Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 4 - Chương 158



Trans: Lam

Beta: Cyane

Ninh Ninh Hi nghe thấy lời nói của người có cùng sở thích thì vui vẻ vô cùng.

Cô ấy nói: “Được, cô còn muốn biết gì về Thự Quang giáo nữa? Tôi mà biết thì tôi sẽ nói cho cô tất.”

Vân Sâm hỏi Thự Quang giáo có bao nhiêu người, đã có mặt ở Lhasa được bao lâu, họ tên giáo chủ là gì vân vân.

Khuôn mặt của Bùi Sinh Âm không có biểu cảm gì.

Đúng là Hạ Phong Niên đã bị Vân Sâm kéo lại, nhưng ánh mắt cảnh cáo ông nhìn anh ta có ý gì thì Bùi Sinh Âm hiểu rất rõ.

Anh ta phải nhanh chóng thông báo cho Thần Kinh để xử lý thứ gọi là Thự Quang giáo này.

Giống như trước đó anh ta vất vả để tạo ấn tượng tốt, kết quả lại có một đám kéo chân kéo tới, không chỉ kéo chậm tốc độ của anh ta mà còn đâm sau lưng anh ta hai nhát khiến cho công lao trước đó của anh ta thành công cốc.

Bùi Sinh Âm liếc nhìn Vân Sâm, người vẫn đang bình tĩnh thăm hỏi tin tức mới, trong lòng lại càng thêm yêu thích cô.

An tâm, đứa trẻ như vậy đúng khiến người khác cảm thấy an tâm.

Lệnh Thời Thanh vốn định mời nhóm người Quỳnh Nhai vào Thiên Hồ nghỉ ngơi, trước khi mở lời lại nhận được ánh mắt không tán đồng của Bùi Sinh Âm.

Anh ta chợt nghĩ tới mấy câu chuyện về Vô Danh đáng ghét bèn tiến gần tới bên rìa hơi thở tòa thành nhóm một đống lửa, lại rải thêm một ít cỏ khô, một chiếc đệm dài đơn giản mềm mại đã hoàn thành.

Lệnh Thời Thanh kéo Nghiêm Văn Thần ngồi xuống trước, những người khác cũng lần lượt ngồi xuống những chỗ khác nhau trên đệm cỏ.

Ninh Ninh Hi tràn trề hưng phấn mà trả lời câu hỏi của Vân Sâm, giọng điệu tràn đầy cảm xúc khoa trương của cô ấy như thể nơi này đang mở một cuộc họp về chuyện bá tánh thiên hạ vậy.

“Chúng tôi ở Lhasa sáu ngày, tổng cộng gặp được hơn 50 ngàn thành viên của Thự Quang giáo.”

“Thự Quang giáo đã sáng lập được hơn mười năm, chẳng có thành tựu gì nổi bật, giáo lý trước đó cũng rất mơ hồ, chỉ nhắc tới việc có thể hiến tế một nhóm người đặc biệt có sức mạnh cho ý thức tòa thành khiến cho ý thức tòa thành lớn mạnh hơn.”

“Khoảng chừng bốn năm tháng trước, giáo chủ mới của Thự Quang giáo nhậm chức, không ai biết giáo chủ này tên gì, trông thế nào, đến cả giọng nói hình như cũng là giọng nói máy móc đã qua xử lý.”

“Hắn ta mang tới chỉ thị của thần linh và giáo lý mới, lại thể hiện ra một vài sức mạnh đặc biệt, thành viên của Thự Quang giáo tăng lên với tốc độ đáng sợ.”

Ninh Ninh Hi cầm lon sắt bên cạnh đống lửa lên uống một ngụm nước âm ấm.

Sắc trời gần sáng, Vân Sâm hỏi cô ấy: “Sức mạnh đặc biệt gì?”

Hai tay Ninh Ninh Hi múa tay: “Hắn có một cái túi rất to, trong túi đó có rất nhiều bột phấn, người được hắn dùng bột phấn vẽ lên trán trong vòng hai giờ gặp phải ma quỷ cũng sẽ không bị chúng nó phát hiện…”

Vân Sâm và Bùi Sinh Âm lập tức nhíu mày, thủ đoạn gì vậy chứ, chuyện khác lẽ thường ắt có điều gian tà.

“Hoàn toàn không hiểu được là nguyên lý gì, khá giống với tài năng của Quỳnh Nhai nhưng cũng không giống hoàn toàn, giáo chủ đó khiến tôi có cảm giác không phải là người giống như Thành Quyến Giả.”

