Vân Sâm truyền năng lượng cho mảnh vỡ tượng của Cửu Châu. Trước khi dịch chuyển, cô thấy Tòa Thành Nát vẫy vẫy dây leo với cô, cô không khỏi nở ra một nụ cười ấm áp.
Sau khi dịch chuyển, nụ cười bị mặt nạ bảo hộ che lại, xung quanh không hề có một bóng người.
Vân Sâm nói thầm: “Không khí ở nơi đây thật tệ.”
Cô đổi sang một hướng khác so với ngày hôm qua.
Trương Vĩnh Phúc đề nghị cô nên mang theo công cụ di chuyển, có thể là xe máy hoặc ô tô. Vân Sâm lại tỏ vẻ cô vẫn chưa quen với nơi này, ở giai đoạn thăm dò nếu đi bộ thì sẽ dễ dàng quan sát cảnh tượng bốn phía hơn là sử dụng phương tiện.
Đi bộ cả một ngày, tình hình hôm nay không khác hôm qua chút nào, nơi này vô cùng hoang vu, cũng không có người sống.
Trước khi trời tối, Vân Sâm trở lại Hoa Đình. Sau khi khám phá xong một vài chỗ còn lại, cô dịch chuyển chiếc xe ô tô qua đó, như vậy thì trước khi trời tối sẽ có thể dịch chuyển tới khoảng cách xa hơn.
Nếu chưa thăm dò trước tình hình ở nơi đó thì Vân Sâm sẽ không tùy tiện ở lại qua đêm, nhất là khi cô đã đồng ý với Tòa Thành Nát sẽ đặt an toàn của bản thân lên đầu trong mọi tình huống.
Một người một thành trở về.
Hôm nay Vân Sâm không có phát hiện gì mới, nên Hoa Đình kể cho cô nghe những việc xảy ra trong tòa thành.
Ví dụ như việc thành lập các đội sản xuất đã xong, mỗi đội đều có chỉ tiêu và nhiệm vụ khác nhau. Mọi người đến từ Chi Giang rất nhanh đã có thể quen với nhịp sinh hoạt ở đây. Anh nghe theo đề nghị của anh Dư, sử dụng năng lượng tòa thành để xây dựng một số nhà ăn lớn ở gần khu dân cư, khu công nghiệp và khu sản xuất, mỗi nhà ăn đều có thể chứa vài chục nghìn người một lúc. Anh học trộm được không ít cách nấu ăn từ những người đầu bếp kia.
Mặt khác, kế hoạch chi tiết hơn thì Hoa Đình chỉ nói qua loa, anh chỉ chọn lọc những chuyện thú vị để kể cho Vân Sâm nghe.
Anh sẽ nói những câu mở đầu trước, nếu Vân Sâm cảm thấy hứng thú thì anh sẽ tiếp tục kể cho cô, nếu cô không có hứng thú thì anh sẽ kể sang chuyện khác ngay lập tức.
Anh luôn lẳng lặng quan sát sinh hoạt của mọi người trong tòa thành, nên anh có thể liên tục kể những chuyện hay ho cho cô nghe. Cũng bởi vì quan sát sinh hoạt của con người, nên Hoa Đình bắt đầu hiểu sơ về những cảm xúc khác nhau của con người.
Anh không nói điều này cho Vân Sâm, đợi tới khi anh hoàn toàn hiểu rõ những cảm xúc này thì anh sẽ nói cho Vân Sâm để cô khen anh.
Hoa Đình nói: “Chú Vĩnh Phúc nói Ninh Như Dã có dã tâm, rất thích hợp để bồi dưỡng thành một người quản lý khu.”
Vân Sâm khá có ấn tượng với Ninh Như Dã, cô nói: “Tôi vẫn còn nhớ anh ta. Người đó là người cho dù quỳ xuống cũng muốn có được tư cách để tới Hoa Đình, lần đầu tiên tôi tới Chi Giang là anh ta đã đưa tôi tới gặp Kỷ Lạc Thần.”
Hoa Đình không biết rõ việc Ninh Như Dã quỳ xuống, anh tự hào nói: “Chẳng trách anh ta lại tích cực như vậy, thì ra là do anh ta rất thích anh.”
Ninh Như Dã đang lên lớp bỗng hắt xì hơi, nghe thấy câu hỏi của Tiền Cao Phi, anh ta giơ tay lên đầy khí thế: “Tôi biết!”
Tiền Cao Phi yêu cầu anh ta trả lời. Tần Hảo Hảo nghe thấy giọng nói phấn chấn của anh ta, chán nản xoay bút hết lần này tới lần khác.
