Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 4 - Chương 152



Trans: Cyane

Người đến từ Thiên Hồ xuất hiện một thời gian ngắn sau khi được Thần Kinh triệu tập tên là Nghiêm Văn Thần.

Nghiêm Văn Thần thuộc nhóm người nửa lang thang, cậu ta khám phá tòa thành hoang vắng vào ban ngày, đêm đến thì chuyển một số vật tư cho những người nắm quyền trong tòa thành để đổi lấy cơ hội nhận được sự bảo vệ của Thiên Hồ vào ban đêm.

“Liệu có ý thức tòa thành nào sẽ làm như vậy không?”

Sau khi nghe Vân Sâm nói xong, Hạ Phong Niên cảm thấy hơi buồn cười, có nghe thế nào cũng không giống chuyện mà ý thức tòa thành có thể làm được.

Ông ngồi trên mặt đất, bên tay chất đầy đá năng lượng màu đỏ rượu, đây là năng lượng do ông tách ra, mỗi viên đá đều có hình tròn giống như một quả cầu thủy tinh.

Ngày càng có nhiều viên đá năng lượng hình cầu lăn quanh nhà một cách loạn xạ, hình dạng cơ thể của Hạ Phong Niên dần trở lại bình thường.

Vân Sâm và Hoa Đình không biết phải trả lời Hạ Phong Niên thế nào.

Với tình hình của Hân La trước đây, họ không chắc chắn về tình hình hiện tại của Thiên Hồ.

Với tốc độ bây giờ mà Hoa Đình được tài năng của Bảo Châu giúp đỡ, chỉ mất nửa ngày để anh bay đến Thiên Hồ.

Hoa Đình nói với Vân Sâm – người vừa trở lại từ lòng đất: “Em có muốn nghỉ ngơi một lúc không? Khi nào đến Thiên Hồ thì anh sẽ gọi em.”

Vân Sâm lắc đầu, cô đã ngủ suốt ba tháng, lúc này tinh thần rất sảng khoái, không có bất kỳ cảm giác mệt mỏi nào.

Ngược lại Hạ Phong Niên trông có vẻ mệt mỏi, ông ngủ ngay sau khi nằm lên giường, thậm chí còn không thèm nói với Vân Sâm rằng đừng ở một mình với Hoa Đình.

Sau khi người thanh niên nằm trên giường gỗ ngủ thiếp đi, lồ ng ngực không hề dao động, đáy mắt hiện lên màu đen nhàn nhạt, trên mặt Vân Sâm xẹt qua một tia lo lắng.

Cô đi ra khỏi ngôi nhà đá, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng trong sân nơi được ánh trăng bao phủ, xoay chiếc nhẫn đá năng lượng trên ngón tay cái.

Bề ngoài của chiếc nhẫn không thay đổi, nhưng Vân Sâm biết rõ rằng chiếc nhẫn đã thay đổi, chiếc nhẫn trước đó sẽ không chủ động truyền năng lượng vào trong cơ thể cô…

Cô hỏi Hạ Phong Niên, nhưng ông chỉ cười mà không nói gì.

Vân Sâm hỏi Hoa Đình: “Trong ba tháng qua còn có chuyện kỳ lạ gì khác xảy ra không?”

Hoa Đình biết Vân Sâm muốn hỏi gì, anh đã đề cập đến tình huống bất thường kéo dài rất lâu của Mạnh Nhiên Lâm và Hoàng Hưng vào đêm giao thừa.

Hoa Đình thấp giọng hỏi: “Bố đã làm gì thế?”

Vân Sâm đặt lòng bàn tay lên chiếc nhẫn và nói một cách không chắc chắn: “… Có lẽ bố đã phân ra cho em rất nhiều năng lượng.”

Hạ Phong Niên không muốn đề cập đến chuyện này, Vân Sâm cũng không muốn truy hỏi nhiều khiến ông phiền lòng, vì vậy cô kéo bộ quần áo trông có vẻ ngắn trên người, trở về phòng tắm rửa, sau đó thay một bộ quần áo khác phù hợp hơn.

Đêm đã khuya, mọi người đều đang nghỉ ngơi, tòa thành rất yên tĩnh.

Ma quỷ hiếm khi xuất hiện lúc Hoa Đình đang bay cao, hơn nữa sau khi tốc độ di chuyển tăng lên rất nhiều thì càng có ít ma quỷ có thể theo kịp anh.

Trên cây đại thụ ở rìa tòa thành, Vân Sâm đứng dưới tán cây, xuyên qua kẽ lá ngước nhìn những ngôi sao sáng và mặt trăng trên đỉnh đầu.

Hoa Đình hỏi: “Em đang nhìn gì thế?”

Vân Sâm nói: “Ở dưới lòng đất không thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng hấp dẫn này thì sẽ không muốn quay trở lại dưới lòng đất, nơi mà chỉ có bóng tối nữa… Sẽ cố gắng làm mọi cách có thể để ở lại trên mặt đất. “

Những cành cây của Hoa Đình đung đưa.

