" Ai cho phép ngươi tự ý ra lệnh cho Thúy Ngân giết Đàn Phiên Vân?" Duật
Nghĩa tức giận, hắn vừa nghe Thất Tử nói đã lớn tiếng quát tháo: " Ta có ra lệnh cho ngươi làm vậy sao?
" Điện hạ, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta có thể đánh bại Nhật
Minh vương gia. Chỉ cần có tin tức Thức Viên Chức gặp nạn, Đàn Phiên Vân nguy hiểm tính mạng thì vương gia chắc chắn sẽ có động tĩnh." Thất Tử
biết bản thân chọc giận đến chủ tử, hắn qùy xuống nhưng không có ý định
nhận lỗi: " Nếu thành công không cần biết Nhật Minh vương còn sống hay
đã chết, chúng ta đều có thể nắm được phần thắng."
" Câm miệng." Duật Nghĩa đập mạnh tay trên mặt bàn: Người của ta bao
lâu cài vào Thừa Viên Chức, tất cả cũng chỉ vì ngươi nóng vội đều bị bại lộ."
Thất Tử im lặng không lên tiếng, Duật Nghĩa lại ngồi phịch xuống ghế. Hắn một năm trước nhận lệnh cùng với Hoàn Lãng kia lãnh binh ngăn chặn
phản quân của Nhật Minh vương, Hoàn Lãng đó không biết có phải do trùng
hợp là một người tài giỏi mưu trí nhưng tính tình lại khá giống lão đại
tướng Viên Bân trước kia.
Hoàn Lãng dẫn binh thủ thành Liêm Giang vốn là một lợi thế khó công
được, hắn lại còn có khả năng cầm chân được Duật Ngôn Phong ở nơi này,
nhưng đối với việc cho nội gián lén lút bắn tên của Duật Nghĩa thì hắn
nhất định phản đối mà gây ra tranh cãi hai bên, trên chiến trường còn có thể bàn luận đến đúng sai hay sao?
Từ lúc Duật Ngôn Phong bị trúng tên đến nay đã mười ngày vẫn không
thể nhận thêm bất cứ tin tức nào của hắn, Thảo Đường quân cũng tạm thời
không có hành động gì, những tin tức bên trong quân cũng chỉ là không
nghe nói đến việc Nhật Minh Vương bị thương.
Bọn họ không thể đoán được Duật Ngôn Phong hiện tại ra sao, cũng chỉ
có thể chờ đợi kéo dài hơi sức của hai bên. Nhưng nếu thật sự Duật Ngôn
Phong đã không qua khỏi, thì đây cũng có thể là cơ hội duy nhất của bọn
họ để đánh bại được Thảo Đường quân. Cũng không thể trách Thất Tử dùng
đến cách này, có thể nói đây là cách tốt nhất, thế nhưng Duật Nghĩa hắn
lại vì một Đàn Phiên Vân mà tức giận.
Duật Nghĩa bình tỉnh lại, hắn chậm rãi nói: " Theo như tin do Thúy Ngân báo về, Đàn Phiên Vân vẫn còn sống?"
" Đúng vậy điện hạ." Thất Tử lên tiếng trả lời: " Tuy nhiên Thừa Viên Chức cũng đã bị tổn thất lớn, tin này có lẽ cũng sẽ sớm đến tai của
Thảo Đường quân."
Duật Nghĩa tựa lưng ra sau ghế, hắn im lặng một lúc mới ra lệnh: "
Theo dõi mọi tin tức được gửi về từ Thảo Đường quân, nếu có thể xác định tình trạng của Duật Ngôn Phong, hoặc có lệnh chia quân trở về Thừa Viên Chức thì lập tức báo lại cho ta."
Ngày đêm cưỡi ngựa hơn năm ngày mới có thể đến được lãnh thổ của Liêm Giang, Lão Lục và Lão Cửu hai thuộc hạ của Nham Kinh mới nói nơi này
cũng nằm trong phạm vi của quân triều đình, mới yêu cầu Phiên Vân tạm
thời ngừng lại nghỉ ngơi cũng để tìm hiểu tình hình xung quanh xem thế
nào.
Cho ngựa uống nước bên một con suối nhỏ trong rừng, Phiên Vân vẫn cảm thấy nôn nóng lên tiếng hỏi: " Vương gia thật cho đóng quân ở đây sao?"
" Đúng vậy công tử." Một người nói: " Là vì khu rừng này có vị trí
rất đặc biệt nếu ở nơi trung tâm sẽ rất dễ quan sát thấy được tình hình
xung quanh, phạm vi có thể đoán biết rất rộng, khó mà có các cuộc phục
kích bất ngờ vào quân ta được."
