Lão Vương Bát vì câu nói của Lý Đỗ Quyên nên đã sản sinh ra mong muốn mãnh liệt muốn bài tiết mảnh vỡ ra ngoài mà trước nay chưa từng có.
Nó có dự cảm rằng đám người này thật sự sẽ làm ra chuyện lấy nó làm khiên bảo vệ.
Nhà nghiên cứu của Thần Kinh mỗi ngày thông qua thiết bị quan sát vị trí viên đá bên trong Lão Vương Bát, tốc độ di chuyển của nó khiến cho mọi người đều vui mừng.
Hoa Đình trong hai ngày đã đạt đến tòa thành lớn.
Vũ Nguyên dưới tác dụng của Hô Mưa Gọi Gió đã ngủ sâu đủ thời gian, được Thần Kinh gọi dậy.
Anh ấy vừa tỉnh lại đã đạt đến cấp bậc tòa thành siêu lớn, bắt đầu cùng các ý thức tòa thành cùng cấp bậc khác tích trữ năng lượng.
Cùng lúc đó, Tô Long Huy phân chia mã số lối đi cho mỗi nhóm, đồng thời cũng phân chia nhiệm vụ tìm kiếm.
Đợi khi các nhóm nhỏ chính thức bắt đầu thám hiểm lòng đất lần đầu tiên, mảnh vỡ trong cơ thể của Lão Vương Bát đã chuyển động đến trước ngực gần cổ, không bao lâu nữa là có thể từ trong miệng nôn ra rồi.
Chuyến thám hiểm Tổ Quỷ sẽ xuất phát vào ban đêm.
Vào ban ngày đa số ma quỷ đều ở dưới lòng đất nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài tên ma quỷ ở lại trong kiến trúc trên mặt đất.
Vào ban đêm ma quỷ phải ra khỏi lòng đất để săn mồi, trừ phi trong tay của ma quỷ vẫn còn thừa đá năng lượng, nếu không ma quỷ ở lại dưới lòng đất sẽ không nhiều như vậy, bọn chúng bắt buộc phải tuân thủ quy tắc, dưới lòng đất tương đối an toàn.
Bởi vì Vân Sâm cũng sẽ tham gia vào chiến dịch thám hiểm Tổ Quỷ nguy hiểm lần này, Hạ Phong Niên sốt ruột lo cho con gái nên lặng lẽ tiết lộ một số thông tin.
“Trong phim khi mấy thằng em đánh nhau, thằng anh cả luôn nằm ngủ.”
“Có một vài thằng anh cả ngủ rất sâu, cũng có những thằng anh cả ngủ không sâu giấc.”
Anh cả ngủ sâu giấc có thể cần mấy thằng em đánh trống khua chiêng đến nhà của mình thì anh cả mới có thể ngáp một cái từ từ thức dậy, thời gian trước khi thức dậy đánh răng rửa mặt xuất phát cũng sẽ tiêu tốn nhiều hơn.
Loại còn lại thì chỉ ngủ tương đối sâu, chỉ là anh cả này càng thông minh hơn, bản thân tự đặt báo thức, đúng giờ sẽ gọi mình thức dậy để xem tình hình của mấy thằng em.
Không thể loại trừ khả năng anh cả ngày càng quan tâm đ ến thằng em mình và thỉnh thoảng điều chỉnh thời gian báo thức.
Hạ Phong Niên chỉ thiếu chút nữa là ném lời nói công khai vào mặt của bọn họ.
Mẹ Quỷ chỉ thức tỉnh vào ngày xuất hiện của chu kỳ, khoảng thời gian khác cũng giống như Cửu Châu, đều chìm vào ngủ sâu.
Chu kỳ xuất hiện của Mẹ Quỷ cũng có thể càng lúc càng ngắn, giống như lúc trước năm đến bảy ngày xuất hiện một lần, đến bây giờ bốn ngày xuất hiện một lần.
Đội thám hiểm cần phải chú ý điểm này, để tránh ngày nào đó khi đang xâm nhập vào Tổ quỷ lại gặp phải Mẹ Quỷ đang chuẩn bị lên mặt đất, cảnh tượng lúc đó chắc chắn sẽ rất hoành tráng.
…
Ánh chiều tà đỏ rực chiếu rọi, bên trong hơi thở tòa thành Hoa Đình lập tức đã có rất nhiều hang động tối tăm.
