Sau cơn mưa, gió ngừng thổi, khắp nơi tưng bừng sức sống của mùa xuân.
Sau khi bày tỏ lòng thành kính với đồng bào đã hy sinh, người dân Cửu Châu đang tất bật xây dựng lại sau thảm họa.
Ý thức tòa thành có thể giúp đỡ việc sửa chữa tòa nhà, còn các việc như trồng trọt, chăn nuôi và xây dựng lại thiết bị nhà máy phải do chính con người thực hiện.
Vân Sâm là người bận rộn nhất trong số những người bận rộn, để khôi phục tòa thành về diện mạo trước đây càng nhanh càng tốt, ngoại trừ Hoa Đình ra, cô đã đi giúp đỡ tất cả 34 tòa thành và đi đến tòa thành nào thì trở thành Thành Quyến Giả tạm thời của ý thức tòa thành đó.
Hôm nay Vân Sâm lại dậy sớm.
Niệm An – chú chó được giao cho đám người Trương Vĩnh Phúc chăm sóc cô đang nằm cạnh giày của cô, nghe thấy tiếng cô thức dậy, nó ngẩng đầu lên, đung đưa đôi tai và sủa “gâu” một tiếng.
Dây leo treo bên cửa sổ chuyển động.
Cành cây đi tới chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh giường, cầm quần áo trên đó lên, động tác nhẹ nhàng giúp Vân Sâm mặc quần áo.
Vân Sâm cảm thấy mình giống như một con búp bê bằng sứ, cô bất lực nói: “Nát Nát, em có thể tự mặc được.”
Cô đã thích nghi với cảm giác mất đi cánh tay trái, ngoại trừ một số việc cần sử dụng cả hai tay ra thì nó không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của cô là mấy.
Hoa Đình đã mặc xong quần áo cho cô rồi.
“Xong rồi.”
Vân Sâm giận dữ vỗ nhẹ vào dây leo.
Hình dạng con người của Hoa Đình không xuất hiện, không phải là anh không muốn sử dụng hình dạng con người của mình để sống chung với Vân Sâm, hiện tại cấp bậc của anh đang là tòa thành lớn nên không thể hiện ra hình dạng con người được.
Bệ tượng thành của anh có vết nứt, khi ở trạng thái thức tỉnh nếu muốn sửa chữa nó sẽ mất rất nhiều thời gian.
Cửu Châu cảm thấy như vậy quá phiền phức, bèn để anh ngủ trước, sau khi sửa xong lại đánh thức anh dậy.
Hiện tại có sự bảo vệ của Cửu Châu, ý thức tòa thành chỉ đóng vai trò hỗ trợ, Cửu Châu không để Hoa Đình thức tỉnh trở thành tòa thành siêu lớn mà để anh nâng cấp từ một tòa thành trung bình lên từ từ.
Nói cho sang vậy chứ mục đích chính là để cho đôi trẻ có cơ hội bồi dưỡng tình cảm của mình.
Trong mắt Cửu Châu, chỉ có con người mới là những đứa con quý giá của cô ấy, còn những ý thức tòa thành đều là những đứa khốn nạn khiến người ta ghét bỏ và thường không vâng lời.
Ví dụ như Hân La, sau khi Cửu Châu tỉnh dậy đã đánh anh ấy một trận.
Tiếng la hét khi bị đánh của Hân La gợi lại cho ý thức tòa thành rất nhiều ký ức đau buồn, anh em Trà Phủ – những người thường rất hay gây rắc rối đã trở nên an phận hơn, không bao giờ đề cập với Cửu Châu về việc đánh thức mười một anh chị em khác của Trà Phủ nữa.
Vân Sâm nghe được những điều thú vị này từ Hoa Đình.
Đáng tiếc con người không thể nhìn thấy Cửu Châu, cô là nửa đá năng lượng và nửa con người, chỉ thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy một chút màu đỏ nhạt.
Đó có vẻ là Cửu Châu.
Vân Sâm thường không khỏi tưởng tượng trong đầu hình dáng con người của Cửu Châu trông như thế nào.
Có nghĩ thế nào đi nữa, cô cũng cảm thấy ngoại hình mà mình có thể hình dung ra không xứng với cảm giác mà Cửu Châu mang lại cho cô.
Vân Sâm tắm rửa xong, dây leo quấn quanh cổ tay phải của cô, cùng cô đi ra khỏi nhà.
Dưới bóng cây, Hạ Phong Niên đang nằm trên ghế dài, nhắm mắt nghe chương trình phổ cập khoa học về lịch sử Cửu Châu trên radio.
