Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 4 - Chương 145



Trans: Cyane

Nhật thực có nghĩa là cho dù là ban ngày, mặt trời cũng sẽ biến mất trong chốc lát, ma quỷ đã viết điều này trong “phần thưởng” để lại cho Kim Hòa Doãn, chẳng lẽ bọn nó định làm gì đó trong lúc nhật thực sao?

Nhật thực có thể tăng sức mạnh của ma quỷ à?

Hoặc có thể ngày xuất hiện nhật thực có những lợi ích khác đối với ma quỷ, nên Kim Hòa Doãn mới nói rằng con người sắp xong đời…

Không ai biết câu trả lời.

Nhưng đối với con người nhất định không phải là chuyện tốt.

Nhật thực vòng lửa sẽ không xuất hiện trong tương lai gần, điều này có thể được xác nhận bằng hiện tượng thiên văn, thời gian xảy ra cần được suy đoán, thời gian chính xác hơn cần có sự hỗ trợ của thiết bị chuyên nghiệp, mà mấy tòa thành bọn họ hiện tại lại không có thiết bị thiên văn.

Người trong đội của Thần Kinh nói rằng Thần Kinh có đầy đủ trang thiết bị.

Chu Nguyên đã thông báo cho Uông Việt Niên về vấn đề này, hy vọng rằng anh ta sẽ tìm cách thông báo cho Thần Kinh và dự đoán thời gian xảy ra nhật thực.

Mọi người đều thực hiện nhiệm vụ của mình, bận rộn để sinh tồn.

Trong bầu trời quang đãng, Hoa Đình dừng lại trên bầu trời Trung Châu, giống như một hòn đảo lơ lửng, dây leo kéo dài từ rìa tòa thành tạo thành một cây cầu để người dân hai tòa thành tiện đi lại.

Vân Sâm và Hạ Phong Niên đang hỗ trợ Trung Châu thiết lập một con đường dịch chuyển.

Phần Người Câu Khói Sóng bị đánh cắp của Trung Châu đã trở lại, anh ấy có thể thiết lập con đường dịch chuyển tức thời giữa các tòa thành khác nhau, ngay cả người bình thường cũng có thể sử dụng.

Ý thức tòa thành có thể tùy ý đóng mở con đường dịch chuyển, cũng có thể hạn chế số lượng người và vật tư được dịch chuyển, v.v.

Khó khăn duy nhất trong việc thiết lập định hướng con đường dịch chuyển là cần một lượng năng lượng khổng lồ, có Hạ Phong Niên và Vân Sâm ở đây thì không thành vấn đề.

Trung Châu thiết lập một con đường dịch chuyển tức thời với Hoa Đình trước, anh ấy và Hoa Đình đều cần chọn một không gian rộng rãi trong tòa thành dùng để làm nơi dịch chuyển tức thời.

Một bên gửi lời mời kết nối và bên kia đồng ý.

Năng lượng của tòa thành Trung Châu ngay lập tức cạn kiệt, Hạ Phong Niên rót năng lượng vào tượng tòa thành của Trung Châu, toàn thân ông phát ra ánh sáng đỏ chói mắt.

Vân Sâm sững sờ, việc này cần bao nhiêu năng lượng cơ chứ? Nếu là cô thì cô sẽ bị hút trống rỗng trong vòng chưa đầy mười phút.

Hạ Phong Niên nháy mắt với Vân Sâm: “Đợi sau này khi đi đến chu Nguyên, con sẽ làm được trong thời gian ngắn thôi.”

Vân Sâm vô cùng mong chờ.

Có tiếng kêu từ bên ngoài.

“Đó là gì vậy…”

“Đom đóm à?”

“Có tuyết rơi hả?”

Vân Sâm bước nhanh đến quảng trường bên ngoài, tất cả mọi người trong quảng trường đều dừng việc họ đang làm lại và nhìn lên bầu trời.

