Sau khi được rất nhiều người hỗ trợ vận chuyển, dây leo của Hoa Đình đã thành công nối liền tượng thành Chi Giang và tượng thành Quỳnh Nhai.
Tuy nhiên bọn họ cần đợi thêm một thời gian nữa vì hiện tại đang là ban đêm, việc bắt đầu thực hiện kế hoạch như vậy sẽ không có lợi cho con người và ý thức tòa thành.
Mọi người đều rất lo lắng, thức trắng đêm trước khi bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Không ngờ rằng đêm nay lại là một đêm an toàn.
Kế hoạch bắt đầu.
Kế hoạch của bọn họ là để tòa thành Chi Giang và Quỳnh Nhai dùng tài năng của mình để che phủ cả Cửu Châu, làm giảm khả năng cảm nhận của Mẹ Quỷ và bọn ma quỷ. Chi Giang sẽ dùng tài năng của mình kéo làn sương mù dày đặc bao phủ lấy Cửu Châu trước, còn tài năng của Quỳnh Nhai sẽ hỗ trợ làm tăng khả năng cách ly âm thanh và hơi thở của sương mù.
Điều kiện quan trọng nhất để Chi Giang có thể khởi động Người Câu Khói Sóng đó là tòa thành phải có đủ độ ẩm và nước, khi đó Người Câu Khói Sóng mới có thể làm xuất hiện làn sương mù dày đặc.
Không khí buổi sáng sớm mang theo chút hơi lạnh.
“Ào… Ào…”
Có người đang cầm ống nước chĩa xuống đất phun nước liên tục, có người lấy xô, chậu, thậm chí cả hộp đựng cơm từ trong nhà ra, tận dụng không để chỗ nào khô.
Tất cả mọi ngóc ngách của tòa thành được tưới lượng nước lớn, dưới ánh nắng vàng trông thật lấp lánh.
Mỗi khi có người trong tòa thành đi một bước, tiếng nước dưới chân vang lên cực lớn.
Bắt đầu từ Chi Giang và Trà Phủ, màn sương trắng dày đặc lan ra trên mặt đất và nước biển rồi dần dần lan ra tứ phía xung quanh.
Bầu trời ngày càng sáng hơn, sương trắng toát lên vẻ đẹp như đang cưỡi mây đạp gió, trông vô cùng thơ mộng dưới ánh nắng chói chang.
“Hôm nay nắng gắt quá.”
Vân Sâm giơ cánh tay che trước mắt rồi nhìn lên bầu trời.
Nếu như là mọi khi thì con người sẽ rất thích thời tiết nắng ráo như vậy, nhưng hôm nay lại nắng bất thường.
Khi trời nắng quá gắt như vậy thì việc triển khai Người Câu Khói Sóng của Chi Giang cũng chẳng hề thuận lợi.
Loại nắng gắt như thế này sẽ làm khô nước trên mặt đất rất nhanh.
“Đừng lo lắng.” Hoa Đình đứng bên cạnh Vân Sâm nói: “Thần Kinh đã nghĩ ra biện pháp để giải quyết rồi.”
Hiện nay, các tòa Thành đều có điện thoại hiệu Trà, khi tòa thành lân cận được che phủ bời làn sương mù dày đặc thì lập tức gọi cho tòa thành tiếp theo chuẩn bị tưới nước, như vậy vừa không tốn công vô ích lại kịp thời để Người Câu Khói Sóng bao phủ.
Vân Sâm gật đầu rồi nhìn xuống tòa thành phía dưới.
Một khoảng trắng mênh mông, cô không nhìn thấy gì hết.
Độ cao mà sương mù có thể bao phủ có hạn, Hoa Đình đang ở ngoài sương mù.
Hoa Đình không thể không hạ xuống, độ cao có liên quan đến chiều dài dây leo của anh.
Nếu muốn độ dài dây leo đủ để nối liền Chi Giang và Quỳnh Nhai thì anh vẫn phải duy trì độ cao như vậy cho đến khi Người Câu Khói Sóng bao phủ cả Cửu Châu.
Quá trình Người Câu Khói Sóng bao phủ khô khan và buồn tẻ đến mức không nói nên lời, điều này khiến cho người dân ở các tòa thành vô cùng căng thẳng và lo lắng.
Vân Sâm cũng như vậy.
Cô thầm cầu nguyện rằng kế hoạch ẩn nấp này nhất định phải thành công!
Bốn phía xung quanh rất yên tĩnh, làn sương mù dày đặc đã ngăn cách toàn bộ âm thanh phía dưới.
Bởi vì trong kế hoạch lần này Hoa Đình đang ở trong tình trạng nguy hiểm, nên người dân trong tòa thành đã được di tản đến các tòa thành khác.
