Vân Sâm sử dụng biện pháp mà Hạ Phong Niên bày cho, dùng năng lượng của bản thân mình khai thông năng lượng bên trong tượng thành, rồi khống chế tốc độ của dòng chảy năng lượng.
Ngày thường dây leo luôn hăng hái phấn chấn, giờ từng nhánh yếu ớt ngã trên mặt đất, uể oải ỉu xìu. Năng lượng cuồn cuộn theo trình tự được dẫn vào, dây leo lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, đong đưa tại chỗ.
Trạng thái Hoa Đình lúc bấy giờ tốt chưa từng có, anh đặc biệt nhảy nhót khoe khoang: “Bố thật sự rất thích anh, cho anh nhiều năng lượng như vậy!”
Tâm trạng Vân Sâm rất tốt, một lúc lâu sau cô cố ý chơi xấu nói: “Hình tượng ma bệnh của anh trước mặt bố không cách nào loại bỏ được đâu.”
Hoa Đình: “…”
Lời này tựa như lời thì thầm của ma quỷ, cứ văng vẳng bên tai anh.
Dây leo phát điên đi lại tại chỗ, bỗng nhiên anh ngừng động tác, nói: “Anh Dư và Thành Quyến Giả của Vũ Nguyên muốn đánh nhau à?”
Vân Sâm sững sờ, chuyện gì thế này. Cô hoàn thành nốt lượng năng lượng còn lại, lập tức chạy đến phòng họp.
Cửa phòng họp không đóng chặt, dây leo kẹt ngoài cửa, từ khe cửa truyền đến một tiếng rống giận vang trời!
“Tôi không tin, Kim Tử không thể làm ra loại chuyện này được!”
Ngay sau đó, một tiếng “Rầm” thật lớn vang lên.
Vân Sâm bước nhanh về phía trước, tay dùng sức đẩy, cửa mở ra, nhìn thấy toàn cảnh bên trong phòng họp không sót thứ gì.
Vóc dáng to lớn khỏe mạnh của Uông Việt Niên đứng trước bàn, đỏ mặt tía tai. Anh ta đập chiếc bàn gỗ trong phòng họp, nhìn dáng vẻ đúng là có chút muốn đánh nhau.
Lúc này Dư Triều Gia đang cúi người trước bàn, sắc mặt anh ta cũng không tốt lắm. Anh ta đưa tay đoạt lấy túi hạt dưa bị đánh bay một nửa, đồng thời động tác cực nhanh mà quét hạt dưa trên bàn vào túi, ôm lấy túi hạt dưa của mình, tức giận nói:
“Sự thật đã đến nước này mà anh vẫn không tin, còn tức giận với cái bàn. Cái bàn có gì sai, đập hỏng rồi anh phải bồi thường. Thời kỳ tận thế còn lãng phí lương thực, lao động rất vất vả không biết sao hả?”
Bực dọc khiến Uông Việt Niên như khí cầu bị chọc thủng, cả người khô héo ngồi lên ghế, ánh mắt dại ra. Anh ta không tin Dư Triều Gia nói cái thứ bại hoại kia lại là bạn tốt Kim Hòa Doãn của anh ta.
Vân Sâm liếc mắt nhìn dây leo, này gọi là muốn đánh nhau đây sao?
Hoa Đình: “…” Anh nhìn động tác lúc đấy, xác thật có điểm như là muốn đánh nhau cơ mà.
Mới vừa rồi hai người đều xúc động, không chú ý động tĩnh phía bên cửa kia.
Dư Triều Gia liếc mắt quét qua bóng người, vừa thấy là Vân Sâm, anh ta lập tức hô lên: “Tình huống bên kia thế nào, nơi này anh đã nói với anh ta rồi. Người này là bạn tốt của Kim Vũ Thái, vẫn không chịu tiếp thu sự thật đấy. Hắn có trăm ngàn người bạn ở Chu Nguyên, trong đó còn có Thành Quyến Giả của Thần Kinh, chúng ta đã tiếp xúc tới chưa? Thuận tiện đưa người này trở về đi, đỡ phải để anh ta ở đây phá banh hết.”
Uông Việt Niên vốn đã phiền lòng, nghe cái miệng nhỏ của Dư Triều Gia cứ lảm nhảm không ngừng thì anh ta càng phiền lòng hơn. Người này không biết khi anh ta biết được bạn thân không phải người tốt, thì tâm lý thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất rồi hay sao!
Vân Sâm gật đầu.