Cô cũng nhìn theo.

Ánh sao ban ngày, vô số đốm sáng trôi dạt trên bầu trời, dần dần hội tụ thành một dải ngân hà trôi chầm chậm.

Khi ánh sáng nở rộ đến cực điểm, hai đầu của thiên hà đột ngột rơi xuống.

Một đầu hạ xuống ở Hoa Đình, còn đầu kia hạ xuống ở Trung Châu.

Vân Sâm biết điểm dịch chuyển do Trung Châu thiết lập nằm ở đâu, vì vậy cô vội vàng đi đến đó để kiểm tra.

Không chỉ cô mà những người khác cũng tò mò chạy về phía ánh sao rơi xuống.

Trông giống như một vùng đất bằng phẳng bình thường, với nền xi măng lốm đốm và cỏ dại không được cắt tỉa, chỉ có một biển cảnh báo tượng trưng được c ắm vào vùng đất màu xanh.

Khoảnh khắc Vân Sâm vượt qua biển cảnh báo, những đốm sáng nổi lên trên mặt đất rồi bao quanh cô, vài giây sau, bản đồ Cửu Châu chạm rỗng được vẽ bằng ánh sáng xuất hiện trước mặt cô.

Ở vị trí của Hoa Đình có một đốm sáng nhấp nháy rõ ràng.

Trung Châu nói: “Chạm vào nó thì cô có thể đến Hoa Đình ngay lập tức, tốc độ không nhanh bằng dịch chuyển thông thường.”

Vân Sâm dùng đầu ngón tay ấn vào điểm sáng tượng trưng cho Hoa Đình.

Có tiếng thủy tinh vỡ, bản đồ các đốm sáng ngay lập tức lan rộng ra, biến thành những đốm sáng và xoay quanh cô.

Sau khi chờ gần năm phút, điểm sáng dường như tiến vào cơ thể Vân Sâm, sau đó cô đã xuất hiện ở Hoa Đình.

Dây leo trườn đến bên chân cô.

Vân Sâm rất phấn khích.

Thời gian chuẩn bị dịch chuyển dài, nhưng thời gian của quá trình dịch chuyển thực sự vẫn rất ngắn, gần như không thể cảm nhận được.

Với hình thức vận chuyển này, con người sẽ vô cùng thuận tiện khi di chuyển giữa các tòa thành khác nhau!

Vân Sâm ôm dây leo lên, vui vẻ xoay một vòng: “Tiến bộ rất lớn, tốc độ phát triển của con người nhất định sẽ trở nên rất nhanh!”

Hoa Đình chột dạ nhìn xung quanh, rất tốt, bố không có ở đây.

Anh lập tức ôm lại Vân Sâm, nặng nề “Ừ” một tiếng.

Một bông hoa nhỏ từ đầu cành lặng lẽ ló ra.

*

Việc thiết lập con đường dịch chuyển của các ý thức tòa thành khác cần Mạnh Nhiên Lâm đi cùng, ban đầu Hoa Đình muốn đi theo, nhưng Hạ Phong Niên đã ném cho anh một nguồn năng lượng dồi dào, bảo anh tự mình từ từ hấp thụ.

Điều này khiến Hoa Đình cảm thấy rất uất ức.

May mắn thay, anh vẫn còn điện thoại hiệu Trà, cho dù Vân Sâm rời khỏi phạm vi hơi thở tòa thành thì vẫn có thể thì thầm nói chuyện với cô.

Để thiết lập định hướng con đường dịch chuyển cần một giờ, sau khi hoàn thành, Trung Châu cần nghỉ ngơi năm giờ mới tiếp tục thiết lập con đường tiếp theo.

Những người từ Hoa Đình và Trung Châu đang thảo luận về cảnh tượng vừa rồi.

Họ rất tò mò, muốn hỏi Thành Quyến Giả, nhưng dường như không có Thành Quyến Giả nào ở đây cả.

