Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

Chương 37



“ Nhã Thanh, ngươi xem cái này là Dạ Hoa Y thảo đúng không?”

Nhìn cây cỏ Phiên Vân đưa cho mình xem, Nhã Thanh lắc đầu: “ Không phải đâu, chỉ là cây dại bình thường thôi.”

“ Cũng không phải?” Cho rằng mình tìm đúng không sai, Phiên Vân lại ngang bướng nói: “ Đã là cây thứ mấy rồi, lá xanh đậm nhiều cánh nhỏ cộng thêm hoa màu đỏ đúng như ngươi nói còn gì.”

" Ta đã nói tím, là màu tím không phải đỏ ngươi nghe mấy lần rồi?" Nhã Thanh từ trên bực đá nhảy xuống, y phủi bụi trên y phục xong mới nói tiếp: “ Ngươi nếu lo lắng cho Nhật Minh vương gia như vậy thì cứ về trước, cần gì ở đây tự tìm khó chịu?”

“ Ta đã nói cùng ngươi đi hái thảo dược, làm sao về trước được.”

Nhã Thanh thở dài, sáng hôm nay sau khi điều trị thành cuối cho vương gia thì hắn cũng mất sức nhiều nên chỉ có thể nằm phòng nghỉ ngơi.

Vong Âm và Thẫm Ngụy lại có việc riêng bận rộn trước khi thu xếp rời khỏi Hà Trì thành, vì vậy cùng đi hái thuốc chỉ đành lôi theo Phiên Vân, cũng tiện dạy y biết chút vài loại cây cỏ thuốc đơn giản.

Ai ngờ Phiên Vân này đầu óc lại chỉ toàn nghĩ tới Duật Ngôn Phong khiến Nhã Thanh cũng bị phiền theo, y giơ lên một nhánh cây khác mà mình vừa hái được trên vách đá nói: “ Ngươi nhìn cho kỹ, đây mới là Dạ Hoa Y thảo. Thứ này điều chế thành thuốc có thể trợ giúp trị thương gân cốt và giảm đau phần nào, còn có dùng với vết thương sống ngoài da cũng có thể cầm máu.”

“ Ra là nó, hiểu rồi.”

“ Hừ.” Nhã Thanh cho Dạ Hoa Y vào giỏ tre rồi nói tiếp: “ Nhìn dáng vẻ của ngươi còn biết ta đang nói gì sao, đã mất công đi xa đến vậy rồi, tìm được thêm một ít thì chúng ta quay về thành.”

“ Nhã Thanh.” Từ chỗ bọn họ đứng cao hơn so với đường lớn bên dưới, nhìn thấy đám bụi mù từ xa Phiên Vân lo lắng lôi kéo tay áo Nhã Thanh: “ Ngươi nhìn bên kia thử xem.”

“ Chuyện gì?”

“ Ngươi nhìn có phải là quân phục triều đình không?”

Nghe Phiên Vân nói, Nhã Thanh cũng theo hướng y chỉ mà nhìn đến. Từ xa thật có đám người ngựa chỉ chừng bốn năm người, ngoài tên dẫn đầu y phục có phần cao quý thì những tên còn lại đều bận y phục quân lính triều đình: “ Đúng vậy.”

“ Ta biết…” Phiên Vân siết chặt tay áo Nhã Thanh, y mắt vẫn hướng về phía người ngựa đang tiến lại đây nói: “ Ta biết hắn, kẻ dẫn đầu chính là tam hoàng tử.”

“ Tam hoàng tử… không phải tin báo nói hắn ít nhất cũng ngày mai mới đến nơi sao?” Nhã Thanh vừa nói thì bị Phiên Vân túm lấy cổ tay kéo đi, y một chút thì bị vấp ngã mới nói: “ Ngươi làm gì vậy?”

“ Chúng ta bị nhìn thấy rồi, hắn đã từng thấy mặt ta vài lần nên chắc chắn sẽ phát hiện ra.” Phiên Vân vừa nói vừa quay đầu nhìn lại một chút, bây giờ cũng đã chắc chắn Duật Ngôn Phong nhắm đến bọn họ mà đuổi tới, chỉ sợ lần này khó trốn được.

Hai người tự nhiên dám ra ngoài vì tin rằng cho dù có gặp phải quân lính truy bắt cũng chẳng thể biết mặt hay thân phận gì, ai ngờ lại đụng ngay tên tam hoàng tử phiên phức có thể nhận ra được Phiên Vân.

Nhã Thanh vừa rồi còn chậm chạp, nghe đến sắp bị đuổi tới nơi liền mang luôn giỏ thuốc trên người ném đi: “ Đụng phải các ngươi đúng là phiền mà.”

“ Dạ Hoa Y thảo, sao ngươi lại ném?”

