Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 3 - Chương 129



Edit: Trang

Chu Nguyên trở lại vị trí ban đầu, Hoa Đình sẽ không thể kéo được anh ấy như ở dưới lòng đất nữa, ngoài Hoa Đình ra thì các tòa thành khác đều không có khả năng di chuyển.

Tuy nhiên, hẻm núi ma quỷ chắn ngang phía Bắc và phía Nam Cửu Châu vẫn chưa biến mất.

Độ rộng của nó không còn đáng sợ như trước, nhưng vẫn tồn tại một cách cố chấp.

Theo như Hạ Phong Niên và Chu Nguyên nói thì ma quỷ đã sử dụng khoảng trống tạo ra do sự chìm xuống của Chu Nguyên, không ngừng xây dựng và mở rộng suốt mấy năm qua như vậy, cho nên hình thành hẻm núi với diện tính còn lớn hơn Chu Nguyên.Nếu nhìn trên bản đồ, có thể hiểu chỗ này có thêm một con sông không thuộc về Cửu Châu.   

Vân Sâm hỏi: “Chúng ta hiện tại chỉ có thể để nó ở chỗ này, không thể làm gì sao?”

Hạ Phong Niên nói: “Cách làm cho nó biến mất rất dễ dàng, chỉ cần Cửu Châu tỉnh lại, những thứ không được Cửu Châu cho phép ở lại nơi này đều sẽ bị loại trừ hết.”

Những Thành Quyến Giả như Mạnh Nhiên Lâm, Dư Triều Gia, Uông Việt Niên và Bùi Sinh Âm đứng bên cạnh, khi nghe thấy câu này thì đều rơi vào trầm mặc.

Đây đâu phải cách dễ dàng, Cửu Châu tỉnh lại chẳng biết đến mùa quýt nào…

Một lúc sau Chu Nguyên xuất hiện, nói với nhóm người Bùi Sinh Âm nên rời đi từ hướng nào thì thích hợp hơn.

Nhóm của bọn họ đến từ phía Bắc sẽ để lại một vài người để theo Hoa Đình quay trở lại phía Đông, Bùi Sinh Âm và Uông Việt Niên cần dẫn một nhóm khác quay trở lại phía Bắc để giải quyết chuyện quan trọng.

Dựa vào hành trình, xử lý công việc và thời gian xuất phát của từng người, bọn họ hẹn nhau đầu năm sau sẽ gặp nhau ở Chu Nguyên. Đến lúc đó Bùi Sinh Âm và những người khác sẽ đem những vật tư còn thiếu về phía Đông, nhưng quan trọng nhất là bọn họ cũng sẽ mang đến kết quả xử lý Hân La và Kim Hòa Doãn.

Nếu Hân La thật sự là kẻ phản bội, thì chiếc mai rùa Chu Nguyên đưa cho Uông Việt Niên sẽ khiến Hân La chết đi và hồi sinh lần nữa.

Trước khi ý thức tòa thành mới ra đời, chiếc mai rùa sẽ trở thành ý thức tòa thành tạm thời, cũng có thể coi nó là bản sao của Chu Nguyên, thay Hân La quản lý tòa thành. Sẽ không xảy ra tình huống mất đi ý thức tòa thành, dẫn đến con người bị ma quỷ tấn công.

Tài năng của tòa thành bị trộm đi cũng không cần lo lắng, vật dẫn biến mất thì những tài năng sẽ trở lại với chủ sở hữu ban đầu.

Chu Nguyên – một ý thức tòa thành hùng mạnh lại xuất hiện trên mặt đất lần nữa, giống như tiêm cho tất cả mọi người một liều thuốc trợ tim.

Cho dù ma quỷ có sử dụng những thủ đoạn như thế nào, năng lực mà Cửu Châu đã cung cấp cho các ý thức tòa thành cũng đủ để ứng phó với nguy hiểm!

Sau khi nhóm người Bùi Sinh Âm và Uông Việt Niên rời đi, Vân Sâm và Hoa Đình cũng chia tay Chu Nguyên. Không bao lâu nữa, Chu Nguyên sẽ được những người từ phía Bắc trùng tu và xây dựng lại.

