“ Tam hoàng tử, đến rồi.” Thất tử nói rồi thả dây cương ngựa nhảy xuống
xe, hắn trước cửa vương phủ nhìn tới lui mấy lần xong mới nói: “ Hình
như không còn ai gác cửa nữa, cũng đã không còn sớm.”
Duật Nghĩa suy nghĩ một hồi những lời phụ hoàng hắn nói ngày hôm nay, chỉ cần chờ đợi thêm một đoạn thời gian nữa thì sẽ toại nguyện cho hắn. Ý tứ rõ ràng nói chính là Đàn Lục Nhi đang ở trong Nhật Minh vương phủ.
Hắn cùng với Duật Ngôn Phong trước kia tuy vai vế cấp bậc hơn thua
rất nhiều, nhưng nhìn chung vẫn xem Ngôn Phong như huynh trưởng, bây giờ đột nhiên phụ hoàng muốn nhẫn tâm ra tay giết hại, từ trong lòng hắn
vẫn cảm thấy có chút gì đó không phải.
Thế nhưng Duật Ngôn Phong nếu không chết thì địa vị và giang sơn của
hắn ngày sau cũng như đứng trên vách núi, không biết lúc nào sẽ rơi
xuống. Hơn nữa, để có được thứ mà hắn muốn thì Duật Ngôn Phong không thể không chết.
Đôi mắt sắc lại, Duật Nghĩa ra khỏi xe ngựa đi xuống, hắn nhìn cửa
lớn Nhật Minh vương phủ đang đóng kín, trầm giọng nói: “ Gọi cửa đi.”
“ Người đâu, mau mở cửa.” Thất tử nghe lệnh đập cửa gọi lớn, nhưng
tay chỉ vỗ hai cái cánh cửa đã tự động mở hé ra, hắn ngạc nhiên sau đó
xoay lưng nói: “ Tam hoàng tử, cửa hình như được mở từ trước.”
“ Cửa mở?” Duật Nghĩa hỏi lại, hắn dường như nhận ra điều gì đó khả
nghi liền mở tung cửa đi vội vào trong, Nhật Minh vương phủ tuy những
năm gần đây luôn im ắng ảm đạm nhưng vẫn đầy người trên kẻ dưới, hiện
tại khắp nơi đều vắng lặng như chốn không người: “ Thất Tử, ngươi kiểm
tra khắp nơi một lần xem.”
“ Thần tuân lệnh.”
Có gì đó không bình thường, Duật Nghĩa lập tức nghĩ đến điều không
may nhất. Hắn hướng về phía Tư Duyệt Thâm viện mà chạy đi. Mỗi một góc
đều tối đen u ám không bóng người qua lại, trong khuôn viên rộng lớn lại lạnh lẽo chẳng khác nào nghĩa trang hoang vắng.
Mắt tốt vẫn có thể dựa vào một chút ánh trăng lờ mờ nhìn ra, ba bốn
gia nhân cao lớn không biết là sống hay chết nằm bên ngoài cửa.
“ Chạy thoát rồi sao… nhưng làm cách nào?” Không cần đi vào kiểm tra
cũng đoán ra bên trong đã không còn người vốn nên ở nữa, gương mặt lạnh
đi Duật Nghĩa nghiến răng: “ Vậy còn… y?”
“ ư… "
“ Ai ở đó?” Nghe có tiếng người từ trong phòng thoát ra, Duật Nghia
đá mạnh cửa đi vào phòng. Tưởng rằng có thể sẽ là người mình đang nghĩ
đến, không ngờ lại chỉ phát hiện một cô nương lạ mặt đang ngồi dưới đất
tựa đầu bên cạnh bàn. Hắn thất vọng xong lại kéo tay vị cô nương kia: “
Không sao chứ?”
“ Không… không sao.” Uyên Linh cảm thấy đầu hơi choáng, cổ cũng có
chút đau nhức. Được người đỡ ngồi lên ghế, ngọn nến cũng được đốt lên
mới nhìn kỹ được ai vừa đỡ mình. Nàng có chút lúng túng lại vội vàng
muốn qùy xuống: “ Tam hoàng tử.”
“ Không cần qùy nữa.” Đốt nến xong Duật Nghĩa lại nhìn xung quanh
phòng một lần, sau đó hướng đến cô nương kia: “ Ngươi biết ta sao?”
“ Vâng.” Uyên Linh thẹn thùng cúi mặt, nàng mềm giọng nói: “ Ta là nữ nhi của Uyên đại học sĩ vừa bị hoàng thượng trị tội cả nhà, nhờ có
vương phi mới không cần bị đầy làm lệ nô, đưa đến vương phủ hầu hạ vương gia.”
