“Thật không, Chi Giang nói chỉ cần chúng ta có cách đưa người đến Hoa Đình an toàn thì chúng ta đưa bao nhiêu người đi cũng được à?”
Tòa Thành Nát mang về một tin tốt sau khi đi chơi với bạn tốt của mình về, ở Hoa Đình bọn họ thiếu nhất chính là con người!
Vân Sâm vui mừng mà ôm dây leo nhảy nhót.
Vui mừng qua đi, cô hỏi: “Tại sao thế, Chi Giang không cần người à?”
Hoa Đình nói: “Tài năng của Chi Giang là Người Câu Khói Sóng, có khả năng phát sinh sương mù mê hoặc tầm mắt tạo ra cảm giác ma mị, giống như chức năng của mảnh vỡ tượng của Cửu Châu trong tay anh Dư. Nhưng cô ấy có thể sử dụng tài năng mà không có sự hạn chế, chỉ cần có dòng nước xung quanh là đủ.”
Kết hợp với tài năng của Chi Giang, hai người càng thêm chắc chắn, chức năng của mảnh vỡ tượng của Cửu Châu tương ứng với các tòa thành khác nhau với những tài năng khác nhau.
Vân Sâm gật đầu, tài năng tòa thành của Chi Giang rất thích hợp để bảo vệ con người.
Cô càng khó hiểu hơn, nếu đã như thế thì vì sao Chi Giang lại không thích nhiều người cơ chứ?
Cô nghe Hoa Đình nói tiếp.
“Ý của Chi Giang là tài năng của cô ấy khiến cô ấy không thể tách rời bản sao tượng thành được, phạm vi bảo phủ hơi thở của tòa thành chỉ được tỏa ra bởi bản chính, màn sương mù do tài năng mang lại không thể chặn hết được ma quỷ, hầu hết con người vẫn còn ở trong nước sôi lửa bỏng.”
“Chi Giang sẽ không để người của mình chủ động rời đi. Cô ấy ở quá xa anh, đường sá xa xôi dọc đường chắc chắn sẽ có rất nhiều người phải bỏ mạng, như thế không đáng.”
“Miễn là chúng ta có cách khiến cho những người đó đến được Hoa Đình một cách an toàn thì những người có ý định rời đi, chúng ta đều có thể đưa đi.”
Thì ra là thế.
Vân Sâm hy vọng điểm sáng dịch chuyển của mảnh vỡ của tượng Cửu Châu có nơi mà Chi Giang đang sinh sống.
Nếu như xui xẻo, tìm không thấy nơi ở của Chi Giang, vậy thì chỉ có thể chờ tài năng tòa thành của Tòa Thành Nát tăng thêm, đến lúc đó mang theo toàn bộ tòa thành đến Chi Giang đón người thôi.
Vân Sâm nói: “Tôi cũng chuẩn bị gần xong rồi.”
Cô muốn kích hoạt những điểm sáng trên mảnh vỡ của tượng Cửu Châu, để xem chúng tương ứng với các nơi nào.
Ra ngoài khám phá, nhất là “Đi xa nhà” để khám phá, cần phải chuẩn bị rất nhiều đồ.
Thức ăn nước uống là thứ cơ bản nhất không cần kể đến, thiết bị thám hiểm, vũ khí, đồ sơ cứu, những vật phẩm đối phó với điểm yếu của ma quỷ, v.v.
Chuyện Vân Sâm phải rời Hoa Đình đi đến nơi khác thì không thể giấu được người ở Hoa Đình.
Về viên đá có khả năng dịch chuyển, lời giải thích của Vân Sâm với anh Dư không có khác biệt là bao.
Viên đá mang bên người có thể tinh lọc ý thức tòa thành, dựa theo điều kiện kích hoạt có thể dễ dàng dịch chuyển, còn về điều kiện để kích hoạt thì cô không nói cho ai cả.
Về phần những người không biết đến sự tồn tại của viên đá, bọn họ cho rằng đó là khả năng đặc biệt của Thành Quyến Giả, không suy nghĩ nhiều về nó.
“… Chuẩn bị xong hết chưa?”