NgườI còn lại nghe cũng lên tiếng: " Còn có Thạo Lâm tướng quân và
Triệu Dĩnh tướng quân ở cửa tây, cùng với Thái Luân tướng quân và Minh
Lan tướng quân ở cửa Bắc Liêm giang, quân triều đình hoàn toàn bị bao
vây chỉ có thể cố thủ kéo dài thời gian."
" Các ngươi biết cũng thật nhiều."
Lão Lục và Lão Cửu nghe Phiên Vân nói thì gãi đầu cười lên tiếng: "
Là vì chúng ta thường xuyên phải hộ tống lương thực từ Minh Chương đến
đây, lại rất ngưỡng mộ Thảo Đường quân nên..."
Phiên Vân chỉ trầm mặt không nói, cũng may mắn có bọn họ đi cùng y
cũng không cần mất thời gian dò hỏi nơi Ngôn Phong đóng quân, cũng biết
không ít tin tức ở chiến trường.
Định sẽ đến bên suối rửa mặt, không ngờ lại nhìn thấy nước suối có
một đoạn bị nhuộm màu đỏ. Phiên Vân nhìn theo phía dòng nước chảy xuống
mới lo lắng nói: " Là bên kia."
" Phiên Vân công tử." Thấy Phiên Vân kéo ngựa chạy về phía trên của
dòng chảy, hai người kia vội vàng cũng kéo ngựa của mình chạy theo: "
Người đợi đã, lỡ như bên đó có người đang giao chiến thì sao, sẽ rất
nguy hiểm."
Chạy theo hướng máu bị loang trong nước, Phiên Vân nhìn thấy có
khoảng mười mấy hai mươi xác người phía trên nguồn suối. Ba người liền
đến bên đó xem thử thì đúng là đầy dấu tích của hai bên vừa giao chiến,
nhìn y phục trên mấy xác người này thì là y phục của quân lính triều
đình. Phiên Vân lại đảo mắt xung quanh xem liệu còn có ai khác không.
" May quá, không phải là lính của Thảo Đường quân." Một người thở
phào ra nói: " Nhưng không ngờ bọn chúng lại cả gan mò vào đến tận đây,
đúng là không biết sống chết."
" Đúng vậy, chắc là bọn chúng bị phát hiện nên mới... coi chừng..."
Lão Cửu gật đầu đang nói thì nhìn thấy một lần hai ba mũi tên bắn về
phía bên này, hắn né tránh đi nhưng không kịp ngăn mũi tên bắn về phía
Phiên Vân.
Từ lúc vừa đến đã chú ý xung quanh, khi tên từ phía xa bắn đến y cũng đã lường trước mà xoay người né tránh kịp. Rút ra kiếm mang bên người
đỡ mấy mũi tên còn lại, Phiên Vân tự nghĩ thời gian một năm qua bị Nghi
Tuyết ép phải luyện vài chiêu cũng không phải tệ, vừa hay y học nhanh
nên chút ít cũng phòng được mấy tình huống nguy hiểm này.
" Phiên Vân công tử, không sao chứ?"
" Không sao." Phiên Vân vừa nói liền rút một tấm vải che đi gương mặt mình chỉ để lộ đôi mắt. Nhìn đám quân lính từ xung quanh ùa ra bao vây
ba người bọn họ, Phiên Vân nhỏ tiếng nhắc nhở hai người kia: " Không cần cho họ biết thân phận của ta, ta có lý do không thể nói."
" Hiểu rồi." Hai người vừa nghe liền không cần hỏi nhiều mà gật đầu
đồng ý, đều đã là người thường xuyên đến họ lập tức liền nhận ra bao vây mình là người của Thảo Đường quân, không những vậy còn có mấy gương mặt quen thuộc nên hai người mới thở phào ra: " Thật là... mọi người làm
chúng ta hết hồn."
" Lão Lục và Lão Cửu." Có tiếng từ đám người của Thảo Đường quân kêu
lên, nên biết là người quen mà tự nhiên mà bọn họ thu kiếm vào vỏ: " Thì ra là các ngươi sao, chúng ta còn tưởng là đám lính triều đình vừa rồi
còn sót lại mấy tên chứ."
Lão Lục lớn tiếng: " Các ngươi lần sau trước khi đánh có thể nhìn kỹ
trước có được không, chưa gì đã bắn tên rồi, một chút nữa là hại chết
bọn ta."
