" Vong Âm tướng quân, chúng ta mai phục bên này cũng đã hết một ngày rồi, bây giờ nên làm thế nào mới phải?" Tên lính lo lắng nói: " Nơi đóng
quân của triều đình là phía bên kia dãy núi, chỉ cần bọn chúng đi qua,
chúng ta lúc đó muốn hành động cũng không thể, miếng mồi ngon như vậy
lại để xổng mất thì thật đáng tiếc."
" Vẫn chưa nắm được tình hình, chúng ta không thể quá nóng vội." Vong Âm từ trên vách đá bên này nhìn xuống dưới, quân lính triều đình vận
chuyển lương thảo đến doanh trại của đại hoàng tử Duật Thư.
Thế nhưng bọn họ là quân thám thính, hiện tại đi cùng Vong Âm cũng
chỉ có chưa đến mười người, lại toàn là người dân nổi dậy từ nghĩa quân
Khư Diễn. Cho dù thật sự hắn có khả năng đánh cướp cũng không có khả
năng vận chuyển toàn bộ số lương thực ở đây về đến thành Thừa Ân.
Đám người vận chuyển lương thực lần này có khoảng hai, ba trăm người
đều bận thường phục che giấu thân phận lại xuất hiện khe hở rất nhiều,
mấy xe ngựa chở lương thực đằng kia cho dù nói là dân buôn cũng không
thể có gan lại đi ngang ở nơi đang xảy ra chiến sự và bạo loạn này.
Bọn chúng dừng chân nghỉ bên khe núi, lại vừa hay nơi này có một ngôi làng nhỏ với một số người dân tuổi cũng đều trạc trung niên. Bây giờ
nếu Vong Âm muốn dùng kế cũng khó tránh sẽ liên lụy đến những người dân
vô tội trong làng, hắn nhăn mày: " Tại sao số người dân ở làng này lại
không chịu di tản đi, đây không phải quá nguy hiểm sao?"
" À, tướng quân có thể không biết rõ." Tên lính xuất thân từ trong
nghĩa quân Khư Diễn, trước đó cũng là trong số người dân bị nạn ở phía
bắc mới tham gia bạo loạn, thế nên hắn biết khá rõ và tình hình bên này. Nghe Vong Âm nói mới lên tiếng giải thích: " Thật ra ngôi làng này
trước kia cũng có rất nhiều người sinh sống, sau khi nghĩa quân nổi dậy
cùng với triều đình lại cho tàn phá mấy thôn huyện bị bọn ta đánh chiếm, chiến tranh là điều không tránh khỏi nên hai tháng trước đa phần mọi
người trong làng đều đã di tản đi."
" Nhưng trước đó nữa nơi này lại có dịch bệnh, rất nhiều người bị bỏ
lại không thể thể mang theo, đều là những người tình nguyện chờ chết
không muốn liên lụy người thân hay là bị bỏ rơi ở lại."
" Dịch bệnh?" Vong Âm nghĩ lại, một ngày qua trong khi bọn họ theo
dõi nơi này, hắn cũng đã có thời gian thám thính, người dân còn sống
cũng sinh hoạt khá tốt, không chỗ nào giống lời tên lính kia là đang chờ chết trong hai tháng trước được.
Tên linh lại giải thích: " Nhưng ta còn nghe nói năm sáu ngày sau đó
thì có một đôi mẫu tử tình nguyện đến nơi này trị bệnh, bọn ta đều cho
rằng dịch bệnh trước đó chết không ít người, muốn cứu được bọn họ là
chuyện không thể, cho nên đều nghĩ tất cả chết cả rồi, ha ha... không
ngờ bây giờ ta mới biết họ thật sự vẫn còn sống, vậy thật là đôi mẫu tử
kia có khả năng loại trừ bệnh dịch rồi."
" Trị bệnh sao?" Vong Âm không hiểu vì sao lại lập tức nghĩ đến Nhã
Thanh, từ một năm trước khi nghe nói huyền Tề An xảy ra chuyện thì tất
cả tin tức của y đều không nhận được nữa.
