Gần cuối tháng mười, Hoa Đình tiến vào khu vực Trung Châu bị chia cắt trên bản đồ tận thế, tuyết bay đầy trời, nhiệt độ không khí cực thấp.
Rất đông người vây xung quanh rìa tòa thành, một đám người mặc áo bông dày đè lên dây leo tạo thành một chiếc lan can hình người cao nửa người, dây leo lẳng lặng không chút tiếng động vươn cao lên.
Nửa người của bọn họ thò ra khỏi bức tường vây nhìn xuống dưới, người phía sau càng thêm tò mò chen chúc nhau, ai cũng muốn biết phía dưới đã xảy ra chuyện gì.
Phía sau truyền đến tiếng động cơ của ô tô.
“Đừng chen lấn nữa, với độ cao này mấy người có nhìn cũng không thấy gì đâu, mau trở về đi!”
Trương Vĩnh Phúc đứng ở mui xe, bàn tay còn nguyên vẹn cầm chiếc loa, phát lên những lời hô hào đã được thu sẵn, nhiều người đeo băng tay đỏ nhảy xuống, khuyên bảo đám người đang xem náo nhiệt này nhanh chân trở về, khói trắng lượn lờ.
“Gặp thời tiết quỷ quái gì rồi.” Trương Vĩnh Phúc mắng một câu, hơi thở bên miệng vừa thoát ra ngoài lập tức biên thành khói trắng có thể nhìn thấy bằng mắt thường: “Tháng trước lúc chúng ta đi ngang qua nơi này, không phải thời tiết Trung Châu rất bình thường sao?”
Tiền Cao Phi gật đầu đáp một tiếng “đúng vậy”, chú ấy ngước lên nhìn bầu trời xám xịt, theo sự tiến vào của Hoa Đình, tuyết rơi càng ngày càng lớn.
Trương Vĩnh Phúc cạn lời nhìn đám người không chịu nghe lời vẫn tiếp tục muốn xem kia: “… Những người này chọn ở lại Hoa Đình quả nhiên gan dạ, tình hình bọn Tiểu Vân bên kia quan sát thế nào rồi?”
Tiền Cao Phi đưa bàn tay sang hai bên: “Em vẫn luôn ở đây, có qua đó đâu mà biết.”
Bây giờ vẫn chưa đến tháng 11, Trung Châu này không đến mức chưa tới tháng 11 đã có tuyết, khí hậu đột nhiên biến đổi vậy chắc chắn phải có nguyên nhân…
“Tôi hỏi thử xem.” Trương Vĩnh Phúc dừng xe lại, xuống xe đi vào ven đường, quan sát dây leo bề ngoài trông không khác mấy cây đại thụ là mấy, ông ta kéo một dây leo với nhánh lá hơi ố vàng ở mép: “Hoa Đình, bọn Tiểu Vân có phát hiện chỗ nào bất thường không?”
Dây leo rủ xuống trên cây khẽ lay động, như thể bỗng nhiên sống lại.
Hoa Đình nói bên tai Trương Vĩnh Phúc: “Xem tình hình hiện tại thì khu vực này rõ ràng mặt đất trũng hơn nhiều, cộng thêm đường ranh giới với khu vực giáp ranh vô cùng rõ ràng…”
Trương Vĩnh Phúc nghe Hoa Đình giải thích đâu vào đấy, bắt đầu từ nửa tháng trước đã như vậy. Ông ta nhạy bén phát hiện Hoa Đình đã thiếu đi ba phần hoạt bát, nhiều thêm một phần trầm ổn bình tĩnh.
Ông ta cũng không biết đây có tính là thay đổi tốt hay không nữa.
Nghe Hoa Đình nói xong, Trương Vĩnh Phúc nói cảm ơn, tiếp tục sơ tán đám người.
Hoa Đình nói câu không cần khách sáo rồi lại lần nữa tập trung vào chỗ dây leo chính đang ở.
Tiểu đội của Thần Kinh, cũng chính là những người thăm dò hẻm núi ma quỷ ở phía Bắc của Hoa Đình, bọn họ mang theo thiết bị quan trắc, chỉ cần anh thông qua dây leo đặt thiết bị ở nơi này thì bọn họ có thể thông qua thiết bị quan trắc để kiểm tra đo lường mức độ an toàn trong tòa thành.
“… Cô còn nhớ rõ lúc ấy mặt đất chỗ nào bị trũng không?”
“Có lẽ là nơi này.” Một ngón tay duỗi là từ bàn tay đeo bao tay màu đen, chỉ vào một vị trí nào đó trên bản đồ.
Dọc theo hướng cánh tay, chủ nhân của bao tay là Vân Sâm, mái tóc rối của cô xõa trên vai, vẻ mặt nghiêm túc trao đổi với tiểu đội của Thần Kinh.