Lão Vương Bát đang ngủ dưới chân ông, gật đầu vài cái tỏ vẻ thích thú, tựa như cho rằng nội dung trên đài rất hay.
“Năm 1949…”
Sau khi Cửu Châu tỉnh dậy, ma quỷ đã bị đuổi ra khỏi Cửu Châu, từ trường và những môi trường khác chịu ảnh hưởng của ma quỷ cũng đã trở lại bình thường.
Con người nhận thấy tầm quan trọng của văn hóa Cửu Châu, kết hợp với ý thức tòa thành, huy động tất cả nhân tài để phát động các chương trình phát thanh phủ sóng mọi mặt.
Mỗi ngày các chuyên mục khác nhau được phát vào các thời điểm khác nhau để khi mọi người đang làm việc đồng thời cũng có thể học kiến thức.
Hạ Phong Niên nghe thấy trong nhà có động tĩnh, đến nhướng mi cũng chả thèm nhướng mà vui vẻ hỏi: “Lần này con định đến giúp tòa thành nào?”
Vân Sâm nói câu “Bố, chào buổi sáng” xong thì trả lời câu hỏi: “Hôm nay con đến Bảo Châu.”
“Bảo Châu à…” Hạ Phong Niên lẩm bẩm, ý thức tòa thành nhìn thấy ông liền sợ hãi, ông đi theo chỉ tổ hành hạ đối phương mà cũng hành hạ chính mình, ông nói: “Vậy bố đây sẽ không đi với con lần này đâu.”
Vân Sâm gật đầu, Hạ Phong Niên đã hứa với cô rằng ngay cả khi Cửu Châu khôi phục, ông sẽ ở lại với cô thêm một thời gian nữa.
Cô rất trân trọng khoảng thời gian này.
Nếu không phải Hạ Phong Niên cương quyết ngăn cản cô làm bất cứ điều gì thì cô đã bỏ hết mọi việc đang làm lại, chỉ ở bên cạnh ông.
Vân Sâm nghĩ đến chuyện này, cô có chút mất tập trung, vô thức nói: “Bố, con vẫn là…”
“Bốp!” Một cái búng tay.
“Đau!” Vân Sâm trợn to hai mắt, cô dùng tay phải che trán, tức giận nhìn người cha già đã búng vào trán mình.
Hạ Phong Niên lại nằm xuống, nhàn nhã nói: “Nhà chồng con đúng là đã cho con ăn bùa mê thuốc lú mà, cả ngày bóc lột con mà con còn cam tâm tình nguyện. Bố bên phía nhà mẹ đẻ vẫn phải trông chừng mới được, nếu không bố đi chả bao lâu thì ngay đến cái xương của con cũng bị Hoa Đình ăn mất tiêu.”
Gì… gì mà nhà chồng nhà mẹ đẻ ở đây chứ!
Ầm một tiếng, nhiệt độ từ lòng bàn chân Vân Sâm dâng lên, xông thẳng lên đầu cô. Cô đứng dậy, lớn tiếng nói: “Con đi Bảo Châu đây.”
Dây leo đứng yên tại chỗ trông rất bình tĩnh, không hề bị lời nói của Hạ Phong Niên ảnh hưởng chút nào.
Vân Sâm vô tình liếc nhìn ngôi nhà đá.
Ở đó có làn khói trắng lượn lờ…
Chủ thể của làn khói là tượng thành Hoa Đình đang phiếm hồng, đôi mắt hạt đậu cũng trở thành đôi mắt nhang muỗi.
Vân Sâm: “Bố!”
Hạ Phong Niên: “…”
Cái thứ rách nát ngoài lạnh trong nóng đáng ghét này, ông đã nói gì mà khiến đối phương suy diễn ra nội dung nghiêm trọng như vậy chứ?
…
Sau một hồi giải cứu, Hoa Đình đã trở lại bình thường. Dây leo yếu ớt nằm trên vai Vân Sâm, sống chết không chịu nói anh đã suy diễn lời nói của Hạ Phong Niên thành cái gì.
Trò hề buổi sáng này đã trì hoãn rất nhiều thời gian của Vân Sâm, cô vội vàng đứng ở điểm dịch chuyển để đi đến Bảo Châu.
Bản đồ ánh sáng của Cửu Châu xuất hiện trong khoảng không, sau khi phát sáng khu vực tòa thành muốn đến, bản đồ sẽ vỡ ra thành những đốm sáng như những ngôi sao bao bọc con người lại, đưa họ đi đến tòa thành mà họ muốn đến.
