Cách một bức tường, đôi mắt hạt đậu của tượng thành Hoa Đình đang nhìn chằm chằm vào đồ trang trí mới trong phòng, lúng liếng đảo quanh.
Dây leo lặng lẽ vươn cái đầu nhỏ ra, nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý đến mình thì lập tức chạy đến bên lều nhỏ.
Cành cây rất có óc sáng tạo, làm nở hoa xung quanh cột chống của căn lều nhỏ.
So với sự đơn sơ bên ngoài lều lớn thì lều nhỏ có vẻ đặc biệt xa hoa.
Dư Triều Gia là người yếu ớt nhất, cho nên là người đầu tiên vào nhà nghỉ ngơi, nhìn thoáng qua đãi ngộ khác biệt của lều trại, anh ta bất mãn nói: “Hoa Đình, chúng ta cũng là bạn tốt, sao anh không làm nở hoa cho tôi vậy?”
Đôi mắt hạt đậu của tượng thành nhìn chằm chằm vào Dư Triều Gia một hồi.
Sau đó, vô cùng không tình nguyện mà lề mề vươn ra một cành cây.
Xoẹt…
Một đóa hoa nhỏ ỉu xìu nhét vào tay Dư Triều Gia.
Dư Triều Gia: “…”
Vân Sâm và Hạ Phong Niên vừa vào nhà đã nhận thấy bầu không khí có chút cứng ngắc, Dư Triều Gia ngồi xổm trong góc tường của đống đổ nát mà vẽ vòng tròn.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vân Sâm không hiểu, cô lau sạch bụi trên tay rồi truyền năng lượng cho Hoa Đình.
Cành cây thân mật quấn quanh đầu ngón tay cô, giống như một chú chó nhỏ dính người.
Hạ Phong Niên ngồi trong lều, xé miếng thịt trong tay ném cho Lão Vương Bát ăn.
Trong hai ngày qua, sau khi Vân Sâm truyền năng lượng cho Hoa Đình xong thì tượng thành đã cao hơn rất nhiều.
Vân Sâm nhìn độ cao, khoảng một mét mốt.
Hoa Đình đã trở lại cấp bậc tòa thành nhỏ.
“Anh có thể nói chuyện được chưa?”
Không khí nhẹ nhàng chuyển động, bên tai Vân Sâm, Hạ Phong Niên và Dư Triều Gia xuất hiện vài âm tiết không thành điệu.
Dư Triều Gia hơi kinh ngạc.
Tình huống của Hoa Đình quả thật không giống với các ý thức tòa thành khác, khi anh em Trà Phủ còn là tòa thành nhỏ đã lưu loát mắng chửi người khác rồi.
Đôi mắt hạt đậu của tượng thành hình nụ hoa tràn ngập mất mát.
Vân Sâm vỗ vỗ anh, nói: “Không sao đâu, em dạy anh phát âm, chúng ta vẫn giống như trước đây, bắt đầu học ghép âm…”
Cành cây quấn quanh cổ tay người đang nói chuyện dịu dàng với anh.
Vân Sâm cảm thấy có một luồng năng lượng tòa thành đang yêu cầu được tiến vào cơ thể của cô.
Đây là… phản ứng năng lượng khi ý thức tòa thành lựa chọn Thành Quyến Giả.
Cô không kháng cự, tùy ý để luồng năng lượng tòa thành kia tiến vào cơ thể của mình.
Sau tai Vân Sâm lại một lần nữa xuất hiện dấu ấn của Thành Quyến Giả.
Cô nhìn về phía tượng thành Hoa Đình, nụ cười vô cùng sáng lạn.
*
“a, á, ạ, à.”
“A! A! A! A!”
“a”
“A?”
Vân Sâm đang ngồi trong ngôi nhà đá đã được sửa chữa xong, kiên nhẫn sửa lại cách đọc của Hoa Đình.