Một người trong tiểu đội Thần Kinh nhập gì đó vào chiếc máy tính ba chống* vô cùng nặng của anh ta, bọn họ nói rằng tình huống Trung Châu hiện tại rất giống với tòa thành phương Bắc gặp thiên tai lần trước.
(*Trong ngành công nghiệp điện tử, “ba chống” thường dùng để chỉ “chống nấm mốc, chống ẩm và chống mòn” cho các sản phẩm điện tử.)
Dây leo của Hoa Đình đóng vai trò như một cây xanh bên cạnh bàn hội nghị, anh rất lo lắng cho tình trạng hiện tại của Vân Sâm.
Anh biết rõ, dưới đôi bao tay của Vân Sâm toàn là băng vải, tất cả đều là vết thương do cô điên cuồng tập luyện hằng ngày.
Ngày hôm đó, trong lúc vô tình Vân Sâm đã nghe thấy cuộc đối thoại của Hạ Phong Niên và Mạnh Nhiên Lâm.
Sau khi Mạnh Nhiên Lâm ngất xỉu do nhìn thấy bức họa về Kim Hòa Doãn, khi tỉnh lại thì đã khôi phục toàn bộ trí nhớ. Kết hợp những kí ức trước kia cộng thêm tình hình đã biết hiện tại, ông ấy đã đoán ra sự thật về cái chết của Vân Trung Thư. Bởi vậy khi nhìn thấy Vân Sâm, trong lòng sinh ra thương cảm mà rơi lệ.
Mạnh Nhiên Lâm không muốn nói sự thật về cái chết của Vân Trung Thư cho Vân Sâm biết, thế nên ông ấy mới nói dối là mình vẫn chưa khôi phục toàn bộ ký ức, ông ấy không muốn Vân Sâm – đứa trẻ mà mình đã nhìn nó từ khi sinh ra gặp đả kích.
Vân Sâm là một sự tồn tại đặc biệt.
Vân Trung Thư thân là con người cùng với Hạ Phong Niên thân là đá năng lượng, hai người hoàn toàn khác biệt về chủng tộc vốn không thể mang thai sinh con, thế nhưng bọn họ lại có con.
Huyết mạch của Hạ Phong Niên rất đặc thù, thế nên thời gian mang thai đứa trẻ này dài hơn so với những đứa nhỏ bình thường. Vân Trung Thư mang thai vài năm, vào sáng sớm ngày 16 tháng 8 năm 2016, sinh ra một bé gái.
Khoảnh khắc khi Vân Sâm được sinh ra, mùi năng lượng hòa lẫn với mùi máu tanh nồng đậm tràn ngập trong không khí, ma quỷ vốn mẫn cảm với mùi máu tươi chẳng khác gì cá mập, mặc kệ ánh mặt trời rực rỡ, chúng nó điên cuồng tấn công hơi thở tòa thành Trung Châu.
Số lượng ma quỷ nhiều đến mức che cả bầu trời khiến trời đất tối sầm, chúng nó ré lên những tiếng thét chói tai thê lương khiến cho động vật chim chóc trong khu vực Trung Châu kéo bầy kéo lũ chạy ra ngoài, cảnh tượng chẳng khác nào lần tận thế thứ hai.
Với sự tấn công như vậy của ma quỷ, nếu không có Hạ Phong Niên đưa năng lượng vào Trung Châu thì ngày đó Trung Châu đã thất thủ rồi.
Vân Trung Thư tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống, đặt trên khuôn mặt nhăn nheo của đứa bé trong ngực, tinh thạch đỏ thẫm trên chiếc nhẫn chậm rãi hút đi vết máu trên người đứa trẻ.
Mùi máu tươi tan đi, ma quỷ bên ngoài không còn nghe thấy mùi hương, sau một hồi mờ mịt, chúng theo ánh nắng mặt trời, dần biến mất khỏi mặt đất.
Tinh thạch màu đỏ trên chiếc nhẫn là viên đá ngay tim Hạ Phong Niên, nó có rất nhiều tác dụng gần như là giống với ông ấy, nếu tách nó cơ thể thì ông ấy sẽ dần thoi thóp, cũng chỉ có một khối như vậy.
Sức khỏe Vân Trung Thư không tốt, trong người cần có viên đá đó để giữ mệnh.
Hạ Phong Niên rút đi hơi thở năng lượng trên người đứa bé khiến cô không khác gì những đứa trẻ bình thường, chỉ là sau khi lớn lên hoặc bị những yếu tố bên ngoài k1ch thích, trong cơ thể cô sẽ lại sinh ra năng lượng.