Dư Triều Gia: “Cũng không cần gọi người khác nữa, cứ đi qua đó với hai chúng tôi trước.”
Uông Việt Niên giơ hai tay che mặt lại, giọng nói khàn khàn đau khổ: “Tôi muốn yên tĩnh một chút.”
“Anh đóng phim thần tượng hả? Tân An, Chi Giang và Trung Châu bị trộm tài năng của tòa thành rồi kia kìa, bọn họ có thời gian yên tĩnh một chút sao? Không biết còn có những ý thức tòa thành, cũng như con người nào khác bị tên đó ra tay rồi, bọn họ có thể bình tĩnh suy nghĩ đến chuyện này nữa sao?”
“Vốn dĩ kẻ địch chúng ta chỉ có ma quỷ, thế nhưng bây giờ sự thật có con người chủ động nhảy ra chia cắt nội bộ, xem bản thân mình là đại anh hùng có thể giải cứu thế giới à?”
“Súc sinh mới làm ra được loại chuyện này, hắn ta căn bản không xứng làm con người.”
Giọng điệu Dư Triều Gia rất ác liệt. Anh ta vốn dĩ vô cùng phấn khích khi quen biết Thành Quyến Giả mới, nhưng biết được đối phương là Kim Vũ Thái. Hứ, tên súc sinh kia tên thật là Kim Hòa Doãn, sau khi biết Uông Việt Niên và Kim Hòa Doãn là bạn thân, anh ta nhìn người này thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Kim Hòa Doãn mang đến bao nhiêu phiền phức cho chị anh ta, còn muốn xuống tay với anh em Trà Phủ. Dư Triều Gia ngẫm vẫn thấy tức giận, có thể làm bạn với loại người như Kim Hòa Doãn, cảm giác nhân phẩm cũng không tốt lành mấy.
Uông Việt Niên nghe thấy thì vô cùng tức giận. Thành Quyến Giả Trà Phủ quá mức vô lý rồi, bọn họ chỉ là suy đoán người kia có thể là Thành Quyến Giả của Hân La, không có chứng cứ thực tế, lại ở chỗ này câu nào câu nấy đều là “Súc sinh”…
Trước khi không có chứng cứ xác thực, anh ta không thể nghe nổi có người sỉ nhục bạn bè của mình như vậy.
Đầu óc nóng lên, nắm đấm lập tức vung ra.
Nắm đấm vung ra nửa chừng, lại không có cách nào tiếp tục.
Uông Việt Niên cúi đầu, bàn tay chặn nắm đấm của anh ta rất nhỏ, thậm chí còn chỉ to bằng một nửa tay anh ta thôi. Nhưng một đôi tay như vậy, sức lực cực kỳ dọa người.
“Bình tĩnh một chút.”
Vân Sâm thấy nắm đấm trong lòng bàn tay thu lại, cô cũng buông tay ra, liếc qua Dư Triều Gia đang tránh ở phía sau cô: “Anh Dư, anh cũng nói ít vài câu đi.”
Cành cây Hoa Đình nhẹ nhàng vỗ lên sau ót Dư Triều Gia: “Không nên làm những chuyện vô nghĩa.”
Dư Triều Gia nhận sai.
Uông Việt Niên cũng bình tĩnh lại: “Vừa rồi tôi quá xúc động, nếu muốn đi Chu Nguyên thì tôi dẫn đường.”
Sau khi nói chuyện với Trương Vĩnh Phúc, Vân Sâm, Dư Triều Gia và Uông Việt Niên rời Hoa Đình, đến một góc của Chu Nguyên.
Từng người bọn họ mở đèn pin ra, để trên mặt đất. Phạm vi chiếu sáng của ánh đèn bị áp chế tới mức thấp nhất, chỉ có thể chiếu sáng lên một khu vực nhỏ phía trước bọn họ.
Sột soạt, sột soạt…
Sột soạt, sột soạt…
Đèn pin không thể chiếu đến khoảng tối kia được, dường như có thứ gì đó nhanh chóng chạy qua.
Có thể là một vài động vật, nơi này trong phạm vi bao trùm của hơi thở tòa thành Chu Nguyên, không cần lo lắng có sinh vật kỳ lạ xuất hiện.
Trong lòng hiểu rõ là vậy, nhưng những âm thanh trong bóng đêm, chẳng biết tại sao vẫn khiến con người ta cảm thấy căng thẳng.
Ba người đi thật mau.
Phía trước cách đó không xa, ánh lửa chập chờn.
Bọn họ nhanh chân hơn.
“Tôi trở về rồi.”
