Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 5 - Chương 181



Trans: Tú Anh

Beta: Cyane

Con đường dịch chuyển ban đầu ở tòa thành Hoa Đình do anh ngủ sâu nên cũng đã biến mất, bây giờ anh đã trở lại là tòa thành trung cấp, con đường dịch chuyển có thể thiết lập lại lần nữa.

Mạnh Nhiên Lâm vừa nhận được tin tức lập tức chạy đến Hoa Đình.

Hai bên tóc mai trên khuôn mặt vuông vức của người đàn ông trung niên có một vài sợi tóc bạc, thấy được trạng thái của Vân Sâm và Hạ Phong Niên đều rất tốt, những nếp nhăn trên gương mặt ông ấy cũng giãn ra vài phần.

Vân Sâm cũng đã vài tháng không gặp Mạnh Nhiên Lâm, không ngờ ông ấy lại hốc hác đến vậy.

Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Xét thấy Mạnh Nhiên Lâm là bậc cha chú, Vân Sâm không dám tùy tiện đi hỏi.

Vân Sâm đã chọn một địa điểm trống để xây dựng làm nơi dịch chuyển.

Mạnh Nhiêm Lâm ngay lập tức sử dụng Người Đưa Thư, những đốm sáng lấp lánh không ngừng xuất hiện trên bầu trời, rất nhanh đã bị sương trắng bao phủ.

Tia sáng của năng lượng tòa thành để thiết lập con đường dịch chuyển lặng lẽ nhấp nháy trong màn sương mù.

Hiện nay năng lượng Trung Châu vừa đủ, chỉ thiết lập một con đường dịch chuyển trong tòa thành không cần Vân Sâm phải đặc biệt chạy sang bổ sung thêm năng lượng nữa.

“Sắc mặt của anh tệ quá đấy, Trung Châu ngược đãi anh à?”

Hạ Phong Niên không có nhiều lo ngại như Vân Sâm, ông dứt khoát hỏi tại chỗ.

Mạnh Nhiên Lâm nhìn Vân Sâm một cái, muốn nói gì đó lại dừng lại.

Vân Sâm thấy vậy nói: “Vừa hay con…”

“Con ở lại đi, con không còn là trẻ con nữa, không có chuyện gì là con không thể nghe được.” Hạ Phong Niên vẫy tay với Mạnh Nhiêm Lâm rồi nói: “Nói đi.”

Mạnh Nhiên Lâm nhỏ giọng nói: “Chị dâu tôi cách đây không lâu đã trở lại rồi. Ban đầu vì chuyện Vô Danh đó, chị ấy cũng giống như những người khác, bị Trung Châu dịch chuyển ngẫu nhiên đến nơi khác.”

Đạ số mọi người đều bị Trung Châu chuyển dịch đến Bảo Châu, số còn lại phân tán ở khắp các tòa thành khác.

Cụ thể là những tòa thành nào thì bản thân Trung Châu cũng không nhớ nổi nữa, lúc đó trạng thái của anh ấy đã không tốt chút nào, toàn bộ dựa vào chút ý thức cuối cùng để hành động.

Chị dâu?

Chị Dâu mà Mạnh Nhiên Lâm nói hình như không phải là mẹ cô, mà đó là một người khác.

Vân Sâm nghi hoặc.

Cô nhớ Mạnh Nhiên Lâm chỉ có vợ và con trai, không hề có họ hàng thân thích nào khác.

Hạ Phong Niên nói với Vân Sâm: “Ông ấy là đồ ngốc, anh trai ông ấy ở Trung Châu đã chơi khăm ông ấy không ít vố, xém chút mất cả mạng. Là bản thân anh trai ông ấy tự tìm chỗ chết, trước khi chết còn bắt ông ấy nhất định phải đồng ý chăm sóc vợ và con trai gã nữa.”

“Chậc, sau khi ông ấy đồng ý, anh trai ông ấy không yên tâm, làm mọi cách bắt ông ấy phải cưới vợ của mình. Do đó, với thân phận là vợ của Thành Quyến Giả tòa thành Trung Châu, hai kẻ đó sống cũng không tệ.”

“Ồ đúng rồi, tình cảm của ông ấy và anh trai thực ra cũng không mặn mà lắm. Chỉ là ông ấy hiếu thảo đến ngốc nghếch, bố mẹ ông ấy muốn ông ấy chăm sóc gia đình của anh trai, bất luận gia đình ông anh kia gây chuyện như thế nào, ông ấy cũng đều chăm sóc.”

