhưng không ngờ có một vài thứ không biết xấu hổ. Loại đồ như phấn má hồng này thì tự mình đánh là được rồi, không thể cứ để chị đây dùng tay mà trét thêm cho tụi em được, hai đứa em trai này nói có đúng không?”
Anh em Trà Phủ: “…”
Gặp… gặp phải đối thủ rồi!