Ngôn Phong trán đã ướt một tầng mồ hôi, hai nắm tay siết chặt lại đặt trên đầu gối, mắt nhắm không mở ra. Hai hàm răng cắn chặt lại với nhau
một hồi mới lên tiếng nói: “ Không sao, ta còn có thể chịu đựng được.”
Rút ra châm bạc trên lưng Ngôn Phong, Nhã Thanh đều giọng: “ Vương
gia trong một lần lại tiến hành hai thành trị liệu cũng không thốt ra
một tiếng, ta chưa từng thấy ai có khả năng này. Hôm nay ta nghĩ vẫn là
đến đây thôi.”
“ Tiếp tục đi.”
Nghe hắn kiên quyết nói, Nhã Thanh im lặng một hồi thì thở ra. Hắn
một khi về đến nam địa, chắc chắn sẽ nổ ra một cuộc nổi dậy lớn làm chấn động giang sơn, hắn muốn nóng vội cũng không phải lạ.
Y lại nói: “ Vương gia, lần thứ ba và thứ tư này ta sẽ đánh động vào
gân mạch ở tay và chân của người, sẽ gây ta đau đớn không nhỏ để kích
thích lại cảm giác và khí lực cho cơ…”
“ Không sao.”
Còn chưa nói hết đã bị chặn lời, Nhã Thanh lắc đầu vừa nể phục vừa
trách hắn đang tự xem mình là người đá sao? Sắc mặt cũng đã tệ đến vậy
rồi vẫn muốn tiếp tục?
“ Vậy được rồi, ta gọi thêm người đến giúp vậy.” Nhã Thanh nói rồi đi ra mở cửa phòng, bên ngoài không những đầy đủ hai tên thuộc hạ của Ngôn Phong, còn có cả biểu đệ ngu ngốc của y trưng bộ mặt lo lắng ra ở đó: “ Các ngươi tụ tập cả đây làm gì?”
“ Nhã Thanh, thế nào rồi. Ngươi và vương gia ở bên trong lâu như vậy, không có chuyện gì chứ.”
“ Ngươi ở đây đúng lúc, vào giúp ta một tay đi.”
“ Khoan.” Bị Nhã Thanh túm lấy lôi vào phòng đóng cửa lại, Phiên Vân
thấy Ngôn Phong thân trên không bận y phục ngồi trên ghế nhìn mình, sắc
mặt hắn lại không được tốt lắm mới đi lại gần: “ Vương gia?”
Ngôn Phong nhìn sang Nhã Thanh hỏi: “ Tại sao lại mang y vào đây?”
“ Có y ở đây giúp ta một tay.” Nhã Thanh lại nói với Phiên Vân: “ Đỡ
vương gia lên giường đi, ngươi làm điểm tựa cho người, ta sẽ châm cứu ở
tay và chân của vương gia.”
“ Hiểu rồi.” Phiên Vân gật đầu xong mới đỡ Ngôn Phong đứng lên: “ Vương gia, cẩn thận chút.”
Đỡ Ngôn Phong lên giường để hắn tựa lưng vào người mình, Phiên Vân
cũng theo lời Nhã Thanh xắn hai ống quần hắn lên cao qua đầu gối. Đến
lúc nhìn thấy y cầm một cây châm vừa nhỏ vừa nhọn thì ngạc nhiên: “
Ngươi dùng cái đó làm gì vậy?”
“ Ngươi đến kim châm còn không biết cũng nghĩ đến sau này theo ta học y cứu người?”
Chỉ cần nói ra miệng đều có cách để Nhã Thanh lôi chuyện trước kia
mình nhất định không muốn học y ra, Phiên Vân liền không muốn tranh cãi
mà im lặng. Y không hề biết Ngôn Phong hai chân mày khẽ nhăn lại, không
biết là vì cớ gì.
Nhã Thanh lại nói: “ Vương gia, ta bắt đầu châm cứu. Nếu người càng
có cảm giác đau chứng tỏ càng có hiệu quả, vương gia cảm thấy không chịu nổi có thể nói ta, ta sẽ lập tức ngừng châm cứu lại.”
“ Được.” Hắn chỉ trầm giọng trả lời một tiếng xong lại im lặng.
Phiên Vân không biết vậy chứ mình ở đây lại có thể làm được gì, y chỉ biết nghe lời Nhã Thanh ngồi ở đó bên cạnh Ngôn Phong.
Không ngờ chỉ vừa khi châm vừa đâm vào phần chân, sức nặng đè trên
người y lại tăng thêm. Phiên Vân ngạc nhiên khi thấy vương gia gồng
người cắn răng chịu đựng, không nghĩ đến thật sự sẽ đau đến vậy.
Đến kim châm thứ ba thì Phiên Vân nhìn thấy sắc mặt còn tệ hơn vừa
rồi lộ rõ, y thấy trong lòng nhộn nhạo khó chịu thế nào, không đành lòng nhìn hắn như vậy nhưng bây giờ cũng không thể nói gì quấy rầy Nhã
Thanh.