Thời gian dịch chuyển rất ngắn, căn bản sẽ không cảm nhận được gì cả.
Tầm nhìn tối đen trong hai đến ba giây, khi sáng trở lại thì đã có thể nhìn thấy khung cảnh của tòa thành khác.
Tòa thành trước mặt Vân Sâm chính là… Chu Nguyên.
Cô hơi sửng sốt, đây không phải Bảo Châu à? Tại sao lại đến Chu Nguyên vậy chứ?
“Đến chỗ tượng thành đi.”
Giọng nói dịu dàng của Chu Nguyên vang lên bên tai Vân Sâm, cô bước nhanh về phía tượng thành của Chu Nguyên.
Chu Nguyên đang đứng bên cạnh tượng thành chờ cô.
Anh ấy vẫn mặc áo dài đen viền vàng, khiêm tốn nhưng sang trọng.
Vân Sâm nhìn chằm chằm vào tay trái của Chu Nguyên, nơi đó dường như có một tia ánh sáng đỏ.
Chu Nguyên mỉm cười nói: “Cửu Châu vừa rời đi.”
Vân Sâm đè nén sự thất vọng, cô đoán cô có mặt ở đây là bởi vì Chu Nguyên, cô hỏi: “Để em tới đây là có chuyện gì à?”
“Đừng thất vọng, Cửu Châu vẫn luôn ở bên cạnh mọi người.” Chu Nguyên nhẹ nhàng an ủi Vân Sâm trước, sau đó nói: “Anh Hạ vẫn luôn giúp đỡ bọn tôi, Cửu Châu có ơn thì sẽ báo đáp, tôi sẽ thay mặt Cửu Châu để gửi quà cảm ơn.”
Chu Nguyên nhẹ nhàng giơ tay lên, dường như muốn từ trong hư không lấy ra thứ gì đó.
Vân Sâm cười nói: “Bố sẽ không cần quà cảm ơn…”
Cô đang nói thì dừng lại.
Nằm trong lòng bàn tay Chu Nguyên là một cánh tay bị chặt đứt, cháy đen như than, chính là cánh tay đã bị cô chặt đứt.
Sau khi cánh tay bị chặt đứt thì cô không quan tâm đ ến nó nữa, tại sao nó lại xuất hiện ở chỗ Chu Nguyên chứ?
Chu Nguyên nói: “Người mà hiện tại anh Hạ quan tâm nhất chính là em, anh ấy nhất định sẽ thích món quà cảm ơn này.”
Anh ấy bước về phía trước, đến gần Vân Sâm và ra hiệu cho cô duỗi cánh tay trái ra.
Vân Sâm tin tưởng Chu Nguyên, làm theo chỉ dẫn của anh ấy.
“Thất lễ rồi.”
Chu Nguyên xắn tay áo Vân Sâm lên, để lộ cánh tay trái trắng nõn, đặt phần chi bị cắt đứt đen kịt lên đó.
Năng lượng tòa thành được giải phóng từ lòng bàn tay.
Một cảnh tượng khó tin diễn ra!
Đoạn chi bị cắt đứt đen như than đã mất đi lớp đen bên ngoài, cơ bắp teo lại đã phát triển trở lại, làn da trở nên trắng nõn mềm mại, máu tươi từ miệng vết cắt chảy ra.
Vân Sâm ngạc nhiên không nói nên lời.
“Sẽ hơi đau.”
Cô nghe thấy Chu Nguyên nói như vậy.
Lòng bàn tay của đối phương lại chạm vào miệng vết cắt trên cánh tay trái của cô.
Ngay lập tức, cơn đau dữ dội khi cắt đứt cánh tay của cô đã quay trở lại.
Chu Nguyên nhân cơ hội này đã nối lại cánh tay trái đã khôi phục bình thường lên bên trên.
Cơn đau biến mất, tay trái của Vân Sâm vẫn nguyên vẹn như trước.
Chu Nguyên lùi về sau, giữ khoảng cách với Vân Sâm, cười nói: “Đây là quà cảm ơn tặng anh Hạ, Hoa Đình cũng sẽ không khóc nữa.”
Vân Sâm vốn đang do dự có nên hỏi Chu Nguyên năng lực này là gì hay không.
Nghe được nửa câu sau, cô hiểu Chu Nguyên không muốn cô hỏi, vì vậy cô thuận theo lời của đối phương, chuyển chủ đề.
Vân Sâm: “Hoa Đình khóc à?”
