Sau khi Dư Thanh Hà rời đi, Khúc Kiến Chương ngẫm nghĩ về câu nói “Anh cũng chẳng muốn Trà Phủ xảy ra chuyện như Trung Châu” của cô ấy, càng nghĩ càng cảm thấy phải cảnh giác Kim Vũ Thái hơn.
Khúc Kiến Chương không thích Dư Thanh Hà, lần trước trong Trà Phủ xuất hiện một hang động, hắn ta đã từng nhìn thấy thủ đoạn dùng xi-măng chôn người sống của cô ấy… Cho dù sau này biết chuyện này là giả thôi, nhưng hắn ta vẫn rất sợ kiểu phụ nữ như vậy.
Khi ấy, ánh mắt hung ác của Dư Thanh Hà không hề giả tí nào, hắn ta nhìn ra được người phụ nữ này thật sự từng thấy chuyện đổ máu.
Hễ là người đứng đối diện với cô ấy có ồn ào cỡ nào đi nữa, cô ấy đều chẳng hề để ý tới. Nhưng một khi đã động chạm đến giới hạn của cô ấy thì cô ấy cười càng dịu dàng, ra tay lại càng ác độc hơn.
Như hắn ta đây, hắn ta tự nhận rằng bản thân mình cũng từng gây ra rất nhiều rắc rối cho Dư Thanh Hà trong quá trình hắn ta quản lý Trà Phủ. Hắn ta có thể cảm nhận được rằng cô ấy không thích hắn ta, nhưng người phụ nữ này lại tuyệt đối sẽ không vì sở thích cá nhân mà cố ý ngáng chân hắn ta.
Vì hắn ta biết Dư Thanh Hà có giới hạn làm người của mình, nên hắn ta sẽ không tùy tiện vu khống người khác. Có thể khiến cô ấy nói ra những lời nói rằng, người này có vấn đề cần phải trông chừng hắn thì…
Khúc Kiến Chương vốn đã không thích Kim Vũ Thái, nhìn hắn là lại thấy khó chịu thôi rồi.
Khúc Kiến Chương cố hết sức kiềm chế lại sự khó chịu của mình, hắn ta trưng ra một nụ cười vừa xán lạn vừa thảo mai rồi bước vào phòng.
“Đồng chí Kim, đi thôi nào, tôi dắt anh đi xem chỗ nghỉ ngơi.”
Kim Vũ Thái khó hiểu hỏi: “Chị Dư đâu rồi? Tôi tưởng phải ở đây đợi chị ấy…”
Trong chốc lát sự khó chịu của Khúc Kiến Chương không kìm nổi nữa, hắn ta tức giận xua tay: “Trà Phủ lớn như thế, mỗi người mới đến đều cần đến sự sắp xếp của Thành Quyến Giả thì ai mà lo cho nổi, đi với tôi khiến anh khó chịu hay gì?”
Kim Vũ Thái nhanh chóng nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không hề có ý đó. Chỉ là… Chị Dư đã hứa với tôi sẽ tập hợp mọi người lại để đến giúp đỡ Tân An, Tân An chúng tôi…”
Giọng điệu của hắn đầy tủi thân, Khúc Kiến Chương nghe mà ngón chân giật giật.
“Tân An mấy người như nào nói với tôi làm gì, tôi cũng sẽ không đi giúp Tân An của mấy người đâu. Anh đi theo tôi nhanh lên, đừng làm lỡ thời gian của tôi.”
Chỉ một câu của Khúc Kiến Chương, đã thẳng thừng chặn lại lời muốn nói lại thôi của Kim Vũ Thái.
Kim Vũ Thái chỉ còn có thể bất lực đi theo sau hắn ta.
Khúc Kiến Chương nhanh hơn Kim Vũ Thái một bước, hắn ta lặng lẽ quan sát đối phương, chú ý thấy ánh mắt của người thanh niên này luôn hướng về các tòa nhà xung quanh.
Đi được một nửa, Kim Vũ Thái như nhận ra được ánh mắt của Khúc Kiến Chương, hắn tò mò hỏi: “Anh Khúc, lúc nãy anh nói Trà Phủ lớn lắm, vậy rốt cuộc lớn cỡ nào vậy?”
“Lớn hơn Tân An của mấy người đấy.” Khúc Kiến Chương ngay lập tức dừng việc lén nhìn Kim Vũ Thái, hắn ta vừa đi vừa nói: “Đừng có gọi tôi là anh, chúng ta không biết ai lớn hơn ai đâu.”