Hoa Đình từ đầu đến cuối vẫn không phát ra âm tiết mà mình mong muốn được, rất nản lòng.
Anh thích làm nũng hơn, cũng thích dính Vân Sâm.
Chỉ cần Vân Sâm từ tòa thành khác trở về, dây leo của anh lập tức biến thành con bạch tuộc, quấn Vân Sâm kín mít không một kẽ hở.
Cho đến khi Vân Sâm dở khóc dở cười ôm anh thì anh mới thôi.
Hiện tại Hoa Đình gặp phải trắc trở, dây leo của anh lập tức tỏ ra đáng thương quỳ rạp trên đầu gối Vân Sâm, cúi đầu buồn bã.
Vân Sâm truyền năng lượng cho anh, nói: “Vì một số chuyện trước đây nên cơ thể của anh rất yếu ớt, sau khi cấp bậc tăng lên rồi thì tình hình sẽ tốt hơn thôi.”
Mấy ngày nay, khu vực Trà Phủ và Hoa Đình đều đang mưa to, rất có lợi cho Người Câu Khói Sóng, không cần giống với những tòa thành khác, lúc nào cũng phải chú ý duy trì độ ẩm trong tòa thành.
“Ai da…”
Dư Triều Gia từ bên ngoài đẩy cửa gỗ của ngôi nhà đá ra.
Anh ta đưa tay lắc vài cái, trang sức bằng ngọc trên cánh tay lóe lên, anh ta nói: “Vân Sâm, đến giờ đi Thần Kinh họp rồi đó.”
Vân Sâm đứng dậy đưa quyển vở trong tay cho Dư Triều Gia: “Nhờ anh Dư ạ.”
Sau khi Người Câu Khói Sóng và Phá Vỡ Mây Mù bao phủ Cửu Châu xong, mỗi tháng ở Thần Kinh ít nhất sẽ tổ chức một hội nghị thường lệ với sự tham gia của Thành Quyến Giả.
Đặc biệt là Thành Quyến Giả của tòa thành siêu lớn thì nhất định phải tham gia, không thể vắng mặt được.
Sau khi ý thức tòa thành đạt đến cấp bậc tòa thành siêu lớn thì sẽ bắt đầu tích góp năng lượng để đánh thức Cửu Châu, duy trì trạng thái ngủ “chờ” có lợi cho ý thức tòa thành tích lũy năng lượng.
Lúc này, Thành Quyến Giả với tư cách là người nhà của ý thức tòa thành và là người đại diện sử dụng năng lực sẽ phải gánh vác trách nhiệm nên có.
Dư Triều Gia không cần phải đi tham dự hội nghị thương lệ ở Thần Kinh này.
Trà Phủ có hai Thành Quyến Giả, đi một người là được, Dư Thanh Hà am hiểu loại chuyện này hơn Dư Triều Gia.
Dư Triều Gia vui còn không kịp.
Anh ta nhận lấy quyển sổ trong tay Vân Sâm, tiện tay lật một cái, sau khi xác nhận Vân Sâm đang dạy cái gì, anh ta mới nói: “Dạy thứ cỏn con này không thành vấn đề, em yên tâm đi đi, anh bảo đảm trước khi em về sẽ dạy anh ấy nói được một từ đúng chuẩn, nếu không anh sẽ không ăn gà quay một tháng.”
Dư Triều Gia thề chắc nịch.
Anh ta đã từng là người dạy văn hóa cho Vân Sâm và Hoa Đình, còn từng là giáo viên của một người và một thành.
Vân Sâm rất yên tâm về Dư Triều Gia, cô dặn dò thêm hai câu: “Anh đừng hung dữ với Hoa Đình quá.”
Dư Triều Gia: “Được rồi được rồi, em mau đi đi, lão già mắc dịch Thần Kinh cứng nhắc kia không thích người khác đến muộn đâu.”
Vân Sâm không nói gì.
