Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 4 - Chương 144



Trans: Cyane

“Ma quỷ có thể ngụy trang thành ý thức tòa thành sao?”

Vân Sâm ngừng súc miệng, hoài nghi hỏi lại Hoa Đình.

Các cửa sổ ở tầng một đang mở, dây leo nằm trên bệ cửa sổ, đung đưa theo gió.

Chuyện của Bảo Châu đã được giải quyết, họ đang trên đường trở về để đưa những người Trung Châu được Bảo Châu đón nhận trở lại Trung Châu.

Mạnh Nhiên Lâm và Kỷ Lạc Thần đã được gửi trở lại tòa thành của họ trước bằng cách dịch chuyển tức thời.

Trên đường trở về, khi vào phạm vi liên lạc của Trà Phủ, Hoa Đình bị kéo vào đình Thương Lãng, nhận được hai tin tức, một tốt một xấu.

Chu Nguyên đã thiết kế một kế hoạch để giải quyết hoàn toàn những mối nguy hiểm tiềm ẩn của Hân La, và tài năng của các tòa thành bị lấy đi đã trở lại với ý thức tòa thành ban đầu.

Nguy cơ tiềm ẩn của Hân La là một vấn đề lớn.

Thông qua sức mạnh của Cửu Châu, Chu Nguyên đã xử lý tên đó, tượng thành đã bị phá hủy, lớp ngụy trang của nó bị lột bỏ, chảy ra một luồng khí hoàn toàn là của ma quỷ.

Khác với ma quỷ thông thường, nó là khí đen thuần khiết, nồng nặc và gian ác hơn, chắc chắn nó là người đã tạo ra các loại ma quỷ.

Nó có thể dựa vào ý thức tòa thành, giả vờ trở thành một phần của ý thức tòa thành, cũng có thể ngay lập tức thoát khỏi khi gặp nguy hiểm.

Sau khi khí đen tiêu tán, chỉ còn lại một phiến đá.

Uông Việt Niên – Thành Quyến Giả của tòa thành Vũ Nguyên đã cho người tra tấn Kim Hòa Doãn. Kim Hòa Doãn rất ngoan cố, hắn không chịu nói bất cứ điều gì. Sau khi bị trừng phạt nghiêm khắc, hắn đã tiết lộ một số chuyện không quan trọng.

Hắn luôn nghĩ rằng Hân La có hai ý thức tòa thành, một là “A Hân” và một là “A La”.

Trên thực tế, Hân La chỉ có một ý thức tòa thành là A Hân.

Cái gọi là A La chính là ý thức tòa thành do ma quỷ ngụy trang, xúi giục Hân La và Kim Hòa Doãn làm việc xấu, thủ phạm thực sự vẫn là ma quỷ.

Đối với phiến đá, chúng là phần thưởng của ma quỷ dành cho tay sai của nó, cũng là thách thức đối với ý thức tòa thành.

“Ma quỷ thật quỷ quyệt, không biết bọn nó còn có thủ đoạn gì khác để hãm hại chúng ta không nữa!”

Hoa Đình tràn ngập sự tức giận, dây leo đập vào mép cửa sổ làm rụng lá xuống đất.

Ma quỷ dường như càng ngày càng mạnh, tốc độ phát triển của con người so với nó chậm hơn, Vân Sâm hỏi: “Không có cách nào để biết được nội dung trên phiến đá sao?”

Hoa Đình trả lời: “Trung Châu nói rằng anh ấy có thể có cách, Chu Nguyên đã đưa cho bản vẽ cho anh ấy rồi.”

Vân Sâm nghĩ đến tượng thành của Trung Châu, cô không nhịn được mà hỏi: “Đúng rồi, anh có hiểu thứ được viết trên tượng thành của Trung Châu không?”

“Anh không hiểu.” Hoa Đình vung vẩy dây leo: “Trung Châu là người ghi chép do Cửu Châu khâm định*, anh ấy hiểu và có thể sử dụng tất cả các văn tự. các văn tự ấy chuyên dùng để ghi chép, chỉ có anh ấy và Cửu Châu mới có thể hiểu được.”

(*Khâm định: do vua quyết định)

Vân Sâm lẩm bẩm: “Có thể yêu cầu anh ấy cung cấp cho anh một số thông tin về tòa thành trước đây không?”