“Lúc anh trai ông ấy chết, ông ấy khóc đến mức nước mắt nước mũi đầm đìa, còn muốn ôm chân bố cầu xin bố cứu sống anh trai ông ấy, bố cũng không phải thứ gì cũng có thể cứu.”

Mạnh Nhiên Lâm: “… Anh cũng không cần phải nói quá chi tiết vậy chứ.”

“Không nói rõ ràng, dựa vào cái miệng cưa hồ lô* kia của anh thì ấp a ấp úng đến bao giờ.”

(*Chỉ những người ít nói, hay những người ăn nói không được linh hoạt lắm)

Trong lời nói Hạ Phong Niên mang theo ý đầy mỉa mai và châm chọc, Vân Sâm kéo ống tay của ông, giọng nói của ông mới dịu lại một chút.

“Bà chị dâu quái gở của anh lại ép anh làm chuyện gì nữa à?”

Mạnh Nhiên Lâm trầm mặc, việc xây dựng con đường dịch chuyển giữa Trung Châu và Hoa Đình dần dần đi đến hồi kết.

Hạ Phong Niên đợi sốt hết cả ruột, thúc giục Mạnh Nhiên Lâm.

Mạnh Nhiên Lâm mới chậm chạp nói: “Sau sự cố của Vô Danh lần đó thì cháu trai tôi đã chết rồi, chị dâu có hơi trách Tiểu Vân, nói con bé là thứ sao chổi quái dị…”

Lời nói còn chưa dứt, Hạ Phong Niên như cười như không nhìn về phía Mạnh Nhiên Lâm, ông nhẹ giọng nói một câu: “Câm mồm.”

Vân Sâm nghe thấy cách xưng hô từ rất lâu trong ký ức đã phủ đầy bụi của mình thì cực kỳ xúc động.

Khi vừa đến Hoa Đình, cô – một cô gái mỏng manh yếu đuối vẫn luôn cực kỳ để ý đến những người và những chuyện đó.

Bây giờ cô đã chẳng thèm để ý đến những lời đánh giá nhận xét và cách nhìn của những người lạ đi ngang qua cuộc đời nữa, chẳng hề liên quan đến cô.

Cách đây không lâu cô mới hiểu được những lời mà mẹ nói với cô.

“Đừng để những người và những chuyện không liên quan đến làm lãng phí sức lực của bản thân, không đáng.”

Dây leo của Hoa Đình yên lặng leo lên cánh tay cô, thể hiện rằng anh đang ở đây với cô.

Vân Sâm mỉm cười, cô đã không nhớ nổi dáng vẻ của những người đó nữa rồi.

Nụ cười chưa giữ được bao lâu, cô đột nhiên thu lại nụ cười, nhìn về phía trước.

Hạ Phong Niên vừa nói xong câu câm mồm, áp suất không khí toàn thân đột ngột hạ xuống.

Năng lượng màu đỏ lan tràn giống như cơn tức giận đang thực thể hóa.

Người bên trong bức tường bị giật mình bởi áp suất không khí nặng nề bao trùm khắp tòa thành, đồng loạt chạy ra nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Bùi Sinh Âm chạy nhanh nhất, anh ta cực kỳ lo lắng Hạ Phong Niên hoặc Vân Sâm sẽ xảy ra chuyện, chuyện đó đối với bọn họ mà nói là một tổn thất cực kỳ lớn.

Anh ta vừa đến đã nghe thấy giọng nói đầy u ám của Hạ Phong Niên.

“Nếu để tôi nghe thấy những từ ngữ miêu tả về con gái tôi như thế này từ miệng của con người mấy người một lần nữa thì tôi sẽ không ngại mà giúp lũ ma quỷ đưa loài người mấy người trở lại điểm xuất phát ban đầu đâu.”

Lời vừa dứt, Bùi Sinh Âm – người từ trước đến nay không hề có biểu cảm gì thì sắc mặt cũng có thay đổi nhỏ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hạ Phong Niên – người luôn là vật trang trí tại sao lại đột nhiên nói ra những lời nghiêm trọng như vậy?

Mạnh Nhiên Lâm lặp đi lặp lại câu xin lỗi, nói chị dâu của ông ấy do mất đi đứa con trai yêu quý mới mất lý trí như vậy.