Không bao lâu sau, ý thức tòa thành đã giải đáp sự tò mò của họ.

Đó hóa ra là phương pháp dịch chuyển tức thời huyền thoại!

Nghe ý thức tòa thành bảo rằng người nào cũng có thể sử dụng, đợi sau khi thiết lập nhiều con đường dịch chuyển hơn, họ có thể từ tòa thành của mình dịch chuyển đến Trung Châu, sau đó từ Trung Châu đi đến tòa thành mà họ muốn đến.

Ai cũng háo hức muốn thử.

Thấy ý thức tòa thành không ngăn cản, bọn họ lần lượt xông vào điểm dịch chuyển, xuất hiện ở Trung Châu một lát, lát sau lại xuất hiện ở Hoa Đình, vui vẻ vô cùng.

Cũng may loại dịch chuyển này không tiêu hao năng lượng của ý thức tòa thành, điểm dịch chuyển thường sẽ tự mình chậm rãi bổ sung năng lượng, chỉ có khi nào dịch chuyển đòi hỏi một lượng cực lớn thì mới cần ý thức tòa thành bổ sung năng lượng.

Trương Vĩnh Phúc đứng dưới bóng cây, nhai cành cây chóp chép, cạn lời nhìn những người này: “Trẻ con.”

Tiền Cao Phi đang định đi thử, nghe Trương Vĩnh Phúc nhận xét như vậy, chú ấy ngại ngùng đẩy kính rồi đứng yên không nhúc nhích.

Vào buổi tối, nhà ăn ở Hoa Đình chuẩn bị chân vịt om, nhà ăn ở Trung Châu lại không thể thiếu món súp cay đặc biệt.

Tiền Cao Phi ăn tối xong, sau khi dạy bọn trẻ lớp học buổi tối xong thì trở về nhà rồi nằm xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.

Sau khi trằn trọc một lúc lâu, trong bóng tối Tiền Cao Phi bật dậy rồi mặc áo khoác vào, chạy nhanh ra ngoài, phi đến điểm dịch chuyển.

Sự phấn khích của mọi người trong ngày đã trôi qua, điểm dịch chuyển không còn một bóng người.

Trẻ con thì trẻ con, tôi cứ muốn thử đấy.

Giá như trước đây quân đội có thể sử dụng loại phương tiện kỹ thuật này… Tiền Cao Phi lắc đầu thật mạnh, không nghĩ nữa. Chú ấy giống như một đứa trẻ tò mò chỉ bừa vào bản đồ đốm sáng, cuối cùng dùng tay trái ấn đốm sáng.

Năm phút trôi qua, trước mắt chú ấy tối sầm lại, sau đó lập tức xuất hiện ở một nơi mới.

“Khà khà, thú vị phết.”

Đây không phải là tiếng cười của Tiền Cao Phi, mà đó còn là giọng nói mà chú ấy rất quen thuộc – Trương Vĩnh Phúc.

Tiếng cười của Trương Vĩnh Phúc đột nhiên dừng lại: “…”

Tiền Cao Phi: “…”

Đột nhiên, vô số đốm sáng lơ lửng trên bầu trời, giống như cảnh tượng ban ngày, những đốm sáng tạo thành một dải ngân hà trên bầu trời, khung cảnh vào ban đêm càng khiến người ta kinh ngạc.

Trương Vĩnh Phúc ngẩng đầu nhìn trời: “Lần này sẽ là ở đâu đây…”

Tiền Cao Phi nhìn về phía dải ngân hà, nói không chắc chắn: “Tân An chăng?”

Dải ngân hà được tạo thành bởi những đốm sáng trải dài cực kỳ dài, vị trí của nó cao đến mức có thể nhìn thấy nó ở nhiều nơi.

Con người trong tòa thành đang ngủ ngon lành cùng với ánh sao, trong giấc mơ không có ma quỷ, đi làm, đi học bình thường, mọi việc đều vui vẻ bình yên.

