Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 4 - Chương 150



Tran: Cyane

Bên trong hang đá năng lượng tràn ngập những tia năng lượng màu đỏ, khuôn mặt tái nhợt của Hạ Phong Niên có chút hồng hào.

Ông xòe lòng bàn tay ra, trên đó có một chiếc nhẫn đã được đào ra từ ngực của ông.

Hạ Phong Niên đeo lại chiếc nhẫn vào ngón tay cái của Vân Sâm, vẻ ngoài của chiếc nhẫn vẫn giống hệt như trước đây, nhưng chức năng thì khác hẳn.

Khi chiếc nhẫn không còn cho phép ông cảm nhận chuyển động của người đeo nó, ông đã truyền thêm năng lượng vào viên đá trái tim, bao gồm cả khả năng kiểm soát một số người mà ông đã giúp đỡ.

Năng lượng của viên đá trái tim sẽ từ từ nuôi dưỡng Vân Sâm, để cô lớn lên mà không thiếu năng lượng, cho đến khi năng lượng bên trong cạn kiệt, khi đó chắc Vân Sâm cũng sẽ không cần bổ sung năng lượng từ bên ngoài nữa.

Nếu một ngày ông chết đi, tất cả năng lượng trong cơ thể của ông sẽ chảy vào viên đá trái tim.

Chiếc nhẫn này chỉ có Vân Sâm mới có thể đeo, cũng chỉ có Vân Sâm mới có thể sử dụng năng lượng bên trong nó.

Những người khác cố gắng sử dụng mà không được phép thì sẽ bị năng lượng điên cuồng bên trong nó xé nát thành từng mảnh.

“Đều bị xé nát thành từng mảnh.” Hạ Phong Niên cười khẽ, sau khi cười xong thì ho khan kịch liệt.

Ông đưa tay lên che miệng, lúc này mới phát hiện da ngón tay đã nhăn nheo.

Ông nhìn viên đá năng lượng sạch và có thể soi bên cạnh, trên đó phản chiếu một ông lão tóc bạc phơ, đuôi mắt nhăn nheo.

…Ông già này là ai!

Hạ Phong Niên sửng sốt, không lâu sau ông nhận ra rằng người đó là chính mình.

“…” Ông gắp một mảnh đá năng lực, dùng sức  nhét vào trong miệng, ăn hai cụm đá năng lượng cao ba mét, khuôn mặt khôi phục về nguyên dạng.

“Khụ khụ.” Hạ Phong Niên ho ra rất nhiều mảnh vụn đá năng lượng, nếu đổi với thương tích của con người, ông chỉ là đang phun ra nước bọt nội tạng mà thôi.

Đào viên đá trái tim hai lần là quá đau đớn.

Hai tay Hạ Phong Niên dùng sức đào đá năng lượng, đào ra một chiếc ghế tựa, ông liền dứt khoát nằm trên đó nhai đá năng lượng.

Thỉnh thoảng, ông giơ tay lên để hấp thụ năng lượng của viên đá năng lượng lớn trên đầu.

Ngoại hình của ông nhanh chóng trở lại bình thường như một thanh niên có khuôn mặt trẻ con.

Ma quỷ thỉnh thoảng đến hang ổ cũ của ông để ăn trộm, ông không thể đánh đập, mắng bọn nó cũng vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy con bọ chét này ăn trộm đồ.

May mà ông hoàn toàn nắm quyền kiểm soát viên đá năng lượng, cho dù ma quỷ ăn trộm, nếu bọn nó có thể trộm một viên đá năng lượng với năng lượng đầy đủ thì xem như mấy năm nay Hạ Phong Niên đã sống một cách vô ích rồi.

Sau khi ma quỷ đập tường nhiều lần thì không đến đây nữa.

Hạ Phong Niên biết rất rõ rằng bọn nó vẫn sẽ đến, nhưng chỉ sau khi ông rời đi thì bọn nó mới đến.

“Hừ, đến lúc đó tao hấp thụ hết toàn bộ năng lượng nơi này, xem bọn mày còn trộm được cái gì nữa.”

Bóng tối dưới lòng đất vẫn còn đó, trên mặt đất đã lặng lẽ vào tháng ba.

Đầu xuân sang, băng tuyết tan, chồi non từ đất mọc lên rồi phát triển thành cành, một mùa vạn vật hồi phục, cây cối sinh trưởng rất nhanh.

Ngoại trừ những dây leo Hoa Đình lơ lửng trên bầu trời Chu Nguyên, chúng khô héo và bơ phờ, mỗi một dây leo đều giống bị côn trùng xâm nhập.

“Tại sao?”