Tính cách kia của Thần Kinh gọi là cẩn thận tỉ mỉ, tại sao trong miệng anh Dư lại trở thành lão già rồi.
Cô và Hạ Phong Niên cùng dịch chuyển đến Thần Kinh.
Trong ngôi nhà đá chỉ còn lại Dư Triều Gia và Hoa Đình.
Dư Triều Gia ngồi đ ĩnh đạc trên băng ghế Vân Sâm vừa ngồi, cầm quyển vở nói: “Chúng ta trực tiếp đến mục dạy học thực tế, kết hợp với từ vựng thường dùng trong cuộc sống hàng ngày, như vậy mới có thể nhớ cách phát âm lâu hơn.”
Hoa Đình nhìn Dư Triều Gia một lúc, chậm rãi lắc lư dây leo.
Dư Triều Gia chỉ vào ghế dưới thân, nói: “Cái ghế.”
Hoa Đình: “Con vịt.”
Dư Triều Gia: “Y, i, yi, cái ghế.”
Hoa Đình: “Con vịt.”*
(*Cái ghế phiên âm là [yǐ•zi], con vịt phiên âm là [yā•zi].)
Dư Triều Gia: “… Chúng ta đổi từ khác.” Anh ta lại chỉ vào mình: “Anh trai, a, nh, tr, ai, anh trai.”
Hoa Đình: “A, A…”
“Ừ ừ.” Dư Triều Gia vô cùng chờ mong nghiêng người, cổ vũ cho Hoa Đình: “Đúng, anh trai.”
Hoa Đình: “Cạc cạc.”
Dư Triều Gia: “Là anh trai!”
Hoa Đình: “Cạc cạc!”*
(*Anh trai phiên âm là [gē•ge], cạc cạc (tiếng vịt kêu) có phiên âm là [gāgā])
Dư Triều Gia trầm mặc, anh ta cảm thấy làm người ấy mà, có đôi khi nói chuyện không thể quá kiên quyết được, một tháng không ăn gà quay…
Anh ta lập tức đứng dậy, quét mắt nhìn đồ vật dễ phát âm trong phòng.
Dư Triều Gia chỉ xà nhà, đọc là [fángliáng], Hoa Đình nói là phòng sói [fángláng].
Anh ta chỉ một loạt đồ đạc trong phòng một lần, phát âm của Hoa Đình đều rất quái dị, thậm chí ngay cả tên của anh là “Hoa Đình” [huátíng], anh cũng có thể đọc thành “Phát thính”. [fātīng]
Chẳng lẽ anh ta phải dạy đọc từng âm một hay sao?
Dư Triều Gia không cam lòng, quan niệm dạy học của anh ta không thể xảy ra sai sót được!
Anh ta lại quét mắt ở trong phòng một lần nữa, cuối cùng, tầm mắt dừng ở tấm ảnh chụp trên bàn.
Dư Triều Gia nhìn thấy Hạ Phong Niên sau khi sửa chữa ngôi nhà đá này xong thì đã đặt tấm ảnh lên bàn.
Đó là ảnh chụp chung của một nhà ba người Vân Sâm.
Trong tấm ảnh là Hạ Phong Niên và vợ ông cùng với Vân Sâm khi còn là một đứa trẻ sơ sinh.
Trên cơ thể em bé dính một chiếc lá rất nhỏ.
Chiếc lá ép mình hòa nhập vào tấm ảnh gia đình này.
Dư Triều Gia đoán đó là lá của Hoa Đình.
Anh ta cầm tấm ảnh lên, vui tươi hớn hở: “Anh thích tấm ảnh này không?”
Hoa Đình dùng sức động đậy dây leo.
Sau khi Hạ Phong Niên đặt tấm ảnh lên bàn, anh đã vô cùng thích thú, vì thế anh còn dời bàn đến gần tượng thành một xíu nữa.
