Trùng Tử Y chỉ ra vài thành viên trong đội lang thang của Lệnh Thời Thanh, đa số trong đó đã bày tỏ nguyện vọng được ở lại Bách Bộc và không muốn rời đi. Những người khác lại muốn theo Vân Sâm đ ến Thiên Hồ để gặp Lệnh Thời Thanh.
Những người này làm theo chỉ dẫn của dây leo để lên Hoa Đình, vốn bọn họ có thể trực tiếp dùng con đường dịch chuyển để đi đến Thiên Hồ, nhưng bọn họ lại muốn trải nghiệm cảm giác thích thú khi di chuyển bằng một tòa thành di động, vốn dĩ không khuyên nổi.
Vân Sâm và Hoa Đình vốn muốn đi một chuyến thẳng đến Thiên Hồ.
Một là đích thân đón Hạ Phong Niên, một ông già cô đơn, hay cáu kỉnh và không chịu làm việc…
Hai là quay trở lại mảnh đất còn lại ở Hoa Đình, lấy về các tư liệu văn hoá còn tòa thành mà Kiềm Trung để lại trong “Đất Phúc Lang Hoàn” ở các tòa thành.
Lấy các tư liệu văn hoá tòa thành về giao lại cho con người nghiên cứu, sau đó cung phụng cho Hoa Đình để Hoa Đình có thể bổ sung những khiếm khuyết trong ký ức và văn hóa, nhanh chóng từ tòa thành cực lớn đạt tới tòa thành siêu lớn, đối với tài năng của toà thành và năng lượng của toà thành lại tăng thêm một bậc.
Vân Sâm và Hoa Đình sắp rời khỏi Bách Bộc, Trùng Tử Y không nỡ, kéo lấy Vân Sâm hỏi dồn dập.
“Khi đưa người tới Bách Bộc, có thể chọn thêm vài người vừa cao vừa đẹp trai một chút không?”
Vân Sâm bất lực nói: “Việc cử người do Thần Kinh và Trung Châu quyết định, tôi không thể can thiệp vào.”
Trùng Tử Y rất thất vọng, đành để cô mau chóng quay lại làm việc chính.
Vân Sâm bước lên cây cầu dây leo, cây cầu nối giữa Bách Bộc và Hoa Đình đang được thu lại.
Có vài thanh niên từ phía dưới chạy lên, trong tay cầm những bó hoa và ném chúng thật mạnh.
Trước khi tòa thành hoàn toàn nâng lên cao, bó hoa đã được ném vào vòng tay của Vân Sâm.
Cô hơi kinh ngạc, nhìn về phía người ném hoa.
Mấy thanh niên vừa ném hoa xong, trêu ghẹo xô đẩy nhau không dám nhìn cô, cả đám mặt đỏ tía tai, bóng dáng dần dần biến mất khi tòa thành được nâng cao lên.
Vân Sâm mơ hồ nghe thấy tiếng Trùng Tử Y la to.
Cô ôm những bó hoa hải đường này và bước lên Hoa Đình.
Toàn bộ quá trình tặng hoa, Hoa Đình đều nhìn thấy tất thảy, anh ấp úng nói: “Vân Vân, hoa dại tùy tiện hái trên đường sẽ mọc ra những con bọ xấu xí.”
“Em cũng không sợ bọ, những bông hoa này có vẻ là họ tự trồng, nhìn rất sạch sẽ.”
Vân Sâm nghịch hoa hải đường, sau đó đưa cho dây leo: “Giúp em c ắm vào bình hoa trên bàn cạnh cửa sổ nhé.”
Hoa Đình không muốn đem những bông hoa mà người khác tặng cho cô đặt vào bình mà Vân Sâm đã chuẩn bị riêng cho anh.
Nhưng đó lại là lời của Vân Sâm, anh miễn cưỡng vươn dây leo ra, động tác giống như đang sử dụng các hiệu ứng tua chậm.
Đột nhiên, một nhánh cây của Hoa Đình chỉ vào một đoá hoa hải đường nói: “Vân Vân em nhìn này, cánh hoa đều nát cả rồi, bày ở trong bình hoa ngắm nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng đó!”