Con người trốn trong nơi hoang dã nhìn tia sáng đó mà thèm thuồng, nếu ước với tia sáng này thì ma quỷ có biến mất không?

Bất kể kết quả như thế nào, cảnh tượng kỳ diệu này đã an ủi trái tim họ, một tia hy vọng dường như được sinh ra trong trái tim vốn đã tuyệt vọng của họ.

Ma quỷ cũng nhìn thấy dải ngân hà phát sáng ấy, chúng không quan tâm, lượn lờ lang thang trên mặt đất, tìm kiếm những con người lọt lưới để bổ sung thức ăn, nhân tiện phá hủy một số tòa nhà mà chúng không vừa mắt.

Một số ma quỷ đang cắn xé lẫn nhau, nuốt chửng đồng loại ma quỷ của mình, năng lượng đen ở phần dưới cơ thể của chúng đã trở nên rắn chắc hơn, móng vuốt sắc nhọn treo bên hông cũng trở nên sắc bén hơn, chỉ có ánh mắt thèm khát là có hơi linh động hơn.

Một khi ma quỷ như vậy xuất hiện, chúng sẽ cố tình va chạm và săn lùng đồng loại…

Bọn nó có thể cảm thấy rằng mẹ của bọn nó không chỉ bằng lòng mà còn khuyến khích bọn nó làm như vậy.



Một giờ sau, dải ngân hà phát sáng tiêu tan, trên bản đồ ánh sáng của điểm dịch chuyển ở Trung Châu, khu vực đại diện cho Tân An xuất hiện đốm sáng.

Sau khi Trà Phủ và Chi Giang lần lượt thiết lập con đường dịch chuyển thì Vân Sâm và Mạnh Nhiên Lâm đã đi đến Bảo Châu.

Mạnh Nhiên Lâm đã từng đến Bảo Châu, vì vậy ông ấy có thể trực tiếp sử dụng tài năng của Trung Châu để đưa Vân Sâm đ ến Bảo Châu.

Thời gian nghỉ ngơi của Trung Châu vẫn còn khoảng ba giờ nữa.

Nhậm Đại Hựu và Nhậm Bội Quân rất hoan nghênh mấy người Vân Sâm, đồng thời còn chuẩn bị những món ăn đặc biệt của Bảo Châu như chân giò Vạn Loan và mì Ta-a mi.

Đối với người Cửu Châu, thức ăn là một cách tuyệt vời để thúc đẩy tình bạn.

Trên bàn ăn, bọn họ thảo luận một số chuyện về ma quỷ, giống như trước kia Hoa Đình và Trà Phủ đã bị ma quỷ hãm hại, sau khi âm mưu của ma quỷ không thành, Bảo Châu cũng không có hành động quá lớn gì nữa.

Nếu ma quỷ ngày nào cũng quấy phá, bọn họ có thể yên tâm, ít nhất bọn họ cũng biết ma quỷ muốn làm gì. Bọn nó càng yên lặng, ngược lại càng khiến con người cảm thấy bất an.

Nhậm Đại Hựu đã đề cập rằng sau khi thành lập con đường dịch chuyển, ông ta sẽ thường xuyên đến các tòa thành khác để xác định những điều đáng ngờ bằng mũi của mình.

Sau khi được Hạ Phong Niên xác nhận và hướng dẫn, ông ta đã có thể xác nhận mùi của Vô Danh.

Nếu trong tương lai nghi ngờ kẻ lạ mặt nào đó xuất hiện ở bất kỳ tòa thành nào, có thể gọi ông ta ngay lập tức.

Điện thoại hiệu Trà đã được trao cho Bảo Châu, chỉ sau khi tài năng của anh em Trà Phủ lớn lên và Bảo Châu xuất hiện ở đình Thương Lãng thì liên lạc của họ với các tòa thành khác sẽ có thể theo kịp.

