Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 3 - Chương 104



Edit: Diệu Linh

“Chuyện cười này không vui chút nào.”

Dư Thanh Hà nghe thấy Kim Vũ Thái nói Khúc Kiến Chương muốn giết mình thì nhíu chặt mày, cô ấy lắc đầu nói: “Tuy tính cách Khúc Kiến Chương hơi xấu nhưng anh ta không phải loại người này, lời cậu nói chỉ toàn là những lời vô căn cứ.”

Lời nói của cô ấy vô cùng kiên định, cô ấy nói từ nay về sau Kim Vũ Thái đừng nói những chuyện như vậy nữa.

Kim Vũ Thái cũng đã đoán trước được phản ứng của Dư Thanh Hà, đây là một cô gái đơn giản, rất dễ nhìn thấu tính cách của cô ấy.

Nếu cô ấy thật sự nghi ngờ thì cũng sẽ không để lộ trước mặt Kim Vũ Thái.

Kim Vũ Thái đang muốn nói chuyện thì phía ngoài có một người đi vào.

Đối phương là người phụ trách khu vực lần này, Tần Hảo Hảo.

Kim Vũ Thái nhìn thấy người này, nhanh chóng nở một nụ cười sâu xa.

Tần Hảo Hảo nói: “Thanh Hà, Khúc Kiến Chương đã bàn giao công việc xong cho tôi rồi, anh ta rất hợp tác.”

Dư Thanh Hà gật đầu.

Tần Hảo Hảo lại đi ra ngoài.

Dư Thanh Hà giống như tìm được chứng cứ để phản bác lại Kim Vũ Thái, nói: “Khúc Kiến Chương đối với việc tôi sắp xếp không oán giận chút nào. Cậu Kim, cậu là Thành Quyến Giả của Tân An nên tôi cũng coi cậu là khách mà tiếp đãi tử tế, mong cậu đừng phê bình người của Trà Phủ một cách vô lý.”

Kim Vũ Thái không nhanh không chậm nói: “Vì sao chị lại nghĩ Khúc Kiến Chương không oán giận sự sắp xếp của chị chứ, bởi vì cô gái tên Tần Hảo Hảo vừa đi vào sao?”

Dư Thanh Hà ngầm thừa nhận.

Tiếng cười của Kim Vũ Thái vang khắp phòng, hắn nói: “Thật ra ý thức tòa thành có thể nhìn thấy rất nhiều việc, chỉ cần chị hỏi thì sẽ biết được thôi… Không bằng chị hỏi Trà Phủ xem quan hệ của Tần Hảo Hảo và Khúc Kiến Chương là như thế nào?”

Dư Thanh Hà: “Cậu đang nói gì vậy?”

Kim Vũ Thái nói: “Thật ra tôi cũng có một số kinh nghiệm với việc xử lý những kẻ không nghe lời trong tòa thành, nếu chị muốn biết thêm có thể tới tìm tôi.”

Hắn thản nhiên rời đi như đã nắm tất cả trong lòng bàn tay.

Anh trai Trà Phủ nói: “Đúng là đồ tiểu nhân thích châm ngòi chia rẽ…”

Dư Thanh Hà rót sạch nước trong ấm trà trên bàn, cô nhẹ giọng nói: “Đợi hắn lấy được lòng tin của tôi xong, hắn sẽ dùng chiêu thức giống như đã từng đối phó với Chi Giang và Tân An. Tiếp theo mới là chuyện phiền phức nhất, tôi hỏi lại lần cuối, hai người thật sự muốn mạo hiểm bản thân mình à?”

Anh em Trà Phủ đồng thanh nói: “Đương nhiên rồi, hắn bắt nạt Chi Giang và Tân An như vậy, chúng ta điều tra được động cơ và cách thức hành động của hắn thì về sau mới không có tòa thành nào bị trúng chiêu nữa.”

Dư Thanh Hà gật đầu.

Anh trai Trà Phủ nói: “Chúng tôi vốn nghĩ rằng cô sẽ tức giận vì quyết định của chúng tôi.”

“Tức giận?” Dư Thanh Hà hơi di chuyển chén trà, khẽ cười nói: “Chi bằng nói nhiều năm nay đây là lần duy nhất hai người làm ra chuyện khiến tôi cảm thấy vui vẻ.”

Anh em Trà Phủ khiếp sợ nói: “Chẳng lẽ trước kia chúng tôi không khiến cô vui vẻ à?”

Dư Thanh Hà nói: “Tôi đã hiểu rõ vì sao tôi lại được chọn làm Thành Quyến Giả rồi.”

Anh em Trà Phủ nói: “Vì sao?”

“Chúng ta giống nhau.” Dư Thanh Hà đứng dậy đi ra phía cửa: “Sẵn sàng cống hiến mọi thứ cho anh chị em, cho dù có là mạng sống của mình đi chăng nữa.”

“Chuyện lần này thật sự đã khiến tôi thay đổi cách nhìn về hai người.”