Kim Vũ Thái ngạc nhiên nhìn Khúc Kiến Chương.
Người đàn ông này có một khuôn mặt với làn da sần sùi và rất nhiều nếp nhăn, tuổi tác ít nhất cũng hơn ba mươi.
Hắn mím môi khẽ cười: “Đến cuối năm nay là em tròn hai mươi sáu tuổi, anh Khúc thì sao?”
“Hôm qua vừa tròn hai mươi bốn tuổi.” Khúc Kiến Chương dẫn hắn đến trước một tòa nhà, rồi lên tầng ba qua cầu thang bên hông, đẩy một cánh cửa ra, vẻ mặt vô cảm nói: “Phòng của anh đấy, nghỉ ngơi sớm đi.”
Kim Vũ Thái bước vào phòng với dáng vẻ cứng đờ, có thể là không ngờ có người nhìn lại già đến vậy, lần đầu tiên khiến hắn thua cuộc trên khoảng ngôn ngữ này.
Hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện để cứu vãn lại chút ít thì giọng nói hằn học của Khúc Kiến Chương lại vang lên: “Anh mà dám gọi tôi là em trai thì tôi đ** quan tâm anh có phải Thành Quyến Giả của Tân An hay không, tôi sẽ trực tiếp đánh anh thành em trai luôn!”
Sau khi Kim Vũ Thái bước hẳn vào phòng, cửa liền đóng “rầm” lại.
Ngoài cửa, Khúc Kiến Chương với bước chân nặng nề đã đi xa.
“Nhường rồi.” Kim Vũ Thái lắc đầu thở dài.
Hắn không hề quan tâm thái độ tồi tệ của Khúc Kiến Chương tí nào, mà ngước mắt lên quan sát căn phòng Trà Phủ đã sắp xếp cho hắn.
Tòa nhà này là một dạng nhà tích hợp, kết cấu hơi khác so với một tòa nhà tích hợp bình thường. Tổng cộng có năm tầng, mỗi tầng có hơn mười phòng, diện tích mỗi phòng khoảng mười lăm mét vuông.
Một chiếc giường bằng ván cứng được đặt kế bên cửa sổ, chăn đệm trên giường được gấp gọn gàng, ở cuối giường đặt một chiếc bàn gỗ và một chiếc ghế đẩu vừa vặn. Trên bức tường cạnh cửa thì có một cái tủ đựng đồ, có thể bỏ quần áo hoặc những thứ khác vào, những bóng đèn dây tóc trên trần thắp sáng bừng cả căn phòng, xua tan đi bóng tối.
Ngón tay Kim Vũ Thái lướt qua mép bàn gỗ, hắn đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Ít nhất cả khu vực Trà Phủ này đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.
“Trà Phủ.” Người thanh niên dịu dàng rót một cốc nước ấm từ cái ấm cạnh bàn gỗ ra.
Sau khi hắn nhúng đầu ngón tay vào nước, dấu ấn của Thành Quyến Giả ở mặt trong cánh tay hắn khẽ sáng lên, đôi mắt trên chiếc mặt nạ cười màu bạc tỏa ra một ít sương mù, ngăn chặn cảm nhận của ý thức tòa thành trong khu vực này.
Hắn vẽ hết vòng tròn này đến vòng tròn khác lên bàn gỗ.
“Đông Kiều, Tân An và Chi Giang đều có tài năng tòa thành chẳng thú vị chút nào, ít nhất là đối với chúng ta mà nói thì nó rất vô dụng.”
Thì thầm, giọng hắn khẽ như đang thủ thỉ.
Kim Vũ Thái ngồi vắt chéo chân trên ghế, đầu ngón tay gõ lên bàn, khẽ nói: “Mong là tài năng tòa thành của Trà Phủ có thể gợi lên tí hứng thú của tao, mày thấy sao?”
Mặt nạ cười ở mặt trong cánh tay hắn lúc sáng lúc tối, Kim Vũ Thái đột nhiên khẽ cười một tiếng: “Hoa Đình sao? Tao cũng thích tài năng đó lắm, ngay cả mày cũng có thể tự do di chuyển khắp nơi với tao. Giải quyết xong Trà Phủ thì mục tiêu tiếp theo sẽ là Hoa Đình nhé?”