Chu Nguyên lạnh nhạt liếc nhìn dây leo đang cáu kỉnh, anh ấy ngồi xuống dưới giàn dây leo, tay trái rồi đến tay phải tiếp tục trò chơi.

Dây leo nặng nề vỗ vào bàn đá, rất nhiều quân cờ trên bàn cờ của Chu Nguyên bị đánh bay, thậm chí có quân bay lên trời, biến mất không thấy tăm hơi.

Chu Nguyên: “…”

Anh ấy lặng lẽ nhìn chằm chằm vào dây leo với đôi mắt đẹp của mình.

“Hu hu.” Dây leo nằm ở mép bàn đá, hai chiếc lá nhỏ phủ lên đầu cành, không ngừng lăn trên mặt bàn: “Vân Vân vẫn chưa trở lại nữa.”

Chu Nguyên một tay giữ cổ tay áo rộng của mình, một tay sắp xếp quân cờ trên bàn cờ, nói: “Cậu nôn nóng quá rồi, hay là đánh cờ với tôi một lúc để bình tĩnh lại đi. Khi đó anh Hạ chỉ nói ba tháng, cũng không nói là tròn ba tháng hay không, cậu không cần lo lắng như vậy.”

Hoa Đình lập tức nói: “Tôi không muốn chơi cờ với anh.”

Anh không hiểu vì sao Chu Nguyên nhìn thì có vẻ thâm sâu khó lường, thích chơi cờ đến như vậy, nhưng lại chính là một tay gà mờ.

Đánh cờ với Chu Nguyên sẽ không thể bình tĩnh được, chỉ càng thêm phiền muộn.

Hoa Đình buồn bực nhìn bầu trời, góc độ nhìn bầu trời giống với Lão Vương Bát bên cạnh, anh nói: “Đã ba tháng ba ngày trôi qua rồi.”

“Ba ngày rồi đó!” Hoa Đình bất ngờ nói: “Qua ba ngày rồi, lỡ như Vân Vân và bố dưới lòng đất gặp phải chuyện gì thì sao… Phì, phì, phì!”

Chu Nguyên cạn lời nhìn những dây leo khác ở Hoa Đình nhanh chóng mang mấy nhánh liễu từ ngoài tường thành về, dây leo ôm nhánh liễu nhúng nước quất qua quất lại hai lần, sau đó đốt lò than, chơi trò trẻ con nhảy dây leo qua lò than ở giữa sân.

Hoa Đình thậm chí còn muốn kéo anh ấy cùng nhảy qua lò than.

Trên trán Chu Nguyên hiện ra chữ “tỉnh”*, anh ấy liên tục tự nhủ phải kiên nhẫn. Đây vẫn là ý thức tòa thành non nớt mới sinh sau khi vừa chết đi, thích chơi đùa phá rối là chuyện bình thường, càng như vậy, anh ấy càng muốn để đối phương phát triển thành ý thức tòa thành bình thường.

(*Chữ “tỉnh” tiếng trung là 井, trong truyện tranh hay phim hoạt hình, mỗi khi nhân vật tức giận thường xuất hiện chữ này.)

Cửu Châu không thể xuất hiện một Hân La phản bội thứ hai.

Chu Nguyên liếc mắt nhìn Hoa Đình, tên này khi không gặp Vân Sâm thì tính cách không khác trước kia bao nhiêu, khi thật sự xử lý những chuyện phiền toái của con người thì lại rất bình tĩnh, lý trí lại biết kiềm chế.

Một khi chuyện liên quan đến Vân Sâm xảy ra, chỉ số IQ của Hoa Đình lập tức trở lại như một đứa trẻ ba tuổi, hành động của anh trở nên mất kiểm soát như một con ngựa hoang không thể thuần hóa.

Mất kiểm soát ở đây là chỉ hành vi nghịch ngợm của anh trong sân nhà mình, anh sẽ không vì đó mà trì hoãn những việc khác.

Hoa Đình dùng dây leo điên cuồng chạy quanh sân mấy lần, anh và Lão Vương Bát đang nằm trên mặt đất theo cùng một kiểu giống như thế gian này không còn gì để luyến tiếc nữa.

Thấy anh thật sự buồn bã, Chu Nguyên thu quân cờ lại, đi tới trước dây leo rồi ngồi xổm xuống, nói: “Anh Hạ rất lợi hại, Vân Sâm sẽ không có việc gì đâu.”

Hoa Đình nói: “Tôi biết.”

Chu Nguyên khó hiểu: “Vậy cậu buồn bực làm gì?”

Hoa Đình nói: “Anh đã từng có người mình thích chưa, anh có thể hiểu được cảm giác nhớ mong này của tôi hả?”

Chu Nguyên trầm ngâm, anh ấy nói: “Tôi cũng từng trải qua cảm giác nhớ mong thế này.”