Chu Nguyên gật đầu: “Ừ, sau khi em chặt đứt tay, cậu ấy cảm thấy rất áy náy, ở đình Thương Lãng khóc rất nhiều, chắc là không muốn em lo lắng.”
“Vậy thì cái này…” Vân Sâm giơ cánh tay còn nguyên vẹn lên: “Giải thích thế nào đây ạ?”
“Đó là một kỳ tích.” Chu Nguyên mỉm cười nói một cách khéo léo: “Sau khi Cửu Châu tỉnh lại thì có rất nhiều kỳ tích, kỳ tích thì có lớn có nhỏ.”
“Em vẫn còn việc phải làm, vậy thì tôi sẽ không giữ em lại nữa.”
Vân Sâm cảm ơn Chu Nguyên, tạm biệt anh ấy và đi đến Bảo Châu thông qua điểm dịch chuyển.
Nhậm Bội Quân đang đợi cô.
“Ngại quá, tớ đến muộn…” Ngay khi Vân Sâm đang định giải thích lý do mình đến muộn thì Nhậm Bội Quân đã hưng phấn ngắt lời cô.
“Vân Sâm, Vân Sâm, vừa rồi đã xảy ra kỳ tích!” Nhậm Bội Quân dùng sức lay hai cánh tay của Vân Sâm: “Những người bị thương đó đã khỏi hẳn rồi, còn có rất nhiều người đau đớn do vết thương cũ để lại đã không còn…”
Giọng nói Nhậm Bội Quân đột nhiên dừng lại, cô ấy nhận ra mình đang nắm hai tay.
Đó là hai bàn tay.
Nhậm Bội Quân lắp bắp: “Cậu, tay của cậu…”
Vân Sâm nói: “Cũng là kỳ tích đó.”
“Wow!” Nhậm Bội Quân vui mừng ôm lấy Vân Sâm, cô ấy thậm chí còn kích động hơn cả Vân Sâm – người nhìn thấy cánh tay của mình bình phục: “Tốt quá!”
Ngoại trừ Vân Sâm không quan tâm đ ến cánh tay bị đứt của mình thì những người khác đều quan tâm đ ến nó hơn cô.
Ngay cả Lý Đỗ Quyên cũng như vậy.
Cô ấy đã nhiều lần hỏi riêng Hạ Phong Niên khi nào thì tay Vân Sâm sẽ bình phục.
Tất nhiên, trước mặt Vân Sâm, cô ấy không hề tỏ ra một tí quan tâm nào.
Hạ Phong Niên đã bí mật nói với Vân Sâm.
Tài năng của Lý Đỗ Quyên trong chiến đấu và thám hiểm rất xuất sắc, nhưng cô ấy lại rất vụng về trong việc hòa đồng và giao tiếp với người khác.
Trải nghiệm thời thơ ấu khiến cô ấy phải dùng những chiếc gai để bảo vệ trái tim mình, không cho phép bất cứ ai bước vào, nhưng cô ấy vẫn dùng lòng tốt lớn nhất của mình để đối xử với thế giới.
Bức thư mà Vân Sâm để lại dưới giếng.
Nét chữ non nớt, nhiều lỗi chính tả, logic loạn xạ và không có ngữ pháp gì cả…
Nhưng điều đó cũng không cản trở được việc Lý Đỗ Quyên cảm nhận sự chân thành của đối phương.
Cô ấy là một người rất thuần khiết.
Vì bạn tốt với cô ấy nên cô ấy cũng sẽ tốt với bạn.
Không bao gồm bất kỳ yếu tố nào khác nữa.
Lý Đỗ Quyên cũng là một người như vậy.
…
Phản ứng thẳng thắn của Nhậm Bội Quân khiến Vân Sâm nhớ đến chị Đỗ Quyên vụng về, cô không khỏi thở dài.
“Cậu không vui à?” Nhậm Bội Quân dùng hai tay nhéo gò má mềm mại của Vân Sâm: “Việc tốt như vậy cậu nên cười mới đúng, tại sao suốt ngày đều làm ra vẻ mặt nhăn nhó như một bà già thế?”
Vân Sâm lẩm bẩm: “Là vì chị Đỗ Quyên đó.”
“Chị ấy sao thế?” Nhậm Bội Quân biết Lý Đỗ Quyên là người mà Vân Sâm ngưỡng mộ, cũng biết Vân Sâm muốn tiếp xúc với chị ấy, báo đáp chị ấy, nhưng đối phương vẫn luôn trốn tránh hành vi của Vân Sâm.