Mặt nạ cười sáng lên rất lâu, nhưng ngay sau đó lại lần nữa tối đi.
Kim Vũ Thái như nghe thấy cái gì đó rất buồn cười, lấy cuốn sổ tay về các loại ma quỷ ra rồi ném lên bàn: “Khuyết điểm của nó đã bị con người phát hiện ra rồi, may là tin tức cũng chỉ ở trong Trà Phủ. Chỉ cần con người ở Trà Phủ chết hết thì tin tức về các loại ma quỷ sẽ vĩnh viễn ngủ yên ở đây thôi…”
Mặt nạ cười lại sáng lên vài lần.
Kim Vũ Thái nói: “Chúng ta đã giúp nó như vậy rồi thì lấy đi chút tài năng của Hoa Đình có sao đâu, bọn nó chẳng phải cũng đang lợi dụng tài năng của Hoa Đình để di chuyển đó sao… Cùng là ý thức tòa thành, nhưng chúng ta dùng tài năng tòa thành tiết kiệm hơn bọn nó nhiều.”
Mặt nạ cười đột ngột nháy lên rồi tắt bốn lần.
Sắc mặt Kim Vũ Thái trầm xuống: “Phụng Thiên phiền phức lại giả vờ giả vịt đến xin bố thí đây mà. Hân La, mày cứ đối phó theo cách đã làm trước đây đi.”
Mặt nạ cười tối sầm lại, không lâu sau đó sương mù cũng tan hết đi.
Kim Vũ Thái lại treo nụ cười lên mặt lần nữa, hắn bước đến bên cửa sổ quan sát xung quanh, nhưng lại chẳng thấy ai cả. Hắn đợi thêm một lát, đèn đường trên phố lần lượt tắt đi, phải tiết kiệm nguyên liệu trong thời tận thế, đèn không cần mở thì phải tắt đi.
Hắn mở cửa ra rồi bước xuống lầu, nơi không có ánh đèn chiếu đến, vươn tay ra còn chẳng thấy được năm ngón tay.
Bóng tối không là vấn đề gì với hắn cả, hắn có thể ước chừng mọi thứ. Hắn cẩn thận dè dặt bước về trước, hắn thả ra một ít sương mù để ngăn cản cảm nhận của ý thức tòa thành, rồi đi theo về phía đại khái nơi bản sao tượng thành Trà Phủ tọa lạc.
Hắn vừa đi được nửa đường thì bỗng nghe thấy tiếng của vật gì đó bị giẫm lên.
Hắn xoay người lại kiểm tra, nhưng lại chẳng thấy bất kỳ người hay vật nào có thể phát ra được tiếng như vậy.
Kim Vũ Thái bối rối một lát rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đột nhiên, rõ ràng đằng trước chẳng có gì cả, nhưng hắn như bị chặn lại.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy có một người đàn ông lạnh nhạt nói: “Đồng chí Kim, nửa đêm nửa hôm mà anh muốn đi đâu vậy?”
Kim Vũ Thái vừa ngẩng đầu lên liền thấy một hàm răng ố vàng đang lơ lửng, nó xuất hiện theo từng âm thanh phát ra khi nói chuyện.
Hắn nghe được đó là giọng của Khúc Kiến Chương nên bình tĩnh giải thích: “Tôi đang kiếm nhà vệ sinh, xung quanh không có ai để hỏi, nên tôi chỉ đành tự tìm thôi, đi một hồi thì bị lạc mất rồi.”
Khúc Kiến Chương bỗng bừng tỉnh nói: “À thế à, mấy người chúng tôi đã theo anh được một lúc rồi, trông anh kỳ lạ quá, xém chút nữa đã coi anh là người xấu rồi.”
Ánh đèn pin sáng lên, chói đến mức trong thoáng chốc khiến Kim Vũ Thái không nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt.
Đèn tắt, cuối cùng hắn cũng thấy xung quanh tầm năm sáu người đang vây xung quanh hắn, trong tay mỗi người đều cầm một chiếc dùi cui đen thùi.
Những chiếc dùi cui đó như đang nói rằng, nếu câu trả lời của hắn có vấn đề thì dùi cui sẽ nện vào người hắn liền.
Sau khi nhìn thấy trang phục của đối phương, thì cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao lúc nãy mình thứ mình thấy là một hàm răng đang lơ lửng rồi.