Huống hồ cơ thể chị dâu của ông ấy bây giờ đã gãy cả rồi, hai chân đều đã đứt hết, đến được Trung Châu là do người khác đưa đến, tuyệt đối sẽ không gây thêm rắc rối cho Vân Sâm nữa.

Mạnh Nhiên Lâm hiểu rất rõ Hạ Phong Niên để ý đến người nhà mình nhiều như thế nào, trước đó có người nói Vân Trung Thư là người tàn phế, Hạ Phong Niên đã khiến đối phương trở thành món ăn cho lũ ma quỷ.

Chính vì điều đó, ông ấy đã nghĩ tới nghĩ lui, bạc không biết bao nhiêu tóc, quyết định chủ động nói chuyện này với Hạ Phong Niên.

Tuyệt đối không thể để Hạ Phong Niên nghe được chuyện này từ miệng của người khác.

Mạnh Nhiên Lâm cũng rất rầu gặp phải người nhà vừa vướng tay vướng chân lại không nói lý lẽ.

Bảo ông ấy thực sự bỏ mặc người nhà sao? Ông ấy không làm được.

Ông ấy nói xong, đối phương rõ ràng đã nổi cơn thịnh nộ.

Hạ Phong Niên là một hòn đá hẹp hòi lại thù dai, đối với những chuyện đã để bụng, mức độ báo thù nhân theo cấp số nhân.

Trước kia Hạ Phong Niên nổi giận có Vân Trung Thư ngăn cản.

Bây giờ…

Mạnh Nhiên Lâm lặng lẽ quay sang nhìn Vân Sâm.

Lông mày Vân Sâm nhíu chặt, hiển nhiên là cô không ngờ người cha già nhà mình khi nổi giận lại mất không chế như vậy.

Hạ Phong Niên thoáng thấy ánh mắt của Mạnh Nhiên Lâm: “Anh còn dám nhìn con gái tôi nữa. Tôi nói cho anh biết, nếu anh không để… Á á á, bé con à, con làm gì vậy!”

Mạnh Nhiên Lâm kinh ngạc đến nỗi đồng tử giãn ra.

Khung cảnh phía trước được phản chiếu trong đôi mắt màu nâu.

Vân Sâm với dáng người rất cao, cô nhấc eo của Hạ Phong Niên lên rồi vác lên vai giống như một bao tải.

Vân Sâm vừa bất đắc dĩ vừa bình tĩnh nói với mọi người: “Xin lỗi, mọi người đừng để ý đến những lời bố con nói lúc tức giận vừa nãy, con đi trao đổi với ông ấy một chút.”

Hạ Phong Niên dịu dàng nói với Vân Sâm: “… Nhanh bỏ bố xuống đi, đừng để vai bị thương.”

Lúc quay lại đối diện với Mạnh Nhiên Lâm lại biến thành một hung thần đầy sát khí mà gầm gừ: “Anh đợi đó cho tôi…”

“Hoa Đình, bịt miệng của bố lại đi.”

Dây leo nghe lời quấn lên mặt của Hạ Phong Niên, bịt kín miệng của ông lại, khiến ông chỉ có thể phát ra những âm thanh ê a.

Khi Hạ Phong Niên bị Vân Sâm vác đi, mắt trợn to lên bao nhiêu thì những người khác xung quanh trố mắt kinh ngạc bấy nhiêu.

Bọn họ nhất thời không biết phải đánh giá trò cười này như thế nào.

Bùi Sinh Âm kêu mọi người giải tán, anh ta hỏi Mạnh Nhiên Lâm về chuyện đã xảy ra.

Khi biết chị dâu của Mạnh Nhiên Lâm muốn tìm Vân Sâm tính sổ, đứa cháu trai đã chết của ông ấy đã từng cướp đi di vật của Vân Trung Thư để lại, còn vì đó mà khiến cho Vân Sâm bị rơi vào tay ma quỷ…

Bùi Sinh Âm không thể nói nổi câu nào mà nhìn chằm chằm vào Mạnh Nhiên Lâm, hạ thấp giọng nói: “Chuyện quan trọng như vậy sao ông không nói sớm?”

Tâm trạng của anh ta vô cùng tồi tệ, giống như việc anh ta và đồng đội cùng làm một chuyện cực kỳ quan trọng đã kiên trì rất lâu rồi, cho đến khi sắp hoàn thành mục tiêu, đồng đội lại bỗng nhiên đâm cho anh ta một nhát sau lưng.