Hiện giờ ở đây chỉ còn lại Vân Sâm và Hạ Phong Niên.
Hoa Đình không khuyên Vân Sâm rời đi.
Anh biết rõ là bởi vì anh đang đối mặt với nguy hiểm nên cô sẽ ở đây cùng anh, tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi anh.
Hoa Đình nhẹ nhàng đưa tay ra và nắm chặt lấy ngón tay của người bên cạnh.
Vân Sâm quay đầu mỉm cười nhìn anh rồi trở tay nắm lấy tay anh.
Ống tay áo rộng của chiếc áo dài trắng của Hoa Đình hạ xuống che đi hành động của họ.
Hạ Phong Niên giấu Lão Vương Bát vào trong túi, nhếch môi chả thèm quan tâm đ ến.
Người Câu Khói Sóng lan rộng một cách đều đặn và nhanh chóng trên khắp Cửu Châu.
Sự căng thẳng của mọi người vẫn chưa tan biến, mà trái lại trong lòng họ càng thêm nặng nề.
Nút thắt khó khăn nhất của kế hoạch lần này là ban đêm.
Hiện nay, cứ bảy ngày Mẹ Quỷ lại xuất hiện một lần, bây giờ khoảng cách tới lần Mẹ Quỷ xuất hiện tiếp theo vẫn còn bốn ngày.
Theo lý mà nói thì thời gian của bọn họ là rất nhiều, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng Mẹ Quỷ sẽ nhất định dựa theo quy luật bảy ngày xuất hiện một lần.
Thậm chí bọn họ còn cho rằng đêm nay Mẹ Quỷ nhất định sẽ xuất hiện.
Bất kể là Vô Danh hay là Mẹ Quỷ, bọn chúng đều thể hiện ra các phương thức và âm mưu thử nghiệm tiên tiến.
Ma quỷ không còn là những tên bị d*c vọng điều khiển trong ấn tượng của con người nữa.
Bọn chúng vượt trội hơn con người một bậc ở khả năng tính toán và ẩn nấp.
Con người cần thời gian để thực hiện phát triển bản thân, nhưng bọn ma quỷ nhất định sẽ tìm mọi cách để ngăn cản họ.
Cho dù con người ở tất cả các tòa thành có thầm cầu nguyện như thế nào thì vầng thái dương trên bầu trời vẫn tàn nhẫn mà từ biệt họ.
Mặt trời hôm nay dường như đã làm đủ việc trong ngày.
Đến giờ nó nóng lòng vội vã đổi ca cho mặt trăng, thậm chí không để lại ánh hào quang như thường lệ.
Khi màn đêm buông xuống, khí đen kéo dài khiến con người cảm thấy ớn lạnh.
Ma quỷ hiện ra trong làn sương mù dày đặc, chúng nóng nảy lang thang khắp nơi không mục đích. Bọn chúng không tìm thấy hơi thở tòa thành, cũng không tìm thấy con người.
Bên ngoài làn sương mù dày đặc, một số lượng lớn ma quỷ đang hung hăng xông tới bên ngoài hơi thở tòa thành của các tòa thành, chúng liều mạng tấn công hơi thở tòa thành.
Trong màn đêm đen kịt không ngừng phát ra ánh sáng trắng của hơi thở tòa thành sau khi bị tấn công.
Điện thoại hiệu Trà đã kết nối thông tin trong các tòa thành, mỗi tòa thành đều có thể tự mình kịp thời báo cáo tình hình của tòa thành.
Trước nửa đêm, tình hình của các tòa thành vẫn ổn định, nhưng đến sau nửa đêm thì bọn ma quỷ đã phát huy hoàn bộ sức mạnh.
“Thời gian để Người Câu Khói Sóng bao phủ vẫn còn mười phút!”
“Một lượng lớn ma quỷ sau khi đã tiến hóa đột nhiên xuất hiện ở Quy Sĩ. Cuộc tấn công của chúng vào hơi thở tòa thành làm tiêu tốn rất nhiều năng lượng, cho dù có bổ sung năng lượng thì cũng không thể kéo dài quá mười phút!”
“Bình tĩnh, hiện tại Người Câu Khói Sóng đã tới vị trí của Thanh Đường, bảo nhân viên nhanh chóng di chuyển đến gần Thanh Đường.”
“Mẹ Quỷ đã xuất hiện ở Lhasa, tốc độ thành hình của Mẹ Quỷ nhanh gấp 10 lần so với trước đây.”
Mọi người đều sợ hãi.
Không lâu sau đó, bên phía Lhasa lại báo cáo thông tin đáng sợ khác.