Nhóm người này mặc đồ bảo vệ màu đen bó sát, từ đầu đến chân đều đen thùi lùi, còn đội cái mũ trùm hết cả đầu cũng màu đen nốt, hoàn toàn hòa vào làm một với bóng tối.
Khi Kim Vũ Thái được mời đi vệ sinh, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy khóe mắt hắn đang khẽ giật.
Đội tuần tra của Trà Phủ bị điên rồi đúng không, sao lại ăn mặc như thế này chứ, đồ của ma quỷ mặc trông còn giống con người hơn cả bọn họ.
Kim Vũ Thái đi vệ sinh xong lại bị “đám người đen thùi” nhiệt tình đưa về phòng.
Khúc Kiến Chương nói một cách sâu xa ẩn ý: “Trà Phủ bọn tôi ấy mà, trông thì mặt từ tâm thiện nhưng toàn là bụng một bồ dao găm không đấy, nên chúng tôi mới đi phải tuần tra bắt người thế này… Anh mới đến nên không biết, đừng có chạy lung tung khắp nơi, nếu chẳng may bị đánh chết thì chúng tôi cũng hết cách.”
Kim Vũ Thái vô cùng kinh ngạc, quản lý tòa thành ở Trà Phủ tệ như vậy sao?
Người đen thùi đằng sau Khúc Kiến Chương toét miệng cười: “Chỉ tiếc là chúng tôi còn chưa được đánh chết Thành Quyến Giả bao giờ, không biết khi đánh sẽ có cảm giác thế nào.”
Kim Vũ Thái: “…”
“Chuyện gì thế này, nói năng kiểu gì đấy, sao có thể nói những lời như vậy trước mặt khách chứ!” Khúc Kiến Chương quát lên, trừng mắt trách móc người phía sau: “Cho dù trong lòng có nghĩ như vậy thật đi chăng nữa thì cũng không thể nói thẳng ra trần trụi như vậy, có biết nói chuyện không đấy!”
Hắn cười trừ rồi đóng cửa lại.
Sau cửa, Kim Vũ Thái sững người một lúc, nụ cười trên mặt nhạt dần.
Chỉ có điều lần này, đáy mắt hắn mang ý cười, khói sương mù luôn quây bên chân hắn khẽ cất giọng nói: “Tôi còn tưởng Thành Quyến Giả của Trà Phủ là một tên ngốc, không ngờ tên ngốc lần này lại là tôi… Chúng ta bị đề phòng rồi, rốt cuộc sơ sót chỗ nào chứ?”
“Dám cử kiểu người này đến, là do thuộc hạ dưới trướng ăn hại hay là quá ngạo mạn, căn bản chẳng hề coi trọng chúng ta?”
…
Trong ngôi chùa hào nhoáng lộng lẫy nhất của Trà Phủ, có một người phụ nữ đang khẽ nhắm hai mắt ngồi xếp bằng trên tấm đệm, phía trước cắm một nén hương đang cháy bên bàn cờ.
Trà Anh nói: “Thanh Hà, hắn là Thành Quyến Giả thật đấy, hắn đã giải đề toán chứng tỏ là hắn không phải Vô Danh. Cho dù hắn không khai tên thật với cô, nhưng cũng không có nghĩa hắn là người xấu đâu…”
Trà Em nói: “Đúng vậy, cô cố ý ám chỉ để Khúc Kiến Chương đối xử với Thành Quyến Giả như vậy là quá đáng lắm rồi đó.”
Dư Thanh Hà một tay cầm quân đen, một tay cầm quân trắng hạ xuống bàn cờ, lạnh nhạt nói: “Ý thức tòa thành đối xử bình đẳng với con người và sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện của họ.”
Anh em Trà Phủ: “…”
Dư Thanh Hà khẽ nói: “Khúc Kiến Chương là con người, Kim Vũ Thái cũng là con người, cho dù giữa bọn họ có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì có liên quan gì đến hai người đâu… Đã có bất kỳ thương vong nào trong chuyện này chưa? Hoặc nếu hai người có cách giải quyết ổn hơn thì cũng có thể nói với tôi.”
Anh em Trà Phủ ngập ngừng hồi lâu rồi nói: “Cô phải tin tưởng mắt nhìn người của ý thức tòa thành chứ, trong các Thành Quyến Giả không có ai là người xấu đâu.”