Uông Việt Niên lớn tiếng.
Trước đống lửa có rất nhiều người ngồi vây quanh đang nướng đồ ăn, nghe thấy tiếng nói, bọn họ lập tức quay đầu lại, ánh mắt lập tức dừng trên người Vân Sâm và Dư Triều Gia ở bên cạnh Uông Việt Niên.
Mọi người lập tức bàn tán sôi nổi.
Uông Việt Niên nói: “Bọn họ là Thành Quyến Giả của Hoa Đình và Trà Phủ. Hoa Đình đang dừng lại ở phía trên.”
Bùi Sinh Âm bước ra khỏi đám người, đưa tay về phía Vân Sâm và Dư Triều Gia, hai bên bắt tay.
Sắc mặt Uông Việt Niên nặng nề nói: “Bọn họ nói ý thức tòa thành xuất hiện kẻ phản bội.”
Đốm lửa nhảy nhót trong đêm tối càng thêm bắt mắt, chúng nó tựa như bị gió thổi lên. Sau khi xoay tròn trong không trung một lúc, tia sáng càng thêm chói lọi.
“Sao lại nói như vậy?”
Người thanh niên tuấn tú mặc áo đen, vạt áo thêu tơ vàng lấp lánh lay động dưới ngọn lửa. Anh ấy đột ngột xuất hiện, khẽ gật đầu với Vân Sâm và Dư Triều Gia vẫn còn đang kinh ngạc: “Tôi là Chu Nguyên.”
Ánh mắt anh ấy mang theo ý cười dừng trên dây leo giống như vật trang trí trên người Vân Sâm, nói: “Hoa Đình, lâu rồi không gặp, thật là nhớ mà…” Âm cuối anh ấy vừa thốt ra: “Ý thức tòa thành xuất hiện kẻ phản bội, kể lại cho tôi nghe đi.”
*
Lửa trại cháy chậm rãi, Uông Việt Niên thay đổi tư thế ngồi, nói: “Chính là như vậy.”
Anh ta giải thích xong.
Dư Triều Gia bổ sung một vài chi tiết bị bỏ sót, hơn nữa lại nhấn mạnh thêm, dáng vẻ của tên họ Kim không có chút nào là bị ép buộc cả.
Uông Việt Niên muốn nói lại thôi.
Bùi Sinh Âm nói: “Lúc trước Thần Kinh cảm thấy biểu hiện của Thành Quyến Giả Hân La hơi kỳ lạ, nhưng cho rằng bản thân tính cách của hắn ta đã như vậy. Có ý thức tòa thành khống chế, anh ấy chưa bao giờ để việc này trong lòng, không ngờ hắn ta sẽ làm ra chuyện như vậy.”
Chu Nguyên cũng ngồi trên mặt đất giống bọn họ, dáng ngồi rõ ràng không khác nhau lắm, nhưng nhìn anh ấy lại nho nhã hơn. Anh ấy lẳng lặng đảo qua mấy người trước mặt, ánh mắt dừng trên người Uông Việt Niên, hỏi: “Hình như cậu có điều muốn nói.”
Vân Sâm nhìn sang, dưới ánh lửa sắc mặt Uông Việt Niên đỏ lên, cực kỳ đỏ.
Uông Việt Niên nhìn xung quanh, ngập ngừng nói: “Kim Tử, chính là Kim Hòa Doãn, tôi hiểu rất rõ anh ấy, anh ấy thật sự không phải loại người như vậy. Tôi và anh ấy cùng nhau lớn lên, khi còn nhỏ bởi vì tính cách và diện mạo của anh ấy có vấn đề, bị người xa lánh bắt nạt. Những người đó thật sự quá đáng, thiếu chút nữa Kim Tử bởi vậy mà bị ma quỷ ăn.”
“Sau này tính tình anh ấy có chút xem cái ác như kẻ thù, sau khi trở thành Thành Quyến Giả xác thật cũng chỉ quan tâm đến chuyện của Hân La, không thích giúp đỡ những ý thức tòa thành khác. Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương những ý thức tòa thành khác…”
“Khi còn nhỏ anh ấy rất tốt, chim nhỏ bị thương cũng sẽ đem nó đi cứu, người như vậy sao có thể không coi trọng mạng người!”
“Không phải là tôi muốn biện bạch cho anh ấy. Chỉ là nếu thật sự là anh ấy, mấy tòa thành chúng tôi đều cách anh ấy rất gần, anh ấy cũng không chỉ một lần gặp qua bản chính tượng thành của mấy tòa thành chúng tôi, tại sao anh ấy không lấy của chúng tôi, ngược lại bỏ gần tìm xa đi tìm nơi khác.”