Sau bữa tối, Nhậm Bội Quân nhiệt tình kéo Vân Sâm đi, dẫn cô tham quan Bảo Châu kỹ hơn.

Cô gái cực cao này tính tình vô tư, nhiệt tình như lửa, chỉ là khuôn mặt hơi dữ dằn, xét về ngũ quan thì rõ ràng là một mỹ nhân xinh đẹp, nhưng một khi nghiêm túc nhìn người khác thì lại cho người ta cảm giác “Đi chết ngay, liền và lập tức cho tôi”.

Lúc đầu Vân Sâm vẫn hơi mất tự nhiên, nhưng khi hai người quen thân rồi thì thoải mái hơn rất nhiều.

Cố Tư Lượng vốn muốn chơi với hai người họ, nhưng Nhậm Bội Quân bảo anh ta lập tức biến đi, đàn ông không nên quấy rầy không gian thuộc về con gái, hơn nữa Vân Sâm không thân với anh ta.

Vân Sâm ngồi trên giường của Nhậm Bội Quân, cười nói: “Tớ không ngại.”

“Còn lâu tớ mới để cậu ta vào.” Nhậm Bội Quân ra hiệu cho cô nhích tới, cô ấy thấp giọng nói: “Cậu có biết vì sao ông già nhà tớ lại khó chịu với Tiểu Cố Tử không?”

Vân Sâm lắc đầu.

“Tại sao cậu lại không hiểu điều này vậy chứ!” Nhậm Bội Quân cười khúc khích, ghé vào tai Vân Sâm thì thầm: “Cậu ấy thích tớ… nhưng tớ không thích cậu ấy, vì vậy tớ không định cho cậu ấy bất kỳ hy vọng nào. Tớ vẫn luôn từ chối cậu ấy, cậu ấy cứ ở đó giả ngu mãi.”

Nhậm Bội Quân ngã trở lại trên giường, nhìn Vân Sâm đang ngơ ngác rồi tiếp tục: “Tớ không thích bất kỳ người đàn ông nào thấp hơn tớ, nhưng ở Bảo Châu này, còn là ngày tận thế, mọi người đều bị suy dinh dưỡng… Haiz, người cùng tuổi mà cao hơn tớ chỉ còn mỗi chú gấu trong rừng thôi.”

Bảo Châu yếu ớt xen vào: “Gấu Gấu rất đáng yêu.”

Nhậm Bội Quân đột nhiên vừa buồn vừa giận bật dậy, chỉ vào chính mình nói: “Nói gì vậy chứ, một mỹ nhân như tôi đây, chẳng lẽ chỉ đáng cưới gấu sao!”

Cô ấy với Bảo Châu cãi nhau, cãi nhau xong lại phát hiện Vân Sâm vẫn đang ngơ ngác, vì vậy có chút xấu hổ, đẩy cô rồi nói: “Có phải cậu vẫn chưa hiểu loại chuyện này không? Nếu không thích thì chúng ta có thể đổi chủ đề nói chuyện…”

“Tớ không phải không thích, chỉ là…” Vân Sâm dừng một chút, không biết nên nói gì.

Nhậm Bội Quân không hỏi thêm nữa, cô ấy bò đến bên giường, lấy từ gầm giường ra một cái hộp, đặt ở giữa hai người, trịnh trọng nói: “Chúng ta làm chút việc của con gái, chơi đồ chơi đi. “

Cô ấy nhét một con búp bê tóc vàng cũ kỹ vào trong lòng Vân Sâm, mình thì cầm một con gấu bông màu nâu sờn cũ: “Đây là đồ chơi tớ rất quý, nhưng cậu không cần khách sáo, chơi thế nào cũng được.”

Vân Sâm đang định gật đầu thì chiếc trâm cài bằng ngọc trên đầu cô sáng lên, cô ra hiệu cho Nhậm Bội Quân rồi kết nối điện thoại.