Những đám mây trên bầu trời thay đổi, tòa thành đang bay về hướng Thiên Hồ.
Vân Sâm nghe Hoa Đình nói xong, cô liếc nhìn đóa hoa trên tay.
Nhìn nữa ngày mới tìm ra một bông hoa trong đoá hoa Hải Đường bị điểm những đốm nhỏ li ti.
“Chỉ có một bông mà thôi, bỏ đi các phần hư là được rồi.”
Hoa Đình lại chỉ ra những khiếm khuyết của các bông hoa khác, trong mắt anh, mỗi một đóa hoa đều có những vấn đề không lớn thì nhỏ ảnh hưởng đến việc sắp xếp.
Ban đầu, Vân Sâm ngồi trên chiếc ghế đá trong sân và lắng nghe cẩn thận, nghĩ rằng mình có thể học được điều gì đó liên quan đến nghệ thuật làm vườn.
Chẳng mấy chốc cô phát hiện ra gì đó, buồn cười mà nhìn chằm chằm dây leo.
Hoa Đình đang nói luyên thuyên đột nhiên ngừng lại, chột dạ hỏi: “Sao thế?”
Vân Sâm chống khuỷu tay lên mặt bàn, một tay chống cằm, trong đôi mắt chứa ý cười như ánh sao.
“Em chỉ thích anh. Bình hoa không có hoa để c ắm vào nên em nghĩ chúng vừa vặn có thể c ắm vào đó.”
“Đây lại là một phần tâm ý của người khác, thẳng thừng ném đi có vẻ không tốt lắm. Cho dù là người tặng không biết thì bản thân bông hoa cũng sẽ đau lòng.”
Hoa Đình: “…”
Dây leo ngã rạp ra bàn, tượng thành trong ngôi nhà đá cao gần ba mét dường như trở nên hồng hào hơn.
Vân Sâm nói nhiều lời như vậy, trong đầu anh chỉ đọng lại một câu.
“Em chỉ thích anh.”
Quá thẳng thắn!
Thật sự khiến tòa thành cảm thấy ngại ngùng mà!
Các nhánh cây của Hoa Đình uốn éo, xoắn vào bàn tay nhỏ bé của Vân Sâm rồi lặng lẽ móc vào ngón út trên tay phải cô.
Sau khi móc vào, toà thành dường như càng hồng hơn.
“Anh cũng chỉ thích em.”
Vân Sâm ôm nhánh cây vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Xét về phương diện cây cối thì Nát Nát anh đây am hiểu hơn em, anh cảm thấy cái nào phù hợp thì c ắm vào, không phù hợp thì không cần cắm… Nhưng như vậy thì thật đáng tiếc.”
Giọng Hoa Đình run run nói: “Yên tâm, cứ giao cho anh!”
Dây leo nhặt bó hoa hải đường trên bàn đá, hùng hổ xông vào căn phòng của Vân Sâm. Sau khi cắt tỉa một hồi, những bông hoa hải đường trong bình ngay lập tức tăng thêm cảm giác sang trọng mấy phần.
Hoa Đình nhìn chằm chằm vào hoa hải đường một hồi.
Hừm, sau này anh cũng có thể nở ra loại hoa này, mỗi ngày đều nở ra tặng cho Vân Vân.
Ngoài phòng, Vân Sâm cười tít mắt.
Tòa Thành Nát quả nhiên đáng yêu nhất.
*
Thiên Hồ.
Người đi đường đi ngang qua chỗ thiếu niên có khuôn mặt trẻ con đang ngồi dưới đất, luôn cảm thấy có một luồng khí lạnh lướt qua.
Hạ Phong Niên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhóm người đang mang nụ cười tràn ngập hạnh phúc, tự hóa thân thành máy điều hòa tự nhiên tỏa khí lạnh.
Con người là sinh vật lạc quan, dù biết mối đe dọa của ma quỷ đang đến gần, họ vẫn có thể sống vui vẻ.
Với sự hỗ trợ từ các tòa thành khác, Thiên Hồ hiện đang tận hưởng cuộc sống sung túc, các đội thám hiểm được gửi đi không ngừng mang về một lượng lớn tư liệu văn hóa từ Đất Phúc Lang Hoàn.