Vân Sâm nói: “Chị ấy cảm thấy Cửu Châu hiện tại đã ổn định hơn, bản thân cảm thấy không thoải mái khi ở lại đây nữa nên muốn tiếp tục đi khám phá.”
Con mắt Nhậm Bội Quân hơi giật, cô ấy nhận xét một cách chân thành: “Chị ấy thật sự là một người thần kỳ.”
Trong khi những người khác đang tìm kiếm sự ổn định thì Lý Đỗ Quyên lại ngày ngày tìm kiếm sự k1ch thích.
Nhậm Bội Quân lại nói: “Thật sự thì chị ấy không cần vội vàng như vậy, Cửu Châu vốn là dự định đợi cậu và Hoa Đình nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe xong sẽ bảo hai người đi ra ngoài tìm kiếm, cậu nói cho chị ấy biết cũng không sao đâu.”
Tài năng của tòa thành Quy Sĩ là Nhìn Xa Trông Rộng, sau khi Cửu Châu được khôi phục, tài năng của cô ấy đã phát huy tác dụng, cô ấy có thể ngẫu nhiên quan sát tình hình bên ngoài Cửu Châu.
Nhìn Xa Trông Rộng có thể phát hiện dấu vết hoạt động của con người, có lẽ bên ngoài Cửu Châu vẫn còn có những người may mắn sống sót đang chờ được giải cứu.
Là một quốc gia hùng mạnh, Cửu Châu không bao giờ ngại giúp đỡ các nước láng giềng nhỏ hơn khi đã có lượng nhân lực dư dả.
Trước tận thế đã như thế thì sau tận thế cũng như vậy.
Cả ý thức tòa thành và Thành Quyến Giả đều biết về kế hoạch giải cứu sẽ được thực hiện trong tương lai.
Khi Nhậm Bội Quân nhắc đến chuyện này, mặt Vân Sâm không biểu cảm bắt chước Lý Đỗ Quyên mà trả lời cô ấy: “Đợi khi em học xong ngoại ngữ, có thể xuất phát thì chị đã đến cái tuổi đặt một chân vào quan tài rồi.”
“Phì…” Nhậm Bội Quân cười ha hả.
Vân Sâm buồn bã nhìn cô ấy, Nhậm Bội Quân vội vàng an ủi: “Không phải cậu còn có Hoa Đình sao? Bảo anh ấy dạy cậu đi. Anh ấy là người duy nhất thông thạo tất cả ngoại ngữ trong số ý thức tòa thành đó. Có một thầy giáo giỏi như vậy thì cậu sẽ nhanh chóng học được thôi.”
Vân Sâm tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc, ngược lại cô là một người rất thông minh, có thể học các loại kiến thức rất nhanh, nhưng lại chỉ thiếu mỗi năng lực học ngoại ngữ.
Cô càng học nghiêm túc thì càng học được ít hơn.
Lúc đầu, cô cho rằng do Hoa Đình đối xử với cô quá dịu dàng, không đủ nghiêm khắc nên đã đến tìm Trà Phủ và Chi Giang để dạy cô, nhưng vẫn không được kết quả gì.
Anh em Trà Phủ miệng rộng đã lập tức nói chuyện này cho tất cả ý thức tòa thành khác biết.
Bọn họ đều nghĩ rằng không thể học ngôn ngữ của một quốc gia khác ngoài Cửu Châu thì cũng chả sao cả.
Hoa Đình thậm chí còn hời hợt nói: “Sau này để họ học ngôn ngữ của Cửu Châu là được rồi.”
Nhậm Bội Quân nghe câu nói này của Vân Sâm thì liền vỗ đùi cái bốp: “Đúng vậy đó, lỡ như thật sự cứu được con người và đưa họ đến Cửu Châu của chúng ta sinh sống, chúng ta còn phải chăm sóc thói quen của họ hay sao?”
Nghĩ đến cảnh đó là cô ấy đã cảm thấy tức giận rồi.
“Vậy thì cứu để làm gì rồi lại khiến bản thân chịu uất ức. Đặt chân lên vùng đất nào thì phải làm quen với tập tục của vùng đất đó, đây là sự tôn trọng cơ bản nhất, nếu không thì cứ rời khỏi Cửu Châu và sống chung với ma quỷ đi.”
Bảo Châu đột nhiên xuất hiện, dùng sức gật đầu: “Đúng… Đúng vậy!”
Vân Sâm mỉm cười, cảm thấy lời nói của Nhậm Bội Quân có lý, cô không còn bận tâm đ ến chuyện mình không có năng khiếu ngôn ngữ nữa.