Sau khi rút năng lượng ra, đứa bé có bị thương ở trong phạm vi hơi thở tòa thành cũng không sao, nhưng khi ra khỏi hơi thở tòa thành, cô tuyệt đối không thể đổ máu, mùi máu của cô đối với ma quỷ mà nói chính là “thịt Đường Tăng”.
Đứa bé theo họ Vân Trung Thư, Hạ Phong Niên nhìn chằm chằm vào bé con nhoẻn miệng cười ngây ngô cả buổi tối, đặt tên là “Sâm”, ý là “báu vật quý giá”.
Sau khi Vân Sâm được sinh ra, số lượng ma quỷ bên ngoài Trung Châu tăng lên rất nhiều, chúng nó vẫn còn nhớ thương mỹ vị.
Hạ Phong Niên phải dùng mùi năng lượng dẫn dụ ma quỷ đi.
Loại phương pháp này chỉ có thể trị ngọn không thể trị tận gốc, ngày nào Cửu Châu vẫn còn ma quỷ, nguy hiểm đối với vợ con ông ấy vẫn sẽ tăng lên. Vân Trung Thư vốn không muốn chia xa Hạ Phong Niên cũng đã đồng ý để ông một mình ra ngoài đánh thức những ý thức tòa thành khác.
Vân Trung Thư hy vọng có một gia đình nhỏ đầm ấm hạnh phúc, từ đó đến giờ vẫn vậy. Cơ thể bà khuyết tật, bà từng bị người khác coi thường nhục mạ, kỳ thật bà không để bụng đám người xa lạ kia, bà chỉ hy vọng những người mình quan tâm sống tốt là được rồi.
Nhưng con gái của bọn họ phải lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sao?
Một môi trường đầy rẫy cái xấu, tuyệt vọng, tối tăm, cả ngày đều vì lo lắng để sinh tồn…
Cửu Châu không hòa bình yên ổn thì gia đình nhỏ của bà cũng sẽ không thể đầm ấm hạnh phúc.
Kế hoạch của Hạ Phong Niên rất thuận lợi, Mạnh Nhiên Lâm giúp đỡ Trung Châu cũng phát huy tác dụng rất tốt. Hết thảy mọi chuyện vốn đều phát triển theo hướng tốt đẹp, thế nhưng thiếu niên được mọi người gọi là “Tiểu Kim” phát hiện sự khác biệt của Vân Sâm và bắt đầu ra tay.
Tài năng dịch chuyển của Trung Châu bị trộm, Mạnh Nhiên Lâm trên đường tìm kiếm Hạ Phong Niên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Vân Trung Thư định dùng viên đá chữa trị cho Vân Sâm, Vô Danh nhờ tin tức tình báo của Tiểu Kim mà xuất hiện ở Trung Châu…
Dường như Kim Hòa Doãn vẫn chưa nói cho Vô Danh toàn bộ tin tức, mới đầu Vô Danh cứ tìm kiếm một cách không có mục đích ở Trung Châu. Đầu tiên nó chú ý tới Vân Trung Thư.
Khi đó, Vô Danh đang thấy phiền vì Hạ Phong Niên gây rắc rối cho gã, khiến cho Chu Nguyên không thể biến mất, gã định dùng Vân Trung Thư uy hiếp Hạ Phong Niên. Nhưng không biết tại sao dường như bọn họ có thể trao đổi với nhau, sau khi Vân Trung Thư mơ hồ nói gì đó xong, Hạ Phong Niên vốn sẽ rời khỏi Chu Nguyên lại ở yên đó không chút động tĩnh.
Lúc Vô Danh lại muốn đưa Vân Trung Thư tới Chu Nguyên để làm nhục Hạ Phong Niên, Vân Trung Thư đã chết, để lại một đứa con gái bình thường đến Hạ Phong Niên cũng không để ý.
Nhờ vậy mà Vân Sâm tránh được một kiếp.
Những việc xảy ra lúc đó, cô không biết gì cả.
Nếu thật sự truy tìm nguồn gốc, những việc xảy ra dường như đều bắt đầu từ cô, chuyện này bảo cô làm sao có thể chấp nhận bản thân được đây?
Hoa Đình vẫn nhớ rõ hai người đó nói được một nửa, mưa to khiến Mạnh Nhiên Lâm muốn đi đến đóng cửa sổ lại, Vân Sâm xoay người chạy đi. Anh lập tức đuổi theo, ánh mắt Hạ Phong Niên như có như không mà đảo qua bọn họ.
Trên đường không có một ai, mọi người đều ở trong phòng tránh mưa.
Những chiếc lá to mà dây leo tạo ra cũng chẳng thể ngăn được những giọt mưa to đang trút xuống.