Dư Triều Gia nghịch khung ảnh, phát hiện phía sau tấm ảnh có viết một hàng chữ.
“Em là điều tuyệt vời có một không hai, là người vợ mà anh yêu nhất.”
Hai mắt Dư Triều Gia sáng lên, với tính cách yêu thích Vân Sâm kia của Hoa Đình thì học từ này nhất định sẽ rất nhanh.
Anh ta ra vẻ nghiêm túc nói: “Anh biết anh với Vân Sâm có quan hệ gì không?”
Hoa Đình chỉ tượng thành, lại chỉ Dư Triều Gia, lay động dây leo.
Dù sao chắc chắn không giống mối quan hệ của anh và Dư Triều Gia.
“…” Dư Triều Gia bực bội nói: “Tôi biết ngay chỗ Hoa Đình này muốn nhắm vào tôi mà, tôi thật sự ngu ngốc mới suốt ngày cứ muốn chạy đến đây.”
Hoa Đình cẩn thận kéo tay áo Dư Triều Gia, đôi mắt hạt đậu mong chờ nhìn anh ta.
Dư Triều Gia bị đôi mắt trong veo ấy nhìn đến nỗi không biết nên làm thế nào, anh ta nghi ngờ mỗi lần Hạ Phong Niên muốn hành hung Hoa Đình chắc cũng mềm lòng như vậy…
Dư Triều Gia nói: “Hai người là một đôi tình nhân.”
Anh ta chỉ từng chữ trên mặt sau bức ảnh: “Chờ những chuyện này kết thúc, Cửu Châu khôi phục, sau khi hai người tổ chức tiệc rượu xong thì em ấy cũng sẽ là…”
Dư Triều Gia cố ý dừng lại, khơi gợi lòng h@m muốn của Hoa Đình.
Chờ Hoa Đình gấp đến độ xé hư ống tay áo anh ta, anh ta mới chậm rãi mở miệng: “… Vợ của anh.”
“Vợ?”
Không cần Dư Triều Gia nói lần thứ hai, Hoa Đình đã đọc chính xác từ này.
Anh thích từ này!
Dây leo vui vẻ giơ lên từng nhánh một.
Trong ngôi nhà đá lập tức tràn ngập sắc màu rực rỡ.
*
Thần Kinh.
Bầu không khí trong phòng hội nghị có vẻ áp lực, mọi người ngồi ngay ngắn ở các vị trí, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Chỉ có Hạ Phong Niên nhàm chán nằm dài ra bàn, im lặng chơi viết thẻ tên, nơi này không ai thèm quản ông.
Vân Sâm đã hiểu rõ thêm rất nhiều tình hình mới trong cuộc hội nghị lần này.
Hiện nay đã có tung tích của 34 tòa thành, ngoại trừ Vũ Nguyên bị tài năng của Thần Kinh buộc phải ngủ say ra, 22 tòa thành khác đã trở thành tòa thành siêu lớn.
Còn lại thì không phải là ý thức tòa thành siêu lớn, ngoại trừ Hoa Đình thì cấp bậc tòa thành cũng đều trên tòa thành lớn hết rồi.
Không có ma quỷ quấy nhiễu, cộng thêm đá năng lượng trợ giúp, tốc độ phát triển của tòa thành so với tiến độ trong dự liệu mọi người nhanh hơn rất nhiều.
Tiếp theo là tình hình về mảnh vỡ tượng Cửu Châu.
Mảnh vỡ tượng Cửu Châu trong tay Vân Sâm và Dư Triều Gia cùng với mảnh vỡ tìm được thông qua tài năng của Tam Tương, hiện tại tổng cộng bọn họ có mười chín mảnh vỡ.
Đề Vàng Ngọc của Tam Tương xác nhận vị trí của mảnh vỡ tượng Cửu Châu, điều kiện đặt ra tùy thuộc vào cấp bậc tòa thành của cô ấy.