“Mẹ Quỷ thành hình rồi!”
“Nó không tấn công… Đợi đã, đó là cái gì thế?!”
“Nó nôn ra rất nhiều… Mẹ Quỷ nôn ra rất nhiều chất lỏng ma quỷ. Nó đang lao về phía Lhasa!”
Điện thoại của Lhasa không có tín hiệu.
Người dân ở các tòa thành khác đều lo lắng hỏi thăm.
“Sao rồi? Mọi người vẫn ổn chứ?”
Mười mấy phút trôi qua, thông tin phía bên Lhasa lại lần nữa vang lên, nhưng âm thanh phía đầu dây bên kia vẫn còn sự hoảng sợ.
“Là ô nhiễm, mức độ ô nhiễm giống với Bảo Châu.”
“Ô nhiễm đã bị hơi thở tòa thành chặn lại, nhưng tình hình đất đai phía bên ngoài hơi thở tòa thành thì thật sự rất tệ.”
“Không thấy Mẹ Quỷ nữa.”
Sau đó điện thoại của các tòa thành khác cũng im lặng rất lâu.
Đột nhiên, người dân của Thiên Phủ và Bách Bộc phát ra tiếng hét chói tai.
“Chỗ chúng tôi cũng xuất hiện ô nhiễm rồi!”
Ngay sau đó, “ Song Du cũng vậy”, “Ở Thanh Đường cũng có”, “Lũng Châu xuất hiện rồi”, “Kiềm Trung cũng vậy”.
Mẹ Quỷ mang đến làn sóng ô nhiễm đen kịt, đang càn quét từ Lhasa và lan ra rất nhanh.
Làn sóng ô nhiễm màu đen không thể làm ô nhiễm môi trường bên trong hơi thở tòa thành, điều này sẽ khiến con người không thể đặt chân đến bất kỳ nơi nào ngoài hơi thở tòa thành nữa…
Không phải con người bọn mày muốn ẩn trốn sao?
Vậy thì mãi mãi trốn ở cái lồ ng giam do bản thân bọn mày tạo ra với cảm giác sợ hãi và hèn mọn kia đi!
Mẹ Quỷ thoắt ẩn thoắt hiện.
Trên người nó treo rất nhiều đá năng lượng bị ô nhiễm.
Trước ngực nó có hai viên đá nhìn rất bình thường được treo trên một sợi dây được tạo ra bởi khí đen, một viên trong số đó liên tục phát sáng khi Mẹ Quỷ di chuyển.
Đá năng lượng trên người Mẹ Quỷ đang dần dần biến mất trên phạm vi rộng sau mỗi lần phát sáng.
Mỗi lần Mẹ Quỷ di chuyển đến một tòa thành mới thì nó đều há to miệng.
Từ trong cổ họng sâu không thấy đáy của nó phun ra vô số chất lỏng sền sệt màu đen.
Chất lỏng màu đen nhỏ giọt trên mặt đất, trong nháy mắt bãi cỏ xanh đã biến thành màu vàng khô héo úa, toàn bộ máy móc đều biến mất, vô số tiếng than khóc thảm thiết vang lên nhưng không làm gì được.
Mẹ Quỷ xuyên qua làn sương mù dày đặc.
Nó không có cách nào để phát hiện con người qua làn sương mù dày đặc, con người cũng không thể nhìn thấy hình dáng cụ thể của Mẹ Quỷ qua làn sương mù dày đặc.
Khi Mẹ Quỷ đi qua một tòa thành, con người chỉ cảm nhận được một cái bóng khổng lồ lướt qua.
Nhiệt độ không khí có thể ngay lập tức giảm xuống dưới 0 độ C, mùi do Mẹ Quỷ tỏa ra ngay cả hơi thở tòa thành cũng không thể ngăn cách, khiến người ta khi ngửi thấy chỉ cảm thấy buồn nôn.
Bọn họ không thể phát ra bất kỳ tiếng động gì, vì như vậy có thể thu hút sự chú ý của Mẹ Quỷ.
Có một đứa bé vì sợ hãi và lạnh cóng nên đã không kiểm soát được mà khóc lên.
Mẹ Quỷ đang di chuyển thì lập tức dừng lại, nó cúi xuống, cơ thể xuyên qua làn sương mù dày đặc, còn cánh mũi thì nhẹ nhàng khép lại.
Làn sương mù dày đặc đã mỏng đi, đủ để con người có thể nhìn rõ hình dáng của Mẹ Quỷ.
Mẹ của đứa bé cố kìm nén tiếng khóc, bịt miệng và mũi của đứa bé lại.
Tất cả mọi người đều không dám phát ra âm thanh.
Ánh mắt của Mẹ Quỷ không tập trung.