…
Vân Sâm truyền năng lượng vào Bảo Châu, Nhậm Bội Quân đã bị Nhậm Đại Hựu gọi đi làm gì đó, chỉ còn lại Vân Sâm và Bảo Châu trong rừng.
Tiếng ve kêu râm rang, Vân Sâm nhớ tới chuyện gì đó.
“Bảo Châu, em muốn hỏi chị một chuyện.”
Hình người của Bảo Châu xuất hiện, ngượng ngùng đứng ở trước mặt Vân Sâm: “Em cứ việc hỏi đi.”
Vân Sâm hỏi: “Sao chị lại sợ bố em như vậy?”
Về vấn đề này, Vân Sâm cũng bối rối như Hạ Phong Niên.
Bảo Châu sững sờ tại chỗ, ánh mắt cô ấy lơ đãng hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Nếu tôi nói cho em biết, em hứa đừng buồn có được không?”
Vân Sâm gật đầu.
Bảo Châu tiến lại gần bên tai Vân Sâm, thì thầm to nhỏ.
…
Trời đang tối dần.
Vân Sâm trở về Hoa Đình với nụ cười rạng rỡ.
Dây leo ngạc nhiên quấn quanh cánh tay trái còn nguyên vẹn của cô, xoay vòng vòng.
Chu Nguyên chưa nói cho Hoa Đình biết chuyện này.
Vân Sâm đẩy cửa sân ra, Hạ Phong Niên mỉm cười nhìn cô một cái, sau đó vứt Lão Vương Bát, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Vân Sâm.
“Hồi phục rồi à?” Hạ Phong Niên không thể tin được mà sờ s0ạng cánh tay của Vân Sâm, sau khi xác nhận cánh tay đó không có vấn đề gì, ông vui vẻ nói: “Cửu Châu tính ra vẫn còn lương tâm.”
Ánh mắt ông trở lại trên khuôn mặt Vân Sâm, lại phát hiện nụ cười của cô có chút khác thường: “Sao thế? Con bị bắt nạt à?”
Hạ Phong Niên vội vàng hỏi.
Sống mũi Vân Sâm cay cay, cô lắc đầu nói: “Cửu Châu đã khôi phục rồi, chúng ta đã hoàn thành điều mà mẹ mong muốn, bố hãy đi làm điều bố muốn đi.”
Không khí trở nên im lặng.
Bên tai Vân Sâm lại vang lên những gì mà buổi chiều Bảo Châu đã nói với cô.
Ý thức tòa thành có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, Bảo Châu là tòa thành nhạy cảm nhất về mặt này.
“Vân Sâm, xin lỗi vì phải nói cho em biết những chuyện này…”
“Anh Hạ khiến tôi cảm thấy rất đau đớn, anh ấy vẫn đang sống nhưng cũng như đã chết.”
Vào ngày Vân Trung Thư qua đời, Hạ Phong Niên cũng đã cùng bà mai táng từ ngày đó.
Chấp niệm duy nhất còn sót lại chính là Vân Sâm.
Bảo Châu nói rằng nỗi đau mà cô ấy có thể cảm nhận được chưa bằng một phần triệu nỗi đau mà Hạ Phong Niên đã che giấu.
Sẽ là quá ích kỷ nếu bảo Hạ Phong Niên ở lại với cô.
Vân Sâm càng buồn thì nụ cười của cô càng rạng rỡ.
“Bố ơi, bây giờ con đã có người yêu con như Nát Nát, có bạn thân như anh Dư và Bội Quân, có bậc cha chú quan tâm chăm sóc như chị Đỗ Quyên, chú Vĩnh Phúc và chị Thanh Hà. Con đã mười tám tuổi rồi, không còn là một đứa trẻ cần được chăm sóc nữa.”
Hạ Phong Niên chăm chú nhìn Vân Sâm, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là sự tiếc nuối và khao khát kéo dài.
Vân Sâm là con của ông và Vân Trung Thư, từ khi Vân Trung Thư mang thai, bọn họ đã luôn mong chờ sự ra đời của đứa trẻ này.
Hy vọng có thể tháo gỡ mọi trở ngại sau này cho con bé, tạo ra cho con bé một môi trường tốt nhất để phát triển.
Từ Sâm có nghĩa là vật quý giá.
“Bố và A Thư yêu con hơn bất kỳ ai khác.”
Hạ Phong Niên ôm Vân Sâm vào lòng, nhẹ giọng thì thầm: “Xin lỗi, bố không thể làm một người bố đạt tiêu chuẩn được rồi.”