Đó là Hoa Đình.

“Vân Vân…” Anh tố cáo hành vi xấu xa của Lão Vương Bát một cách uất ức: “Khi anh đang cho Lão Vương Bát ăn, nó lại cố tình cắn anh nữa.”

Vân Sâm không khỏi nhếch khóe môi: “Bảo Niệm An dạy cho nó một bài học.”

Cô dùng ngón tay nghịch mái tóc vàng của con búp bê, xoay nó thành vòng tròn, vừa cười vừa lắng nghe báo cáo chi tiết của Hoa Đình về tình hình trong tòa thành.

“Ừm, anh nói đi, tôi vẫn đang nghe…”

Nhậm Bội Quân tập trung chơi với con gấu bông, sơ ý làm gãy hai chân của nó, cô ấy cạn lời ngẩng đầu, hai mắt sáng lên.

Có biến!

Vân Sâm không để ý rằng Nhậm Bội Quân đang nhìn cô. Khi nói chuyện với Hoa Đình, cô dường như chỉ chú ý đến Hoa Đình, tất cả mọi thứ xung quanh cô đều không tồn tại.

Hoa Đình: “Vân Vân, khi nào thì em về, anh nhớ em lắm đó.”

Sau khi Vân Sâm trả lời “tôi cũng nhớ anh” thì chỉ nói chuyến đi lần sau nhất định sẽ đưa anh đi cùng rồi cúp máy, khi cô nhìn lên thì thấy Nhậm Bội Quân đang che miệng cười khúc khích.

Vân Sâm nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

Nhậm Bội Quân nhiều chuyện hỏi: “Vừa rồi là ai vậy?”

Vân Sâm nói: “Hoa Đình đó.”

Nhậm Bội Quân dùng sức ném cái gối: “Nói láo, hừ, còn lâu tớ mới tin, nhưng tớ có thể hiểu.”

Khoảnh khắc chiếc gối bị ném ra ngoài, Nhậm Bội Quân đã hét lên trong lòng rằng không ổn rồi, cô ấy không khống chế sức lực…

Tuy nhiên, Vân Sâm đã đón lấy chiếc gối như không có chuyện gì xảy ra.

Nhậm Bội Quân lập tức quên mất rằng mình muốn buôn chuyện: “Chúng ta luyện hai tay đi?”

Vân Sâm gật đầu: “Luyện thế nào, dùng vũ khí à?”

“Quyền pháp* của tớ khá tốt.” Nhậm Bội Quân tùy ý thu dọn đống đồ chơi vương vãi trên giường.

(*Quyền pháp thường được coi là nền tảng của võ thuật để tấn công kẻ thù bằng nắm đấm, cánh tay, chân và các chi khác của con người mà không sử dụng vũ khí hoặc súng cầm tay. Các phương pháp quyền pháp nổi tiếng của Trung Quốc bao gồm trường quyền, võ thiếu lâm, thái cực quyền, v.v.)

Vì con búp bê tóc vàng nhất thời không nhét vừa hộp, cô ấy trực tiếp lôi đầu và tay chân món đồ chơi yêu quý nhất của mình ra ném vào hộp. Khi nắp được đóng lại, cô ấy dùng một chân đá hộp vào gầm giường, chiếc hộp đập vào tường vang một tiếng thật lớn.

“Đi, đi, đi.”

Nhậm Bội Quân ôm Vân Sâm đi như đang vác một cái bao tải, hùng hổ chạy ra khỏi cửa.

Vân Sâm: “…”

A, đây là thế giới trong mắt người cao hơn 1m8 sao? Thật sự khiến người khác phải ghen tị.

Cô bị xóc nảy đến nỗi đầu óc trở nên loạn xạ, những lời của Nhậm Bội Quân cứ lởn vởn trong đầu cô.

“Tại sao… ông già nhà tớ… khó chịu…”

“… Cậu ấy… thích… tớ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.