Vân Sâm nghiên cứu cách sử dụng “điện thoại hiệu Trà”.
Anh em Trà Phủ nhiệt liệt yêu cầu mỗi ý thức tòa thành và Thành Quyến Giả gọi phương thức liên lạc mà họ đã phát triển là điện thoại hiệu Trà, một từ cũng không thể thiếu, không hiểu tại sao tính thẩm mỹ của họ lại độc đáo như vậy.
Tổng cộng có hai chiếc trâm cài tóc bằng ngọc, một chiếc dành cho Vân Sâm, lúc này đang được cô cài trên đỉnh đầu, một chiếc của Hoa Đình, được đặt trên bệ đỡ dây leo của tượng thành.
Năng lượng tòa thành tràn vào, trên mặt trâm ngọc nổi lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, giống như đang hô hấp.
Chưa đầy một tách trà, Vân Sâm đã cảm thấy sau tai nóng lên.
Cô chạm vào dấu ấn của Thành Quyến Giả, ở đây có thêm một mối liên kết kỳ diệu với chiếc trâm ngọc.
Giống như bản thân biến thành một bộ đàm, xung quanh là nhiều bộ đàm vô hình khác đang tồn tại, bị sương mù bao phủ, chỉ sau khi yêu cầu liên lạc được gửi đi và được chấp nhận thì mới thiết lập liên lạc thành công.
Vân Sâm chỉ mới kết nối với điện thoại hiệu Trà thì Dư Triều Gia đã trực tiếp gọi sang.
Dư Triều Gia: “Alo? Alo? Nghe thấy không? Rõ không?”
Vân Sâm trả lời: “Nghe thấy rồi, rất rõ ràng.”
Dư Triều Gia: “Được rồi, anh hỏi tiếp người khác, em cẩn thận việc của Bảo Châu nhé, hẹn gặp lại.”
Vân Sâm nói: “Anh Dư, tạm biệt.”
Khi điện thoại được kết nối, đồ trang sức như một phương tiện liên lạc phát ra ánh sáng yếu ớt, giọng nói tương tự như tiếng nói của ý thức tòa thành vang vọng thẳng vào tai, có phần bị biến đổi so với giọng nói của người thật.
Vân Sâm không biết anh em Trà Phủ làm thế nào mà nghĩ ra được thứ này, họ thực sự là thiên tài.
Lúc này cũng không có việc gì quan trọng, Vân Sâm tìm một cây đại thụ ở bên trong tường thành, hai đầu dây leo quấn quanh thân cây, đoạn giữa buông thõng xuống, tạo thành một cái võng.
Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào chiếc võng, Vân Sâm giẫm lên mấy chiếc lá rụng, đưa tay đẩy chiếc võng nghiêng xuống, thân hình khẽ động rồi nằm xuống chiếc võng.
Niệm An cũng nhảy lên võng, ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, để cô xoa đầu.
Cô nheo mắt, đôi mắt có màu xanh lơ. Trong khoảng thời gian này cô đã đi đến nhiều tòa thành khác nhau để truyền năng lượng, cô ngủ không nhiều, ngủ cũng không ngon.
Có lẽ là do “lạ giường”, bây giờ ở Hoa Đình cô mới dám ngủ một giấc thật sâu.
Tiếng sáo du dương, tiếng võng chậm rãi đung đưa, hơi ấm của nắng ngày thu khiến người khác cảm thấy lười biếng.
Hơi thở của Vân Sâm trở nên đều đặn, chìm vào giấc ngủ.
Dây leo của Hoa Đình quấn quanh thân cây, yên lặng nhìn cô.
Khi Vân Sâm lần đầu tiên tới đây cũng ngủ không ngon, nửa đêm đá chăn là chuyện bình thường. Sau khi vụ Quỷ Dại ăn thịt người xảy ra, sau khi ngủ thiếp đi thì cô hiếm khi di chuyển, tay cô luôn đặt ở nơi dễ lấy vũ khí hơn.
Giống như bây giờ, tay cô đặt lên eo, ở đó là con dao thẳng sinh tồn mà cô thường hay sử dụng nhất.