Nghe thấy lời khen ngợi của Dư Thanh Hà, anh em Trà Phủ không biết nên khóc hay nên cười, tình cảm trong lòng vô cùng phức tạp.

Sau khi Dư Thanh Hà đợi trong phòng một lúc, cô ấy mang đôi mắt đỏ hoe đi tìm Kim Vũ Thái.

Mọi chuyện giống với kế hoạch của Kim Vũ Thái, cũng nằm trong kế hoạch của Dư Thanh Hà.

Tuy Kim Vũ Thái tỏ vẻ muốn hợp tác cùng Khúc Kiến Chương để giết Dư Thanh Hà, nhưng thật ra chỉ muốn nhân chuyện này để được Dư Thanh Hà tin tưởng.

Ban đầu Dư Thanh Hà cũng không tin lời của Kim Vũ Thái, trùng hợp người thay thế vị trí của Khúc Kiến Chương lại là Tần Hảo Hảo, mà Kim Vũ Thái lại biết chuyện yêu đương vụng trộm của Khúc Kiến Chương và Tần Hảo Hảo. Biết được quan hệ của hai người, hắn bảo Dư Thanh Hà hỏi Trà Phủ, từ đó nổi lòng nghi ngờ với Tần Hảo Hảo, thậm chí nghi ngờ việc Khúc Kiến Chương đồng ý với Tần Hảo Hảo.

Kim Vũ Thái lại bảo Khúc Kiến Chương xúi giục Tần Hảo Hảo tham gia kế hoạch của bọn họ.

Kim Vũ Thái lợi dụng tài năng tòa thành mà hắn sở hữu, khiến Dư Thanh Hà “nghe lén” được cuộc đối thoại của hắn và Khúc Kiến Chương, khiến cô ấy thất vọng khi biết được sự thật rằng Khúc Kiến Chương muốn giết cô ấy. Thêm việc bạn tốt kiêm thủ hạ đắc lực là Tần Hảo Hảo phản bội mình, khiến Dư Thanh Hà cho rằng mọi người xung quanh không đáng tin, đáng tin nhất là Kim Vũ Thái – Thành Quyến Giả của Tân An.

Mượn tay Kim Vũ Thái, Dư Thanh Hà diệt trừ Khúc Kiến Chương trước, sau đó “đuổi” Tần Hảo Hảo đi,  khiến bọn họ không thể tiến vào phạm vi hơi thở của Trà Phủ.

Khúc Kiến Chương và Tần Hảo Hảo bị “đuổi đi” đang ở Hoa Đình, vừa cắn hạt dưa vừa kể chuyện về tên Kim Vũ Thái xấu xa kia.

Dư Triều Gia tức tới mức đấm bàn, anh ta nói: “Kim Vũ Thái tồi tệ như vậy mà mấy người còn để chị tôi đối phó với hắn một mình, quá nguy hiểm.”

Tần Hảo Hảo nói: “Không sao đâu, người của chúng ta vẫn ở đó, chỉ là bọn tôi không tiện xuất hiện ở đó thôi.”

Khúc Kiến Chương vẫn đang ăn như cái máy, vô cùng im lặng.

Tần Hảo Hảo liếc nhìn hắn ta: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Khúc Kiến Chương nói: “Vốn dĩ tôi còn nghĩ là mình rất mưu mô, giờ mới nhận ra tôi chỉ là một cậu em trai.”

Dư Triều Gia và Tần Hảo Hảo nói: “Anh vốn là em trai mà, nhưng là loại đặc biệt khiến người khác khó chịu!”

Khúc Kiến Chương: “…”

Đã lâu Tần Hảo Hảo không đến Hoa Đình, lúc trước luôn thấy Vân Sâm khiêng dây leo lắc lư bên cạnh Dư Triều Gia, nhưng hôm nay lại không hề thấy bóng dáng đâu, cô ấy hỏi: “Vân Sâm đâu rồi?”

Dư Triều Gia nói: “Em ấy vẫn đang hỗ trợ bên Tân An, việc này khiến em ấy vừa gầy vừa mệt mỏi.”

“Đúng là cô bé tốt.” Tần Hảo Hảo lấy giấy bút từ chỗ Dư Triều Gia, dùng giấy trắng mực đen vẽ ra dáng vẻ của Kim Vũ Thái.

Khúc Kiến Chương thấy hình người trên giấy, dựa sát rồi nói: “Kim Vũ Thái mỏ chuột tai khỉ, có đẹp giống như cô vẽ đâu.”

Tần Hảo Hảo đột nhiên bị Khúc Kiến Chương kề sát lại, giật mình nhảy lên, ném giấy lên bàn, hét một cách giận dữ: “Anh đừng có dựa gần như thế, có thấy ghê không hả.”

“Ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy giọng nói lớn tiếng của Hảo Hảo cháu đấy.” Mạnh Nhiên Lâm đi vào trong sân, chào hỏi Khúc Kiến Chương và Tần Hảo Hảo.