Trương Vĩnh Phúc trầm giọng hỏi Vân Sâm, thấy cô gật đầu, ông ta hỏi: “Cẩn thận là trên hết, con người trong thời kỳ tận thế, nhất là những người sống bên ngoài, cơ thể có bản chất động vật sẽ đáng sợ hơn những gì cháu nghĩ nhiều… Trước tiên hãy nghĩ đến mọi việc theo hướng xấu nhất.”
Vân Sâm đáp “Dạ” một tiếng. Trên thắt lưng ngoài cô có treo loại vũ khí lạnh mà cô hay dùng, trong thắt lưng trong cô cất giấu khẩu súng ngắn mà chú Hoàng Hưng đã cho cô, chứa đến mười hai viên đạn.
Hoàng Hưng nói: “Tiểu Vân, chú nói với cháu, cháu không thể thấy hiện giờ khả năng của mình tốt mà trở nên to gan hơn, đấm đá bừa bãi. Chết đuối phần lớn là do biết bơi, hai câu nói này của chú không phải tự dưng mà nói.”
Vân Sâm nói: “Hai người yên tâm, kỳ thực lá gan của cháu rất nhỏ.”
Trong chiếc ba lô trên lưng cô có rất nhiều vật dụng, trong đó không thiếu cam quýt, tỏi, nút bịt tai và những vật dụng tốt để tránh né ma quỷ.
Kế hoạch của cô là bình minh cô sẽ dịch chuyển từ Hoa Đình đến những điểm sáng khác nhau, chiều tối cô sẽ dịch ngược lại… Suy nghĩ kỹ lại, như thế thì hiệu quả sẽ rất thấp. Nếu bên ngoài số lượng ma quỷ không nhiều như ở Hoa Đình thì buổi tối cô định xem xét qua đêm ở bên ngoài.
Trương Vĩnh Phúc nghe thấy cô gái nói mình nhát gan, ông ta đưa tay lên xoa mái tóc cô: “Cháu như này mà còn nhát gan, người nhát gan mà dám tùy tiện dịch chuyển đến những nơi mà mình không biết rõ tình hình sao?”
Vân Sâm đưa tay vò đầu cười ngây ngô, chú Vĩnh Phúc muốn tết tóc cho cô… À, cô lại cắt tóc để tiện cho việc khám phá bên ngoài rồi.
Cô lúc đầu quả thật là người rất nhát gan.
Tầm mắt của Vân Sâm dừng lại trên dây leo.
Chỉ là có thứ muốn bảo vệ, nên cô mới to gan như vậy.
Vân Sâm nghiêm mặt nói: “Tôi đi đây.”
Năng lượng từ những đầu ngón tay phóng ra, kích hoạt mảnh vỡ của tượng Cửu Châu trong tay, những điểm sáng như sao trời hiện lên, bao bọc cô ở bên trong.
Vân Sâm đã chọn một trong tia sáng ở gần vị trí của cô.
Cô nghe thấy Tòa Thành Nát nói: “Anh ở nhà chờ em trở về.”
Vân Sâm nhìn về phía dây leo mỉm cười, sau đó biến mất khỏi Hoa Đình.
*
Bầu trời xám trắng, mặt đất màu vàng đất, khắp nơi đều là những kiến trúc bỏ hoang trộn lẫn với rác rưởi còn sót lại sau sự sinh hoạt của con người.
Gió thổi mạnh cuốn hết những đồ vật trên đất lên, để lộ những dấu vết đỏ sẫm bên dưới đồ vật.
Vân Sâm dùng tay vét ít bùn đất, ngửi thử xem, chính là mùi của máu.
Trong không khí có những hạt xám to lơ lửng, giống như tro tàn của rơm rạ khi bị đốt, chỉ là không ở trên mặt đất mà toàn bộ đều lơ lửng trên bầu trời.
Số lượng tro tàn càng ngày càng nhiều khiến người ta cảm thấy khó thở.
Vân Sâm đeo mặt nạ lên, đi theo dấu vết của sự tồn tại của con người.
Những dấu vết này còn rất mới, chứng tỏ cách đó không xa có sự tồn tại của con người.
Nơi đó sẽ ở đâu đây?
Trông tình hình thật kinh khủng…
Sau khi đi được nửa giờ, cô nhìn thấy một số lều trại nằm rải rác phía xa, những chiếc lều trại vây xung quanh đống lửa.