Con người lần lượt mặc lên mình cùng một bộ trang phục chiến đấu và mặt nạ, sau đó chia thành các nhóm nhỏ đứng ở những hang động khác nhau, đợi tín hiệu xuất phát.
Vân Sâm là một thành viên trong số ấy.
Cô nhận ra sự căng thẳng dày đặc trong không khí, khiến người trước nay chưa từng căng thẳng, nhịp tim cũng đập nhanh lên vài phần.
Cô nhìn về hướng cửa hang, sương mù dày đặc, phạm vi có thể nhìn thấy rất nhỏ.
Trời còn chưa tối, vẫn còn có thể nhìn thấy được những bóng dáng lờ mờ của ma quỷ ở trên bục.
Bên cạnh có vài người cũng đã nhìn thấy ma quỷ, âm thanh nuốt nước bọt phát ra vô cùng rõ ràng, một trong số họ còn có ý định bỏ cuộc giữa chừng.
Đối diện trực tiếp với ma quỷ, sức ép to lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Trong nhóm có một thành viên xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ hoạt động của nhóm, người rõ ràng là nhóm trưởng trong nhóm đó thấy trạng thái của thành viên nhóm mình không tốt nên đã quyết định lùi việc thám hiểm Tổ Quỷ.
Đây có lẽ là ưu điểm cũng là khuyết điểm của hành động tự do.
Ví dụ nếu một đội trong thời gian dài không hoàn thành việc thám hiểm lối đi đã được giao, nhiệm vụ sẽ được giao cho đội khác.
Bên cạnh Vân Sâm thiếu đi nhóm nhỏ năm người, trong chốc lát trở nên trống trải không ít, ánh mắt cô rơi trên chỗ khác.
Có một người giống hệt cô, thân đơn ảnh chiếc, cho dù ăn mặc giống với người khác nhưng khi đứng trong đám đông thì khí thế cũng vô cùng xuất chúng.
Vân Sâm nhìn chằm chằm về hướng đó, trong lòng dâng lên cảm giác buồn bã.
Chị Đỗ Quyên là một nữ hiệp đơn độc, cho dù đang ở trong tòa thành cũng như vậy. Cô và Hoa Đình muốn tìm chị Đỗ Quyên để nói chuyện, ngày nào cũng đều giống như đang chơi đuổi bắt trong tòa thành.
Thực ra thời gian Vân Sâm ở bên Hoa Đình trong một ngày không nhiều, cô phải chạy từ tòa thành này sang tòa thành khác để truyền năng lượng, thời gian có thể chặn đường chị Đỗ Quyên lại càng ít.
Hoa Đình biết rất rõ vị trí của chị Đỗ Quyên, nhưng mỗi lần bọn họ đến đó thì chị Đỗ Quyên đã trốn khỏi bọn họ một cách vô cùng hoàn hảo.
Sau này bị Vân Sâm và Hoa Đình theo đuổi kịch liệt quá, Lý Đỗ Quyên mới để lại một câu: “Đừng dính lấy tôi.”
Hai người muốn sến súa thì tự sến súa với nhau đi, đừng có kéo theo cô ấy.
Vân Sân và Hoa Đình rất đau lòng, vậy mà lại có cảm giác tồi tệ như bị thần tượng của mình hắt hủi vậy.
Rõ ràng là sống chung một tòa thành nhưng khoảng cách lại xa đến vậy.
Vân Sâm khó tránh khỏi đa sầu đa cảm trong vài giây, vài tia nắng của ánh chiều tà còn sót lại dần tan đi, cô ổn định lại cảm xúc.
Khi những tia nắng rực rỡ cuối cùng biến mất khỏi bầu trời, vô số dây leo mọc lên từ mặt đất, biến thành những sợi dây quấn quanh thân mỗi người, dựa theo thứ tự đã thảo luận lúc trước, lần lượt từng người được hạ xuống lòng đất.
Lối đi trên tường đá dần dần thu hẹp lại, không gian dưới lòng đất đã không còn ma quỷ nữa rồi.
Vân Sâm dựa gần vào một mặt của bức tường đá, kéo chặt dây leo quanh bụng, cố hết sức lắc mạnh vài lần.