“Anh ăn nói bậy bạ!” Hoa Đình tức giận nói: “Vân Vân là độc nhất vô nhị, cảm giác nhớ mong của tôi đối với Vân Vân cũng là độc nhất vô nhị, làm sao anh có thể hiểu được. Vân Vân nói trẻ con nói dối thì mũi sẽ dài ra, cẩn thận sau này mũi của anh sẽ dài như mũi voi đó!”

Chu Nguyên đứng dậy, vuốt lại viền áo đen thêu hoa văn màu vàng, nhẹ nhàng nhấc chân lên rồi lại nhẹ nhàng đặt lên dây leo.

Ngay lập tức, anh ấy lăn chân phải của mình với khuôn mặt vô cảm, phớt lờ tiếng kêu đau đớn giả tạo rồi hất tay áo rời đi.

Đình Thương Lãng, không phải mọi tòa thành đều đã tới nơi này, còn có một vài ý thức tòa thành muốn tập trung hết lực chú ý sẽ không tới đây.

Ví dụ như Hoa Đình, anh cần toàn tâm toàn ý nghĩ đến Vân Sâm, vì vậy anh không có thời gian để tham gia những cuộc họp không quan trọng, khi có việc quan trọng thì hãy gọi anh.

Những ý thức tòa thành phía Bắc đó đang bận rộn với việc cấy vụ mùa xuân, diện tích đất có thể gieo trồng lớn hơn nhiều so với diện tích đất của bọn họ ở đây, cũng không có thời gian để quan tâm đ ến việc giao lưu hàng ngày ở đình Thương Lãng.

Sau khi nghe Chu Nguyên thuật lại, anh em Trà Phủ đồng loạt khom người trên ghế cười phá lên, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.

Chu Nguyên ngẩn người, chẳng lẽ anh ấy già quá rồi chăng? Chẳng lẽ tư tưởng của anh ấy cách các ý thức tòa thành khác quá xa rồi ư? Tại sao anh ấy lại không hiểu anh em Trà Phủ đang cười cái gì vậy chứ?

Anh em Trà Phủ cười đến nỗi không nói nên lời.

Chi Giang không khỏi nói: “Chu Nguyên, lúc Hoa Đình buồn, anh vốn không cần an ủi cậu ấy, cứ để anh ấy buồn một mình là được rồi.”

Trung Châu xen vào: “Nếu anh không thể quen với dáng vẻ kém cỏi đó của cậu ấy thì cứ giao cậu ấy một số việc quan trọng để làm, miễn là cậu ấy có việc phải làm thì cậu ấy sẽ bình thường lại thôi.”

Anh em Trà Phủ khoác vai nhau cười he he: “Đề nghị của bọn tôi là miễn sao anh khóc to hơn và than vãn nhiều hơn anh ấy là được.”

Một ý thức tòa thành với khuôn mặt hờ hững, dung mạo, dáng người và cách ăn mặc của cô ấy cực kỳ có khí chất đang ngồi yên lặng trong một góc của đình đá. Khi cô ấy không nói chuyện, trong mắt dường như có sát khí.

Khi tòa thành này lần đầu tiên xuất hiện trong đình Thương Lãng, mọi người đều nghĩ rằng cô ấy là ý thức tòa thành của một tòa thành phía Bắc nào đó.

Ban đầu cô ấy rất thờ ơ, không muốn giao tiếp với bất kỳ ý thức tòa thành nào. Nhìn làn da màu lúa mì, bọn họ đoán rằng đối phương có thể là Thiên Tích.

Sau này mới biết rốt cuộc đó không phải là sự thờ ơ mà là sự nhút nhát không dám nói chuyện với ai.

Ý thức tòa thành với vẻ ngoài dễ gây nhầm lẫn này vậy mà lại là Bảo Châu.

Bảo Châu nghe mọi người thảo luận về Hoa Đình, cô ấy đưa tay lên ngực, nói với ngón tay với một giọng vô cùng nhỏ: “Chỉ… chỉ cần Vân… Vân Sâm trở lại thì Hoa Đình sẽ trở lại bình thường ngay thôi!”

Anh em Trà Phủ vỗ tay: “Hôm nay Bảo Châu tiến bộ rất nhiều, nửa câu sau cũng không bị lắp, chúng ta động viên cô ấy một chút đi.”

Anh em Trà Phủ lần này không có bất kỳ sự khó chịu nào, mà là chân thành khen ngợi Bảo Châu, hy vọng cô ấy có thể giao tiếp với mọi người một cách bình thường.

Ý thức của một số tòa thành ở phía Bắc, đặc biệt là ông già Thần Kinh mà vào đình ngồi, nếu không phải ý thức tòa thành không có thiết lập hôn mê thì Bảo Châu có thể sẽ bất tỉnh ngay tại chỗ. 