Ai đó đã đặt một bao gạo trước mặt Hạ Phong Niên.
Hạ Phong Niên: “…”
Thiên Hồ: “Đừng kích động, ai bảo mấy ngày nay anh đều ngồi đây, trên người phủ một lớp bụi, bị người khác xem thành kẻ điên đáng thương lang thang ngoài kia, trách ai bây giờ.”
Hạ Phong Niên cười lạnh đứng dậy, rũ bỏ một lớp bụi trên người: “Ai bảo tòa thành của cậu bẩn thành cái dạng quỷ ma này chứ, không thích sạch sẽ.”
Thiên Hồ cạn lời: “Tôi kêu anh đừng có ngồi ở kế bên công trường, anh cứ nhất quyết không nghe.”
Tâm trạng Hạ Phong Niên không tốt nói: “Cậu nói cho tôi biết, mấy ngày nay ở chỗ này của cậu có chỗ nào mà không thi công đâu?”
Thiên Hồ nhớ đến chỉ thị của người đồng đội già Thần Kinh, anh ấy đau đầu ăn nói khép nép: “Anh bớt giận, tôi biết tâm trạng anh không tốt, tôi đã thông báo Vân Sâm đ ến đón rồi.”
Hạ Phong Nhiên không thể tin mà mắng chửi: “Cậu thực sự đi mách lẻo, trong não ngắn của ý thức tòa thành này của cậu đã được nhắc nhở rồi nhưng vẫn bị con người xem thành kẻ ngốc đến tận hai lần.”
Thiên Hồ: “…”
Hoa Đình sắp bay đến đích thì nhận được liên lạc, Thiên Hồ đầu bên kia là một thùng thuốc súng sắp nổ tung.
Thiên Hồ: “Là anh em đúng không?”
Hoa Đình: “ … Đúng?”
Thiên Hồ: “ Vậy thì tại sao anh lại ngập ngừng và do dự vậy?”
Hoa Đình: “Có chuyện gì thế?”
Thiên Hồ: “Là anh em thì mau mau đến kéo ông bố vợ của anh đi đi, tôi sợ ông ấy sẽ ở lại lâu hơn nữa, không phải tôi bị ông ấy làm cho tức đến nỗi lại ngủ say lần nữa thì cũng chính là vì vấn đề thái độ mà bị Thần Kinh đánh rồi ngủ say luôn đó.”
Hoa Định nói với Vân Sâm về việc này.
Vân Sâm vỗ trán, cô vốn dĩ nghĩ Hạ Phong Niên có thể trợ giúp Thiên Hồ, không ngờ trái lại lại khiến Thiên Hồ phát điên như vậy.
Trước khi hoàng hôn đến, Hoa Đình vội vã đến Thiên Hồ.
Hạ Phong Niên nước mắt lưng tròng tố cáo Thiên Hồ rằng ông đã bị ngược đãi tồi tệ như thế nào, ngày ngày đều bị xem như một cỗ máy vận chuyển năng lượng.
Vân Sâm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vừa an ủi người cha già đau khổ của mình, vừa xin lỗi Thiên Hồ vì đã gây rắc rối cho anh ấy.
Thiên Hồ rất ngại trước lời xin lỗi của Vân Sâm, thầm quyết định sau này sẽ nâng cao khả năng chịu đựng của mình đối với miệng lưỡi độc địa của Hạ Phong Niên.
Hạ Phong Niên sau khi trở lại Hoa Đình, ông lập tức tuần tra trong sân và ngôi nhà của Vân Sâm, tìm kiếm manh mối đáng ngờ.
Thật đáng tiếc, ông không tìm thấy gì cả.
Hạ Phong Niên không hài lòng với kết quả này, ông quay trở lại ngôi nhà đá, liếc nhìn tượng thành cao to vời vợi đang nở hoa
“Bố.”
Vân Sâm gõ cửa, trên tay cầm một vật gì đó: “Cái này vẫn nên để ở chỗ bố thì tốt hơn.”