Trước khi chia tay, Chu Nguyên gọi dây leo của Hoa Đình lại, thì thầm nói gì đó.

Những cành cây trên tòa thành quấn quanh cổ tay Vân Sâm, Hoa Đình nói: “Anh ấy nhờ anh thúc giục anh em Trà Phủ, bảo họ mau mau tăng cấp…”

Vân Sâm đồng ý nói: “Tài năng của anh em Trà Phủ rất hữu ích, thông qua hai người họ có thể biết thêm tình huống của nhiều ý thức tòa thành hơn, giống như Chi Giang vậy.”

Hoa Đình nói: “Anh ấy quá cô đơn, nhiều năm như vậy chỉ có một mình, cuối cùng cũng náo nhiệt hơn, nhưng chúng ta lại phải rời đi.”

Vân Sâm suy nghĩ một chút, ánh mắt chợt lóe lên, cô nói: “Anh có thể để lại cho anh ấy vài món đồ chơi làm quà, để anh ấy có thể vượt qua mấy tháng tiếp theo là được mà.”

Hoa Đình cảm thấy có lý, nhưng tặng món đồ chơi gì cho Chu Nguyên bây giờ?

Bọn họ phải lên đường ngay, không có nhiều thời gian để tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng…

Hoa Đình bỗng nhiên nói: “Tư Quy và Lam Quế cũng rất tốt, anh sẽ để chúng nó ở lại Chu Nguyên!”

Vân Sâm nói: “Vậy anh phải hỏi ý kiến của chú Vĩnh Phúc…”

Hoa Đình: “Bây giờ anh đi hỏi ngay!”

Dây leo trong tòa thành lập tức sống lại, lá cây lần lượt vén lên để quan sát xung quanh, giống như sóng biển trào dâng, cuối cùng dừng lại trong sân ở khu rừng rậm.

Trương Vĩnh Phúc đang ngồi đối diện với Hạ Phong Niên, một dây leo vươn ra từ bên tay trái, cúi đầu lễ phép hỏi: “Chú Vĩnh Phúc, cháu có thể tạm thời để Tư Quy và Lam Quế ở lại Chu Nguyên, sang năm lại đón về Hoa Đình được không?”

Tư Quy và Lam Quế là ai? Từ mà Hoa Đình phát âm, rõ ràng khiến Trương Vĩnh Phúc không kịp phản ứng. À, là Người Chết và Ma Lười à. Lúc trước ông ta muốn nuôi một con chó con, Hoa Đình liền trực tiếp bắt cho ông ta hai con gấu, còn luôn nói chúng đều là chó…

Trương Vĩnh Phúc xua tay nói: “Không sao, hai con gấu đó cháu có thể để lại Chu Nguyên bao lâu cũng được.”

Hoa Đình: “Cảm ơn chú Vĩnh Phúc! Tạm biệt bố và chú Vĩnh Phúc!”    

Dây leo cuộn tròn lấy hai con gấu vẫn còn đang ngủ, khi chúng vẫn còn đang ngái ngủ thì anh vui vẻ hớn hở gửi chúng đến Chu Nguyên.

Hạ Phong Niên: “…”

Trên trán nổi gân xanh, cái thứ nhỏ rách nát ấy gọi ông là gì?

Trương Vĩnh Phúc cầm lấy bình nước nóng trên bàn đá lên, trên thân bình nước ấm có rất nhiều vết, dưới đáy cũng có dấu hiệu rỉ sét, nhưng bên trong bảo quản vẫn rất ấm. Nước nóng được rót vào từ tối hôm qua, nhưng đến giờ vẫn còn rất nóng.

Hạ Phong Niên liếc nhìn chỗ thủng trên cốc nước, nói: “Điều kiện sống khó khăn như vậy sao?”