“A…”
Cô nghe thấy tiếng kêu rên của người bên cạnh, quay đầu lại thấy Mạnh Nhiên Lâm đang không ngừng dùng tay ấn huyệt thái dương. Cô ấy lo lắng hỏi: “Chú Mạnh, chú lại đau đầu sao?”
Mạnh Nhiên Lâm “Ừ” một tiếng. Gần đây ông ấy thường xuyên bị đau đầu, hôm qua ông ấy đã về Trà Phủ tìm bác sĩ để khám.
Bác sĩ chỉ nói với điều kiện hiện tại thì không thể kiểm tra được, có khả năng lúc trước não bộ của ông ấy bị thương chưa hồi phục hẳn, giờ lại tái phát, cũng có thể là dấu hiệu của việc ông ấy sắp khôi phục trí nhớ. Bác sĩ khuyên ông ấy không nên nghĩ ngợi lung tung mà nên chú ý sức khỏe của mình hơn, dù sao ông ấy cũng là người từng trở về từ quỷ môn quan.
Huyệt thái dương đau dữ dội, Mạnh Nhiên Lâm thở ra nhẹ nhàng. Nội dung của buổi học văn hóa hôm nay đã kết thúc, ông ấy và Tần Hảo Hảo cùng nhau trở về nơi ở của họ.
Tần Hảo Hảo nói: “Chú Mạnh, vì trước kia cháu là người Hoa Đình nên mới muốn ở lại đây để giúp đỡ, cháu không rõ vì sao chú cũng ở lại đây. Nếu chú muốn thông qua việc trò chuyện với Vân Sâm để hồi phục trí nhớ, thì sao cháu vẫn rất ít khi thấy hai người nói chuyện với nhau… Hay hai người vẫn luôn nói chuyện riêng à?”
“Để giúp đỡ mà, lý do nào cũng có.”
Mạnh Nhiên Lâm không thể nói với những người khác rằng, thật ra chỉ cần nhìn thấy Vân Sâm thì tảng đá đang treo trong lòng ông ấy được hạ xuống, khiến ông ấy yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng ông ấy lại thấy hình như Vân Sâm cứ luôn trốn tránh mình, không phải vì cô sợ ông ấy, mà giống như cô áy náy nên không thể nói chuyện thì đúng hơn.
Ông ấy biết Dư Triều Gia có mối quan hệ tốt hơn với Vân Sâm, nên ông ấy luôn thăm dò tin tức từ miệng của anh ta.
Trước kia Vân Sâm ở Trung Châu không có cuộc sống tốt đẹp, là kiểu bên ngoài tưởng chừng như thoải mái, nhưng thật ra bị mọi người ngấm ngầm xa lánh.
Sau khi Mạnh Nhiên Lâm nghe xong thì cũng không biết làm sao có thể gặp riêng Vân Sâm nữa. Theo lời của Trương Vĩnh Phúc thì ông ấy là bạn tốt của Hạ Phong Niên, nhưng lại chăm sóc vợ và con gái của bạn thân thành như vậy sao… Năm đó ông ấy làm Thành Quyến Giả, rốt cuộc đã làm những chuyện gì?
Ông ấy không thể nhớ được bất cứ chuyện gì.
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt nghiêm nghị của Mạnh Nhiên Lâm càng thêm nghiêm nghị và cứng nhắc, cả người toát ra hơi thở “Người sống chớ đến gần”.
Cô gái đưa tay vỗ vai ông ấy, Tần Hảo Hảo cẩn thận nói: “Chú Mạnh, lúc chú trở lại Trà Phủ có thấy bố mẹ cháu không, bọn họ có khỏe không?”
Mạnh Nhiên Lâm nói: “Họ rất khỏe.”
Tần Hảo Hảo lại hỏi: “Thanh Hà thì sao? Cô ấy vẫn bận rộn vậy à? Còn ai chống đối nữa không?”
Mạnh Nhiên Lâm trả lời: “Đã giải quyết xong Khúc Kiến Chương hay sinh sự rồi, những người khác không phải là vấn đề. Gần đây đội cứu hộ mấy ngày liên tục cứu được rất nhiều người, mấy trăm đến hơn một ngàn người đều đang đợi làm kiểm tra… Sau khi biết về tên Vô Danh kia thì con người chúng ta không thể lơ là được.”
Tần Hảo Hảo cảm khái nói: “Đúng vậy, may mà Vô Danh vẫn còn nhược điểm là không biết làm toán. Nếu những người này vẫn không biết làm đề toán sau khi đã được dạy thì chỉ có thể sống dưới sự giám sát thôi. Về mặt này thì Hoa Đình rất tốt.”