Đó là một bức ảnh chụp gia đình ba người của họ khi Văn Sâm được sinh ra, chữ của Hạ Phong Niên được viết ở mặt sau.
Vân Sâm cảm thấy Hạ Phong Niên rất cô đơn, cho dù ông có thể cười đùa với mọi người mỗi ngày, nhưng điều đó không thể che giấu được sự cô đơn sâu thẳm trong mắt ông.
Nhưng sự đồng hành của cô hoặc sự đồng hành của những người bạn ở cạnh ông đều vô ích.
Trái tim của Hạ Phong Niên rất nhỏ bé, chỉ chứa được mỗi Vân Trung Thư.
Văn Sâm thấy Hạ Phong Niên không nhúc nhích, vì vậy cô lại đưa bức ảnh ra.
Hạ Phong Niên cầm lấy, vuốt v e khuôn mặt người phụ nữ trong bức ảnh, ông nói: “Đây là bức ảnh gia đình chúng ta chụp trước khi bố quyết định rời đi.”
Ông lại chú ý đến khuôn mặt của mình đã bị bôi đen trong bức ảnh, nhưng ông cố ý lờ nó đi.
Vân Sâm không bỏ qua ánh mắt của Hạ Phong Niên, cô chủ động chỉ vào tình trạng trên bức ảnh.
“Bố à, mẹ luôn nói với con rằng bố là một anh hùng, nhưng rất khi ít nói cho con biết bố đang làm gì, con không hiểu hết về bố, sau khi mẹ qua đời, con đã hận bố rất lâu.”
Tay Hạ Phong Niên nắm chặt bức ảnh run rẩy, thấp giọng nói: “Con hận bố cũng là điều đương nhiên.”
“Con còn tưởng rằng bố không yêu con và mẹ, cho nên mới bỏ lại hai mẹ con con.” Vân Sâm giơ tay và nắm lấy tay Hạ Phong Niên: “Sau khi biết từng chút một về bố từ chị Đỗ Quyên, chú Mạnh và chú Vĩnh Phúc, con biết bố rất yêu hai mẹ con con, vì vậy con đã không còn oán hận nữa, luôn luôn hi vọng có thể gặp được bố.”
Trên môi Hạ Phong Niên lộ ra một nụ cười đau khổ, đồng thời cũng bày tỏ hết những lời trong lòng.
“Bé con, con thật sự không trách bố sao? Trong tình huống lúc đó, nếu bố lựa chọn cứu bà ấy, bà ấy đã có thể sống sót, ngay cả bản thân bố đến bây giờ cũng đang tự trách chính bản thân mình.”
Vân Sâm không trách Hạ Phong Niên, cô chưa từng nghĩ sẽ oán trách ông, cũng không có tư cách làm như vậy.
Cô là người sống sót bởi sự lựa chọn thế này của bố mẹ mình.
Hơn nữa, người đưa ra lựa chọn mới chính là người gánh chịu nỗi đau.
Vân Sâm bước tới ôm Hạ Phong Niên, dùng chính hành động thực tế để nói cho đối phương biết câu trả lời của mình.
Cô muốn nói với Hạ Phong Niên rằng bọn họ chính là người một nhà, người nhà vốn là nên ủng hộ lẫn nhau.
Ông là một người cha đáng để cô tin tưởng và cô hy vọng rằng mình cũng có thể trở thành người con gái đáng tin cậy để ông dựa vào, giúp ông giải quyết các khó khăn.
Hạ Phong Niên một tay ôm lấy Vân Sâm, một tay cầm bức ảnh, người vợ ông yêu tha thiết đang nở nụ cười dịu dàng với ông.
Những giọt nước mắt ánh lên trong mắt ông, ông ôm thật chặt đứa con gái yêu dấu.
Ông nói ra những lời cuối cùng dồn nén ở đáy lòng.
“Bé con, sau khi Cửu Châu khôi phục, bố muốn đi theo bà ấy.”
Hoa Đình nghe ra hàm ý của Hạ Phong Niên, tim giật thót.
Hạ Phong Niên đã gặp rất nhiều người và nhiều chuyện.