“Ma quỷ à?”

Anh vừa dứt lời, Vân Sâm không trả lời.

Hoa Đình nhìn mái tóc rối bù của Vân Sâm, anh giơ cành cây lên rồi tháo dây buộc tóc bằng dây leo và chiếc trâm ngọc trên đầu cô xuống.

Mái tóc đen như mực xõa ra, đuôi tóc ẩn hiện một ít màu đỏ, độ dài đã qua vai.

Hoa Đình khéo léo chải tóc cho Vân Sâm, cài chiếc trâm ngọc lên, sau đó nhặt những sợi tóc bị gãy lại, cuối cùng lặng lẽ nằm trên vai trái của cô.

Vân Sâm cúi đầu, nhẹ nhàng cọ má vào dây leo.

Âm thanh duy nhất còn sót lại trong rừng là tiếng kêu khe khẽ của côn trùng và tiếng lá xào xạc trong gió.

Nửa đêm, Hoa Đình nói: “Đã đến biên giới của Thiên Hồ trên bản đồ phân chia trước kia rồi.”

Độ cao của tòa thành hạ thấp, kèm theo đó là tiếng hét của ma quỷ.

Một tay Vân Sâm nâng ống nhòm lên và nhìn xuống dưới.

Thiên Hồ xứng đáng với tên gọi tòa thành của nó, rãnh trời ở Thiên Hồ xuyên qua phía đông và phía tây Cửu Châu giống như một dải ruy băng uốn lượn, nhiều hồ nước gần dải ruy băng biến thành đ ĩa ngọc trai để trang trí cho Thiên Hồ.

Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ trong vắt.

Người đến từ Thiên Hồ – Nghiêm Văn Thần không nói cấp bậc tòa thành của Thiên Hồ, cũng không nói rõ tượng thành Thiên Hồ nằm ở đâu.

Hoa Đình chỉ có thể bay theo kiểu mò kim đáy bể, cảm nhận hơi thở tòa thành hoặc tìm kiếm những ngọn lửa của con người có thể xuất hiện.

Nếu ai đó đốt lửa trong màn đêm yên tĩnh này, với độ cao mà Hoa Đình đang bay lúc này thì anh sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng.

Sau khi bay hơn mười phút, họ không tìm thấy gì ngoại trừ nhìn thấy một vài tên ma quỷ tiến hóa đang va chạm vào hơi thở tòa thành.

Tìm người hay tìm tòa thành đều không được gấp gáp, càng gấp gáp càng dễ bỏ sót manh mối.

Thiên Hồ đêm nay gió rất mạnh, mặt nước gợn sóng rất lớn, đêm nay trăng vô cùng sáng, nhìn từ trên cao mỗi mặt hồ đều phản chiếu rất sáng.

Đột nhiên, trong ống nhòm vụt qua một làn khói đang dần tan đi.

Vân Sâm nói: “Hướng ba giờ.”

Hoa Đình lập tức bay đến đó, anh lại hạ thấp độ cao, cuối cùng cảm nhận được hơi thở yếu ớt của tòa thành.

Cảm giác mà hơi thở tòa thành đem đến cho con người rất mâu thuẫn.

Rất mạnh nhưng đồng thời cũng rất yếu.

Hoa Đình nói: “Hơi thở này của Thiên Hồ, cấp bậc chắc là vẫn là một thành nhỏ.”

Vân Sâm cảm giác trong giọng nói của anh do dự, hỏi: “Sao thế?”

Hoa Đình nói: “Cảm giác loại hơi thở này rất quen thuộc, để anh suy nghĩ một lát.”

Khi anh bận suy nghĩ thì cũng không hề trì hoãn chuyến bay của tòa thành.

Khi khoảng cách với Thiên Hồ ngày càng gần, Vân Sâm lờ mờ nhìn thấy ngọn lửa của con người và một tòa thành nằm trên một cái hồ lớn.

Khoảng cách gần hơn, Vân Sâm phát hiện toàn bộ tòa thành này đều được tạo nên từ gỗ đá, rìa tòa thành không giáp bờ, chung quanh có một chiếc thuyền nhỏ đang neo đậu.

Khi cô đang cẩn thận quan sát, đột nhiên có tiếng người hỏi sau lưng cô: “Đã đến Thiên Hồ chưa?”

Cô quay đầy nhìn lại, là Hạ Phong Niên – người đã nghỉ ngơi xong.

Hoa Đình lúc này mới đột nhiên ngộ ra: “Vân Vân, anh nhớ cảm giác quen thuộc này là gì rồi, chính là tức giận.” 

Hơi thở tòa thành của Thiên Hồ rõ ràng là một tòa thành nhỏ, nhưng sức mạnh lại vượt xa mức mà một tòa thành nhỏ nên có.

Chỉ khi ý thức tòa thành ở trong trạng thái tức giận, hơi thở tòa thành mới có loại tăng cường này, khi đó tượng thành cũng sẽ bị nhuộm đen bởi vì tức giận.