Mạnh Nhiên Lâm liếc nhìn cô ấy: “Cháu muốn nói là sắp tới Hoa Đình sẽ không có thêm người lạ sao?”
Tần Hảo Hảo gật đầu: “Xung quanh đây không hề có dấu vết của con người, chỉ cần lo chuyện của tòa thành là được.”
Mạnh Nhiên Lâm đi được một nửa thì đầu lại đau dữ dội, ông ấy dừng lại ở ven đường một lúc lâu mới có thể hồi phục.
Ông ấy vừa muốn đứng dậy thì bỗng thấy vô cùng lo lắng, nhưng cảm giác kia chỉ lướt qua trong giây lát, khiến ông ấy nghi ngờ đó là do ảo giác của mình.
Mạnh Nhiên Lâm đặt tay trước ngực, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.
*
Sáng sớm hôm sau, Vân Sâm lại dịch chuyển một lần nữa, trên đường đi vô cùng vắng vẻ.
Cô đổi hướng khác, quan sát kỹ càng cảnh vật và tình hình trên đường, không bỏ lỡ bất kỳ manh mối nào.
Ở nơi này không có con đường thẳng, có rất nhiều nơi bị các tòa nhà đổ nát chặn lại, lúc đó Vân Sâm cần phải vượt chướng ngại vật.
Tới giữa trưa, Vân Sâm dừng chân lại nghỉ ngơi.
Cô ngồi xổm xuống, trên mặt đất phía trước có chất lỏng ma quỷ bị lau đi, không loại trừ khả năng là Quỷ Dại… Nhưng hình như Quỷ Dại không có thói quen lau đi những chất lỏng ma quỷ này.
Vân Sâm nhướng mày, không lẽ cô sắp nhìn thấy con người sao?
Cô nhìn về phía bầu trời, nó vẫn xám xịt như cũ, không chói chang chút nào cả.
Cùng một mặt trời đó, ở nơi khác phát ra ánh sáng chói mắt. Mặt trời ở Trà Phủ khiến người ta không thể nhìn thẳng vào trời xanh mây trắng bên trên.
“Thật vậy sao? Người kia nói mình là Thành Quyến Giả ư?”
Dưới ánh mặt trời bỏng rát, Khúc Kiến Chương bị cấp dưới gọi ra để báo cáo, hắn ta tức giận nói: “Thành Quyến Giả thì sao? Dù là Thành Quyến Giả thì vẫn phải làm đề toán mới được gặp tôi, sau đó đi cùng tôi tới gặp Thành Quyến Giả của Trà Phủ.”
Cấp dưới báo tin cho hắn ta khó xử nói: “Người đó đã tới đây rồi, dù sao cũng là Thành Quyến Giả…”
“Này.” Khúc Kiến Chương giơ tay làm tư thế như sắp đánh người tới nơi, bàn tay dừng lại trong không trung mấy giây, không đánh xuống chỗ người kia mà đổi hướng vuốt tóc của mình.
Vì người đàn ông mà cấp dưới của hắn ta nói là Thành Quyến Giả kia đang đứng cách đó không xa, đang mỉm cười nhìn họ.
Khúc Kiến Chương không muốn bị mất mặt với người ngoài, hắn ta khẽ hất cằm, nói một cách kiêu căng ngạo mạn: “Này, chưa có sự cho phép của tôi ai cho anh vào đây. Tôi không quan tâm anh có phải Thành Quyến Giả hay không, làm đề toán trước rồi hẵng nói.”
“Tôi đã làm xong rồi, cho nên họ mới cho phép tôi tới đây.” Khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi kia dịu dàng. Hắn dùng gương mặt tươi cười đối diện với Khúc Kiến Chương đang sa sầm mặt, sau đó nói: “Xin chào, tôi là Kim Vũ Thái.”
Kim Vũ Thái vén tay áo ra để lộ dấu ấn Thành Quyến Giả, là hình một chiếc mặt nạ cười màu bạc.
Lần đầu tiên Khúc Kiến Chương nhìn thấy Kim Vũ Thái đã cảm thấy hắn vô cùng đáng ghét.
Người này giống hệt Dư Thanh Hà, vừa nhìn đã biết là loại người giả dối, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười. Nếu đối phương nói mình là Thành Quyến Giả, còn cho hắn ta xem dấu ấn Thành Quyến Giả rồi, vậy thì mau thông báo cho Dư Thanh Hà thôi.
