Vân Sâm đang ngồi trên chiếc ghế đẩu phía trước tượng thành Trung Châu, nhìn từ xa trông giống như đang ngồi xổm trước tượng thành, tư thế hơi khó coi.
Cô tháo chiếc găng tay bên tay trái ra, kỹ càng xem xét, vừa cởi ra được một lúc lại mang vào rồi lại cởi ra.
“Tay không thoải mái à?”
Giọng nói mang theo ý cười của Trung Châu xuất hiện, anh ấy đeo một chiếc mặt nạ che gần hết khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng của anh ấy nhếch lên khá cao.
“Hơi ngứa ạ, giống như bị côn trùng cắn vậy, nhưng lại không nhìn thấy vết thương.”
Vân Sâm tùy ý nói vài câu, cô ngẩng đầu nhìn về phía tượng thành Trung Châu cao lớn.
Tượng thành như cuộn giấy không ngừng từ từ mở ra, lại từ từ khép lại.
Khi cuộn giấy hoàn toàn mở ra, Vân Sâm tròn mắt nhìn chằm chằm.
Trong đáy mắt cô phản chiếu hư ảnh như màu mực lơ lửng bên trên cuộn giấy, đó giống như là….
“Một tấm bản đồ.” Hai tay Trung Châu đặt sau lưng, cười tít mắt nói: “Đây là tôi, sau khi Thiên Hồ và Tam Tương đều trở thành tòa thành siêu lớn, trên người tôi xuất hiện năng lực mới.”
“Hôm nay tôi mới tỉa tót lại cho nó đấy.”
Vân Sâm bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chú Trung Châu, chú gọi cháu sang đây chính là để cho cháu nhìn thấy năng lực mới của chú à? Nó có tác dụng gì vậy ạ?”
Khóe mắt Trung Châu giật giật vài lần. Chú, lại là chú!
Rõ ràng anh ấy đã đề nghị Thần Kinh gọi Vân Sâm là em dâu rồi, tại sao Vân Sâm vẫn gọi anh ấy là chú chứ, trực tiếp gọi anh là Trung Châu cũng được, chữ dư thừa phía trước để làm gì chứ…
Trung Châu đau lòng thở dài một tiếng, anh ấy đã lười đến mức chẳng thèm chỉnh lại cách xưng hô của Vân Sâm với anh nữa.
Anh ấy nói: “Đây là cuộn tranh sông núi của Cửu Châu, có được nó, cho dù không có con đường dịch chuyển thì cũng có thể đi thẳng đến bất kỳ tòa thành nào ở Cửu Châu.”
Biểu cảm của Vân Sâm trở nên nghiêm túc: “Bách Việt cũng được ạ?”
Trung Châu gật đầu: “Bách Việt cũng được.”
Vân Sâm dò hỏi: “Chú có cần cháu xuất phát ngay bây giờ không?”
Ánh mắt Trung Châu nhìn về phía cánh tay của Vân Sâm, khi cô nhận ra thì anh ấy lập tức chuyển ánh nhìn, anh ấy cười nói: “Không cần vội như vậy, vẫn chưa đến lúc. Chu Nguyên cũng cần chút thời gian, cứ để cho Bách Việt nơm nớp lo sợ thêm vài ngày nữa đi.”
Cũng có những lúc Vân Sâm đặc biệt không thể hiểu nổi ba ý thức tòa thành là Trung Châu, Chu Nguyên và Thần Kinh rốt cuộc đang nghĩ gì nữa.
Bọn họ giống như những nhóm nhỏ trung học mà chị Đỗ Quyên đã nhắc đến, thường hay tụ tập lại thì thầm to nhỏ với nhau, chỉ nói đến bí mật trong nhóm nhỏ, có những chuyện hoàn toàn không nói cho các ý thức tòa thành khác biết.
Vừa hỏi bọn họ, câu trả lời nhận được đều là: Vẫn chưa đến lúc.
Vân Sâm hỏi: “Vậy cháu tới đây là cần làm gì ạ?”