Dư Thanh Hà khẽ lắc đầu, từ sau khi cô ấy được chọn làm Thành Quyến Giả, cô ấy đã biết mắt nhìn người của ý thức tòa thành là như thế nào.
Cô ấy nói: “Nếu đã không nghĩ ra được ý kiến nào tốt hơn thì đừng nói nữa… Thủ đoạn mà tôi đang dùng bây giờ đã là rất nhẹ nhàng rồi.”
Anh em Trà Phủ kinh ngạc nói: “Cô đã để Khúc Kiến Chương đi khủng bố người ta rồi mà còn gọi là nhẹ nhàng đó hả?”
Dư Thanh Hà cười cười, sao mà gọi là khủng bố được chứ.
Khủng bố thật sự, là cảm giác khi bị người ta bóp chặt lấy mạng sống và biết mình có thể chết bất cứ lúc nào.
Ví dụ như Lý Đỗ Quyên.
Vì khi chị em cô cung cấp tin tức về bà ngoại của chị ấy, vì để tự bảo vệ mình mà họ không nói cho chị ấy biết toàn bộ sự thật, để rồi bị chị ấy dùng súng chĩa vào đầu. Đó là lần đầu tiên cô ấy gần kề cái chết đến vậy.
Dư Thanh Hà nói: “Thủ đoạn không nhẹ nhàng là thế này đây.”
Cô ấy đột nhiên hất bàn cờ đi, quân cờ vương vãi đầy ra đất.
Dư Thanh Hà nhặt từng quân lên, xếp bàn cờ lại lần nữa rồi nói: “Khi tôi phát hiện hắn có vấn đề thì trực tiếp giết hắn luôn, đấy mới gọi là thủ đoạn không nhẹ nhàng.”
Anh em Trà Phủ gào lên nói: “Không được giết người! Tuyệt đối không được giết người trong phạm vi bảo vệ của bọn tôi!”
“Đương nhiên là tôi biết chứ.” Dư Thanh Hà lấy một cặp kính mắt từ trong quần áo ra, khẽ xoa lên vết nứt trên tròng kính, rồi cười nói: “Người yếu đuối như tôi sao mà có thể làm ra chuyện giết người đáng sợ như thế chứ, tôi chỉ là lấy một ví dụ rằng thế nào mới gọi là thủ đoạn không nhẹ nhàng cho hai người biết thôi mà.”
Anh em Trà Phủ ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Dư Thanh Hà nói: “Bây giờ đi liên lạc với Hoa Đình và Chi Giang ngay, hỏi bọn họ có từng gặp Thành Quyến Giả của Tân An bao giờ chưa.”
Điểm rắc rối nhất trong tận thế đó là việc truyền tin cực kỳ chậm, nếu có một tòa thành nào xảy ra chuyện, trong tình huống không có phương tiện truyền tin đường dài thì các tòa thành khác sẽ rất khó biết chuyện gì đang xảy ra.
May mà có tài năng của anh em Trà Phủ, chỉ cần là những ý thức tòa thành từng liên lạc được với họ thì lần sau vẫn sẽ liên lạc được lần nữa. Chỉ cần thiên phú của họ tiếp tục thăng cấp thì phần lớn sẽ có thể giải quyết được vấn đề truyền tin khoảng cách xa giữa các tòa thành với nhau.
Dư Thanh Hà nhắc nhở hai anh em họ hãy sử dụng tài năng đúng chỗ, chứ không phải là ngày nào cũng kéo hai ý thức tòa thành kia tổ chức tiệc tùng xã giao vô bổ.
Trà Em nói: “Được, chúng tôi sẽ liên lạc ngay.”
Trà Anh thấy vậy liền chặn tài năng liên lạc lại rồi rống lên nói: “Thằng nhóc này, sao em lại âm thầm gây phiền phức vậy hả!”
Trà Em cũng rống lên nói: “Tự tài năng nó khởi động mà em còn làm gì được nữa đây!”
Trà Em tức giận bắt đầu dùng tài năng tòa thành, đột nhiên anh ấy kinh ngạc.
“Gia Gia đã liên tục gọi cho bọn mình từ một tiếng trước rồi!”
Dư Thanh Hà lập tức gọi lại, lợi dụng tài năng của anh em Trà Phủ mà liên lạc với Hoa Đình.
Cuộc gọi kết nối thành công, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Dư Triều Gia: “Cuối cùng cũng liên lạc được với mọi người rồi, Vân Sâm có chuyện cần nói với mọi người.”