Ninh Ninh Hi nói xong bèn nhún vai xua tay: “Dù sao tên giáo chủ đó dựa vào sức mạnh này khiến cho càng ngày càng nhiều người mê muội tin vào lời nói của hắn ta, coi giáo lý là chân lý.”

Ninh Ninh Bắc chen ngang nói: “Lúc chúng tôi rời khỏi đó, Thự Quang giáo có xảy ra chút rối loạn, hình như là mất thứ gì đó rất quan trọng, bọn họ cho rằng là người trong Lhasa trộm, đang chuẩn bị tới nói lý với Lhasa.”

Ánh nắng từ phía chân trời rọi lên đống lửa, rọi sáng ngọn lửa gần như sắp tắt.

Chỉ trong chớp mắt khi trời sáng, mặt trời ló dạng, ma quỷ quay về dưới lòng đất, làn khói đen trên mặt đất lưu luyến rời đi.

Vân Sâm: “Đám người của Thự Quang giáo định tấn công Lhasa?”

“Người Lhasa và bọn họ luôn có mâu thuẫn với nhau, Thành Quyến Giả của Lhasa còn đứng ở cửa thành cầm loa mắng bọn họ là đám não tàn ngu ngốc, sớm muộn cũng đốt sách chỉ thị thần linh của họ thành tro.”

Bụng của Ninh Ninh Hi kêu ùng ục hai tiếng, cô ấy chẳng màng tới tiếng kêu gọi của bụng, h@m muốn chia sẻ drama mãnh liệt đã đủ để xóa tan cảm giác đói khát của cô ấy lúc này.

“Sách chỉ thị của thần linh chính là phiến đá hình tròn mà giáo chủ mỗi sáng sẽ cầm trên tay khi giảng giáo lý.”

Ninh Ninh Bắc không thể tin được mà nhìn cô ấy: “Em còn đi nghe buổi giảng giáo lý của Thự Quang giáo à? Lúc nào vậy?”

Ninh Ninh Hi vờ như không nghe thấy câu hỏi của anh mình: “Trong phiến đá hình tròn đó ghi chép chỉ thị lờ mờ của thần linh cứu thế, sáng nào giáo chủ cũng sẽ dẫn dắt thành viên trong giáo hội cảm nhận chỉ thị của thần linh – chính là đống giáo lý kỳ quái của bọn họ.”

Từ trong lời của Ninh Ninh Hi có thể thấy được cô ấy là một tay tình báo rất tốt.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà có thể trà trộn vào trong Thự Quang giáo, còn có thể lén lút có được nhiều tin tức có ích như vậy.

Vân Sâm trầm tư, Thự Quang giáo đã tồn tại từ hơn mười năm trước, lúc đó giáo lý lại là phải tìm ra người có sức mạnh đặc biệt.

Đúng rồi!

Mắt của Vân Sâm loé lên tia sáng, trong bức thư cổ vũ mà chị Đỗ Quyên để lại cho cô có viết vài lời, ví dụ như những lời đừng nghe người khác mà hi sinh bản thân mình…

Lẽ nào chị Đỗ Quyên đã gặp được những người của Thự Quang giáo, hoặc là gặp được những người tương tự như vậy?

Còn về giáo lý mới của Thự Quang giáo, không phải Vân Sâm tự luyến, cô cảm thấy giáo lý đó đang nhằm vào cô.

Hạ Phong Niên thực chất chỉ là một viên đá năng lượng, không có máu.

Trên thế giới này người có năng lượng trong máu trong cơ thể chỉ có một mình Vân Sâm.

Bốn, năm tháng trước không phải chính là tháng mười một mười hai năm ngoái sao…

Vân Sâm nhớ rất rõ.

Tuần giữa tháng mười một, con thuyền cầu cứu từ Bảo Châu do Nhậm Đại Hựu lái đã tới Chi Giang, sau đó bọn họ phát hiện Vô Danh đã trà trộn vào con thuyền này.

Vô Danh ngụy trang thành người làm việc ở Chi Giang, bắt cóc Kỳ Lạc Thần để uy hiếp Vân Sâm, cuối cùng lại bị Vân Sâm phản công do sơ hở của mình rồi biến mất không dấu vết.

Thông qua Hạ Phong Niên, Vân Sâm biết được Vô Danh chưa hề chết thật.

Kể từ khi Vô Danh rời khỏi Chi Giang, sau khi bọn họ giải quyết vấn nạn ô nhiễm đất ở Bảo Châu xong thì ma quỷ đã hoạt động ít đi nhiều.

Chúng nó vẫn tấn công con người nhưng lại tràn ngập cảm giác qua loa như thể một loại gia súc hoàn thành công việc một ngày một cách khó hiểu.