Cơ thể lắc lư trong không trung, khi lắc lư càng gần đến bức tường đá, cô lập tức lao đến phía trước, hóa thân thành con thạch sùng bám chắc vào tường đá.
Những người khác cũng như vậy.
Dây leo Hoa Đình sẽ không chủ động giúp đỡ người của đội thám hiểm làm gì cả, anh chỉ đóng vai trò là người hỗ trợ.
Trong bóng tối, ánh sáng có phần yếu ớt, từng chiếc đèn pha lần lượt sáng lên như đom đóm, ánh sáng để lại trên vách đá, bay vào các cửa hang khác nhau.
Tài năng Đề Vàng Ngọc của Tam Tương cũng chỉ có thể xác định được phạm vi tọa độ của mảnh vỡ tượng Cửu Châu, không có cách nào có thể xác định tọa độ một cách chi tiết được.
Phạm vi ba mảnh vỡ tượng Cửu Châu dưới lòng đất trùng lặp, đúng lúc bao gồm toàn bộ không gian dưới lòng đất, bắt buộc bọn họ phải mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Lúc trước Vân Sâm được chia đến ba lối đi, tất cả đều có mã số từ 10.000 trở lên.
Cô đứng trước cửa hang động, cởi bỏ dây leo, quay đầu nhìn về cái bục ở trung tâm dưới lòng đất.
Cái bục ở dưới lòng đất là một hình vuông hoàn hảo, bề mặt đã không còn được bao phủ bởi các cụm đá pha lê màu đỏ nữa.
Bên cạnh cái bục có rất nhiều những con đường bằng đá giống như những cây cầu độc mộc trơn phẳng, liên kết trước cửa động của các hang động trên bức tường.
Bên dưới những cây cầu độc mộc là vực sâu vạn trượng cuồn cuộn từng dòng khí đen, Vân Sâm nhớ ma quỷ cũng có thể rơi xuống đó, nhưng bọn chúng có lẽ chẳng bị ảnh hưởng gì.
Từ trong làn không khí đen cuồn cuộn, một cây cột vuông dựng lên.
Chính cây cột vuông này chống đỡ cho cái bục dưới lòng đất, cây cột vuông tựa như đang lơ lửng trong màn sương đen, vững vàng như núi Thái Sơn.
Vân Sâm thu lại ánh nhìn, đi đến chỗ lối đi.
Bên trong những lối đi này giống như những hang động khai thác mỏ của con người, thiếu đi những thiết bị hỗ trợ như cây trụ chịu lực v.v.
Lúc trước khi Vân Sâm đi qua những lối đi này, trên những bức tường trong lối đi đều có đá năng lượng đỏ rực, bây giờ lại không có nữa rồi.
Không rõ đây là do vấn đề của lối đi này hay là mọi không gian dưới lòng đất đều không còn đá năng lượng nữa.
Vân Sâm điều động năng lượng truyền khắp cơ thể, dùng thuật “ẩn thân” chạy cực kỳ nhanh trong lối đi.
Toàn bộ lối đi bằng phẳng và thẳng tắp, sau khoảng một giờ chạy băng băng, Vân Sâm cảm nhận được độ dốc của lối đi đã có thay đổi.
Cô thả chậm tốc độ lại, một vài mùi tanh hôi thông qua lỗ khí trên mặt nạ xộc vào bên trong.
Có ma quỷ sao?
Vân Sâm tăng cường che giấu năng lượng của bản thân, hơi cong người lại, đưa tay về phía mảnh vỡ tượng Cửu Châu trong túi trên eo, làm ra tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn.
Lối đi xuất hiện một ngã rẽ, mùi tanh hôi càng lúc càng nặng.
Vân Sâm điều chỉnh độ sáng của đèn pha để nó chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ trước chân.
Cô yên lặng dựa sát người vào trong góc của khúc cua, do thám tầm nhìn.
Vân Sâm sửng sốt, phía trước không có bất kỳ thứ gì cả.
Cô tiến lên phía trước một bước, tay ấn hai lần lên đèn pha, ánh sáng chói mắt, chiếu rõ những thay đổi trên bức tường trong lối đi.
Cô lại bước tới phía lối đi thêm năm mét, bức tường hang động trông giống như đất bị ô nhiễm trên mặt đất.
Mùi hôi tanh chính là phát ra từ chúng.