Một cành cây to bằng hai ngón tay chậm rãi rơi xuống từ tán cây tươi tốt, Niệm An cảnh giác lập tức ngẩng đầu lên, thấy đó là Hoa Đình, nó liền cúi đầu nằm trên bụng Vân Sâm.
Cành cây rủ xuống, dính vào mặt võng, như nghĩ ngợi gì đó, lặng lẽ chui vào bàn tay nắm chặt của cô gái.
Trong tay có thêm thứ gì đó, Vân Sâm trong nháy mắt cau mày, mắt cô sắp mở ra thì cảm giác dây leo chạm vào, lông mày lại rủ xuống.
Cô nắm chặt dây leo trong tay.
Hoa Đình: “…”
Tượng thành trắng như ngọc bích lập tức được nhuộm màu hồng dịu dàng.
…
Khi buổi tối đến gần, ánh chiều tà khiến bầu trời đỏ như máu, Kỷ Lạc Thần gọi điện đến, họ đã chuẩn bị xong và kết quả thí nghiệm đã có.
Thông qua nhiều nhóm thí nghiệm, họ xác định rằng hơi thở tòa thành có thể thanh lọc đất bị ma quỷ làm ô nhiễm. Sự ô nhiễm của đất ở Bảo Châu nghiêm trọng hơn, nhưng miễn là sử dụng năng lượng tòa thành để tăng nồng độ của hơi thở tòa thành thì đất ở đó cũng có thể được thanh lọc.
Cho dù bản thân Bảo Châu không thể làm được, nhưng có Hoa Đình đi sang đây, hơi thở tòa thành của hai ý thức tòa thành bổ sung cho nhau, nhất định có thể thanh lọc đất ở Bảo Châu.
Ngoại trừ Nhậm Đại Hựu, những người Bảo Châu khác tạm thời ở lại Chi Giang, diện tích còn trống của Hoa Đình cần dùng để đón những người Trung Châu sẵn sàng quay lại.
Ngoài ra, vật tư của Bảo Châu đang thiếu hụt, Chi Giang phải mất rất nhiều thời gian để huy động và vận chuyển nguồn vật tư.
Vân Sâm dịch chuyển đến Chi Giang, sau đó đưa theo Hạ Phong Niên, Nhậm Đại Hựu, một nhóm người thí nghiệm và một lượng lớn vật tư trở lại Hoa Đình.
Bầu trời hoàn toàn tối đen, khí đen loãng hơn bình thường rất nhiều đang cuộn không ngừng trên mặt đất, ma quỷ vẫn vô cùng hung hãn, không ngừng tấn công hơi thở tòa thành.
Hoa Đình bay trong đêm đen giống như một ngọn đèn sáng, ma quỷ là những con thiêu thân cứ bay về phía ánh sáng mà không được ích lợi gì.
Khi bay đến bờ biển đã là lúc đêm khuya, ngay lúc ma quỷ hoạt động mạnh nhất.
Mặt biển yên lặng, những ngôi sao nghiêng nghiêng, những dây leo bên dưới tòa thành phá vỡ hình ảnh phản chiếu của mặt trăng bạc trên mặt biển. Hoa Đình từ từ tiến vào biển, biến thành một hòn đảo di động trên biển.
Vân Sâm và Hạ Phong Niên đi về phía rìa tòa thành Hoa Đình.
Nhậm Đại Hựu đang nghỉ ngơi, thần kinh căng thẳng nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng nhờ được người giúp đỡ, hiện tại ông ta cần nạp lại năng lượng để quay về gặp con gái.
Biển khác với đất liền, trên mặt biển không có khí đen liên tục cuộn trào, cũng không có bất kỳ dấu vết nào của ma quỷ.
Trước khi nghỉ ngơi, Nhậm Đại Hựu nói với họ: “Trong thời gian chúng tôi đi thuyền đến Chi Giang, ma quỷ trên biển luôn đột ngột xông vào cabin vào ban đêm, chúng tôi không biết chúng sẽ xuất hiện khi nào và ở đâu, càng khó nắm bắt hơn ở trên đất liền.”