Trương Vĩnh Phúc lắc đầu: “Cuộc sống rất an nhàn thảnh thơi, ra đồng vài lần, chờ mùa màng chín muồi, thỉnh thoảng trả lời mấy câu hỏi của học sinh, mạng sống không bị uy hiếp. Được tòa thành che chở, cuộc sống thật sự rất tốt.” 

Hạ Phong Niên liếc nhìn ông ta vài lần: “Nói nghe nhẹ nhàng ghê, tôi nghĩ anh đã nghỉ hưu rồi, năng lượng trên người so với trước kia thì lại càng nhiều hơn. Cho dù hiện tại bảo anh đến Cửu Châu chịu chết, anh cũng sẽ không do dự mà đi luôn.”

Trương Vĩnh Phúc cười, không phủ nhận cũng không thừa nhận: “Viên đá rất tốt, sẽ không già đi, nhìn vẫn còn trẻ. Con người một khi già đi, sẽ dễ hoài niệm những chuyện về tuổi trẻ…”

“Nhàm chán.” Hạ Phong Niên đứng dậy, đi ngang qua Hoàng Hưng – người vừa đến để tìm Trương Vĩnh Phúc.

Lúc đầu Hoàng Hưng không phản ứng gì, đột nhiên bị vỗ vào eo một cái, chú ấy mới kinh ngạc phát hiện người mà mình vừa nhìn thấy hình như đã gặp ở đâu đó rồi.

Ủa, vết thương cũ của mình không còn đau nữa!

Hạ Phong Niên quay mặt lại, tòa thành ở dưới chân ông đang di chuyển, khiến mây trên bầu trời di chuyển rất nhanh. Ông mở rộng lòng bàn tay, ở giữa lòng bàn tay là một vùng nhỏ chất lỏng ma quỷ được thanh lọc từ trên người Hoàng Hưng.

Mặt trời chói chang chiếu xuống, tất cả chất lỏng sền sệt màu đen đều bốc hơi hết.

Việc ma quỷ xâm phạm địa bàn của con người so với việc ông bị nhốt càng nghiêm trọng hơn, Hoàng Hưng đã từng bị thương rất nặng, trong cơ thể cậu ta còn có một viên đá năng lượng của ông để lại để làm nội tạng cho cậu ta.

Những năm gần đây Hoàng Hưng vẫn luôn sinh sống bên ngoài tòa thành, không có ý thức tòa thành che chở, vật chất của ma quỷ tồn tại trong không khí ảnh hưởng đến cơ thể con người, sự ô nhiễm nhẹ của viên đá là bằng chứng rõ ràng nhất.

Đá năng lượng bị ô nhiễm nhẹ cũng sẽ phản ứng trực tiếp ra, con người vẫn chưa phát hiện điều này. Nhưng chờ đến khi họ phát hiện ra điều này thì ước tính đã là vài thế hệ sau.

Chút nữa lại nói chuyện này cho bé con biết.

Hạ Phong Niên đi bộ trên đường, quan sát tình hình của Hoa Đình. Có biển báo ở ngã ba. Biển báo, mũi tên và những chỉ dẫn làm bằng đá rất cổ điển, chỉ các hướng khác nhau.

Ông nhìn về phía xa, những dãy nhà san sát, năng lượng của tất cả con người đều bình yên và ổn định, điều đó cho thấy họ rất hạnh phúc khi sống trong tòa thành này. 

Ông đi dọc theo con đường xi măng, ven đường có hoa và cỏ dại mọc um tùm, nhưng lại rất gọn gàng không dám vượt ra ngoài đường.

Trong bụi cỏ có vài con thỏ xám chạy ra, thấy có người đi đường thì tò mò dừng lại mà không sợ con người một chút nào.

Hạ Phong Niên đối mặt với đám thỏ rừng một lúc lâu, con thỏ lớn mang theo những con thỏ con ngước đôi mắt ướt át lên mình ông, ông không khỏi xúc động nói: “Bọn mày cứ nhìn tao như vậy, là muốn được vào nồi nước sôi à?”

Thỏ hoang: “?”

