Duật Ngôn Phong xem những tin tức do Ngọc Trúc gửi đến từ Thừa Ân thành phía bắc, hắn ngồi xuống ghế mới lên tiếng nói: “ Thành Thừa Ân hiện tại đã
nằm trong sự kiểm soát của chúng ta, Duật Thư lại là kẻ ngu ngốc chỉ
biết dựa vào sức mạnh binh lực mình có trong tay, không có khả năng đối
đầu cùng với Ngọc Trúc.”
“ Vong Âm…” Sát Âm lên tiếng định hỏi nhưng sau đó lại sợ mình vượt quá quyền hạn, hắn lại im lặng không nói.
Nhìn ra Sát Âm muốn hỏi về tình hình hiện giờ của Vong Âm, Ngôn Phong lại nói: “ Hắn hiện tại nhận lệnh dò thám xung quanh doanh trại của
Duật Thư, năng lực của Vong Âm ngươi là người rõ nhất, vẫn còn cảm thấy
lo lắng sao?”
“ Chỉ là lúc đó.” Sát Âm nhớ lại khi biết tin của vị đại phu kia thì
Vong Âm lại nhất định cầu xin Ngôn Phong muốn tham gia cùng với Thẫm
Ngụy Và Ngọc Trúc. Tuy nói là để thu phục được nghĩa quân Khư Diễn,
nhưng hắn biết được mục đích thật sự của đại ca mình là để tìm kiếm
người kia.
“ Sát Âm.” Ngôn Phong lại đột nhiên lên tiếng, tuy hắn vẫn nhìn đọc
văn kiện trên tay thế nhưng giọng nói lại có uy lực hướng Sát Âm nói: “
Hoàn Lãng, là do ngươi thả đi đúng chứ?”
Sát Âm mặt lúc nào cũng thờ ơ không cảm xúc, tựa như một người chỉ có sự sống mà thôi. Hắn nghe Ngôn Phong hỏi thì ngừng lại một chút, sau đó lại quỳ xuống: “ Thuộc hạ tự ý chủ trương, tình nguyện nhận phạt.”
“ Hoàn Lãng là đệ tử của Viên Bân đại tướng quân, hắn và sư phụ của
mình có những điểm giống nhau như làm người phải quang minh lỗi lạc, còn có hết lòng trung thành với hoàng đế.”
Ngôn Phong vẫn đều giọng: “ Thêm nữa hắn còn là một vị tướng tài, nếu lần này để người thoát được trở về hoàng thành, chúng ta lại có thêm
một mối họa.”
“ Là thuộc hạ không suy nghĩ chu toàn, xin vương gia xử theo quân pháp.” Sát Âm cúi đầu càng sâu hơn.
“ Đứng lên đi.”
Nghe Ngôn Phong nói, Sát Âm ngước mặt lên nhìn hắn: “ Vương gia, Sát Âm biết sai còn phạm, không thể bỏ qua.”
“ Bản vương không nói sẽ bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy.” Ngôn
Phong đóng lại văn thư rồi đặt lên mặt bàn: “ Thế nhưng ngươi vẫn còn
rất nhiều cơ hội để chuộc lỗi.”
“ Vương gia.”
Ngôn Phong cũng không muốn quan tâm Sát Âm vẫn quỳ ở đó chưa chịu
đứng lên, hắn bước ra khỏi thư phòng lại hỏi mấy tên lính canh bên
ngoài: “ Phiên Vân hiện giờ đang ở đâu?”
“ Bẩm vương gia, Phiên Vân công tử đã đến nhà lao nơi giam giữ tam hoàng tử.”
“ Là ngươi sao?” Duật Nghĩa ngồi trong ngục, hắn mỉm cười nhìn Phiên
Vân: “ Thật không ngờ, từ lúc để ngươi chạy thoát ở Hà Trì thành, chúng
ta gặp lại chính là trong hoàn cảnh này.”