Vân Sâm và Hạ Phong Niên đã dừng lại ở rìa tòa thành, phía trước cách một bước chính là biển.
So với bay trên không, Hoa Đình di chuyển nhanh hơn và tiết kiệm năng lượng hơn khi ở trên biển.
Sự di chuyển với tốc độ cao của tòa thành làm nước bắn tung tóe trắng xóa, mùi lưu huỳnh cay nồng của chất lỏng ma quỷ lan tỏa trên bề mặt.
Nước bắn lên quá lớn, không thể nhìn rõ cảnh vật bên dưới.
Vân Sâm nói Hoa Đình cứ bay ở độ cao thấp và gần sát biển một lúc, Hoa Đình làm theo lời cô.
Khi tòa thành bay lên, Hạ Phong Niên lắc đầu đợi Vân Sâm phát hiện ra, ông biết rất nhiều chuyện, nhưng ông sẽ không chủ động nói với Vân Sâm, đặc biệt là cảnh sắp tới…
Ông đã sẵn sàng, vừa thấy con gái sợ hãi, ông sẽ lập tức bước tới an ủi cô, thể hiện cảm giác an toàn như một người cha già mà ông mang đến cho cô.
Tiếng nước bắn ngừng lại, mặt biển đen kịt lay động nhẹ.
Ánh đèn ở tòa thành phát ra ánh sáng dịu nhẹ, chỉ có thể chiếu sáng một tầng nước biển mỏng manh, khiến người khác không thể nhìn rõ vật ẩn giấu trong nước biển.
Vân Sâm lấy ra một chiếc đèn pin sáng, đây không phải là đèn pin ánh sáng trắng mà là đèn pin ánh sáng vàng, so với ánh sáng trắng và ánh sáng đỏ, ánh sáng vàng đơn sắc có độ xuyên thấu cao hơn.
Cô nhấn vào đáy đèn pin, một chùm ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng ra ngoài. Ánh sáng trở nên tán xạ khi chiếu xuống dưới, nhưng không ảnh hưởng đến tầm nhìn rõ ràng của cô về cảnh tượng dưới biển…
Những sợi tóc đen trải dài như rong biển nổi lềnh bềnh trên mặt nước, những khuôn mặt người trắng xanh với nét mặt tê dại được điểm xuyết trên tấm vải bạt do tóc tạo thành, chúng vươn cánh tay ra, móng vuốt sắc nhọn vươn ra từ mười ngón tay của chúng chỉ lên trời.
Trong khoảnh khắc mặt biển bị ánh sáng chiếu rọi, vô số mặt người đồng loạt nhìn về phía Vân Sâm, tất cả đều lộ ra nụ cười cổ quái và hung tợn.
“… Thật đáng sợ!!!”
Hạ Phong Niên nghe thấy tiếng kêu đầy kinh ngạc này, ngay lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, đây không phải là tiếng kêu kinh ngạc mà ông muốn!
Ông không nói lời nào mà liếc nhìn những dây leo đang nấp phía sau lưng, tự hỏi làm thế nào trên thế giới có thể có một tòa thành nhát gan như vậy, ý thức tòa thành thậm chí còn sợ ma quỷ nữa.
Hạ Phong Niên thu hồi tầm mắt, mở miệng an ủi an ủi: “Bé con đừng sợ, có bố ở đây… Con muốn làm gì thế?”
Vân Sâm đang nhặt một hòn đá cao bằng nửa người, xuyên qua ống tay áo dài vẫn có thể nhìn thấy những đường cơ săn chắc bên dưới ống tay áo.
“Ném nó xuống dưới để xem thử phản ứng của chúng như thế nào. Liệu ma quỷ trên biển có đặc điểm hành động giống ma quỷ trên đất liền không? Hay sẽ là một loại mới?”
Vân Sâm vừa lẩm bẩm vừa ném đá.
“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn, nước biển dao động, ma quỷ như bị chọc tức, bơi trên biển đến cào vào dưới đáy tòa thành.
Ma quỷ gào thét ầm ĩ, xen lẫn rất nhiều tiếng chửi rủa.