Các tòa thành Chi Giang và Tân An cũng vỗ tay hưởng ứng.

Khuôn mặt của Bảo Châu đỏ bừng, đôi mắt cô ấy sáng lên, cô ấy đã kể cho Nhậm Bội Quân chuyện hôm nay cô ấy lại được khen ngợi ở trong đình Thương Lãng.

Cô ấy lại nhận được một lời khen khác từ Nhậm Bội Quân.

Cô ấy nghĩ mình chắc là ý thức tòa thành thích được khen ngợi nhất rồi nhỉ.



Hoa Đình cũng thích được khen, đã ba tháng rồi anh không được nghe Vân Sâm khen mình.

Anh cảm thấy mình thân là ý thức tòa thành lại không có tí tài giỏi nào, trong đầu sao có thể toàn là Vân Vân được. Nhưng anh cũng cảm thấy mình rất tài giỏi, ai có thể tách ra một tia ý thức chuyên dùng để nhớ người yêu như anh đây được cơ chứ.

Nửa đêm, Hoa Đình lấy cuốn sổ của mình ra, cành cây cầm bút nghiêm túc viết vào cuốn sổ: “Hôm nay cũng đã hoàn thành tốt ước hẹn với Vân Vân, mỗi ngày đều cảm thấy nhớ cô ấy.”

Còn có những chuyện khác được ghi lại trong cuốn sổ, những việc mà anh đã hoàn thành trong ba tháng qua. Đến Vũ Nguyên và Phụng Thiên để giúp vận chuyển những người sống sót bị mắc kẹt bên ngoài hơi thở tòa thành, chú ý đến sự thay đổi của ma quỷ dọc theo các con đường trong các tòa thành, mang về nhiều người sống sót hơn, trở lại Tổ Quỷ để kiểm tra xem ma quỷ có thay đổi gì kỳ lạ hay không, v.v.

Khi Vân Sâm đang ngủ và hấp thụ năng lượng để phát triển, anh cũng đang nỗ lực để trở nên tốt hơn, nếu Vân Vân đang chạy phía trước mà phải dừng lại và đợi anh thì làm sao anh có thể xứng đáng với tình cảm của đối phương được cơ chứ!

Sau khi Hoa Đình ghi chép xong, anh bắt đầu thói quen đi ngủ hàng ngày của ý thức tòa thành, điều này sẽ giúp anh phục hồi và tích lũy năng lượng.

Khi ý thức của tòa thành chìm vào giấc ngủ, tòa thành sẽ trở nên rất yên tĩnh, bất kể là con người, động vật hay thực vật, ngoại trừ chỉ có đám ma quỷ ồn ào ra thì tất cả các sinh vật đều đang chìm vào giấc ngủ.

Bình minh xuất hiện.

Phần dưới của tòa thành lơ lửng giữa không trung được bao phủ bởi dây leo và cành cây, khi cơn gió sáng sớm thổi qua, cành lá va vào nhau như chuông gió, phát ra âm thanh xào xạc.

Tia nắng đầu tiên chiếu l3n đỉnh tòa thành, giống như bánh xe màu vàng bao phủ cả tòa thành.

Ống kính kéo dài ra, trong ống nhòm chỉ có thể nhìn thấy cảnh những chiếc lá của dây leo đang tát đồng đội, còn tiếng sột soạt là do cô tự tưởng tượng ra.

Vân Sâm đặt ống nhòm xuống, ý cười nở rộ, cô sắp về đến nhà rồi!

Cơ thể cô tràn đầy năng lượng, vì được bổ sung đầy đủ năng lượng nên chiều cao của cô cũng tăng vọt lên 1m75, Hoa Đình mà thấy thì sẽ rất ngạc nhiên cho xem.

Khi ánh mắt thảnh thơi của cô nhìn về Hạ Phong Niên ở phía sau thì ánh mắt đó lại trở nên vô cùng nặng nề.

Hạ Phong Niên, ông ấy… bởi vì hấp thụ quá nhiều năng lượng cùng một lúc nên tạm thời đã biến thành một quả bóng.

“Bố.” Vân Sâm cạn lời đỡ lấy Hạ Phong Niên hễ gió thổi qua là bị cuốn đi: “Tại sao bố phải hấp thu nhiều đá năng lượng trong một lần như vậy ạ?”

Cùng với khuôn mặt trẻ con đã phồng như quả bóng bay nhưng vẫn còn rất trẻ và tuấn tú, Hạ Phong Niên lớn tiếng nói: “Chỉ cần bố tự trộm nhà của mình trước thì không ai có thể trộm nhà của bố nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.