Cô luôn ghi nhớ việc phải bổ sung văn hóa tòa thành.

Hoa Đình hớn hở nói: “Như vậy không được, văn hóa tòa thành nhất định phải do con người bổ sung.”

Họ tiếp tục chủ đề về ma quỷ đội lốt ý thức tòa thành.

Một  kiểu có thể là trạng thái ký sinh, ma quỷ đang muốn làm ô nhiễm ý thức tòa thành, anh em Trà Phủ suy đoán rằng sau khi ô nhiễm thành công thì mẹ của ma quỷ có thể sẽ trở thành một phần của ý thức tòa thành.

Một kiểu khác là trong tay ma quỷ vẫn còn có mảnh vỡ của tượng thành Cửu châu khác, ma quỷ cũng có thể sử dụng năng lực gắn liền với mảnh vỡ, hiện tại ý thức tòa thành không hoàn chỉnh, cũng không hiểu hết tài năng của các ý thức tòa thành khác.

Còn có một kiểu nữa, đó là mẹ của ma quỷ đã sáng tạo ra một loại ma quỷ mới, giống như Vô Danh có thể ngụy trang thành người, loại ma quỷ mới này cũng có thể ngụy trang thành ý thức tòa thành.

Hoa Đình rõ ràng là chỉ nói chuyện với Vân Sâm, nhưng lại hạ giọng cực thấp hỏi: “Hỏi bố được không em?”

Vân Sâm lắc đầu: “Ông ấy không thể nói được.”

Khi ở Bảo Châu, cô tự hỏi sau khi Hân La diệt vong thì ai là người vẫn còn liên kết với Bảo Châu, lúc đó Hạ Phong Niên nhìn xuống đất, rõ ràng là ông biết điều gì đó.

Vì Vân Sâm đã nhận ra điều đó, nên cô đã hỏi thẳng ông.

Tuy nhiên, Hạ Phong Niên nói rằng tương lai ông vẫn sẽ cung cấp năng lượng để giúp đỡ, nhưng ông không thể nói thêm gì về tin tức của ma quỷ, ông chỉ ám chỉ Vân Sâm về nguyên nhân chi tiết chứ không thể nói điều đó ngay bây giờ được.

Trước đây, ông không quan tâm Cửu Châu trở nên như thế nào, có gì là nói đó.

Bây giờ Cửu Châu cần được hồi sinh, sự băn khoăn lo lắng cũng nhiều hơn.

Vân Sâm đoán rằng có liên quan đến “quy tắc” mà Hạ Phong Niên luôn nhắc đến

Dây leo thất vọng nằm xuống, Hoa Đình lẩm bẩm nói: “Chúng ta cần nhanh chóng tìm ra ý thức tòa thành khác.”

Vân Sâm gật đầu: “Có Bảo Châu hỗ trợ, ngoài dịch chuyển ra thì không có cách nào khác có thể sánh với tốc độ của anh được. Vấn đề hiện tại đã được giải quyết, chúng ta sẽ tiến hành làm ngay bây giờ.”

“Vân Vân tốt nhất luôn!”

Dây leo xoắn trái vặn phải, rất muốn vặn mình thành một vòng hoa, anh biết Vân Vân ăn ý với suy nghĩ của anh nhất.

Vân Sâm giơ tay lên, dùng tay vỗ nhẹ vào một chiếc lá trên cành.

“Bụp.”

Một bông hoa nhỏ xinh đẹp nở ra từ dây leo đối diện với Vân Sâm.

Một bàn tay to từ phía sau đưa đến, dùng ngón cái và ngón trỏ ngắt cuống hoa, bông hoa nhỏ bị móng tay đụng vào lập tức bị bẻ gãy một cách tàn nhẫn.

“Úi.”

Hoa Đình kinh hoàng nhìn lại phía sau, dây leo bị nhấc bổng lên.

Hạ Phong Niên vác cây nho trên vai, mỉm cười dịu dàng và ân cần với cô con gái ngồi bên cửa sổ, nói: “Bố sẽ dọn dẹp thứ quấy rầy con nghỉ ngơi.”

Vân Sâm ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Hạ Phong Niên vác tất cả dây leo trong khu vực này đi, vừa đi vừa lạnh lùng nói: “Đường đường là một ý thức tòa thành, cậu không cảm thấy xấu hổ khi nằm trên tường của một cô gái chưa thành niên à?”