“ Phải rồi, ta đã từng gặp nàng một lần lúc đến Uyên gia ban chỉ.”
Duật Nghĩa nói xong lại không để tâm nữa, hắn nóng ruột hỏi thẳng vấn
đề: “ Vương phủ xảy ra chuyện gì, vương gia đâu rồi?”
“ Vương gia… phải rồi.” Nghe hỏi mới nhớ xảy ra chuyện gì, Uyên Linh
nhanh miệng: “ Lúc trời vừa tối, đột nhiên xuất hiện rất nhiều người lạ
mặt, bọn họ khống chế toàn bộ người của vương phủ, tất cả đều bị giam ở
phòng chứa củi.”
“ Bọn chúng nhắm vào vương gia sao?”
Uyên Linh lắc đầu xong khẳng định nói: “ Ta nhìn thấy bọn người đó
đều kiêng dè trước vương gia, còn có nghe theo lệnh của vị cô nương đó.”
“ Vị cô nương đó?” Duật Nghĩa hoài nghi hỏi lại.
“ Chính là tiểu thiếp của vương gia, người có gương mặt vô cùng xinh
đẹp.” Uyên Linh nghĩ lại vẫn thấy khó chịu, nàng vốn muốn đi cùng với
vương gia nhưng không ngờ cô ta không đồng ý. Sau đó thì lại ra lệnh cho mấy kẻ kia đánh ngất nàng: “ Cô ta dường như còn có quyền điều khiển
những kẻ đó hơn vương gia, nói không chừng vương gia cũng là do cô ta
bắt đi mất.”
“ Đàn Phiên Vân sao?” Duật Nghĩa suy đoán vậy đám người kia có khả
năng xuất hiện ở Nhật Vương phủ, làm việc không một chút sơ sót như vậy
chắc chắn có liên quan đến Thảo Đường quân đi.
“ Tam hoàng tử.” Thất tử sau khi kiểm tra khắp nơi liền chạy đi tìm
Duật Nghia, hắn vào trong phòng rồi mới nói: “ Thần đã xem khắp nơi,
phát hiện ra tất cả người làm và a hoàn đều bị nhốt trong kho củi. Còn
có vương phi Thệ Ngọc đang bất tỉnh trong chính phong, hơi thở rất yếu.”
“ Duật Ngôn Phong, ngươi cũng thật biết hưởng thụ, quyết định mang đi tiểu thiếp bỏ lại chính thê?”
“ Sao ạ?” Không hiểu gì nên Thất Tử hỏi lại: “ Tiểu thiếp… là Đàn Phiên Vân đó sao ạ?”
“ Thất tử, mau cho người báo tin Nhật Minh Vương gia đã trốn thoát
cho phụ hoàng. Duật Ngôn Phong cơ thể không tiện di chuyển, ta bây giờ
đuổi theo bọn họ.”
“ Nhưng người đã đi từ sớm, có thể đã chạy xa khỏi hoàng thành từ
lâu. Hay là trước tiên vẫn cứ trở về nhận lệnh của hoàng thượng.”
Nhớ đến chiếc xe ngựa đi trên đường mà mình gặp phải, hắn ban đầu
không chú ý lắm nhưng nghĩ lại thì rất có khả năng đó là Duật Ngôn
Phong.
Duật Nghĩa lớn tiếng nói vừa bỏ ra ngoài hướng cổng lớn đi thẳng: “
Chờ đến lúc đó càng không có hy vọng bắt được người, cứ theo lệnh của ta mà làm.”
Sau khi ra lệnh mở cổng, Bất Triết lại ra ngoài chờ đợi, xe ngựa vừa
ra khỏi cổng thành lập tức đóng lại. Hắn đối với người trên xe ngựa nói: “ Vương gia, người đến rồi.”
Ngôn Phong từ cửa xe ngựa nhìn bên ngoài tổng cộng có chừng năm mươi
quân lính đều bận thường phục chia làm ba hàng người ngựa, hắn đảo mắt
một hồi mới lên tiếng: “ Sát Âm đâu?”
“ Sát Âm nói vương gia vẫn chưa ra khỏi thành, thời gian kéo dài e
rằng có nguy cơ bị phát hiện, thế nên đã dẫn một nhóm người đi trước để
đánh lạc hướng.” Bất Triết vừa nói cũng lấy một bao đồ đã chuẩn bị sẵn
đưa tới: “ Vong Âm sẽ bảo vệ vương gia trên đường đi, thần lại dẫn một
đoàn người khác cố ý để lại dấu vết với quân triều đình.”