Hắn vì lo lắng muốn biết y còn sống hay đã chết mới nhất định muốn
xin vương gia cho mình được dẫn binh cùng Thẫm Ngụy tại phía bắc, đối
đầu với đại hoàng tử với bốn vạn quân chỉ với sáu ngàn quân từ Thảo
Đường quân chỉ như châu chấu đá xe, bây giờ nhờ vào Ngọc Trúc thuyết
phục được chủ thành Thừa Ân cùng với Khư Diễn nghĩa quân, lực lượng của
của bọn họ bây giờ đã đông hơn đáng kể.
" Khoan hãy có bất cứ hành động gì, đừng làm tổn thương bất cứ dân thường nào."
" Vâng tướng quân."
" Còn nữa." Vong Âm lại nói: " Cho người điều tra lai lịch của hai mẫu tử kia. Ta muốn biết bọn họ là ai."
Tại thành Minh Chương hơn nửa năm trước đã bị Thảo Đường quân của
Nhật Minh vương chiếm được, khi Nhật Minh vương vào thành không hề làm
tổn hại đến một gốc cây ngọn cỏ nào như hắn đã nói, thậm chí còn phân
phát thức ăn nước uống cho tướng sĩ và người dân chịu khổ kéo dài."
Minh Chương thành bọn họ hiện tại sống lại rất an bình không lo đói
khát, người dân còn tình nguyện nuôi trồng lương thực trên mảnh đất khô
cằn có khí hậu khắc nghiệt này để cung cấp lương thực cho Thảo Đường
quân trên chiến trường.
Chủ thành là người rất yêu quý người dân, hắn mừng rằng lúc đó bản
thân không cố chấp thà chết thủ thành, nhờ vậy mọi người mới có được
ngày hôm nay, cho dù vất vả trồng cây nuôi thú nhưng lúc nào cũng vui vẻ cười nói.
" Đại nhân, Nham Kính đại nhân."
" Có chuyện gì?" Nham Kính đang nghiên cứu xem có cách nào tạo ra mấy con kênh dẫn nước từ nơi khác, ông nhăn mặt vì bị làm phiền mới mở cửa
phòng hỏi: " Lại xảy ra chuyện gì mà ngươi la gọi lớn tiếng ồn ào ở
đây?"
" Nham Kính đại nhân, vừa rồi có người từ phía cổng nam muốn nhập thành, hắn nói mình là người của Thảo Đường quân."
" Thảo Đường quân?" Nham Kính đại nhân hỏi lại: " Hắn có mấy người."
" Bẩm đại nhân, chỉ có một người."
" Cái này cũng thật khả nghi." Người của Thảo Đường quân đến từ phía
nam thì chắc là từ Thừa Viên Chức, nhưng chỉ một người mà đến nơi này
thì đúng là quá kỳ lạ.
" Đại nhân, hắn còn nói trao thứ này cho chủ thành thì có thể xác nhận thân phận của hắn."
Tên linh đưa cho Nham Kính một cái lệnh bài trên đó còn có một chữ
Nhật, ông đã từng nhìn thấy qua đây là lệnh bài chỉ có các tướng lĩnh
của Thảo Đường quân mới có, Nham Kính vội vàng chạy ra ngoài vừa nói
nhanh: " Đi đi đi... còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau theo ta đi mời hắn
nhập thành, không thể đắc tội với người này được."
Phiên Vân chờ đợi một lúc thì thấy một người bận y phục khá chỉnh chu lại có thể là người có chức vị chạy ra ngoài này, ông ta vừa đến thì
nhìn y từ trên xuống dưới như đang đánh giá dò xét thân phận mình. Y vội nói: " Ta là Đàn Phiên Vân."
" A..." Nham Kinh a lớn một tiếng, cái tên này nghe ra còn cao hơn
mấy vị tướng lĩnh một bậc. Chỉ là hắn không nghĩ ra được lý do vì sao y
lại chạy đến nơi này, nhìn Phiên Vân trên người bám đầy bụi lại có vẻ
mệt nhọc chắc là đã cưỡi ngựa liên tục từ Thừa Viên Chức đến: " Phiên
Vân công tử, người đột nhiên sao lại đến nơi này?"
" Ta có chuyện cần phải lập tức tới Liêm Giang ngay." Y nhìn sang con ngựa mấy ngay liền chỉ có thể ngừng nghỉ một chút trên đường đi, Phiên
Vân vuốt nhẹ lông nó mới nói tiếp: " Ngài chắc chủ thành Minh Chương,
Nham Kính đại nhân. Có thể nào chuẩn bị cho ta một con ngựa khác và một
ít lương thực trên đường đi, ta không có thời gian nên cần phải lên
đường ngay."