Khúc Kiến Chương nhìn thấy Mạnh Nhiên Lâm thì hơi xấu hổ, dù sao trước đó hắn ta cũng luôn chế giễu đối phương.

Mạnh Nhiên Lâm đâu có để ý gì, ông ấy chỉ quay lại lấy vài thứ, sau đó vội vàng đi giúp Trương Vĩnh Phúc.

Hai con gấu đang nằm sấp ở góc sân ngửi thấy mùi của Trương Vĩnh Phúc trên người ông ấy, tưởng người nuôi gấu Trương Vĩnh Phúc đã quay lại, chúng vọt lại đây nhanh như chó.

Hai con gấu to lớn, cơn gió do chúng tạo ra thổi tung xấp giấy mỏng trên bàn.

Từng tờ rơi trên mặt đất.

Dư Triều Gia buồn rầu nói: “Này, tao vừa mới vẽ thiết kế đó!”

Tư Quy và Lam Quế cũng biết mình sai nên vội quay về góc sân, hòa mình vào hòn non bộ trong sân.

Mọi người cùng nhau nhặt những tờ giấy rơi trên đất.

Mạnh Nhiên Lâm cũng giúp.

Ông ấy nhặt một trang giấy lên, khi vừa lật qua thì nhìn thấy gương mặt vẽ trên đó.

Mặt mũi người nọ vừa đẹp trai vừa dịu dàng, khóe miệng có nụ cười nhưng lộ ra một chút giả dối.

Nhìn thấy bức vẽ này, trong nháy mắt lòng Mạnh Nhiên Lâm dâng lên lửa giận không thể nói rõ.

“Đây là ai vậy?”

Tần Hảo Hảo nhìn thấy bức tranh kia, vội vàng nói: “Kim Vũ Thái ạ.”

Suy xét tới việc Mạnh Nhiên Lâm là Thành Quyến Giả của Trung Châu, Kim Vũ Thái lại như có như không sở hữu khả năng dịch chuyển. Vì để Kim Vũ Thái không nghi ngờ nên Mạnh Nhiên Lâm không trở về Trà Phủ, ông ấy cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Kim Vũ Thái.

Mạnh Nhiên Lâm nói: “Tôi nhớ rõ gương mặt này.”

Đầu ông đau như muốn nứt ra, tờ giấy trong tay rơi xuống, người đàn ông trung niên ngồi xổm trên mặt đất đầy đau đớn. Hai tay ông ấy ôm đầu, không ngừng lặp lại một câu.

“Tôi nhớ rõ gương mặt này.” 

“Tôi nhớ rõ gương mặt này.” 

Trong đầu ông ấy hiện lên rất nhiều thông tin, cả người không chịu nổi ngã xuống phía trước.

Không ai phản ứng nhanh hơn dây leo đang ở bên cạnh. Vào lúc Mạnh Nhiên Lâm té xỉu sắp ngã xuống đất, Hoa Đình đã đỡ được ông ấy.

*

“Tình trạng của chú Mạnh thế nào rồi?”

“Hiện giờ không đáng lo, tình trạng đã ổn định rồi, đừng để ông ấy thấy lại thứ đã kích thích ông ấy…”

“Vừa nãy chú Mạnh hơi động đậy, có phải chú ấy sắp tỉnh rồi không?”

Mạnh Nhiên Lâm chỉ cảm thấy bên tai có một giọng nói liên tục vang lên, trong đầu ông ấy lúc này là một mớ hỗn độn, mọi thứ đều chen chúc nhau. Phải cố gắng rất nhiều mới có thể ổn định được một chút.

Ông ấy mở mắt ra, có mấy người đang vây quanh mép giường.

Nhìn xuống nữa thì thấy còn có một dây leo đang đứng cạnh mọi người.

Những người này sao lại có dáng vẻ quan tâm ông ấy như vậy… Họ biết nhau sao?

Thông tin hiện lên dày đặc trong nhận thức của ông ấy, Dư Triều Gia, Tần Hảo Hảo, Trương Vĩnh Phúc, Khúc Kiến Chương, dây leo là Hoa Đình.

Mạnh Nhiên Lâm chống người lên, một tay đỡ trán.

Ông ấy ngồi dậy, những người khác đều sửng sốt, Mạnh Nhiên Lâm trước mặt này không phải Mạnh Nhiên Lâm mà họ quen biết.

Chú Mạnh lúc trước cũng khá trầm ổn, nhưng người trước mắt này trầm ổn hơn nhiều. Không biết vì sao trên người ông ấy tràn ngập đau thương.

Sau khi ông ấy ngồi thẳng dậy, trong nháy mắt đó dường như đã nghĩ tới chuyện gì, khóe mắt ông ấy chảy một giọt nước.

Nước mắt chỉ rơi một giọt, cũng giống như hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

Mạnh Nhiên Lâm trầm giọng nói: “Người tên là Kim Vũ Thái này cũng là lý do mà tôi tới phía Đông Cửu Châu để tìm kiếm lão Hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.