“Cho dù thật sự là anh ấy làm, không có ý thức tòa thành cho phép, anh ấy cũng không thể sử dụng tài năng tòa thành. Anh ấy có lẽ, có lẽ chỉ là bị lệch…”
Uông Việt Niên nói nghe thật buồn cười, Dư Triều Gia không được nhịn “Phì” một tiếng. Đây còn không phải biện bạch, vậy thế nào mới có thể gọi là biện bạch. Anh ta cũng không có ý châm biếm đối phương, anh ta nhìn ra Uông Việt Niên là tên đặc biệt coi trọng tình bạn, chỉ có thể nói anh ta kết giao nhầm người.
Vân Sâm nghe xong không có phản ứng gì. Có lẽ Uông Việt Niên không nhận ra, anh ta đã càng ngày càng cảm thấy Kim Hòa Doãn không bình thường, anh ta đang lưỡng lự.
Dây leo nằm lên vai Vân Sâm, hâm mộ mà nhìn chằm chằm Chu Nguyên hiện ra hình người, anh cũng muốn nữa.
Chu Nguyên hơi đăm chiêu, anh ấy nói: “Xem ra cậu cho rằng Thành Quyến Giả của Hân La là có nỗi khổ bất đắc dĩ, hoặc là bị ngoại lực dụ dỗ, cho nên hắn ta mới có thể làm ra chuyện như vậy đúng không?”
Uông Việt Niên nói: “Đúng vậy! Nói không chừng Hân La cũng như thế, nhất định là ma quỷ dùng mánh khóe gì đó khiến bọn họ biến thành dáng vẻ kia, không phải do bọn họ.”
“Nhưng bọn họ thật sự đã làm ra chuyện sai.” Chu Nguyên nhìn chằm chằm Uông Việt Niên, ý cười dịu dàng bên môi: “Bất luận bọn họ có nỗi khổ, bị bức bách gì đấy, bọn họ đều phạm phải sai lầm không thể tha thứ. Phản bội người Cửu Châu, lẽ ra nên bị trục xuất…”
Nói xong bốn chữ cuối cùng kia, hơi thở trên người anh ấy biến đổi, không hề dễ chịu, ngược lại vô cùng áp bức.
Áp bức tới mức con người thở không nổi, chỉ có Hoa Đình ở kia lắc lư cành cây tán đồng, không bị ảnh hưởng bởi hơi thở bức người này.
Uông Việt Niên tức giận nói: “Con người có thể trục xuất, ý thức tòa thành cũng có thể trục xuất sao? Thiếu bất cứ một ý thức tòa thành nào thì Cửu Châu đều không thể tỉnh lại không phải sao?!”
Chu Nguyên gật đầu: “Cậu hiểu không sai, nhưng cậu cũng hiểu sai rồi.”
Lòng bàn tay anh ấy xẹt qua mặt đất, nói: “Ý thức tòa thành tự sinh trưởng trên mảnh đất này, chỉ cần đất đai và văn hóa còn tồn tại thì ý thức tòa thành Cửu Châu vẫn sẽ luôn tồn tại.”
“Nếu Hân La thật sự phản bội thì để cô ta lựa chọn diệt vong, lại sinh ra trên mảnh đất này một lần nữa là được. Chỉ cần đất đai và văn hóa còn tồn tại, ý thức tòa thành có thể tiếp tục sinh ra. Hân La được sinh ra vẫn giống trước kia, chẳng qua không phải là Hân La trước kia nữa, thời gian trưởng thành có lẽ sẽ dài hơn một chút, cũng sẽ có có thêm một vài di chứng…”
Uông Việt Niên nghẹn họng nhìn trân trối: “Làm như vậy không có vấn đề gì sao?”
Mấy người khác thân là Thành Quyến Giả, bọn họ cũng là lần đầu tiên nghe thấy cách nói này.
Vân Sâm không khỏi nhìn về phía Hoa Đình, rất muốn hỏi một chút xem anh có biết chuyện này không. Nếu thật là như vậy, vấn đề Hân La bên kia xem ra dường như cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng…
Hoa Đình mờ mịt mà lay động cành cây, ký ức của anh vốn không trọn vẹn, trong trí nhớ căn bản không có việc này.
“Vấn đề?” Chu Nguyên cười cười: “Cậu nhìn xem dáng vẻ của Hoa Đình bây giờ rất tốt mà.”