" HA HA HA... là nhầm lẫn, nhầm lẫn thôi nên không cần phải nóng, các ngươi không phải đều còn lành lặn sao?"
" Thật là..."
" Sao rồi, lần này lại mang lương thực đến sao? Nham Kính đại nhân
cũng thật là chu đáo quá đi, lần này đến cũng thật sớm." Tên lính vỗ vai Lão Lục nói xong lại nhìn qua tên nhỏ con đứng bên cạnh hỏi: " Tên tiểu tử này là ai, người mới sao? Còn mang khăn che mặt thần thần bí bí cái
gì."
" Không phải đâu." Lão Lục lúng túng: " Hắn... hắn là... ùm"
" Là người đưa tin của Nham Kính đại nhân." Lão Cửu lại nhanh nhạy
hơn, hắn chen vào nói: " Lần này không phải là giao lương thực đâu,
chúng ta có tin quan trọng cần báo phải trực tiếp với vương gia, Nham
đại nhân ra lệnh chúng ta hộ tống người này đến."
" Gặp vương gia sao... bây giờ thì chắc là không được."
Lão Cửu làm lạ: " Sao vậy, thật sự là có tin tức quan trọng, ngay cả
bọn ta cũng không được biết chỉ có thể đưa người đến đây gặp vương gia."
Một tên lính khác cũng nói: " Không phải bọn ta không tin lời các
ngươi, thế nhưng thời gian gần đây nghe nói vương gia và mấy vị tướng
quân đều rất bận rộn. Nhất là vương gia ngay cả bọn ta cũng không thấy
người rời khỏi lều trại của mình, cũng đã được lệnh không thể làm phiền
cho nên muốn gặp người bây giờ là không thể."
" Vậy... vậy sao?"
Phiên Vân nhăn mày, quả nhiên ngay cả người của Thảo Đường quân cũng
không biết Duật Ngôn Phong bị thương nghiêm trọng. Nếu đã có nghi ngờ
đến vẫn còn nội gián trong quân, vậy thì y càng không thể để bọn họ biết mình đã đến đây. Phiên Vân lên tiếng hỏi: " Không sao, nếu không thể
gặp được vương gia ta cũng có thể gặp Bất Triết tướng quân hay Sát Âm
tướng quân đều được, họ có thể truyền lại tin cho vương gia."
" Phải phải." Lão Lục gật đầu nói: " Như vậy cũng được chứ?"
Mấy tên lính suy nghĩ, lại có người chủ động nói: " Gặp mặt tướng
quân cũng không sao, đi theo chúng ta về doanh trại đi, ta đưa ngươi đến gặp Bất Triết tướng quân."
" Vậy xin làm phiền mọi người rồi."
Bọn họ nói rồi mới cùng nhau trở về doanh trại, có tên lính vẫn cảm
thấy không đúng mới khoác vai lão Cửu kéo sang một bên hỏi: " Này... cái tên đó từ đâu đến vậy, ta thấy hắn rất khả nghi."
" Khả nghi sao?"
" Có khi nào Nham Kính đại nhân bị hắn uy hiếp không, tại sao đã đến
đây rồi mà vẫn còn phải bịt mặt sợ người nhìn ra chứ? Ngươi xem ánh mắt
của hắn kìa, tuy rất dễ nhìn nhưng cứ như đang đề phòng tất cả bọn ta
vậy."
" Không có chuyện đó đâu ngươi đừng nghĩ nhiều làm gì." Tuy không
biết vì sao Phiên Vân không muốn để bị lộ thân phận, nhưng bọn họ lỡ hứa không nói ra rồi nên đành phải làm cho trót: " Với lại có khả nghi đi
nữa cũng bị các ngươi chú ý cả rồi đúng không, làm sao có cơ hội làm
được gì. Hơn nữa hắn cũng yêu cầu đến gặp Bất Triết tướng quân, ta không tin có kẻ qua mặt được ngài ấy đâu."
" Ngươi nói cũng phải... ha ha ha"
Phiên Vân suy nghĩ thấy không ngờ trong quân vẫn còn có tên ngốc như
vậy, rõ ràng đi xa để không muốn bị y nghe thấy nhưng cái giọng nói của
hắn lại không hạ xuống chút nào. Thế nhưng Phiên Vân cũng không có tâm
trạng quan tâm bọn họ nghi ngờ gì mình, y chỉ đang lo lắng muốn nhanh
chóng gặp được Ngôn Phong, nếu không chính mắt nhìn thấy hắn thì bản
thân không thể nào an tâm được.