Cầm lấy bàn tay đang siết chặt thành nấm của Ngôn Phong, y chỉ định
tiếp thêm cho hắn chút động lực không ngờ lại đột nhiên bị tay hắn mở ra túm lấy cổ tay mình.
Cảm giác cứ như bị còng thép kẹp lấy, hắn từ lúc nào có sức mạnh đến
vậy. Dù sao cũng cảm thấy như mình có thể làm được chuyện, Phiên Vân im
lặng chịu đau để hắn siết lấy cổ tay mình.
Ngôn Phong không ngờ bản thân luôn tự tin mình có thể chịu đựng được
đau đớn, nhưng khi vừa kết thúc rút ra đầu châm cuối cùng, hắn cũng đã
không còn biết gì nữa. Đến lúc tỉnh lại thì không biết đã là lúc nào,
chỉ còn một mình nằm trên giường lớn.
Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài cửa,
Phiên Vân mang theo một khay đồ ăn bước vào phòng mỉm cười với hắn.
Không phải hình dáng nữ nhi mà hắn vẫn thường thấy mỗi khi thức dậy ở vương phủ, y bận nam trang màu xám đơn giản, mái tóc mượt buông thả rất tự nhiên. Trông như vậy so với trước không hiểu vì sao càng khiến hắn
thấy dễ nhìn hơn.
“ Vương gia, người tỉnh rồi.”
“ Ta đã ngủ bao lâu?” Ngôn Phong vừa hỏi cũng tự mình ngồi dậy, hắn
nhận ra cơ thể không còn cảm thấy nặng nề nữa. Cử động ngón tay trước
mắt xong lại vung cánh tay một lần, hình như mọi cử động đều đã theo ý
của hắn.
Thấy ngôn Phong như vậy Phiên Vân liền tươi cười, y đặt khay thức ăn
lên bàn nói: “ Nhã Thanh bảo vương gia chịu đựng tốt lắm, không ngờ một
lần điều trị đã qua được bốn thành mới ngất đi, lúc đó khiến ta lo lắng
người xảy ra chuyện.”
“ Phiên nhi.” Ngôn Phong đột nhiên lên tiếng, hắn đứng lên khỏi
giường. Không kịp mang giầy vào đã đi lại nắm lấy tay Phiên Vân, nhìn cổ tay y hằn một dấu bầm tím thấy rõ mà lạnh giọng: “ Tay ngươi làm sao?”
“ À đây là.” Phiên Vân dùng sức muốn rút tay về nhưng không thoát được, y nói: “ Lúc đó ta thấy vương gia rất đau thế nên…”
“ Là do ta sao?”
“ Ta ở đó cũng chỉ có thể nhìn mà không làm được gì, một chút này
không sao, Nhã Thanh nói thoa thuốc hai ngày liền tan hết. Vương gia
cũng không cần phải để tâm.”
“ Ta chính là để tâm.” Ngôn Phong gắt giọng: “ Vết thương trên người ngươi lại là do ta làm ra, ngươi nói ta không để tâm?”
Không nghĩ tới hắn đột nhiên lại lớn tiếng với mình, Phiên Vân nhìn
Ngôn Phong một hồi mới gượng cười nói: “ Thật ra ta cũng không cảm thấy
gì, ta không có yếu đuối như người nghĩ đâu.”
Một hồi vẫn chẳng thấy Ngôn Phong chịu buông tay mình ra hay nói năng gì, cuối cùng Phiên Vân vẫn phải lên tiếng xua tan cái không khí khó
chịu này: “ Vương gia đừng tức giận nữa, cơm canh đều nguội cả ăn sẽ
không ngon. Ta cùng người dùng cơm được chứ?”
“ Ta không tức giận ngươi.” Ngôn Phong nói rồi thì buông tay Phiên
Vân ra, hắn trầm giọng: “ Thuốc mà ngươi nói, một lát mang đến ta giúp
ngươi thoa.”
“ À… được rồi.” Biết cũng không thể từ chối hắn nên y liền gật đầu
đồng ý, đợi cả hai ngồi xuống bàn ăn rồi Phiên Vân mới nói tiếp: “ Còn
có Nhã Thanh cũng nói ta tìm vài loại thuốc ở y quán, hình như dùng để
pha thành nước thuốc ngâm mình cho người, đợi sau khi dùng cơm xong ta
ra ngoài tìm thử.”
Ngôn Phong nói: “ Không phải tự mình đi, cần thì bảo Vong Âm và Thẫm Ngụy thay ngươi đi làm là được.”
“ Thật ra là hai người họ đều có việc làm cả nên mới phải cần đến
ta.” Phiên Vân cười nói: “ Nhã Thanh cần thêm mấy loại thuốc đặc biệt mà ngoài y quán cũng không có bán, nên kéo cả Vong Âm và Thẫm tướng quân
đi cùng với mình để hái thuốc.”