“Loại nói nhiều như vậy nhất định là Cô Bà, còn loại có thể bay là Vũ Kích…” Vân Sâm ngồi xổm ở rìa hơi thở tòa thành, chỉ về phía từng tên ma quỷ.
Hạ Phong Niên im lặng một lúc, tay ôm ngực, cố gắng khôi phục một tí tôn nghiêm của người cha già, ông hỏi: “Bé con, con không sợ hả?”
“Sợ chứ, ma quỷ rất đáng sợ, nhìn bao lâu cũng không thể chịu đựng nổi.” Vân Sâm đứng dậy, rũ bỏ đá vụn, nói: “Nhưng trong nhật ký của chị Đỗ Quyên có nói, bởi vì sợ hãi nên mới muốn tìm hiểu!”
Hạ Phong Niên bật khóc, nhìn kìa, nhìn xem đi, tính cách cô con gái này của ông tốt biết bao cơ chứ!
“Bé con làm bố cảm động quá…”
“Bố khóc gì thế, đừng có lau nước mũi lên người Hoa Đình như vậy chứ!”
Hoa Đình tuy mệt nhưng vẫn tiếp tục lên đường: “…”
Bầu trời sáng lên, nước biển trong xanh đến lạ thường, thỉnh thoảng có một tia nước phun ra từ mặt biển, khi tia nước tan đi, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ, đàn hải âu lượn quanh cầu vồng dần tan biến.
Ở cuối đại dương, một quái vật khổng lồ tung ra những tia nước khổng lồ, những con sóng được tạo ra bởi sự lướt đi nhanh chóng dường như muốn chia toàn bộ đại dương thành hai.
Các sinh vật dưới biển lần lượt ẩn nấp, những con cá voi tò mò đuổi theo hòn đảo đang di chuyển, bắt đầu so tài chạy đua.
Xung quanh Hoa Đình tạo thành một khung cảnh tuyệt vời, anh giống như một chú cá voi khổng lồ thân thiện, cùng với vô số đàn cá nhỏ đi theo.
Những người sống trong những ngôi nhà ở Hoa Đình rất ngạc nhiên, người nào người nấy cũng đều muốn tiếp xúc gần gũi với sinh vật dưới biển.
Cảnh tượng này kéo dài một lúc.
Đột nhiên, đàn cá phân tán, như thể chúng cảm thấy nguy hiểm nên chạy trốn.
Hoa Đình cảnh giác, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh quyết định bay lên, đã gần đến Bảo Châu rồi, so với khi di chuyển trên mặt biển thì không chênh lệch nhiều.
Tòa thành bay ở một độ cao nhất định trên biển.
Vân Sâm giơ ống nhòm lên để kiểm tra tình hình phía trước.
“Đó là gì thế?”
Có rất nhiều thứ trôi nổi trên mặt biển, càng đến gần thì mùi tanh thối và mằn mặn càng nặng.
Nước thay đổi, không còn trong xanh mà sẫm màu hơn.
Càng gần Bảo Châu, nước biển càng đậm và đặc.
Vật trôi nổi là cá biển đã chết ngửa bụng, cùng một lượng lớn rác thải nhựa.
Vân Sâm nhìn thấy những con chim bay lượn trên không trung khóa chặt con cá chết, nhưng khi chúng sà xuống, chúng hoàn toàn không thể nhấc con cá chết lên, ngược lại giống như bị mắc kẹt trong đầm lầy, vùng vẫy thế nào cũng vô ích, cuối cùng trở thành một thành viên của những xác chết.
Đây không còn là biển nữa mà vốn là một đầm lầy màu đen khổng lồ!
“Bay cao lên chút.”
Khi Vân Sâm nhắc nhở, Hoa Đình đã nâng độ cao của tòa thành lên, anh cũng đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Đi về phía trước chính là Bảo Châu.
Những hòn đảo xiêu vẹo giống như lá chuối được chêm vào trong đầm lầy màu đen, màu sắc của những hòn đảo có đường phân chia rõ ràng.
Một nửa có màu đen và bốc mùi, nửa còn lại có màu xanh mọng nước.