Vân Sâm không dám tùy tiến tới gần, cô tìm một gò đất cao để ẩn nấp, sau đó dùng ống nhòm để quan sát tình hình xung quanh lều trại.
Trong lều có năm người.
Ba người lớn, hai nam một nữ, trên người hình như bị thương, nằm ở cửa lều trại, môi tái nhợt, thần sắc không tốt lắm.
Hai người còn lại hình như là trẻ con, gầy gò. Họ đang chăm sóc ba người lớn bị thương.
Trong đó có người dường như đang muốn uống nước, đứa trẻ đến lu nước cạnh lều trại, lại phát hiện bên trong đã hết nước.
Hai đứa trẻ có vẻ như đang cãi nhau, sau cuộc cãi vã, cậu bé vào trong lều lấy hai bình nước đã rỗng, hình như là đi múc nước.
Cô bé ngăn cậu bé cũng vô ích, vừa lắc người lớn nhưng không có phản ứng, vừa nhìn cậu bé bỏ đi mà nước mắt lưng tròng.
Vân Sâm không hiểu tại sao cô bé lại có bộ dạng giống như cậu bé sắp đi vào chỗ chết vậy.
Cô suy nghĩ một lúc, không quan sát lều trại nữa mà thay vào đó cô đã đuổi theo cậu bé.
Cậu bé thực sự rất gầy, cánh tay của cậu lộ ra bên ngoài nhìn giống như nếu bẻ thì có thể bẻ gãy ngay lập tức, cậu bé đã đi một quãng đường dài.
Vân Sâm nhìn thấy nguồn nước, một vũng nước rõ ràng không có chỗ nào sạch sẽ.
Cô nhíu mày, không phải là vì nước không sạch, mà vì cô nhìn thấy vũng nước bên cạnh có rất nhiều dấu chân lẫn lộn của rất nhiều động vật.
Gần đây chẳng lẽ chỉ có chỗ này có nguồn nước hay sao?
Vân Sâm nín thở, khi cậu bé đang lấy nước, cậu bé vẫn cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh mình.
Khi cậu bé lấy đến bình nước thứ hai, cuối cùng Vân Sâm cũng biết được cậu đang cảnh giác điều gì.
Vài con chó hoang, không phải những con chó được ăn no giống ở Hoa Đình, mà là những con chó hoang đói đỏ mắt.
Loại chó này giống như là chó sói hơn, trong mắt tràn đầy sự hoang dã, không có sự ngoan ngoan của những con chó đã được thuần hóa.
Cậu bé cầm bình nước lên nhanh chân bỏ chạy. Cậu bé gầy gò như vậy, lại cầm theo đồ vật nặng như thế… căn bản chạy không lại bầy chó hoang!
Hơi thở tanh hôi của chó hoang gần trong gang tấc!
Cậu bé đột nhiên bị ngã, cậu có thể cảm nhận được hàm răng của bọn chó hoang đang cắn vào cổ mình, sắp cắn đứt…
“Húuuu…” Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, dòng máu nóng chảy xuống ồ ạt.
Ngay sau đó lại có thêm một tiếng kêu thê lương của con chó hoang. Cậu bé từ trong vũng máu đứng dậy, vừa quay đầu lại liền thấy một người quấn chặt lấy mình.
Cô dẫm lên những con chó hoang đang còn hơi thở thoi thóp, không chút lưu tình mà rút những mũi tên ngắn đang cắm ở trên cổ bọn chúng ra.
Khi đôi mắt nhìn về phía cậu bé, ánh mắt rất bình tĩnh, đáy mắt tựa như còn suất hiện màu đỏ tươi, như thế cậu là con chó hoang tiếp theo bị giết.
Cuộc sống của cậu đến đây là hết.
Hai mắt của cậu bé khẽ đảo, lảo đảo đi về phía sau.
Vân Sâm đang định nhẹ nhàng hỏi thăm tình hình đối phương: “…”
Cô nhanh chóng đỡ được đứa trẻ và ôm vào lòng, đứa trẻ này nhẹ đến mức còn không nặng bằng chiếc ba lô của cô nữa.
Vân Sâm ôm đứa trẻ, mắt nhìn mấy con chó hoang chết trên mặt đất và bình nước đã bị đổ mất một nửa.