Vân Sâm mặc một bộ chiến phục làm bằng vải, chỉ có sản phẩm kim loại mới có thể chịu được sự ăn mòn của chất lỏng ma quỷ làm ô nhiễm đất.
Cô thầm lẩm bẩm một câu “Rắc rối rồi”, sau đó kéo chiếc đèn pin sáng chói treo phía trước ngực rồi ấn nút dưới đáy đèn pin.
Lối đi sáng như ban ngày, khung cảnh tối đen như mực ở phía xa cũng hiện lên rõ mồn một.
Vách hang được hình thành từ đất bị ô nhiễm đang lan về phía trước hơn mười mét mới dừng lại, tiếp đó là ngõ cụt.
Bùn đen di chuyển như những bướu thịt khiến lối đi bị chặn kín, không chừa bất kỳ một kẽ hở nào.
Vân Sâm cầm súng lên bắn thử một phát đạn, viên đạn bắn trúng vào vật cản lại không thấy tăm hơi, không chút tiếng động.
Đường phía trước không thông, chỉ có thể quay lại.
Đường quay lại cửa hang vẫn an toàn như cũ, lúc Vân Sâm đi ra còn nhanh hơn so với lúc đi vào, cô bám lên vách đá, di chuyển sang một lối đi khác.
Lối đi này hoàn toàn giống với lối đi trước đó, đầu bên kia lối đi cũng bị chặn kín, bên trong lối đi hoàn toàn không có bất kỳ thứ gì.
Lối đi thứ ba cũng như vậy, chỉ có điều đầu của lối đi này bị chặn bởi vật cản mỏng hơn một chút, có thể bị đạn xuyên qua, nhưng sẽ lại hồi phục về như cũ rất nhanh.
Vân Sâm trở lại cửa động mà không có bất kỳ thu hoạch nào.
Xung quanh yên lặng không một tiếng động, trên tường đá có chút ánh sáng, thể hiện cho việc nhóm khác cũng giống như vậy, đang đi từ trong lối đi ra ngoài.
Chút ánh sáng kia lại rất nhanh biến mất trên vách đá, nhóm thăm dò lại bước vào bên trong lối đi.
Ánh đèn nhấp nháy chợt sáng chợt tối trong bóng đêm, giống như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Vân Sâm hoàn thành nhiệm vụ thăm dò lần này, đang lúc tính dùng bộ đàm để thông báo cho Tô Long Huy thì trong góc phát ra ánh sáng.
Hướng không phải là phía trên mà là hướng phía dưới.
Vân Sâm lập tức nhìn theo hướng đó.
Không biết có phải cảm giác của cô sai hay không, trên cột vuông dường như có thứ đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Đợi khi Vân Sâm nâng mắt lên nhìn kỹ lại thì xung quanh cột đá chỉ có khí đen, căn bản không có chút ánh sáng nào.
Vân Sâm trước giờ chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của bản thân mình, trên cột vuông nhất định có thứ gì đó!
Cô bước về trước một bước.
“Rè… Rè…”
“Khoảng cách… vẫn còn lại… Mong mọi người chú ý…”
Bộ đàm treo trước ngực truyền đến thông báo hàng ngày, âm thanh thông báo giống như chỉ vang vọng bên tai giống như tiếng ý thức tòa thành trò chuyện nghe thấy trong tòa thành.
Vân Sâm tính toán thời gian từ chỗ này đến vị trí cột vuông rồi nhẹ nhàng lắc đầu, thời gian không đủ.
Chỉ có thể đợi đến đêm thám hiểm tiếp theo thôi.
Vách tường đá lần lượt xuất hiện ánh đèn, dây leo tự động rơi xuống, trên dây leo mang theo ánh sáng trắng yếu ớt năng lượng tòa thành, đóng vai trò là ánh đèn dẫn đường trong màn đêm.
Vân Sâm nắm chắc dây leo, tự dùng nhánh dây cột quanh người để dây leo đưa cô về lại tòa thành.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Các nhóm tham gia hoạt động thăm dò vào đêm qua rất đông, tổng cộng đã thám hiểm gần 3000 lối đi, đại đa số đều không có thu hoạch gì, cuối mỗi lối đi đều là ngõ cụt.
Chỉ có hai nhóm là có phát hiện.
Chia sẻ thông tin tình báo để tất cả đội thám hiểm và thành viên tham gia đều nắm rõ.