Dù màn sương mù dày đặc đã mỏng đi nhưng vẫn có thể cản trở sự cảm nhận và thị lực của Mẹ Quỷ, nó không tìm thấy con người.
Mẹ Quỷ chậm rãi rút lui.
Con người đang muốn thở phào một hơi thì bỗng nhiên trên đỉnh đầu đổ ập xuống rất nhiều chất lỏng tanh hôi!
Hơi thở tòa thành nhẹ nhàng lóe lên, sau đó chặn tất cả bọn chúng ở bên ngoài.
Mẹ Quỷ lang thang trong làn sương mù dày đặc rất lâu.
Thời gian lần này nó xuất hiện đã vượt qua thời gian của hai lần trước đó.
Trên người nó có số lượng lớn đá năng lượng đang liên tục bị tiêu hao.
Mẹ Quỷ đang tìm kiếm cái gì…
Đột nhiên, viên đá trước ngực nó sáng lên.
Mẹ Quỷ dừng lại ở một chỗ nào đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, ngay sau đó bên môi lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Nó chống hai tay xuống mặt đất, ngay sau đó những đường kinh mạch màu đen dày đặc tuôn ra từ cánh tay của nó.
Trong nháy mắt tất cả đá năng lượng trên người Mẹ Quỷ đã bị tiêu hao nhanh chóng.
Mặt đất nơi bị Mẹ Quỷ chống tay đã bị lún xuống dưới, nó từ từ kéo dài cơ thể ra.
…
Chi Giang và Quỳnh Nhai cố gắng hết sức để sử dụng tài năng của mình.
Khi làn sương trắng lan rộng bị nhiễm phải sự ô nhiễm trên mặt đất, tiến hai bước lùi một bước.
Cho dù là như vậy thì làn sương trắng vẫn không sợ những khó khăn nguy hiểm, càng ngày càng che phủ được nhiều diện tích hơn, thậm chí còn che phủ toàn bộ Lhasa và Thanh Đường.
Sắp hoàn thành rồi!
Chi Giang và Quỳnh Nhai đồng thanh hét lên: “Hoa Đình, rút lui!”
Hoa Đình nhận được thông báo, lập tức nhanh chóng hạ thấp xuống.
Trong giây lát, không khí trở nên vô cùng lạnh lẽo, ngay cả trên cây cũng bám đầy những mảnh băng.
Từ phía sau tòa thành, một cơn gió lốc mạnh mẽ kéo tới.
Mẹ Quỷ với thân hình to lớn và làn da trắng nhợt nhạt đã xuyên qua làn sương mù dày đặc, sương mù chảy dọc theo người nó.
Thân hình mờ dần của nó nhìn thấy tòa thành trên bầu trời thì khóe môi nở nụ cười rất lớn.
Nó nâng cánh tay lên rồi dùng lực vung mạnh xuống!
“Răng rắc…”
Âm thanh vỡ vụn của hơi thở tòa thành được truyền đến vô cùng rõ ràng.
Thời gian dường như ngừng lại.
Vân Sâm nhìn thấy một vết nứt trên khuôn mặt trắng sứ của Hoa Đình.
Cô theo bản năng đưa tay ra để với lấy anh.
Người trước mặt lập tức vỡ tan ra, cô chỉ có thể với tới những điểm sáng còn sót lại trên không trung.
Hơi thở tòa thành đang dần tiêu tan, thời gian lại bắt đầu trôi.
Dây leo có ý thức ở trên mặt đất cuộn vào eo Vân Sâm, ném cô về phía Hạ Phong Niên.
Hạ Phong Niên đỡ lấy Vân Sâm.
Dây leo lại dùng tốc độ nhanh nhất để ném Hạ Phong Niên ra ngoài tòa thành trước khi cuộc tấn công của Mẹ Quỷ bắt đầu.
Cuộc tấn công xảy ra trước khi Mẹ Quỷ biến mất khỏi mặt đất.
Một cuộc tấn công đã có thể đánh tan hơi thở tòa thành của Hoa Đình và tượng thành như đóa hoa đang nở rộ…
Dấu ấn Thành Quyến Giả sau tai của Vân Sâm nóng đến mức gần như làm bỏng da cô, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Cô sờ phía sau tai.
Dấu ấn Thành Quyến Giả… biến mất rồi.
Hoa Đình chìm vào giấc ngủ sâu.
Tòa thành sau khi mất đi ý thức tòa thành, cây xanh rất nhanh đã tàn lụi, những tòa nhà nhanh chóng chuyển sang màu xám và trở nên vô dụng.
Bóng râm khổng lồ trên không trung nhanh chóng rơi xuống.