Chúng nó dường như nghe hiểu những gì mà Hạ Phong Niên nói, nhảy đi và không quay đầu lại.

Hạ Phong Niên tiếp tục đi về phía trước. Đường xi măng biến thành đường đá, cỏ dại hai bên biến thành rừng, chim chóc và côn trùng hót không ngừng, còn xen lẫn tiếng kêu của khỉ.

Phía trước một đoạn nữa đã là rìa của tòa thành, nơi này đã không còn trong phạm vi bao phủ hơi thở của tòa thành Hoa Đình.

“Đại thánh, có một vài chuyện chất chứa trong lòng mà tôi chỉ dám nói với anh. Lần trước tôi có nhắc đến với anh Phi, anh ấy nói tôi hãy nghĩ kỹ cái gì có và không có, anh ấy nói: Ninh Như Dã à, thời kỳ thanh xuân của cậu đến muộn rồi, nhìn heo mẹ thôi cũng có cảm giác, nhưng bớt nghĩ linh tinh về quan hệ thuần khiết của người khác đi.”

“Khẹc! Khẹc”    

“Nhưng tôi thấy có vấn đề, chắc chắn có vấn đề. Một hai lần thì thôi đi, mỗi lần cứ luôn như thế, thật sự không bình thường… Tôi khẳng định chắc chắn Hoa Đình có gì đó với Vân Sâm.”   

Hạ Phong Niên dừng lại, ông không có thói quen nghe lén người khác nói chuyện, nhưng nói đến con gái ông thì ông nhất định phải nghe.

Ông xác định hướng phát ra âm thanh, nhẹ nhàng nhảy một cái, người đã ở trên cây, chẳng ai có thể phát hiện ra.

Giữa những cành lá cây, một người thanh niên đang ngồi khoanh chân trước tảng đá to, sáu con khỉ ngồi chồm hổm trên tảng đá, ăn trái cây mà người thanh niên đưa cho, có lúc sẽ kêu hai tiếng khẹc khẹc đáp lời.

“Trước đây tôi đã từng ở Chi Giang, ý thức tòa thành và Thành Quyến Giả như thế nào tôi còn không biết sao. Chi Giang và Lạc Thần cũng là một nam một nữ… Giọng của Chi Giang là nữ, không phải lúc nào cô ấy cũng sẽ dùng giọng nói dịu dàng để nói chuyện cùng người con trai khác. Mặc dù tính cách của cô ấy có phần cá tính, nhưng dù sao hai người bọn họ mới gọi là quan hệ trong sáng.”

“Tôi vừa đến đây đã phát hiện điều không ổn. Hoa Đình vô cùng đề phòng đối với những người bên cạnh Vân Sâm, chính là những người nói với Vân Sâm nhiều hơn vài câu, biểu hiện một chút cảm tình là có thể thấy được sát khí của dây leo liền!” 

“Khẹc, khẹc, khẹc!”

“Thật sự sát khí đó… Tôi thanh minh trước là tôi không phải kẻ biến thái hay ấu dâm đâu, tôi chắc chắn không hứng thú với những cô gái chưa đủ tuổi. Vân Sâm lớn lên tương đối xinh đẹp, tôi là người đàn ông có thẩm mỹ bình thường, khó tránh khỏi nhìn mấy lần, quả thật cũng có chút thích. Tôi đã tặng cho Vân Sâm một bó hoa và đặt trước cửa nhà em ấy, thế mà kết quả vào hôm đó…”

“Giường của tôi sụp luôn, đóa hoa đó vứt trước cửa nhà tôi, những dây leo bên ngoài cửa sổ nhìn tôi chằm chằm. Chuyện này chỉ có tôi và Hoa Đình biết, bây giờ có thêm các đại thánh đây cũng biết rồi đó.”

“Ngay từ đầu tôi đã không nghĩ nhiều như thế. Ý thức tòa thành thích Thành Quyến Giả là rất bình thường, chắc vấn đề là tại tôi tặng hoa nên có chút hiểu lầm. Nhưng sau đó vài lần tôi đặc biệt chú ý thì tôi mới phát hiện, “thích” này có thể là loại “thích” kia.”