Hoa Đình chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt Vân Sâm trống rỗng như thế, trước giờ hai mắt cô vẫn sáng ngời mà lại có thần, gương mặt xán lạn, khi nhìn người khác như có sức sống mạnh mẽ khiến người khác có thể bị nhiễm theo.
Dây leo lạnh lẽo không thể giữ ấm cho Vân Sâm.
Anh cảm nhận được cảm giác bất lực vô cùng.
Vân Sâm không dầm mưa quá lâu, cô khàn giọng giải thích với anh, cô không thể giấu hơi thở quá lâu, đứng trong mưa lâu quá sẽ bị Hạ Phong Niên phát hiện, cô không muốn để Hạ Phong Niên và Mạnh Nhiên Lâm biết cô đã biết rõ mọi chuyện.
“Tôi không muốn lại gây thêm phiền phức cho mọi người.”
Cô không khóc, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Cô trở về phòng mình, đi ngủ vô cùng yên tĩnh, cả phòng không một tiếng động.
Ngày hôm sau, một Vân Sâm luôn cố ý lạnh mặt nhưng thật ra đặc biệt thích cười đã trở lại.
Nhưng Hoa Đình lại để ý thấy trong mắt cô không có ánh sáng.
Anh hy vọng những người khác có thể phát hiện sự khác thường của Vân Sâm, nhưng bọn họ đều không nhận ra, ngay cả Hạ Phong Niên vẫn là cái dáng vẻ không đàng hoàng lúc trước.
Hoa Đình vô cùng sốt ruột, anh hoảng đến mức buột miệng nói tất cả là do Vô Danh, chỉ cần Vô Danh chết đi, cũng chính là đã báo thù cho Vân Trung Thư.
Hai mắt Vân Sâm lại sáng lên, nhưng lại không phải là ánh sáng mà anh mong muốn.
Trong lòng cô tràn đầy thù hận đối với Vô Danh, vì thế tập luyện không màng đến sức khỏe của mình.
Hoa Đình rất hối hận vì đã nói câu kia, cũng mặc kệ anh có nói gì thêm, Vân Sâm đều không nghe vào.
Dây leo bên cạnh bàn hội nghị khổ sở cuộn tròn cành lá lại, người khác chỉ cho là hiện tại quá lạnh, lạnh đến mức lá cây của anh cuộn lại.
Chỉ có Vân Sâm liếc mắt nhìn dây leo.
Cô nhẹ nhàng vuốt v e dây leo rồi thu tay lại, tiếp tục nói chuyện với mọi người.
Hoa Đình càng thêm khổ sở.
“Tích tích tích!”
Dụng cụ thiết bị phát ra tiếng cảnh báo vang dội.
Chỉ thấy màn hình ban đầu hiển thị khung cảnh màu xám nhạt lóe lên hai cái, toàn bộ tín hiệu của máy bay không người lái và xe ô tô không người lái của tiểu đội Thần Kinh đều bị gián đoạn.
“Sao thế?”
“Đã tìm ra nguyên nhân chưa?”
“Có lẽ là độ ẩm quá thấp…”
“Sao có thể, chẳng lẽ bây giờ bên ngoài đã âm mấy chục độ sao?”
Cửa phòng họp đột nhiên mở ra.
Người thanh niên có khuôn mặt trẻ con tựa vào khung cửa, thân hình cao lớn, cười híp mắt nói: “Thay vì ở trong này không chút tin tức, chi bằng trực tiếp đi xuống thăm dò tình huống đi.”
Một người kinh ngạc hô to: “Tùy tiện đi xuống sẽ chết người đấy!”
Hạ Phong Niên xua tay, chết người làm sao được mà chết, dù sao ông cũng không phải người, không chết được. Ông chăm chú nhìn về phía người con gái khí thế khiếp người ở cuối bàn.
Năng lượng lưu chuyển tràn đầy đau thương và thù hận.
Giống hệt ông khi ấy.
Hạ Phong Niên chống nạnh kiêu ngạo hỏi: “Bé con, đi xuống cùng bố không? Không đưa theo đám người nhát gan này, đây chính là cơ hội tốt để cứu vớt Trung Châu!”
Ngón tay Vân Sâm buông thõng bên người khẽ động.
Hoa Đình thoáng nhìn Vân Sâm, trong mắt chợt lóe qua tia sáng. Khi cô chuẩn bị nói lời từ chối, anh nhanh chóng lay động dây leo, bế ngang người Vân Sâm lên ném cho Hạ Phong Niên.
Động tác cực nhanh, trên không trung chỉ còn lại cái bóng, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Mãi cho đến khi Hoa Đình lớn tiếng hét lên một câu: “Bố, em ấy đi!”