Càng ngày càng nhiều ma quỷ tấn công nhau, cắn nuốt nhau, không ngừng tiến hoá.

Chúng nó học được cách nhẫn nhịn và mai phục, đợi thời cơ một phát tấn công ắt thắng.

Vậy còn Vô Danh mãi chẳng thấy đâu thì sao?

Nó đã buông bỏ việc tấn công khu vực giữa và dưới của Cửu Châu nên không xuất hiện hay là có ý định gì khác?

Khoảng thời gian mà Vô Danh biến mất, thời cơ để giáo chủ mới của Thự Quang giáo xuất hiện, giáo lý mang đầy tính mũi nhọn… Vân Sâm cẩn thận đặt ba vấn đề cạnh nhau.

Mục tiêu chắc chắn là Vô Danh.

Mấy chuyện xấu xuất hiện trong nhân loại mà chụp mũ hết lên cho thứ gọi là Vô Danh này ắt sẽ có mấy chuyện là chính xác.

Biểu cảm suy nghĩ trong thời gian dài của cô trong mắt người khác lại trở thành tinh thần đang gặp hoảng loạn.

Hạ Phong Niên đau lòng vô cùng.

Bất kỳ ai thân là mục tiêu mà nghe thấy câu “Hiến tế các bộ phận khác nhau trên cơ thể người đó”, trong lòng đều rất khó chịu, huống chi con gái rượu của ông mới tình lại sau khi say giấc ngủ sâu.

Sau khi ngủ một giấc quá lâu, các viên đá mới tỉnh dậy mấy ngày đầu đều rất dễ cảm thấy đa sầu đa cảm, cảm xúc không ổn định, không thể chịu được k1ch thích.

Bàn tay dày của Hạ Phong Niên vỗ vỗ đầu Vân Sâm, ông nói: “Bố sẽ ở bên cạnh con.”

“Bố.”

Vân Sâm gọi một tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ.

Con gái rượu như chịu phải đả kích, bây giờ rất yếu ớt, tấm lòng yêu thương của một người cha trong Hạ Phong Niên lại ào ạt, ông rơm rớm nước mắt nói: “Con gái con nói đi, con muốn làm gì bố sẽ giúp con làm tất.” 

Vân Sâm nhìn Hạ Phong Niên với ánh mắt khó hiểu, bố cô rõ ràng là một viên đá mà sao tuyến lệ phát triển mạnh vậy nhỉ?

“Bố có cảm thấy chuyện này liên quan tới Vô Danh nhiều không ạ?”

“Vô Danh?” Hạ Phong Niên đột nhiên nhận ra, bình thường ông không thích động não không có nghĩa là não ông hỏng, ông bèn hồi tưởng chuyện trước đó.

Vân Sâm quan sát vẻ mặt nắng mưa thất thường của Hạ Phong Niên là biết ông đang có cùng suy nghĩ giống mình.

Ma quỷ cứ nhòm ngó Vân Sâm là do cô là con gái của ông, Hạ Phong Niên đang nghĩ làm thế nào để an ủi cô.

“Nếu là nó thật thì con thật sự đã hiểu tại sao chị Đỗ Quyên lại truy sát nó rồi.”

Sao lại liên quan tới Lý Đỗ Quyên rồi, Hạ Phong Niên nghe thấy con gái mình lẩm bẩm một câu: “Dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để nhằm vào con, khinh thường con à? Khiến người khác tức ghê.”

Hạ Phong Niên: “…”

Con gái rượu được di truyền trọn vẹn năng lực chống chịu áp lực cực tốt của mẹ nó, hoá ra chỉ có mình ông là viên đá yếu đuối.

Ánh mặt trời càng chói loá, rọi lên người Vân Sâm tạo thành một quầng sáng.

Hạ Phong Niên như nhìn thấy Vân Trung Thư trong quầng sáng ấy, bà ngồi trên xe lăn mỉm cười với ông.

Ông không nhịn được mà nheo nheo mắt.

Gió hơi to, cát bụi bay vào mắt mất rồi.

Bàn tay đặt trên đầu Vân Sâm lại xoa xoa đầu cô thêm mấy cái, cô giận dỗi mà nhìn Hạ Phong Niên: “Bố, đừng làm rối tóc con nữa, hôm qua Hoa Đình mới tết cho con bộ tóc này đấy.”

Hạ Phong Niên xíu thì tức chết.

Sau khi Ninh Ninh Hi nói xong thì mọi người thực ra đều ai làm việc nấy.

Đám người Quỳnh Nhai đang vội lên đường, có mấy người đang ngồi trên đệm cỏ, đầu liên tục gật gà gật gù.