“Tôi nói với mấy người anh Phi mà mọi người đều không tin lời tôi nói, đều cho rằng một bên là ý thức tòa thành, bên còn lại là con người, cách nhau xa tít tắp, có lẽ khác với gu thẩm mỹ của khỉ khi thấy con người, làm sao có chuyện như tôi nói được.”

“Haiz, không nói nữa, tôi vẫn còn việc cần phải làm. Đại thánh, hôm nào tôi lại đến thăm mọi người.”

“Khẹc, khẹc!”

Hạ Phong Niên suy tư nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của người thanh niên, ông nhắm mắt cảm nhận vị trí của Mạnh Nhiên Lâm. Trái tim của Mạnh Nhiên Lâm chính là trái tim của ông, ông có thể cảm nhận được tất cả viên đá năng lượng mà mình lấy ra, ông đi nhanh sang đó.

*

Mạnh Nhiên Lâm đang tổng hợp thông tin do những Thành Quyến Giả ở phía Bắc cung cấp thì bị Hạ Phong Niên đột nhiên xuất hiện khiến ông ấy hoảng sợ. Thấy sắc mặt đối phương âm u, ông ấy hỏi: “Sao thế?”

Hạ Phong Niên: “Con bé ở đâu?”

Mạnh Nhiên Lâm chỉ về một hướng: “Tiểu Vân không nói nó ở đâu sao?”

Hạ Phong Niên: “Nói rồi, tôi hỏi anh lần nữa, tượng thành của Hoa Đình ở đâu?”

Mạnh Nhiên Lâm khó hiểu, lại vừa chỉ về phía hồi nãy vừa nói: “Vẫn ở phía bên kia.”

Hạ Phong Niên nắm cổ áo Mạnh Nhiên Lâm, hung dữ nói: “Anh biết rõ như vậy mà anh còn để cho hai đứa trai đơn gái chiếc ở chung một chỗ sao?!”

Gì vậy trời, như thế nào là trai đơn gái chiếc. Ý thức tòa thành và nửa người nửa đá có thể nói là hai chủng tộc, chẳng lẽ còn có thể lai chủng tộc… Chết tiệt, Hạ Phong Niên với Vân Trung Thư mới chính là lai chủng tộc!

Mạnh Nhiên Lâm cảm thấy Hạ Phong Niên lo lắng quá nhiều, lâu không gặp con gái nên ông muốn nhanh chóng làm gì đó để thể hiện tình cảm cha con của mình, ông ấy nói: “Anh đừng nghĩ đến chuyện vô căn cứ…”

Hạ Phong Niên quá tức giận, lúc trước não ông bị chập hay sao mà lại nhờ cái tên Mạnh Nhiên Lâm đầu gỗ này chăm sóc con gái ông cơ chứ.

Đàn ông đều không đáng tin cậy, một đám mắt mọc trên mông. Lúc trước thà ông nhờ Lý Đỗ Quyên còn hơn!

“Bố, bố với chú Mạnh đang…”

Khi Vân Sâm bước vào nhà liền thấy một màn kỳ lạ này, Hạ Phong Niên và Mạnh Nhiên Lâm giống như sắp đánh nhau.

Dây leo của Tòa Thành Nát nằm trên vai cô gái, vài cành cây rủ xuống dưới vòng quanh người cô mấy vòng, giống như đồ trang trí cây cỏ tự nhiên.

Hạ Phong Niên quay đầu lại, khuôn mặt âm trầm nhìn thấy Vân Sâm lập tức tươi như hoa: “Con gái yêu à, bố đang bàn chuyện với chú Mạnh. Chú ấy cảm thấy con đã lớn, không nên tiếp tục ở cùng một chỗ với Hoa Đình cùng tuổi nhưng khác giới tính này nữa, bố đang nói ông ấy rảnh rỗi thích lo việc gì đâu không ấy mà!”

Mạnh Nhiên Lâm: “?”    

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.