Tam Tương bây giờ đã là tòa thành cực lớn, phạm vi Đề Vàng Ngọc vẫn chưa thể mở rộng ra toàn bộ Cửu Châu, chỉ giới hạn ở trung, đông, nam, cùng một ít tòa thành phía bắc mà thôi.
Lúc này cô ấy chỉ định vị được hai mươi ba mảnh vỡ tượng Cửu Châu.
Có người hỏi: “Còn bốn mảnh còn lại đâu?”
Bùi Sinh Âm tổng kết báo cáo, nhìn về phía Thần Kinh.
Thần Kinh thản nhiên nói: “Có thể đều ở trong tay ma quỷ.”
Bốn mảnh vỡ tượng Cửu Châu khác đã định vị được vị trí, phương hướng của nó là chỗ của Hoa Đình, hơn nữa cực kỳ ổn định.
Hoa Đình không hề có dấu vết của mảnh vỡ tượng Cửu Châu, vậy chỉ có thể ở dưới đất…
Mọi người xôn xao!
Bọn họ hiện tại đều biết bên dưới Hoa Đình là Tổ Quỷ.
Tình hình mảnh vỡ tượng Cửu Châu còn tệ hơn bọn họ nghĩ, huống chi ma quỷ cũng có thể sử dụng năng lực của mảnh vỡ…
Mảnh vỡ được biết là đại diện cho Hoa Đình và Thiên Hồ đang nằm trong tay ma quỷ, cho phép Tổ Quỷ có thể di chuyển, thông đạo ngầm nối liền mọi nơi.
Hai mảnh vỡ còn lại trong tay ma quỷ là gì và sẽ gia tăng sức mạnh nào cho bọn ma quỷ đây?
Ngay cả sắc mặt của Vân Sâm cũng trở nên nặng nề.
Hạ Phong Niên thật sự không nhịn được nữa, nặng nề thở dài: “Haiz!”
Ông đặc biệt muốn nhắc nhở chuyện gì đó, nhưng chỉ là không thể trực tiếp nói rõ.
Khu vực Hoa Đình này nếu có bốn mảnh vỡ, trong tay ma quỷ có ba mảnh, còn một mảnh thì…
Hạ Phong Niên lại thở ra một hơi thật dài lần nữa.
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào ông.
Bùi Sinh Âm dò hỏi: “Không biết anh Hạ có cao kiến gì?”
Hạ Phong Niên do dự một lát rồi nhìn lên trần nhà của phòng hội nghị, bỗng nhiên nói một câu: “… Ừ, xà nhà này thật sự là nhìn ngang thành dải, xéo thành ngọn*…”
Vân Sâm sửng sốt, sao bố cô đột nhiên lại đọc thơ.
Nhìn ngang thành dải, nhìn xéo thành ngọn; nhìn xa, nhìn gần, nhìn từ trên cao, nhìn từ dưới thấp, kết quả đều không giống nhau.
Nhìn cùng một sự vật từ các góc độ khác nhau thì có lẽ có thu hoạch khác nhau…
Nhớ lại một số biểu hiện của Hạ Phong Niên, Vân Sâm đột nhiên ngộ ra được điều gì đó.
Cô ngạc nhiên đến mức không thể kiểm soát vẻ mặt.
Vân Sâm hạ giọng khó tin hỏi: “Lão Vương Bát?”
Lão Vương Bát chính là mảnh vỡ tượng Cửu Châu ư?
Hay là trong người Lão Vương Bát có mảnh vỡ tượng Cửu Châu?
*
Câu trích dẫn trong bài viết xuất phát từ bài thơ Đề Tây Lâm Bích của Tô Thức.
Dịch nghĩa:
Nhìn ngang thành dải, xéo thành ngọn
Nhìn xa, nhìn gần, nhìn từ trên cao, nhìn từ dưới thấp, kết quả đều không giống nhau.