“Hừm…” Trung Châu nghiêng đầu, suy nghĩ một lát: “Ôn lại chuyện cũ với tôi không?”
Vân Sâm: “…”
Trung Châu: “Tối nay ở lại ăn bữa cơm đi, Tiểu Mạnh rất lo cho em, nhưng lão già Hạ kia không cho Tiểu Mạnh đi thăm em. Bên ngoài lạnh lắm, vào phòng ông ấy đợi trước đi vậy, ông ấy trở về hơi trễ.”
Vân Sâm đồng ý, đi bên cạnh Trung Châu.
…
Buổi tối, Mạnh Nhiên Lâm trở về phòng của mình.
Ông ấy nhìn thấy Trung Châu đang ngồi bên trong với tư thế vênh váo, Vân Sâm ngồi ngay ngắn bên cạnh thậm chí còn có chút gò bó, ông ấy cười: “Đến rồi à.”
Vân Sâm: “Dạ.”
Cô nhận thấy rằng tóc hai bên thái dương của Mạnh Nhiên Lâm đã bạc nhiều hơn trước, thần thái cũng đã trở nên già dặn, cô không nhịn được mà hỏi: “Chú Mạnh nhớ chú ý sức khỏe.”
“Không sao đâu, sức khỏe chú rất tốt, chỉ là nhìn hơi già thôi.” Mạnh Nhiên Lâm lấy chiếc bàn trong góc ra.
Bình thường ông ấy ăn cơm một mình, đựng đồ ăn trong cái hộp có nắp đậy kia, bưng lên ăn là xong, không cần dùng đến bàn.
Bây giờ tòa thành vì để giữ độ ẩm, mỗi ngày đều tưới nước, đến cả tòa vùng đất thuộc khí hậu khô cằn như Trung Châu cũng rất ẩm ướt.
Chiếc bàn gỗ được đặt trong góc đã lâu không đụng đến, một trong bốn chân của nó đã mốc meo và mục nát.
Mạnh Nhiên Lâm không ngờ cái bàn lại biến thành dáng vẻ xấu xí thế này, ông ấy đi đến góc tường cầm lấy chiếc rìu, rồi lại chọn một thanh gỗ thích hợp.
Vân Sâm bước lên để giúp, nhưng lại bị Mạnh Nhiên Lâm ngăn lại, nói cô ngồi một bên nhìn là được rồi.
Mạnh Nhiên Lâm giơ chiếc rìu lên, cán rìu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Phập.”
Vân Sâm tự nhiên bị giật mình.
Cú chặt này dường như đã chặt thẳng vào tim cô một nhát, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào chân bàn mục nát trên mặt đất rất lâu, mãi vẫn chưa thể định thần lại được.
Mãi cho đến khi Mạnh Nhiên Lâm lắp chân bàn mới vào chiếc bàn gỗ, cô mới ngơ ngác ôm lấy cánh tay trái của mình.
Cô cũng không biết tại sao mình lại ôm chặt cánh tay trái, vô thức nhận ra thì thấy mình đã làm như vậy rồi.
Cảnh chặt chân bàn đó đã khắc sâu vào trong tâm trí cô.
Nếu như không chặt đi cái chân bàn đã bị mục nát kia, toàn bộ chiếc bàn sẽ nhanh chóng mục nát theo cái chân bàn đó.
Trung Châu nói: “Thật ra dùng cách khác cũng được, từ từ loại bỏ những phần mục nát thối rữa kia rồi dán những miếng gỗ khác lên cũng được, chỉ là cách đó sẽ chậm hơn một chút.”
Vân Sâm nhìn chằm chằm vào chân bàn một lúc rồi nói: “Vậy thì mức độ mục nát không quá nghiêm trọng mới được, nguyên cả cái chân bàn đã mục như vậy rồi thì chỉ có thể chặt đi thay một cái chân mới thôi.”
Trung Châu nói: “Lỡ như bên trong vẫn còn tốt, như vậy chỉ lãng phí gỗ thôi, không tốt… Nếu không tin thì em đi xem thử xem?”