Mạnh Nhiên Lâm lại bổ sung thêm: “Trước kia những người ở sau lưng Tiểu Vân nói những lời đó, hình như cũng không ít.”

“Khoảng thời gian ở Trung Châu, bởi vì liên quan đến việc tôi thường xuyên di chuyển giữa các tòa thành để thu thập vật tư, đối với tòa thành chỉ để lại hơi thở tòa thành, không có thời gian quan tâm đ ến những lời bàn luận của con người.”

“Tôi cũng mới biết được sau khi nói chuyện với chị dâu.”

“Khi Tiểu Vân ở trước mặt tôi chưa từng than trách một câu nào, tôi biết ở Trung Châu sẽ có vài người có thể sẽ không hiểu rõ được, nhưng không ngờ rằng…”

Bùi Sinh Âm: “…”

Anh ta thở ra một hơi dài thườn thượt, đưa tay day nhẹ thái dương.

Bùi Sinh Âm liên lạc với Thần Kinh.

*

“Thật giống con người.”

Trong căn phòng còn mang chút nét cổ kính, hai chân Lý Đỗ Quyên gác lên bàn trà của Thần Kinh.

Không cần biết đã xem bao nhiêu lần, ý thức tòa thành trong hình dạng con người lộ ra dáng vẻ với biểu cảm nghiêm trọng vẫn thú vị như cũ.

Thần Kinh từ chỗ của Bùi Sinh Âm đã hiểu được chuyện xảy ra, ánh mắt anh ấy rơi trên đôi giày vừa dày vừa nặng của Lý Đỗ Quyên.

Đôi giày đó rất bẩn, bụi bẩn dưới đế giày rơi vào trong ly trà của anh ấy.

Thần Kinh nâng mắt lên, lãnh đạm nói: “Chúng tôi được sinh ra vì con người, giống loài người cũng là điều đương nhiên.”

Hình dạng con người của Thần Kinh đang ở đây, đồng thời anh ấy cũng đã xuất hiện ở đình Thương Lãng để hỏi Trung Châu và những ý thức tòa thành khác.

Anh ấy biết rõ chị dâu của Mạnh Nhiên Lâm tên là Vương Lệ Kiều.

Vương Lệ Kiều đã từng sống ở Lhasa một thời gian, bị mọi người xung quanh gọi là kẻ điên, sau này đã tham gia vào Thự Quang giáo, trong thời gian này đã gặp phải tai nạn khiến hai chân đều bị gãy, không được Thự Quang giáo che chở nữa.

Khi đang hấp hối thì Vương Lệ Kiều gặp được những người đi thăm dò tình hình của Thự Quang giáo, bà ta được cứu rồi đưa về Lhasa. Sau khi con đường dịch chuyển giữa các tòa thành được liên kết, bà ta một lần nữa quay về Trung Châu, quấy rầy Mạnh Nhiên Lâm đòi lại công lý cho mình.

Trong phòng, Thần Kinh nói với Lý Đỗ Quyên: “Tôi hy vọng cô có thể tham gia vào lần hành động này.”

Lý Đỗ Quyên đung đưa chân, bụi bẩn dưới đế giày rơi vào ly trà của Thần Kinh càng nhiều thêm, cô ấy nói: “Muốn tôi mạo hiểm làm việc thì phải lấy ra chút lợi ích đi chứ.”

Thần Kinh nói: “Cửu Châu thức tỉnh hay không liên quan đến…”

“Không có gì đáng ngờ, tôi là một người yêu nước, nhưng anh không thể dùng tình yêu nước để ép tôi được.”

Lý Đỗ Quyên nhướng mày ngắt lời của Thần Kinh, vuốt ve vết sẹo chạy dài qua nửa khuôn mặt.

“Đừng nói đến câu nước nhà mất còn, mọi người dân đều có trách nhiệm nữa, đạo lý hiếm khi ở trong đầu tôi được quá ba giây, thực tế chút đi.”

Thần Kinh hỏi: “Cô muốn gì?”

Lý Đỗ Quyên: “Quỳnh Nhai đã đưa đồ muốn tôi bảo vệ Thành Quyển Giả của cô ấy, tôi muốn gấp ba.”