Trước đây, ông từng cho rằng chết vì tình yêu là hành động vô cùng ngu xuẩn, vì cái gọi là người yêu mà ngay đến cả mạng cũng không cần nữa.
Bây giờ ông mới biết, đó là sự luyến tiếc, không nỡ buông bỏ.
Người duy nhất khiến Hạ Phong Niên cảm thấy áy náy là Vân Sâm.
Cơ thể trong ngực cứng đơ một lúc, sau đó chầm chậm thả lỏng, Hạ Phong Niên nghe thấy Vân Sâm nói:
“Được ạ.”
Quần áo trước ngực đều ướt hết cả.
“Bố, sau khi Cửu Châu khôi phục, bố có thể ở bên con thêm một thời gian nữa không? Chỉ cần… một thời gian ngắn thôi cũng được, được không bố?”
Lần này người nói “Được” chính là Hạ Phong Niên.
Ánh trăng yên lặng, dây leo uốn lượn bên tường đung đưa trong gió.
*
Ngày hôm sau, Vân Sâm nhìn chằm chằm vào hình ảnh đôi mắt đỏ sưng như quả hạch đào trong gương, rất là đau đầu.
Một đêm bay thần tốc, Hoa Đình đã đến Trà Phủ.
Trà Phủ và chị em nhà họ Dư đã giúp bọn họ rất nhiều, cô không xuống chào hỏi cũng không được.
Đi xuống với dáng vẻ này sao?
Bỏ đi, đừng quá quan tâm đ ến hình tượng của bản thân, ngoại trừ bản thân sẽ không có ai quan tâm đ ến điều đó đâu.
Vân Sâm mặt không biểu lộ cảm xúc mở cửa ra.
Hạ Phong Niên đang xắn ống quần trồng hẹ trong sân: “Phù…” Lập tức quay đầu lại như chưa có việc gì xảy ra.
Vân Sâm cao giọng nói: “Bố, con đã nghe thấy hết cả rồi.”
Hạ Phong Niên xua tay: “Con không phải nói đi gặp bạn bè sao, tranh thủ thời gian đi.”
Hoa Đình lấy một số thứ để thoa lên mắt cô, nhưng không có tác dụng.
…
Dư Triều Gia và Dư Thanh Hà khi nhìn thấy Vân Sâm thì rất kinh ngạc.
Dư Thanh Hà vẫn ổn, nhưng độ cong trên nụ cười dịu dàng của cô ấy đã thay đổi.
Dư Triều Gia trực tiếp bù lu bù loa hét lên: “Vân Sâm, là ai bắt nạt em? Có phải Hoa Đình bắt nạt em không?”
Vân Sâm liên tục phủ nhận, nói rằng đó là chuyện khác, không tiện nói.
Lúc này Dư Triều Gia mới không hỏi nữa.
Anh em Trà Phủ chỉ nhớ nửa sau câu nói của Dư Triều Gia.
Hai anh em lập tức đi hỏi Hoa Đình, ai ngờ Hoa Đình cũng ấp úng.
Bọn họ ngay lập tức nghi ngờ rằng là Hoa Đình bắt nạt Vân Sâm, bọn họ nhiều chuyện coi đây là một bí mật nhỏ để kể cho các ý thức toà thành khác.
Cuối cùng, tất cả các ý thức toà thành đều biết về việc “Hoa Đình bắt nạt Vân Sâm, còn động tay đánh cô ấy làm Vân Sâm khóc đến nỗi mắt gần như mù rồi”.
Ý thức toà thành lắng nghe lời thề son sắt của đồng bào, dường như hiếm khi sử dụng IQ để đánh giá tính xác thực.
Thần Kinh suốt ngày bận rộn, thậm chí đã vì lí do này mà tìm Hoa Đình để nói chuyện.
Để thể hiện tầm quan trọng của vấn đề này, Thần Kinh đã không sử dụng điện thoại hiệu Trà mà để anh em Trà Phủ trực tiếp sử dụng đình Thương Lãng, đơn độc kéo anh ấy và Hoa Đình vào chỉ để thảo luận về vấn đề này.
Hoa Đình: “…”
Tại sao lại chụp lên đầu anh một nỗi oan ức như vậy chứ?