Công sức từ sáng đến giờ lại thêm Nhã Thanh là đại phu làm sao có thể không sót, nhưng vác theo thì quá vướng víu. Y vừa thầm mắng trong lòng vừa lớn tiếng: “ Nói nhiều cái gì, còn không mau chạy?”

“ Khoan đã.” Phiên Vân vừa chạy lại nói

Nhã Thanh nóng giận: “ Ngươi chuyện gì?”

“ Chúng ta đi chung thế này bị bắt thì bắt cả đôi, đổi hướng đi. Kéo dài thời gian được bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Bọn họ chỉ có vài người, khi vương gia nhận được tin thì cho dù bị đuổi đến cũng không sợ không thể chạy thoát.”

“ Được rồi.” Nhã Thanh gật đầu đồng ý.

“ Điện hạ.” Một tên lính cưỡi ngựa bên cạnh Duật Nghĩa lớn tiếng rõ ràng nói: “ Chúng chia ra rồi.”

Từ xa nhìn thấy lập tức có thể nhận ra một trong hai người chính là Phiên Vân, Duật Nghĩa thúc ngựa chạy nhanh hơn cũng ra lệnh: “ Ta đuổi theo y, các ngươi bắt bằng được tên còn lại.”

“ Tuân lệnh.”

“ Đàn Phiên Vân.” Duật Nghĩa vừa đuổi theo cũng lớn tiếng gọi, thế nhưng người phía trước chỉ biết bỏ chạy mà không quan tâm gì đến hắn phía sau.

Không hiểu vì sao hắn đối với loại suy nghĩ phải bắt cho bằng được y lại nổi lên mạnh mẽ đến vậy, Duật Nghĩa nhếch lên khóe môi: “ Muốn chạy sao, để ta xem ngươi có thể chạy được đến đâu.”

Liều chết cũng không ngừng lại, dù biết sớm muộn cũng bị hắn bắt được nhưng Phiên Vân vẫn chỉ thẳng phía trước không nhìn lại. Nghe tiếng vó ngựa đã ngay bên tai, y biết chắc chạy không thoát, chia ra thì quả nhiên tam hoàng tử liền nhắm y mà đuổi, chỉ hy vọng Nhã Thanh thoát được báo tin.

“ Đàn Phiên Vân, ngươi đứng lại cho ta?” Ngựa đã đuổi đến chỗ của thiếu niên phía trước, Duật Nghĩa từ trên yên ngựa nắm chặt dây cương một tay duỗi ra ôm lấy y: “ Ngươi còn dám chạy?”

“ A” Bị ôm một đường kéo lên ngựa, Phiên Vân vẫn còn choáng váng mà túm lấy y phục của Duật Nghĩa. Sau đó không nói gì, y nghiên người dùng hết sức đạp vào bụng ngựa kéo luôn cả hắn ngã xuống đất.

Không nghĩ đến hành động bất ngờ này của Phiên Vân, Duật Nghĩa thế nhưng đầu tiên suy nghĩ khi bị đẩy xuống ngựa là hướng thân mình xuống dưới ngã lên đất. Đây đã là tính cách khó bỏ của hắn, đối với mỹ nhân xinh đẹp thì cho dù là nam cũng đều thương tiếc mà tự nhiên không muốn để người bị thương.

Phiên Vân lúc ngã xuống một chút đau đớn cũng không có, nhìn lại thấy mình nằm trên người Duật Nghĩa, hoàn toàn được hắn bao bọc lành lặng. Trong lòng tuy ngạc nhiên vô cùng nhưng cũng không quên nhìn về phía trước, thấy ngựa vừa rồi bị y đạp cho một cái thật mạnh vào bụng thì chạy như điên đi mất, bây giờ không có ngựa thì hắn có muốn vào thành cũng phải trễ hơn một hồi.

An tâm rồi mới nhìn tới Duật Nghĩa, Phiên Vân thấy hắn nhăn mặt có vẻ đau nhưng tay vẫn nhất định giữ cứng không muốn buông ra, y mới thấp giọng nói: “ Tam hoàng tử, người không sao chứ?”

“ Ngươi…” Duật Nghĩa từ trên ngựa rơi xuống, còn phải chịu thêm sức nặng của Phiên Vân trên người, lưng và chân phải của hắn đều bị thương đến đau đớn, hắn lớn tiếng nhưng nghe giọng nói lại không một chút tức giận: “ Ngươi lấy đâu ra sức thế hả?”

“ Ta nhìn có thể yếu đuối nhưng không đến nổi đạp một cái lôi cả người xuống ngựa cũng không thể.” Cựa quậy muốn thoát ra, Phiên Vân nhíu nhíu chân mày: “ Tam hoàng tử, người buông tay.”

“ Ngươi… còn muốn chạy?”