Nhóm đầu tiên tổng kết chia sẻ thu hoạch của bọn họ.
“Tình hình lối đi thứ hai chúng tôi đi có gì đó rất khác.”
Cuối lối đi này cũng có vật chắn, nhưng lớp chắn này giống như một lớp màng nhầy bán trong suốt màu đen, có thể nhìn thấy được cảnh tượng phía sau, mơ hồ còn có âm thanh truyền đến.
Tổ trưởng nhóm đầu tiên nói: “Phía sau lớp nhầy là một tòa thành, sương mù rất mỏng, nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, nhìn cách họ ăn mặc thì tám phần đó là Lhasa, tôi có thể vẽ lại hình dáng của người và kiến trúc phía sau lớp nhầy mà tôi nhìn thấy lúc đó.”
Mọi người đều trở nên xôn xao, điều này không phải đồng nghĩa với việc ma quỷ trong lối đi có thể giám sát được mọi tòa thành sao?
“Chúng tôi đã thử rồi, lớp màng đó rất khó để xâm nhập, nhưng ma quỷ có thể dễ dàng đi qua hay không thì…”
Lời vẫn chưa dứt, mọi người đều hiểu được ý nghĩa của câu nói đang dang dở.
Tổ trưởng nhóm thứ hai bước lên, anh ta vô cùng trẻ tuổi, phía sau là hai thành viên của nhóm cũng rất trẻ tuổi, bọn họ cũng gặp phải lối đi có lớp nhầy bán trong suốt màu đen chắn lại, cũng là một tòa thành giống vậy.
Vẻ mặt của thanh niên trẻ tuổi này rất do dự, nói một cách không chắc lắm: “Cuối lối đi đó cũng là một tòa thành, sương mù rất dày tôi nhìn không rõ người, chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của hai người.”
Một thành viên khác trong nhóm bổ sung thêm: “Mấy người chúng tôi nghe không hiểu mấy người đó đang nói gì, không rõ đó có phải người của Cửu Châu hay không, có thể là tiếng nước ngoài nên phát âm rất kỳ lạ.”
“Đại khái là… Tiệu Minh bị khách đạnh đện nội ngay cạ mẹ cụa hấn cụng khộng nhận ra hấn nựa.”*
“Tiếng nước ngoài phát âm kỳ lạ gì chứ, đây chính là phương ngữ của Bách Việt.” Tô Long Huy lập tức hét lên: “Phương ngữ cổ Cửu Châu có chín âm sáu thanh, trong quá trình huấn luyện mấy đồng chí có nghiên cứu và ôn tập kỹ lưỡng không đấy?!”
Vân Sâm vui mừng vì có được tin tức mới của Bách Việt.
Đồng thời, cô yên lặng ôm lấy ngực, giống như người mà Tô Huy Long chửi không phải là người của nhóm này mà là cô vậy.
Cửu Châu có 72 phương ngữ, cô đến hôm nay mới học được 5 phương ngữ.
Trong đó có một vài phương ngữ ở vùng sâu vùng xa, bởi vì tận thế loài người chết quá nhiều, những người nói thành thục phương ngữ chẳng còn được bao nhiêu.
Những phương ngữ đó rõ ràng cách biệt về mặt địa lí không nhiều, nhưng khi nghe lại lầm tưởng như “Chúng ta thực sự đều là người của Cửu Châu à?” vậy.
Vốn dĩ Vân Sâm cho rằng bản thân đã đến rất gần với người có văn hóa, không ngờ vẫn là sa mạc văn hóa như cũ.
… Sa mạc văn hóa đã từng có mưa.
(*Thuật ngữ sa mạc văn hóa dùng để chỉ những khu vực tương đối thiếu hụt về văn học, nghệ thuật, khoa học, giáo dục, đời sống tinh thần, v.v. và thường được sử dụng cho các quốc gia và thành phố đang phát triển và phát triển nhanh chóng.)
Beta có lời muốn nói:
*Câu này là một câu gây cười bằng tiếng Quảng Đông, dịch sang tiếng Việt là “Tiểu Minh bị người người khác đánh đến nỗi ngay cả mẹ cậu ấy cũng không nhận ra cậu ấy nữa” nhưng do đang dùng phương ngữ nên tui đổi qua tiếng Nghệ An nha:v