Nghe Phiên Vân nói thì Ngôn Phong cũng có chút ngạc nhiên, trước nay
ngoài hắn ra cùng lắm cũng chỉ có Ngọc Trúc, còn sẽ không có người ra
lệnh được cho mười ba uy tướng Thảo Đường quân, không ngờ bây giờ hai
trong số đó lại bị một tiểu thiếu niên kéo chạy đông chạy tây?
Vong Âm thì hắn cũng hiểu được, nhưng cả Thẫm Ngụy mà cũng bị Nhã
Thanh lôi đi được khi hắn còn đang bất tỉnh. Ngôn Phong tự cho rằng, vị
biểu ca này quả nhiên lại vô cùng lợi hại.
“ Vương gia?” Phiên Vân thấy hắn không nói mới hỏi: “ Cơ thể người tốt hơn rồi chứ, cảm thấy có gì khác không?”
Ngôn Phong cầm đũa trên tay, ngón tay điều khiển cử động đầu đũa. Hắn gắp một miếng thịt bỏ vào chén Phiên Vân nói: “ Có sức hơn nhiều, cử
động tay chân đều không gặp trở ngại.”
“ Vậy thì tốt quá rồi.” Phiên Vân lại thay Ngôn Phong gắp một miếng
gan xào, bỏ vào chén của hắn mà vui vẻ nói: “ Vương gia ngươi ăn nhiều
chút, bây giờ nhìn xem ta thử ai còn dám nói người phế nhân, ta sợ đến
lúc nhìn thấy cũng không ít cô nương muốn gả qua cửa đi.”
Ngôn Phong ngừng lại đũa muốn lấy đồ ăn cho Phiên Vân, hắn mặt lạnh nhìn y: “ Ngươi vừa nói gì?”
“ Thì là…” Phiên Vân thấy thời gian này hắn có lẽ phục hồi rất tốt,
chờ khi Ngôn Phong khỏi hẳn thì việc y là nam nhân cũng phải nói ra. Lúc đó sợ khiến hắn nổi giận, y có đi rồi cũng không thể khiến hắn quên
hận.
Chi bằng bây giờ giúp hắn suy nghĩ lại một chút, không cần tiếp tục
có tình cảm gì quá nặng với thân phận Đàn Lục Nhi giả này, đến khi biết
được sự thật hắn cũng không cần thiết phải xem y như kẻ thù.
“ Ta nhớ phụ thân từng nói, vương gia ngày trước được rất nhiều cô
nương ngưỡng mộ. Ta chỉ nghĩ sau này nếu bọn họ biết được người khỏe lại rồi, nhất định đều muốn gả đến cửa… a!”
Ngôn Phong đột nhiên tiến gần bắt lấy cánh tay Phiên Vân, hắn từng chữ rõ ràng: “ Ngươi thử nói lại một lần nữa xem.”
“ Ta…” Phiên Vân thầm mắng, ngươi cũng là đường đường nam nhân, sợ
cái gì chứ. Tuy nghĩ vậy nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Ngôn Phong, y lời muốn nói ra tới miệng đều không biết là đi đằng nào: “ Ha ha… ý của ta là vương gia người so với lúc ta mới gặp rất tốt nha, tất cả đều
tốt. Vương gia anh tuấn phong độ, văn võ toàn tài, có một phu quân như
vậy ta làm gì còn có thể phàn nàn đúng chứ?”
“ Vậy…” Ngôn Phong tay vòng qua người y lại kéo người vào trong lòng
mình: “ Ngươi vẫn có ý định để cho vài cái nữ nhân qua cửa nhà?”
“ Làm… làm sao có chuyện đó.” Ngón tay lạnh lạnh vuốt sau gáy làm
Phiên Vân rùng mình, ai biết nếu y lại nói điều gì không hợp ý hắn sẽ
làm ra chuyện gì chứ.
“ Phiên nhi.” Ngôn Phong càng lúc càng gần, giọng nói của hắn đã tựa
như vang lên ngay bên tay y: “ Sẽ có một ngày, ta cho toàn thiên hạ
biết. Ngươi chính là thê tử của Duật Ngôn Phong ta.”
“ Vương gia… ta…” Chưa nói hết câu đã cảm nhận hơi ấm xa lạ trên môi, mọi âm thanh đều bị chặn lại nơi cổ họng.
Phiên Vân trợn tròn hai mắt không hiểu cái gì đang diễn ra, y cả người cứng đơ nhìn gương mặt anh tuấn phóng đại của Ngôn Phong.
Đến lúc lấy lại ý thức vùng thoát khỏi hắn, y hoảng hốt muốn la lên: “ Vương gia, người đợi… ùm.”
Tay sau cổ Phiên Vân di chuyển giữ lấy đầu y không cho trốn thoát, toàn bộ cơ thể nhỏ bé của y đều bị hắn ôm trọn.
Đầu lưỡi thô bạo cạy mở khớp hàm đối phương để đi vào trong, Ngôn
Phong là lần đầu tiên được nếm thử từ đôi môi đến hơi thở của người hắn
ngày đêm khao khát. Hắn bây giờ lập tức nhận ra, một khi đã phạm vào,
mãi mãi cũng không có cách buông tha được.