Vân Sâm bị Trung Châu k1ch thích trí tò mò, cô ngồi xổm xuống nhặt lên chân bàn mục nát trước mặt, cầm lên công cụ dưới đất, bóc ra lớp vỏ mục nát bên ngoài.
“Bên trong thật sự rất tốt đó.”
Trung Châu cười tít mắt nói: “Đúng đó, nếu có đủ thời gian thì làm chút việc vất vả cũng không tệ.”
Bàn ăn đã được bố trí lại, trời cũng đã tối, lại đến thời gian con người nghỉ ngơi và ma quỷ làm việc.
Trung Châu làm một động tác duỗi người khoa trương, giọng nói nhẹ nhàng: “Giờ ăn đến rồi, giờ ăn đến rồi!”
Vân Sâm kinh ngạc liếc nhìn Trung Châu: “Chú Trung Châu, giọng nói lúc nãy của chú nghe trẻ quá.”
“…” Trung Châu ngay lập tức ngồi phịch xuống ghế, giống như một ông già trong độ tuổi xế chiều, bất lực nói: “Tôi ngang hàng với Hoa Đình đó.”
Anh ấy hết lần này đến lần khác nhấn mạnh hai chữ “ngang hàng”.
Sự chú ý của Vân Sâm đã va vào những món ăn thơm ngon.
Trung Châu bất lực đành ngồi vào bàn ăn, cầm đũa lên giống hai người họ.
Tuy nhiên, ngay khi họ chuẩn bị bắt đầu ăn, trâm ngọc của Vân Sâm và bông tai của Mạnh Nhiên Lâm đều điên cuồng sáng lên.
Bọn họ nhìn nhau rồi trả lời điện thoại.
Ở chỗ này của Trung Châu cũng có thể nhận được thông báo của Trà Phủ.
“Bách Việt bị ma quỷ phát hiện ra rồi, bây giờ anh ấy đang bị tấn công, đang cầu cứu chúng ta!”
“Bách Việt đang có hơn tám triệu người đang chờ sơ tán, mau nghĩ cách đi!”
Đũa trong tay của Trung Châu bị trượt xuống, anh ấy cụp mắt xuống, kịp thời giữ chặt lấy đũa, động tác nhẹ nhàng đặt đũa lại lên bàn.
Anh ấy hạ tay xuống, hai tay giấu vào trong ống tay áo rộng, bấm mấy đốt ngón tay, cuối cùng dừng lại.
Vẫn như trước không thể thay đổi sao?
Giống như những gì đã xảy ra với Vân Trung Thư, dù cho đã thay đổi một chuyện, cũng nhất định sẽ xảy ra một chuyện khác.
Bất kể là như thế nào, chuyện này cuối cùng cũng sẽ xảy ra.
“… Đưa cháu đến Bách Việt, cháu có thể dùng mảnh vỡ đưa con người quay về.”
Trung Châu nói: “Mảnh vỡ tượng trưng cho khả năng của tôi cao nhất đưa được hai trăm nghìn người người, Bách Việt có tám triệu người, chỉ dựa vào một mình em không làm được đâu.”
Mạnh Nhiên Lâm đứng dậy: “Chú cũng đi.”
Trung Châu lắc đầu: “Chỉ có Hoa Đình qua đó mới có thể một lần đưa hết tám triệu người đi được.”
“Nhưng bây giờ Hoa Đình di chuyển đến Bách Việt đã không kịp nữa.” Vân Sâm nhớ rằng sau khi Trung Châu được Bảo Châu tăng thêm sức mạnh có thể dịch chuyển được tòa thành.
Nhưng đó là khi Hoa Đình cũng ở chỗ này của Trung Châu mới có thể dịch chuyển anh đi đến đó được, với thời gian đó thì Hoa Đình cũng có thể bay đến Bách Việt rồi.
Hơn nữa, hiện tại Trung Châu cũng không được tài năng của Bảo Châu tăng thêm sức mạnh, Người Đưa Thư của anh ấy cũng không thể dịch chuyển được tòa thành.