Phiên Vân không nói, thấy hắn vẫn nhất định không muốn buông mình ra, y suy nghĩ rồi dùng hết sức vùng khỏi tay hắn. Biết Duật Nghĩa đã bị thương, rất may lại chỉ có một mình hắn đuổi theo y, nếu không bây giờ muốn trốn cũng khó.

“ Tam hoàng tử, ta không phải là cố ý muốn làm người bị thương, xin lỗi!”

“ Đợi đã.” Phiên Vân đứng lên rồi muốn bỏ đi thì lại nghe Duật Nghĩa lớn tiếng: “ Ngươi ở y quán và việc của Đàn Lục Nhi cộng thêm cả lần này đã nợ ta ba lần, ngươi cứ như vậy muốn bỏ đi khi ta đang bị thương?”

“ Là người muốn bắt ta trước.” Phiên Vân quay đầu nói, y lại nhìn thấy hắn mặt có chút khó xem, tay còn giữ lấy chân mình đang chảy máu. Vừa rồi không để ý thì không nói, thấy hắn bị thương ra như vậy ít nhiều cũng do bảo vệ y mà ra.

Phiên Vân nhìn tới lui, y kéo hắn để cho tựa vào một tảng đá lớn bên đường. Trở lại nơi vừa rồi Nhã Thanh ném đi giỏ tre, tìm được Dạ Hoa Y thảo rồi mới đến chỗ Duật Nghĩa, y ngắn gọn nói: “ Thứ này có thể cầm máu.”

Im lặng nhìn Phiên Vân bỏ lá cỏ vào miệng nhai nát, sau đó y xé đi một mảnh y phục trắng, mang lá cỏ nhả ra đắp vào vết thương ở chân rồi băng lại cho hắn.

Duật Nhĩa xem từng cử chỉ của y có vụng về không rành trị thương cho kẻ khác, thế nhưng lại rất cẩn thận như sợ hắn đau. Xem đến không biết mình đã nhìn y ngây người mà không thấy cái đau nữa.

Phiên vân dùng tay chùi môi mình, sau đó mới chú ý Duật nghĩa cứ nhìn y ngây ra đó. Phiên Vân vội đứng dậy nói: “ Ta chỉ có thể giúp người như vậy thôi, tam hoàng tử ở đây có lẽ thuộc hạ của người cũng sẽ nhanh chóng quay lại tìm, ta phải đi.”

“ Ngươi đi theo Duật Ngôn Phong liệu sẽ được lợi ích gì?”

“ Sao cơ?” Phiên Vân hỏi lại.

Duật Nghĩa nhếch môi cười: “ Hắn trở về nam địa chắc chắn sẽ khởi binh làm phản, ngươi đi cùng hắn sẽ có cuộc sống bình thường giản dị mà mình mong muốn sao?”

Phiên Vân nghĩ lại lời hắn nói mới nhớ ra thật sự đó chính là ý muốn của mình trong tương lai, một cuộc sống thật bình dị tốt nhất.

Nếu không phải bản thân nhất định muốn giúp đở Nhật Minh vương gia, cầu Nhã Thanh điều trị cho hắn thì có lẽ y cũng đã có cuộc sống như vậy, an nhàn sống ở vương phủ, sau vài năm thì giả chết bỏ trốn.

“ Có thể ngươi đang tội nghiệp cho hắn.” Duật Nghĩa lại nói: “ Hắn đã là một phế nhân vô dụng đến đáng thương, vẫn muốn đứng lên lật đổ hoàng vị của triều đại ta. Ngươi theo hắn, có lợi ích?”

“ Nếu không phải hoàng đế lo sợ thế lực của vương gia, bầy ra mưu kế hại người lại để vương phi tùy y lộng hành. Vương gia sẽ trở thành phế nhân sao?” Phiên Vân nhìn Duật Nghĩa lớn tiếng: “ Nếu hoàng đế thật sự là một minh quân, vương gia cũng cần phải bị dồn vào bước đường cùng, phải chạy trốn trở về nam địa sao?”

Duật Nghĩa trầm giọng: “ Ngươi thật sự cho rằng Duật Ngôn Phong khi nắm binh quyền quân đội hùng mạnh tại nam địa, lại là đường đường hoàng thúc của hoàng đế sẽ không có ý nghĩ thèm muốn ngai vàng? Phụ hoàng ta muốn diệt trừ hắn, chính là diệt đi tai họa về sau.”

" Phụ hoàng của người đã làm những gì, tam hoàng tử đều biết chứ? Người nói người dân vẫn đang ủng hộ hoàng đế sao?" Phiên Vân im lặng nhìn Duật Nghĩa một hồi, sau đó y chỉ nói một lần rồi bỏ đi: “ Nếu thật sự là một minh quân, đã không cần dùng đến cách thức này để giữ lấy giang sơn. Ngai vàng của hoàng thượng, nếu một ngày không thể ngồi nữa, thì cũng do bản thân người không có khả năng ngồi trên đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.