Cảm thấy cách làm thỏa đáng, Ngôn Phong lại nói: “ Duật Thừa Viêm
không phải chỉ là một cái đầu rỗng, cho dù trên đường khó có thể xác
định được tuyến đường của ta, nhưng muốn về đến nam địa bắt buộc vẫn
phải đi qua Hà Trì thành.”
“ Mọi việc đều đã có sắp xếp, xin vương gia không cần lo lắng.”
“ Hiểu rồi.” Ngôn Phong chỉ lạnh giọng hai từ xong lại không chút nghi ngờ thả rèm cửa xuống.
Nhìn hành động của Ngôn Phong cũng khiến Nhã Thanh phải ngạc nhiên
đôi phần, đừng nói hắn sau khi trải qua những ngày tháng kia, cho dù là
thuộc hạ có tài giỏi đến đâu cũng có mấy người sẽ tin tưởng giao phó
tính mạng mình không chút nghi ngờ như vậy. Y không thể nén nổi mà nói
ra tiếng: “ Vương gia, không phải vẫn nên hỏi bọn họ có thể làm được gì
sao, nếu Hà Trì thành bị phong tỏa thì có cánh cũng khó thoát.”
“ Năng lực của họ ta không có chỗ nào nghi ngờ.” Ngôn Phong bình tĩnh nói: “ Hơn nữa biểu ca, bọn họ có thể vì ta bằng lòng không màng đến
sống chết, vậy ta vì sao không thể giao tính mạng mình cho họ bảo vệ
chứ?”
“ Ta không phải nói người không thể.” Nhã Thành trầm mặt, chỉ là
trước nay có mấy người sẽ thật sự tin vào thuộc hạ của bản thân. Đừng
nói đó là một kẻ bất tài vô dụng, cho dù thuộc hạ quá tài giỏi cũng là
điều khiến chủ nhân của họ lo sợ.
Ngôn Phong lại nhìn sang Phiên Vân, thấy y cứ bồn chồn ngồi cũng không yên mới quan tâm hỏi: “ Phiên nhi, làm sao vậy?”
“ Không.”
Phiên Vân mỉm cười với hắn cũng thấy không được tự nhiên, Ngôn
Phongvẻ mặt không vui trầm giọng nói: “ Đang nghĩ đến Duật Nghĩa?”
“ Duật Nghĩa?” Đột nhiên lại nghe hỏi về một người không quen thuộc
khiến Phiên Vân ngây người ra một lúc, y lập tức liền biết đó là ai mới
thở dài: “ Sợ rằng tam hoàng tử đã phát hiện ra chúng ta trốn khỏi hoàng thành, nên có chút lo lắng.”
“ Ngươi hối hận vì đồng ý đi cùng với ta rồi sao?”
“ Sao cơ?” Phiên Vân nghe nói thì ngạc nhiên, đúng lúc thấy Nhã Thanh ra ý với mình mới nhớ ra là Đàn Lục Nhi và tam hoàng tử có quan hệ tình cảm với nhau.
“ Vương gia đừng hiểu lầm, ta và tam hoàng tử không có gì cả. Người đừng nghe mấy lời đồn lung tung, ta…”
Phiên Vân lúc này trông giống như đang cố biện minh khi làm sai
chuyện, càng khiến người khác thấy y và tam hoàng tử quả thật có vấn đề
khiến Nhã Thanh lắc đầu chẳng biết nói gì. Vốn y đâu cần phải giải
thích, dù sao cũng phải nói cho hắn biết bản thân không phải Đàn Lục
Nhi, đến lúc đó không phải sáng tỏ sao?
“ Vương gia tin ta đi, ta thật sự không…”
“ Ta biết.” Ngôn Phong không ngờ lại chẳng chút nghi ngờ, hắn nhẹ
vuốt một ít tóc mái của Phiên Vân nói: “ Ta tin ngươi và hắn không có
quan hệ gì.”
“À…” Phiên Vân ngừng lại, không tự chủ tránh đi ánh mắt của Ngôn
Phong. So với vương gia sẽ nghi ngờ y và tam hoàng tử, với tin tưởng họ
không có quan hệ lại càng không đúng hơn. Trong lòng y bắt đầu lo sợ,
ánh mắt mà hắn nhìn y, Phiên Vân ngày càng cảm nhận được sự khao khát
mãnh liệt bên trong đó.