“Vân Sâm, hiện tại Bách Việt đang bị ma quỷ bình thường tần công, chứ không phải là Mẹ Quỷ.”
“Thứ mà anh ấy thiếu là năng lượng, tôi sẽ đưa em đến bên cạnh chủ thể tượng thành của cậu ấy, em chỉ cần truyền năng lượng cho cậu ấy là được.”
“Chuyện cứu người giao lại cho Hoa Đình.”
Trung Châu nhìn ánh mắt vô cùng kinh ngạc kia của hai người, từ từ đứng dậy.
“Người Đưa Thư của tôi, Vượt Núi Vượt Biển của Thiên Hồ, Đề Vàng Ngọc của Tam Tương, khi năng lực của ba chúng tôi kết hợp lại, không còn là dịch chuyển thông thường nữa.”
Trung Châu xắn tay áo lên, dưới màn đêm, một cuộn tranh về cảnh sông núi sáng tối của Cửu Châu lơ lửng giữa không trung.
Ngày nay sông núi của Cửu Châu đã bị phá hoại, nhưng vẻ đẹp mà Trung Châu ghi chép từ trước đến giờ vẫn luôn còn đó.
Mặc dù ma quỷ đang đứng trên vùng đất này, làm ô nhiễm đất đai và dồn con người vào chân tường…
Nhưng vùng đất này từ đầu đến cuối vẫn luôn được khắc tên duy nhất của một quốc gia – Cửu Châu.
Đây là nhà của người dân Cửu Châu, người của Cửu Châu, họ có thể đi bất cứ nơi nào mà họ muốn.
“Nhìn cảnh núi sông hùng vĩ như thế này, có nơi nào là không thể đến chứ?”
Sau khi Trung Châu nói xong, cuộn tranh sáng tối vây quanh Vân Sâm, ánh sáng chói mắt bao phủ lấy cô.
Ngay sau đó nó biến thành một luồng sáng, xuyên qua màn sương trắng, đáp xuống Bách Việt.
Ánh sáng tương tự cũng xuất hiện xung quanh Hoa Đình.
Người dân ở Hoa Đình nhanh chóng dịch chuyển đến các tòa thành khác, bây giờ chỉ còn thừa lại một tòa thành trống được ánh sáng bao phủ.
Tòa thành khổng lồ trong chốc lát đã biến mất không dấu vết.
Chỉ còn sót lại một vùng tối trống rỗng và một Tổ Quỷ không ngừng chìm nổi trong bóng tối.
*
“Răng rắc!”
Rõ ràng trong không trung không có bất kỳ thứ gì, nhưng mọi người đều nghe thấy âm thanh của rào chắn bảo vệ họ nứt ra.
“Chạy mau…”
Giọng nói vẫn luôn nhẹ nhàng và lịch sự của Bách Việt, vào lúc này nghe lại có phần xé ruột xé gan.
Con người ngơ ngác nhìn làn sương trắng xung quanh, sương mù đã chặn tầm nhìn của ma quỷ nhưng cũng đã cản đường họ.
Chạy đi đâu bây giờ?
Nếu ý thức tòa thành vẫn luôn bảo vệ họ từ đầu đến cuối còn không trụ được thì họ phải chạy đi đâu bây giờ?
Cho đến khi một tiếng hét chói tai vang lên!
Sắc bén, giống như âm thanh do móng tay chậm rãi cào vào bảng đen, xen lẫn với tiếng gầm như dã thú.
Đó không phải là tiếng kêu sợ hãi của con người, đó là tiếng kêu vui vẻ của ma quỷ sau khi đã phát hiện ra con mồi!
Trong làn sương trắng không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng những người xung quanh liên tiếp bị ma quỷ đánh ngã, tiếp đó là những tiếng hét thê thảm và cả tiếng ma qủy nhai đồ ăn một cách vui vẻ.
Đây không phải là sương trắng của Bách Việt, sương trắng của Bách Việt đã tan từ lâu.