Khúc Kiến Chương yêu cầu Kim Vũ Thái chờ ở chỗ dưới ánh mặt trời. Hắn ta vòng qua trạm nghỉ ngơi vài vòng sau đó báo lại cho Trà Phủ thông qua bản sao của tượng thành, để Trà Phủ báo lại cho Dư Thanh Hà.
Đây không phải là khu vực giống với khu vực của Dư Thanh Hà, khu vực đó rất lớn nên không thể dùng bộ đàm liên lạc được.
Sau khi thông báo xong những chuyện này, hắn ta cung kính lạy bản sao tượng thành ba lạy, sau khi lạy xong thì sắc mặt trầm xuống, không muốn nhìn thấy Kim Vũ Thái chút nào.
Nhưng dù sao anh ta cũng là Thành Quyến Giả, không thể để cho Trà Phủ mất mặt được.
Khúc Kiến Chương kéo ra một chiếc ghế dài ngồi xuống, giả vờ hỏi bâng quơ: “Ê, anh tên là Kim gì cơ…”
“Kim Vũ Thái.”
Khúc Kiến Chương nói: “À ừ, tên anh hơi khó nhớ, tôi sẽ gọi anh là đồng chí Kim nhé. Anh là Thành Quyến Giả của tòa thành nào?”
“Tân An, tôi là Thành Quyến Giả của Tân An. Anh vừa thờ cúng tượng thành sao?”
Khóe môi của hắn nở nụ cười.
Nụ cười vô cùng hiền lành.
Nụ cười hiền lành đó cũng cùng lúc xuất hiện trên mặt một người ở nơi khác.
Bà lão ngừng cười, nghiêm nghị nói:
“Ai da, cháu nói cháu là một cô bé, nhưng lại có thể đi từ Chi Giang tới Tân An. Dù có đi xe dọc đường lớn thì cũng phải mất vài tiếng đồng hồ, chẳng trách sao sắc mặt cháu lại kém như vậy. Để bà đun nước cho cháu uống…”
Vân Sâm dò hỏi bà già xanh xao nhưng tốt bụng trước mặt mình: “Ở đây là Tân An ạ?”
Sau khi nghi ngờ đã tìm thấy dấu vết của con người, cô tìm mọi cách để đuổi theo, cuối cùng cũng thấy dấu vết của con người.
Chỗ này là một nhà máy lớn bị bỏ hoang, phía ngoài có vô số hàng rào chắn cao cao, bên trong lại có rất nhiều đôi mắt tuyệt vọng của những con người đã mất đi hy vọng sống sót.
Có rất nhiều người giống Vân Sâm tìm tới được đây, nên cô xuất hiện ở đây cũng không khiến họ chú ý. Cho tới khi có một bà lão tốt bụng thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, chủ động bắt chuyện với cô.
“Cháu không biết chỗ này là Tân An sao?” Bà lão đang run rẩy nấu một nồi nước.
Vân Sâm lắc đầu: “Cháu chỉ muốn tìm nơi an toàn, sau đó thì đi tới đây.” Cô nhìn bốn phía xung quanh, hỏi: “Buổi tối ở đây có an toàn không ạ?”
Bà lão cười nói: “Chắc sẽ an toàn hơn những chỗ khác một chút, nếu “nó” có sức mạnh và sẵn sàng hiển linh.”
Cô liếc nhìn chỗ trung tâm nhà máy.
Vân Sâm đang suy nghĩ xem bà lão nói hiển linh nghĩa là sao, cô cũng hỏi bà lão như vậy.
Bà lão bọc chiếc lon trong vải bố và di chuyển chiếc lon sắt trong đống lửa, nước bắt đầu sủi bọt và sôi lên.
Bà lão nói: “Cháu nói cháu từ Chi Giang tới đây để làm gì chứ. Bên kia cũng có vài người đến từ Chi Giang, bọn họ nói rằng không vào được phạm vi bao trùm của hơi thở tòa thành nên cảm thấy không an toàn, họ muốn đổi vận may ở một tòa thành khác… Nhưng ít nhất Chi Giang vẫn còn ý thức tòa thành.”
Vân Sâm nghe ra ẩn ý trong câu nói của bà lão, cô hỏi: “Tân An không có ý thức tòa thành sao ạ?”
Bà lão chỉ về một hướng, Vân Sâm nhìn theo hướng tay của bà lão.
Ở ngay giữa nhà máy có một tượng đá bị hư hỏng hoàn toàn, không thể nhận ra được dáng vẻ ban đầu của nó.
Bà lão nói: “Đó chính là ý thức tòa thành của Tân An.”