Những người ở đó dường như không có nhiều thức ăn…
Cô lấy sợi dây thừng trong ba lô của mình ra trói bầy chó hoang lại, một tay kéo xác bọn chúng, một tay bế đứa trẻ đi về phía lều trại vừa rồi.
*
“Cái gì?!Tại sao An Tử có thể đi qua đó! Tôi sẽ đi qua đó…”
Giọng nói im bặt khi bỗng nhiên nhìn thấy người lạ xuất hiện. Nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ đã hôn mê trên tay đối phương, một người phụ nữ trong đó đã khóc lớn.
“An Tử!”
…
“Cảm ơn cô đã cứu An Tử, sau khi nơi này biến thành như vậy, mọi người đều không dễ dàng, sao còn đem thức ăn của chính mình kiếm được cho người khác ăn. Cô không cần cho chúng tôi thịt chó đâu, chúng tôi ở nơi này còn rất nhiều đồ ăn, cô giữ lại cho mình đi.”
Vân Sâm lắc đầu nói: “Tôi không cần, mọi người nhận lấy đi.”
Người phụ nữ cảm ơn cô, cô ấy tên là Lưu Tuệ Oánh.
Cậu bé được cô cứu tên Quách An, đứa bé bị chị dâu của Lưu Tuệ Oánh bỏ lại, là người đã liều chết để bảo vệ cô ấy.
Một số người khác không cho Vân Sâm biết tên và họ của họ.
Trong lòng bọn họ không có ác ý, nhưng cũng không có thiện ý. Mỗi người đều rất lạnh nhạt, chỉ ở bên cạnh lặng lẽ đánh giá Vân Sâm.
Vân Sâm ngập ngừng trò chuyện với bọn họ không quá vài câu, ngoại trừ việc Lưu Tuệ Oánh trả lời cô thì những người khác đều không để ý đến cô.
“Gần đây còn có những người khác không?”
“Có thì có, chỉ là mọi người đều không dám tùy tiện đi lung tung.”
“Tại sao?”
“…”
Lưu Tuệ Oánh không trả lời, ánh mắt Vân Sâm dừng lại ở trên ba người đang bị thương. Miệng vết thương của bọn họ chỉ được dùng mảnh vải hơi sạch sẽ một chút che lại, miệng vết thương hình như rất dài, chảy mủ, còn có mùi lưu huỳnh.
Giống như mùi của chất lỏng ma quỷ.
Vân Sâm hỏi: “Bọn họ là bị… ma quỷ làm bị thương à?”
Lưu Tuệ Oánh ngồi bên cạnh nghe cô hỏi liền nói: “Đúng vậy, buổi tối không ai biết khi nào ma quỷ sẽ xuất hiện, cũng may mà tính mạng của bọn họ vẫn còn, chỉ là nhìn dáng vẻ bị thương của bọn họ thì chắc bọn họ cũng sắp chết rồi.”
Vân Sâm: “Tôi có một số thuốc có thể điều trị vết thương, tôi sẽ để lại một ít cho cô.”
Cô hy vọng những người này sẽ không bỏ cuộc sớm như vậy, bởi khát vọng sinh tồn của con người sẽ khiến kỳ tích xuất hiện.
Lưu Tuệ Oánh cùng những người khác đều kinh ngạc mà nhìn cô, người này quá tốt bụng.
Vân Sâm cúi đầu, từ ba lô tìm được những dụng cụ cấp cứu, cô phân ra một chút rồi đặt ở trên mặt đất.
Bởi vì cô gái cúi đầu, Lưu Tuệ Oánh nhìn thấy sau tai cô có một kí hiệu, lờ mờ lộ ra nụ hoa xanh trắng mờ nhạt.
Lưu Tuệ Oánh đột nhiên hỏi: “Cái bên tai của cô có phải là hình xăm không?”
Vân Sâm nói: “Mọi người biết ý thức tòa thành không, bọn họ có thể che chở con người tránh khỏi ma quỷ, đây là dấu ấn họ đã chọn để tôi trở thành người đại diện của con người. Tôi là Thành Quyến Gia của Hoa Đình, cho nên tôi tốt…”
“Tránh ra…” Lưu Tuệ Oánh đột nhiên kích động đứng lên: “Chính là loại Thành Quyến Giả như cô, ý thức tòa thành của chúng tôi mới… mới… Cút khỏi nơi này! Cút ngay!”