Bách Việt chỉ có thể bất lực nhìn cảnh này, năng lượng trong cơ thể của anh ấy càng ngày càng ít, ngay cả chút ý thức cuối cùng cũng khó có thể duy trì được.
Đám đông không ngừng xô đẩy, cô bé mặc áo đỏ cũng bị đẩy ra khỏi mẹ.
Cô bé nghe thấy mẹ gọi tên mình, tất cả những gì cô bé có thể nhìn thấy là lồ ng ngực của người lớn đang chuyển động không ngừng.
Cô bé giống như người đang bơi ngược dòng, cuối cùng cô bé cũng nhìn thấy chiếc quần của mẹ.
Giây tiếp theo, đôi mắt cô bé mở to, đầu mẹ cô bé rơi xuống đất.
Chiếc đầu rơi xuống quá nhanh, nhưng vẫn giữ được ý thức, chiếc đầu nhìn thấy cô bé, vẫn dùng khẩu hình miệng để nói với cô bé.
“Nhanh, chạy đi.”
Chạy… Cô bé cũng không biết phải chạy đi đâu, cô bé chỉ biết rằng mẹ từng nói với cô bé rằng ý thức tòa thành sẽ bảo vệ con người.
Chỉ cần chạy đến bên cạnh tượng thành Bách Việt, cô bé nhất định sẽ được cứu phải không?
Xung quanh liên tiếp có người bị ma quỷ bắt, áo khoác bên ngoài càng trở nên đỏ hơn, mùi máu tanh nồng nặc không ngừng xộc lên mũi.
Cô bé thở hổn hển, cô bé hoàn toàn không biết đường đi trong Bách Việt, căn bản không biết phải chạy đi đâu.
Không chạy nổi nữa rồi.
Cô bé quỳ trên mặt đất, nhớ lại tiếng la hét của người thân và bạn bè bị ma quỷ xé nát bên tai, cô bé lấy hai tay che mặt, trên mặt đã bê bết thấm đẫm nước, không phân biệt được là máu hay nước mắt.
Cô bé không dám nhìn mấy tên ma quỷ tiến đến càng ngày càng gần.
Bị những móng vuốt sắc nhọn đó xé thành từng mảnh chính là là số phận tiếp theo của cô bé phải không?
“…”
Vai đột nhiên chùng xuống, một chút hơi ấm truyền qua bộ quần áo dính đầy máu.
Cô bé quay đầu lại, nhìn thấy một đôi đồng tử chứa ánh sáng đỏ trong đêm tối.
Nụ cười của đối phương rất nhẹ nhàng, nhưng lại ấm áp như ánh nắng ban ngày, giống như đang tỏa sáng vậy…
Không đúng, thực sự đang tỏa sáng!
Đôi mắt của cô bé mở to, một người đột nhiên xuất hiện sau lưng, một luồng sáng chói mắt lóe lên.
Sau đó, một tòa thành vô cùng to lớn xuất hiện rồi lơ lửng trên không trung như vậy, hơi thở tòa thành bao trùm lấy bọn họ.
Đồng thời trên bầu trời có rất nhiều bóng đen rơi xuống, đến khi tới gần, cô bé mới phát hiện ra đó là dây leo thực vật.
Dây leo nhẹ nhàng quấn quanh người cô bé, cô bé lo sợ không thôi, những thứ xa lạ này đã khiến cô bé hoảng sợ.
Nhưng người đang ấn chặt vai cô bé nói: “Đừng sợ, đó là ý thức tòa thành đến cứu mọi người, anh ấy tên là Hoa Đình.”
Dây leo đưa cô bé lên tòa thành trên bầu trời.
“Anh…”
Cô bé nhanh chóng muốn tóm lấy người đã an ủi mình, để cô ấy và mình cùng trốn thoát, nhưng người kia đã biến mất.
Ma quỷ bị buộc rời khỏi hơi thở tòa thành, bắt đầu điên cuồng tấn công tòa thành đã cướp đi những con mồi của chúng giống như chúng đã tấn công Bách Việt vậy.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Có tàn bạo chút nào đâu, chẳng phải cốt truyện này rất ổn định à?