“Ăn no rửng mỡ, tôi thấy cậu rảnh rỗi quá rồi đó. Có sự giúp đỡ của bé con mà bây giờ vẫn chỉ là một tòa thành lớn, không biết cầu tiến!”

Hoa Đình giãy giụa lại tự kỷ nói: “… Bố, dạo này nhiều việc nên bận lắm.”

“Bận?” Hạ Phong Niên cao giọng: “Cậu còn có thời gian tặng hoa mà cũng gọi là bận à?”

Trên tay ông lóe lên ánh sáng màu đỏ, ông nhắm chính xác vào tượng thành, đôi mắt nheo lại như mắt cáo.

“Cậu và Vân Sâm không thể gặp riêng cho đến khi cậu trở thành tòa thành siêu lớn. Tôi sẽ luôn theo sát cậu.”

Hoa Đình: “!”

*

Trung Châu.

Cuộn giấy tượng thành lúc thì mở ra, lúc thì khép lại.

Mạnh Nhiên Lâm bối rối nhìn chằm chằm vào các hoa văn trên tờ giấy trắng.

Theo như ông ấy thấy thì những hoa văn này ở trình độ vẽ vời của con nít, không có quy tắc cũng như sự liên kết với nhau, ông ấy không biết Trung Châu sẽ giải mã ý nghĩa của các hoa văn này như thế nào.

Mạnh Nhiên Lâm hỏi: “Sau khi Bảo Châu sử dụng khả năng của mình, anh có chỗ nào cảm thấy mạnh hơn không?”

Trung Châu nhẹ nhàng viết: “Thay đổi không lớn, dịch chuyển không còn giới hạn đối với vật thể và con người nữa. Tòa thành, chẳng hạn như những tòa thành có thể di chuyển thì cũng có thể dịch chuyển tức thời.”

Mạnh Nhiên Lâm kinh ngạc đứng lên: “?”

Cái này mà còn gọi là thay đổi không lớn, vậy cái gì mới gọi là thay đổi lớn chứ!

Ông ấy đi đi lại lại một hồi, chiếc khuyên tai bằng ngọc bích bên tai trái của ông ấy phát sáng, ông ấy nói: “Mấy người Hoa Đình sắp tới rồi, những người ở Trung Châu sắp trở về rồi.”

Trung Châu thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Anh ấy hơi lơ đãng hoặc đang quá tập trung, vận dụng hết ý thức tòa thành của mình để nhanh chóng tìm ra ý nghĩa của từ ngữ đó.

Kiểu chữ này của ma quỷ không phải là ký tự tự tạo, bọn nó đã trích xuất các ký tự tượng hình khác nhau từ lịch sử loài người để tạo thành ngôn ngữ này.

Một cái bóng lớn từ trên trời rơi xuống, gió thổi một lượng lớn lá xanh rơi xuống cuộn giấy mà Trung Châu đang mở.

Cuộn giấy mở ra càng lúc càng dài, vài ký tự sáng lên, Mạnh Nhiên Lâm chưa kịp nhìn kỹ thì cuộn giấy đã nhanh chóng khép lại.

Hoa Đình dừng lại trên bầu trời Trung Châu, từng người Trung Châu lái xe hoặc đi bộ chầm chậm xuống từ cây cầu làm bằng dây leo, họ rất xúc động khi được trở về quê hương.

Vân Sâm với Hạ Phong Niên đã đến gặp Mạnh Nhiên Lâm trước và hỏi về việc thiết lập định hướng con đường dịch chuyển.

Mạnh Nhiên Lâm bất đắc dĩ nói: “Việc cụ thể chú phải hỏi Trung Châu đã, khả năng mọi người phải đợi một chút, hiện tại anh ấy…”

“Thì ra là vậy.”

Trung Châu đột nhiên phát ra một tiếng thở dài mà ai cũng có thể nghe thấy.

“Chuyện gì vậy?”

“Tôi đã giải ra một ít nội dung trên phiến đá.”

Ba người đồng thời nhìn tượng thành Trung Châu, Vân Sâm và Mạnh Nhiên Lâm đồng thanh hỏi: “Là gì thế?”

Trung Châu nói: “Nhật thực vòng lửa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.