Chẳng trách Hoa Đình nhất thời không nhớ rõ, anh chỉ tức giận duy nhất một lần khi tên Quỷ Dại ăn thịt người kia đả thương Vân Sâm.

Lần đó Vân Sâm trở nên rất đau lòng, bảo anh sau này không thể nổi nóng giận dữ nữa, cho nên anh ném loại cảm xúc này ở sau đầu, giả vờ như không tồn tại.

Hoa Đình không chắc chắn nói: “Thiên Hồ có lẽ đã ở trong trạng thái tức giận này rất lâu rồi, hơi thở tòa thành rất không ổn định.”

Vân Sâm kinh ngạc: “Tại sao lại như thế?”

Cảnh tượng lần đó Hoa Đình nổi giận hiện rõ trong trí nhớ của cô, sự tức giận có thể tạm thời tăng cường ý thức tòa thành, nhưng đối với ý thức tòa thành thì rất tệ.

Trong nháy mắt, Hoa Đình đã đi tới trước mặt Thiên Hồ.

Bên dưới rất ồn ào, ngoại trừ tiếng ma quỷ kêu gào, còn có rất nhiều tiếng cười và khóc của con người, tòa thành của họ xuất hiện rồi dừng ở trên trời như vậy, người ở Thiên Hồ tất nhiên không ai chú ý tới.

Mùi rượu nồng nặc, mấy chục người đang cười nói hoặc đang chửi bới, trên tay cầm các đồ vật như dao chặt xương, dao dài và súng đang ép buộc khoảng hơn chục người phía trước lảo đảo tiến về phía trước.

Người đi ở đầu là một người đàn ông mập mạp, anh ta cúi đầu khom lưng với mấy chục người kia, ở độ cao này, anh không thể nghe rõ anh ta nói gì, chỉ có thể nhìn thấy anh ta chỉ vào mình rồi chỉ vào người khác.

Nhóm người đó cười ha ha, một chân đá vào mông của người đàn ông mập mạp, bảo anh ta tiếp tục tiến về phía trước, chỉ cần mình anh ta đi thì những người còn lại có thể không cần đi nữa, vẻ mặt của mọi người ngoài cuộc dại ra.

Người đàn ông béo đứng trên rìa của hơi thở tòa thành, ma quỷ cách đó không xa.

Những người có vũ khí đằng sau anh ta đang xô đẩy anh ta.

Hạ Phong Niên cau mày nhìn chằm chằm xuống phía dưới, không ngờ cảnh tượng phổ biến trong những ngày đầu của tận thế sẽ có một ngày được nhìn thấy trong phạm vi của ý thức tòa thành.

Hoa Đình cảm thấy cơn giận của Thiên Hồ ngày càng dữ dội hơn, nước trên mặt hồ dường như đang sôi sục.

Vân Sâm: “Cứu người!”

Cô vừa dứt lời, người đàn ông mập mạp đã bị đẩy ra khỏi hơi thở tòa thành.

Không chỉ có người đàn ông mập đó, mà tất cả những người tưởng như đã thoát thân đều bị mấy tên cười ha ha kia đẩy ra ngoài.

Ma quỷ ngửi thấy mùi của con người tràn đến, trước khi móng vuốt của chúng bắt được thức ăn, những cành cây cứng cáp từ trên trời đã cuốn sạch con người nhanh hơn chúng.

Hoa Đình nhận thấy hơi thở tòa thành Thiên Hồ trong giây lát đã bị rung chuyển.

Vừa rồi Thiên Hồ muốn lấy lại toàn bộ hơi thở tòa thành. 

Anh không kịp suy nghĩ, hiện tại cứu người mới là quan trọng nhất, dây leo cướp lấy đồ ăn trong miệng ma quỷ, sau đó đưa toàn bộ lên Hoa Đình.

Những người được giải cứu vẫn còn đang sốc, họ nhìn môi trường hoàn toàn xa lạ này một cách trống rỗng và bất lực.

Vân Sâm nhìn người đàn ông mập mạp bị đẩy ra khỏi hơi thở tòa thành trước nhất.

Trong tất cả bọn họ, anh ta là người bình tĩnh nhất.

Đôi mắt cô lướt xuống trán của người đàn ông mập mạp, ba đường lượn sóng màu xanh sẫm gọn gàng được vẽ trên vầng trán rộng.

Dấu ấn của Thành Quyến Giả.

Người này là Thành Quyến Giả của Thiên Hồ.

Hạ Phong Niên nhìn xem kịch, so với sự đoàn kết của con người thì việc tàn sát lẫn nhau của con người cũng rất thú vị.

Vân Sâm sắp không thể kiểm soát được biểu cảm của mình nữa rồi.

Rốt cuộc tình hình ở Thiên Hồ là gì, tại sao ngay cả Thành Quyến Giả của mình mà cũng có thể bị người khác ném ra ngoài được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.