" Khoan... khoan đã, đợi chút." Nham Kính vừa nghe thì có chút lo
lắng, người thiếu niên có dung mạo tuyệt mỹ trước mắt này là ai chứ? Y
là người thương trong lòng của Nhật Minh vương gia a.
Tuy là chưa từng nhìn thấy nhưng Nham Kính đại nhân cũng từng bị Thạo Lâm tướng quân trước kia nhắc nhở mấy lần, cho dù đắc tội bọn họ cũng
không thể đắc tội vị Đàn Phiên Vân công tử này. Nếu hắn bây giờ để y đến Liêm Giang trong tình trạng này, chỉ sợ y mà có mệnh hệ gì về sau hắn
cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
" Phiên Vân công tử, tuy không hiểu chuyện gì và vì sao người đến
đây, thế nhưng trong công tử có vẻ mệt mỏi. Hay là... hay là..." Nham
Kinh suy nghĩ rồi nói: " Hay là công tử cứ tạm thời ở lại Minh Chương
thành nghỉ ngơi một hai ngày đi, chờ ta cho người báo tin đến cho vương
gia rồi mới..."
" Lập tức chuẩn bị ngựa và lương thực, ta hiện tại cần lên đường đến
Liêm Giang ngay." Phiên Vân nhíu chân mày nhìn Nham Kính đại nhân, gương mặt xinh đẹp hiện lên sự tức giận, y lớn tiếng ra lệnh.
" Vậy... chuyện này..."
Tình hình bây giờ cho dù có gửi tin được đến Liêm Giang cũng chưa
chắc có thể đến tay của Duật Ngôn Phong, nếu trong doanh vẫn còn người
của triều đình thì tin tức nhất định sẽ bị bọn chúng hủy đi, cho dù gửi
tin báo y vẫn bình an cũng vô dụng. Hơn nữa Ngôn Phong sống chết chưa
rõ, nếu không tận mắt nhìn thấy hắn thì y không thể nào thôi sợ hãi
trong lòng.
Nhìn ánh mắt cương quyết và mạnh mẽ của Phiên Vân khiến Nham Kính đại nhân thở dài một hơi, vẻ bề ngoài mềm yếu như nữ nhân so với tính cách
của y lại trái ngược nhau như vậy, chẳng trách cho dù là nam nhân y cũng có thể làm Nhật Minh vương gia động lòng a.
" Nếu công tử đã nhất định muốn đi, vậy ta sẽ đi chuẩn bị một con
ngựa tốt cùng với lương thực cho người. Thế nhưng ta cũng không thể an
tâm để công tử một mình đến Liêm Giang, xin hãy dẫn theo hai thuộc hạ
của ta, Lão Lục và Lão Cửu bọn họ đều là người có thân thủ không tồi, ít nhất cũng có thể bảo vệ người nếu gặp phải chuyện không hay."
Nham Kính lại lên tiếng nói: " Phiên Vân công tử bây giờ muốn đến
Liêm Giang chắc là muốn gặp vương gia đi, nhưng mà nơi đó bây giờ đang
là chiến trường loạn lạc vô cùng nguy hiểm, hơn nữa cũng khó tìm ra nơi
đóng quân của vương gia. Thuộc hạ của ta đã nhiều lần đến đó nên sẽ giúp ích được nhiều."
Phiên Vân lại nhìn sang hai thuộc hạ mà Nham Kính nói, đúng là bây
giờ y đi một mình rất nguy hiểm, còn có khả năng đụng phải quân của tam
hoàng tử và Hoàn Lãng, Phiên Vân suy nghĩ rồi gật đầu: " Đa tạ."
" Vậy là tốt rồi." Thấy Phiên Vân đã đồng ý, Nham Kính đại nhanh mới
nhanh xua tay với thuộc hạ của mình ra lệnh: " Còn đứng đó làm gì, nhanh đi chuẩn bị cùng với Phiên Vân công tử lên đường, nhất định phải bảo vệ người an toàn đến Liêm Giang."
" Vâng thưa đại nhân."
Nham Kinh lại hướng Phiên Vân nói: " Công tử đi đường vất vả, trong
lúc chờ đợi bọn chúng thì xin mời người vào thành nghỉ ngơi trước."