Vân Sâm nức nở, lắc đầu.
*
Sáng hôm sau, khi Vân Sâm bị một cuộc điện thoại đánh thức, Hạ Phong Niên đã rời đi, ông để lại một bức thư dưới bức ảnh ba người trong ngôi nhà đá.
Vân Sâm mở thư ra, đồng thời trả lời điện thoại.
Mạnh Nhiên Lâm ở đầu bên kia điện thoại, ông ấy dùng giọng điệu kinh hãi nói với Vân Sâm rằng mộ của Vân Trung Thư đã bị đào lên, tro cốt bên trong cũng không thấy, ngay cả Trung Châu cũng không biết là ai làm. Ông ấy bảo cô nhanh nói cho Hạ Phong Niên biết.
Bức thư được mở ra, câu đầu tiên trên đó là…
[Bé con, mẹ con chắc chắn rất muốn tận mắt chứng kiến sự hồi phục của Cửu Châu.
Vì vậy bố đưa bà ấy đi du lịch, con nói Lão Mạnh đừng ầm ĩ.]
Vân Sâm: “Chú Mạnh, chú yên tâm, bố con làm đó.”
Mạnh Nhiên Lâm: “…”
Điện thoại đã cúp, Vân Sâm có thể tưởng tượng ra vẻ mặt cực kỳ không nói nên lời của Mạnh Nhiên Lâm.
Nhắc đến Mạnh Nhiên Lâm, gần đây khí sắc ông ấy rất ổn.
Khi đó Vương Lệ Kiều bị Vào Mộng mê hoặc, nhất quyết muốn trở thành chủ chăn nuôi, vì lý do này mà bà ta còn làm Mạnh Nhiên Lâm bị thương, hiện tại những người đó đã không thấy đâu nữa.
Không có Vương Lệ Kiều – người từng là gánh nặng về mặt đạo đức cho Mạnh Nhiên Lâm, ông ấy đã trở nên trẻ hơn rõ rệt.
Vân Sâm tiếp tục đọc thư.
Hạ Phong Niên bảo cô mỗi lần làm việc cho Cửu Châu đừng vội lao ra phía trước, có mệt đến mấy cũng không ai xót cô.
Vân Sâm mỉm cười, thật ra ý thức tòa thành rất khách khí, nếu không cần thiết thì sẽ không làm phiền cô.
Hạ Phong Niên cũng bảo Vân Sâm trước khi cô bước sang tuổi 20 thì chú ý sử dụng năng lượng để điều chỉnh ngoại hình và hình dáng theo ý muốn của mình.
Đến hai mươi tuổi, dung mạo của cô sẽ cố định, dù trăm tuổi hay ngàn tuổi cũng sẽ không thay đổi.
Hạ Phong Niên không xác định được tuổi thọ cụ thể của Vân Sâm, nhưng ít nhất tuổi thọ cũng bằng một phần năm của ông, chắc ít nhất cũng tầm 10.000 năm.
Hoa Đình nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Vân Sâm, không khỏi hỏi: “Bố nói gì thế?”
Vân Sâm nói: “Em được kế thừa gen sống lâu.”
Cành cây Hoa Đình lay động, anh hỏi: “Bố có nói chuyện gì về anh không?”
“Để em xem…”
Vân Sâm lật lá thư xuống, dòng cuối cùng có nhắc đến Hoa Đình.
“Nói anh rồi đấy.”
Cô không đọc mà đưa thư cho Hoa Đình.
Hoa Đình đọc thư một cách hào hứng.
“Nói với thằng nhóc thối Hoa Đình kia rằng con đã mười tám tuổi nhưng vẫn chưa đủ mười tám, nếu nó dám ra tay với con thì bố sẽ quay lại đập nát tượng thành của nó!!!”
Chỉ cần nhìn vào số lượng lớn dấu chấm than và vết hằn của chữ viết rõ ràng sâu hơn thì có thể biết Hạ Phong Niên đã kích động như thế nào khi viết dòng chữ này.
Hoa Đình: “…”
Tại sao Hạ Phong Niên luôn cảm thấy anh là tòa thành không đứng đắn vậy chứ?
Sau khi Hạ Phong Niên rời đi, thái độ của mọi người và ý thức tòa thành đối với Vân Sâm đều vô cùng thận trọng.
Bảo cô đừng làm cái này, đừng làm cái kia, còn bảo cô cứ nghỉ ngơi thật tốt, cho mình một kỳ nghỉ để khôi phục lại tâm trạng.