Vân Sâm đã cảm thấy tâm trạng của Lưu Tuệ Oánh không ổn từ lâu, cô lập tức nhảy lên khỏi mặt đất.
Không chỉ có Lưu Tuệ Oánh, những người khác cũng có biểu cảm rất chán ghét và căm hận.
Loại cảm xúc này xuất hiện khi nghe tin cô là Thành Quyến Giả.
Vì sao?
Vân Sâm rời lều trại, những đôi mắt phía sau cô sắc bén như mũi tên, cô cảm thấy nguy hiểm.
Những người này… có ý muốn giết cô.
Vân Sâm không chút do dự tìm một nơi để ẩn náu, sau đó dịch chuyển về Hoa Đình.
Trước khi rời khỏi đây, cô đã nhìn thấy những người trong lều trại cầm vũ khí đi tới chỗ cô vừa ở.
Dây leo ôm cô vào lòng.
“Em trở về rồi.”
Sự sợ hãi trong lòng Vân Sâm đã hoàn toàn biến mất.
Cô ôm lấy Tòa Thành Nát, trong lòng không ngừng nhớ lại thái độ của Lưu Tuệ Oánh và những người khác.
Lúc đầu, bọn họ đối tốt đối với cô, nhưng ngay sau khi biết cô là Thành Quyến Giả, không chỉ thái độ thay đổi, thậm chí còn muốn giết cô.
Lưu Tuệ Oánh nói, nếu không phải tại loại Thành Quyến Giả như cô thì ý thức tòa thành sẽ không… sẽ không cái gì?
Vân Sâm vẫn không biết đó là ở nơi nào, chỉ là nghe ý tứ của Lưu Tuệ Oánh, tình hình của ý thức tòa thành đó không ổn lắm.
Lý do không ổn… có liên quan gì đến Thành Quyến Giả nào đó. Thành Quyến Giả sẽ làm tổn thương ý thức tòa thành hay sao?
Cô nói việc này cho Tòa Thành Nát biết.
Hoa Đình sửng sốt: “Thành Quyến Giả mà ý thức tòa thành đã chọn, cho dù là theo sở thích cá nhân của mình, nhưng tuyệt đối sẽ là những người không có vấn đề về tính cách… Người như thế sẽ không chủ động làm tổn thương đến ý thức tòa thành.”
Vân Sâm xoa dây leo: “Có vẻ như bọn họ thực sự rất ghét Thành Quyến Giả.”
Hoa Đình nói: “Chẳng lẽ là hiểu lầm? Bọn họ gặp phải người giả danh thành Thành Quyển Giả à?”
Vân Sâm lắc đầu, muốn biết kỹ thêm tình hình thì chỉ có thể hỏi người trong cuộc. Nhưng những người ấy đối với Thành Quyến Giả không thân thiện lắm… Rất nguy hiểm.
Nhiệm vụ chính của cô bây giờ là phải tìm được điểm sáng của Chi Giang, nghĩ cách để đưa người từ Chi Giang về đây.
Đối với nơi kỳ lạ này… Khi nào rảnh rỗi sẽ lại khám phá tình hình sau.
Tinh thần Vân Sâm căng chặt cả một ngày, sau khi trở lại ngôi nhà đá thì cả người mệt mỏi, nhưng cô vẫn muốn tắm rửa sạch sẽ loại bỏ những dơ bẩn trên người trước.
Hoa Đình cảm nhận được sự mệt mỏi của Vân Sâm, xung phong nhận việc nói: “Vân Vân, anh giúp em tắm rửa!”
Anh đã giúp Niệm An tắm rửa rất nhiều lần, rất thuần thục.
Vân Sâm: “…”
Cô mặt không cảm xúc mà đuổi dây leo ra khỏi phòng mình, sau đó đóng thật mạnh cửa phòng tắm mới xây.
Hơn nữa còn hừ lạnh một tiếng.
Hoa Đình ở bên ngoài ngơ ra, anh bị Vân Vân ghét bỏ rồi QAQ!