Thần Kinh gật đầu, liên hệ với Quỳnh Nhai, đến khi biết được Quỳnh Nhai đã đưa cho Lý Đỗ Quyên thứ gì, trong ánh mắt anh ấy lộ ra chút khó tin.

Cho dù là gấp ba lần thì những món đồ này cũng không phải là vật tư quý giá gì, anh ấy còn tưởng rằng Lý Đỗ Quyên sẽ đòi hỏi lợi ích kinh thiên động địa gì chứ.

Ấn đường của Thần Kinh lộ ra nét vui mừng.

Người Cửu Châu bọn họ đều là nghĩa sĩ.

Nào ngờ Lý Đỗ Quyên nói: “Biểu cảm bây giờ của anh rất gớm ghiếc.”

Thần Kinh: “…”

Lý Đỗ Quyên lại nói: “Ngoại trừ những món đồ tốt này thì vẫn còn một chuyện. Tôi cần có quyền được hành động một mình, đừng chia bất kỳ đồng đội nào phối hợp với tôi.”

Thần Kinh đồng ý, nhìn thấy Lý Đỗ Quyên đứng dậy định rời đi, anh ấy hỏi: “Cô biết Vương Lệ Kiều không?”

Lý Đỗ Quyên nhếch miệng cười: “Tên gọi thường thấy, tôi đã gặp rất nhiều người có tên Vương Lệ Kiều.”

Thần Kinh nhìn chằm chằm vào hai mắt của Lý Đỗ Quyên: “Bà ta từng là người Trung Châu, sau đó ở tạm ở Lhasa, lúc đó còn tham gia vào Thự Quang giáo.”

Lý Đỗ Quyên: “Không ấn tượng.”

Thần Kinh: “Bà ta nói bà ta bị người khác đánh gãy chân.”

Lý Đỗ Quyên: “Thật đáng thương.”

Thần Kinh: “Đánh gãy chân của bà ta là một cô gái, trên mặt có một vết sẹo rất lớn, bởi vì bà ta không cẩn thận đụng trúng cô ấy, cô gái kia liền đánh gãy chân của bà ta.”

Lý Đỗ Quyên: “Thế giới rộng lớn, mọi thứ kỳ lạ đều có thể xảy ra.”

Thần Kinh thẳng thắn hỏi rõ: “Là cô làm sao?”

Lý Đỗ Quyên đang ngả lưng trên khung cửa, nghe thấy Thần Kinh hỏi như vậy, cô ấy giả vờ nghiêm túc suy nghĩ: “Có thể có khả năng.”

Thần Kinh: “Cô biết được bao nhiêu về thân phận và những việc mà bà ta đã làm?”

Anh ấy không nói hết nửa câu sau, cô ấy đang trút giận cho ai.

Lý Đỗ Quyên nhún nhẹ vai: “Còn chuyện gì khác nữa không, trước khi hành động hãy liên lạc với tôi, không có chuyện gì thì bớt làm phiền tôi lại.”

Thần Kinh đưa mắt nhìn theo Lý Đỗ Quyên đang đi ra khỏi cửa.

Lý Đỗ Quyên đang đi trên hành lang, cửa từ từ đóng lại.

Cô ấy đột nhiên quay người lại, dưới ánh đèn phản chiếu, Thần Kinh không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt của cô ấy.

Anh ấy chỉ nghe thấy người này nói: “Đêm khuya, tôi thường làm hàng xóm với ma quỷ…”

Cô ấy giống như đang tự độc thoại một mình.

“Cô Bà là hàng xóm mà tôi thích nhất.”

Cô ấy nhàn nhã rời khỏi khoảng sân.

Cô Bà trong đám ma quỷ có thể thông qua việc ăn thịt con người mà có được ký ức của người đó, từ đó không ngừng dùng những lời lẽ để công kích điểm yếu của con người.

Trước khi con người phản ứng lại, Cô Bà sẽ không bao giờ tiến hành tấn công, chỉ là không ngừng nói ra vô số chuyện để kích động con người.

Nếu như con người không chịu đựng nổi mà phản ứng lại Cô Bà thì sẽ lập tức bị chúng nó tấn công.



Thần Kinh đã có được đáp án mà anh ấy muốn.

Chuyện Vương Lệ Kiều bị gãy chân đúng là có liên quan đến Lý Đỗ Quyên.

Tại sao cô ấy lại làm như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.