Lệnh Thời Thanh đang chăm sóc Nghiêm Văn Thần lo lắng không thôi, Bùi Sinh Âm chốc lại ngó qua Nghiêm Văn Thần, chốc lại quan sát Ninh Ninh Hi đang ăn bánh.

Ninh Ninh Hi ăn một miếng bánh là uống một ngụm nước, nhanh chóng lấp đầy bụng.

Trong túi của cô ấy có rất nhiều bánh như vậy, cứng tới nỗi có thể đập vỡ cả đá, để lâu cũng không hỏng, rất phù hợp để mang theo làm lương thực khô đi đường.

Bánh không cắn được chỉ có thể dùng răng từ từ gặm, hoặc là bẻ ra mấy miếng, bỏ vào nước cho mềm rồi ăn.

Bùi Sinh Âm vốn định để những người này làm ít đề toán, bây giờ nghĩ lại thôi đợi bọn họ nghỉ ngơi xong rồi nói.

“Rắc” “Rắc” “Rắc”

Đây là tiếng Ninh Ninh Hi bẻ bánh.

Nặng nề và có lực.

Cứ bẻ được một miếng là lại bỏ vào trong cái lon sắt có nước rồi đặt cạnh đống lửa, nấu rồi cho thêm ít gia vị, cũng được coi là món ngon.

Vân Sâm nhìn miếng bánh ướt to bằng hai đốt ngón tay trong lon sắt, sau khi nở ra có thể lấp đầy cả lon.

Ninh Ninh Hi dùng cành cây bên cạnh đống lửa nhấc cái lon lên đặt trước mặt Vân Sâm: “Cô cũng ăn chút đi.”

Vân Sâm bẽn lẽn bật cười, kéo lon sắt tới trước mặt mình, cô chưa từng ăn loại bánh thế này nên rất tò mò.

Ninh Ninh Hi hào phóng chia sẻ đồ ăn với mọi người, mỗi người một phần, bánh trong tay nhanh chóng đã không còn đủ để chia.

Cô ấy lại lấy một cái bánh mới ra từ trong balo, tiếp tục bẻ.

Bẻ, bẻ, bẻ… Ấy?

Ninh Ninh Hi cúi đầu ngạc nhiên nhìn bánh trong tay, sao không bẻ được vậy?

Cô ấy không tin mà dùng vải thô bọc cái bánh lại, dùng sức đập lên mặt đất.

Cách một lớp vải, hình dạng của cái bánh đại khái vẫn vậy, xung quanh thì rơi ra không ít mảnh vụn.

Cô ấy đập mạnh đùng đùng đùng, khiến tất cả mọi người chú ý tới.

Người đang ngủ thì tỉnh, người đang cãi nhau thì im, người đang ăn thì dừng lại, đồng loạt nhìn cô ấy.

Thấy ánh mắt của mọi người dồn về phía mình, Ninh Ninh Hi nói: “À, tôi làm đồ ăn, mọi người muốn ăn không?”

Cô ấy mở vải thô ra, lấy các mảnh vụn bên trong ra.

Đột nhiên, cô ấy cảm thấy cảm giác khi sờ bánh có hơi sai sai.

Cô ấy cúi đầu khẩy khẩy tìm kiếm, phủi mấy mảnh vụn đồ ăn đi, bên trong lại có mấy mảnh đá bị cô ấy đập nát.

“Thứ gì vậy?”

Ninh Ninh Hi cảm thấy phiến đá này trông quen quen, cô ấy nhanh chóng ghép các mảnh đá lại như ghép hình.

Nửa phút sau, một phiến đá bên trên có khắc chữ như thể trẻ con vẽ bậy xuất hiện trước mắt mọi người.

Ninh Ninh Bắc nuốt nước bọt: “Ninh Hi, phiến đá này lẽ nào…”

Ninh Ninh Hi cũng nuốt nước bọt theo: “Chính là nó đấy.”

Phiến đá này…

Là sách chỉ thị của thần linh mà giáo chủ của Thự Quang giáo sẽ cầm trong tay mỗi sáng khi giảng giáo lý.

Vân Sâm và Bùi Sinh Âm chỉ cảm thấy nét chữ trên phiến đá rất quen.

Nét chữ trên phiến đá ma quỷ mà Trung Châu đang phá giải ý nghĩa khá giống với hình vẽ trên phiến đá này…

Ninh Ninh Hi ngỡ ngàng nói: “Sao nó lại ở đây?”

Túi của cô ấy, bánh của cô ấy, cô ấy đang hỏi ai vậy?

Mọi người trả lời lại bằng vẻ mặt mờ mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.