Có lẽ bọn họ đều nghĩ rằng Hạ Phong Niên rời đi như thế này thì Vân Sâm sẽ rất buồn.
Vân Sâm quả thực rất buồn, nhưng cô cũng vui mừng vì Hạ Phong Niên cuối cùng cũng có thể làm được việc mà ông mong muốn, cô không hề đắm chìm trong bi thương.
Thần Kinh ra lệnh cho tất cả ý thức tòa thành để Vân Sâm nghỉ phép một tháng, trong khoảng thời gian này, ai cũng không thể làm phiền cô, mỗi tòa thành sẽ tự mình tìm ra cách giải quyết vấn đề về năng lượng.
So với sự bận rộn trước đó, Vân Sâm ở Hoa Đình rảnh rỗi đến nỗi trên người muốn mọc ra nấm luôn.
Tập luyện, học tập, dắt chó đi dạo, lại tập luyện, học tập rồi dắt chó đi dạo, ngày nào cũng làm những việc giống nhau. Cô lại muốn tham gia vào các công việc khác trong tòa thành, nhưng người dân ở Hoa Đình cũng tuân theo mệnh lệnh của Thần Kinh, bảo cô cứ nghỉ ngơi một tháng là được.
Vân Sâm quyết định làm một việc gì đó mới mẻ, đó chính là tổng dọn dẹp sân.
Cô đã cảnh báo với Hoa Đình một ngày trước rằng không được dùng dây leo để dọn sân, Hoa Đình ngoan ngoãn nghe theo.
Vân Sâm đeo tạp dề, đội mũ che bụi, một tay cầm chổi lông, tay kia cầm giẻ lau, bắt đầu lau chùi từ trong ra ngoài.
Dây leo nhảy nhót phía sau cô: “Vân Vân, em còn nhớ chuyện xảy ra đêm đó không?”
“Chuyện gì?” Vân Sâm không biết Hoa Đình đang nói chuyện nào, cô đứng trong sân, treo chiếc chăn mình mang ra lên dây treo.
Ánh nắng hôm nay vô cùng tốt.
“Em hôn anh đó.” Hoa Đình nói về chuyện này thì có hơi tủi thân: “Tại sao sau đó em không hôn anh nữa? Anh vẫn luôn đợi em đó.”
“Khụ khụ khụ khụ…” Vân Sâm ho khan kịch liệt, suýt chút nữa đã ngã vào trong chăn: “Sao đột nhiên anh lại nhắc tới chuyện này!”
Hôm đó là một tình huống đặc biệt, cô tưởng sẽ không bao giờ gặp lại Hoa Đình nên mới hôn anh như vậy.
Còn nữa… “vẫn luôn đợi em đó” là sao thế?
Vân Sâm không ngừng lẩm bẩm trong lòng.
Nếu anh thật sự muốn hôn thì không biết tự chủ động à?
Cô dùng sức vỗ chăn, sau đó vỗ ga trải giường, vẻ mặt rất bình tĩnh nói: “Có ai mà ngày nào cũng hôn nhau đâu chứ, như thế thì chả có tí bất ngờ nào cả.”
Vân Sâm bước vào nhà.
Hoa Đình nói: “Ra là vậy. Vậy… Vân Vân, anh có thể không cần bất ngờ được không?”
Vân Sâm ngạc nhiên, cô hiểu được ý của Hoa Đình, còn chưa kịp trả lời, cô đã nghe thấy anh nhẹ giọng nói…
“Vợ, anh có thể hôn em không?”
Vân Sâm cảm nhận thử, cô vô cùng chắc chắn rằng Hoa Đình vẫn chưa đạt đến tòa thành siêu lớn, cô bật cười nói: “Lấy cái gì hôn?”
Cô chỉ vào cánh cổng sắt lớn trong sân: “Dùng nó hả?”
Cô nghe thấy một tiếng cười khúc khích, nhìn thấy khung cảnh xung quanh mình chuyển động.
Dây leo trên tường cạnh cửa sổ tỉnh dậy, cành cây xanh thẫm thân mật tiến đến gần cô, dừng lại trước mặt cô một lát, sau đó nụ hoa trên đầu cành nở rộ.
Hương hoa thoang thoảng, cánh hoa mỏng manh khẽ run lên, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
“Chụt.”
HOÀN CHÍNH VĂN.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi rất biết ơn tất cả những độc giả chân thành đã ủng hộ tôi. Các bạn là động lực để tôi kiên trì gõ chữ. Cúi đầu cảm ơn tất cả các bạn vì đã bao dung tôi.