“ Ta lại không cảm thấy bất ngờ, ngay từ khi bắt đầu ta và người vốn
đã định phải gặp lại trong hoàn cảnh này.” Phiên Vân chậm rãi nói: “ Nếu không phải người, thì là ta sẽ ở bên trong đó. Không phải sao?”
“ Ha ha ha.” Duật Nghĩa cười lớn xong lại nói: “ Đàn Phiên Vân, ngươi rất tốt, tính toán rất chu đáo. Ngay từ đầu có phải người đã biết về
bản di chiếu đó của tiên hoàng, ngươi đã đoán trước được Duật Ngôn Phong chắc chắn sẽ thắng?”
“ Tính toán sao? Người nhầm rồi…” Phiên Vân nhìn thẳng hắn nói: “ Ta
chưa từng biết gì về bản di chiếu đó trước ngày vương gia chính thức
khởi binh, ta cũng chưa từng chắc chắn vương gia sẽ thắng, ta đơn giản
chỉ là tin vào ngài ấy mà thôi.”
“ Vốn dĩ Duât Ngôn Phong đã mãi mãi không thể cử động trở lại, hắn
chỉ có thể là một phế nhân dựa vào một chút ý chí và kiên cường của bản
thân để tiếp tục sống, sống với phần đời ngắn ngủi còn lại." Duật Nghĩa
nhếch khóe môi cười: " Nhưng chỉ với một Đàn Phiên Vân ngươi xuất hiện,
không chỉ làm thay đổi sự thật đó, ngay cả triều đại này cũng bị thay
đổi rồi.”
" Tam hoàng tử người đang muốn nói, tất cả toan tính của hoàng đế bị
phá hỏng, đều là do ta sao?" Phiên Vân im lặng suy nghĩ, y lại nói: “
Ban đầu nếu Đàn Lục Nhi không vì người mới nhất định từ chối mọi mối hôn sự thì cũng không thể đợi đến lúc bị vương phi ép cưới vào cửa vương
phủ, nếu như vậy ta cũng không cần phải giả làm thân nữ tử để gả thay,
càng không có cơ hội gặp được Nhật Minh vương gia.”
“ Ngươi…”
“ Hơn nữa, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt tam hoàng tử người cũng không nên giúp ta, lại càng không nên thay ta khống chế Đàn Lục nhi để ta có
thể giấu diếm thân phận của mình, nếu không ta cũng sẽ không có một cơ
hội nào để cứu được vương gia.” Phiên Vân bình tĩnh nói: “ Cả ta và
người, giữa chúng ta không hề có người đúng kẻ sai.”
“ Miệng lưỡi rất tốt.” Duật Nghĩa thở dài: “ Nói như ngươi thì tất cả chỉ như đã được định sẵn, chúng ta chẳng qua là những nguyên nhân vô
tình giúp cho Duật Ngôn Phong tranh được thiên hạ này từ tay phụ hoàng
ta?”
“ Tam hoàng tử, người không hiểu lý do vì sao tiên hoàng lại trao di chiếu truất phế ngôi vua cho vương gia sao?”
Duật Nghĩa cảm thấy nực cười nói: “ Ta cũng không phải là người, làm
sao biết được ông ta nghĩ gì mà lại có thể vì một đệ đệ mà muốn truất
phế ngôi vị của chính con trai mình.”
“ Là bởi ngay từ đầu tiên hoàng đã không hề tin vào Thừa Viêm đế,
không tin hắn có thể mang lại cuộc sống an bình cho đất nước này. Mà
người làm được điều đó lại chỉ có hoàng đệ của mình, Nhật Minh vương
Duật Ngôn Phong.”
“ Đừng tỏ ra như mình hiểu biết tất cả.” Duật Nghĩa tỏ ra thờ ơ với
mấy lời của Phiên Vân, hắn tựa đầu vào bức tường đá lạnh phía sau ngước
đầu nhìn lên: “ Nếu như vậy thay vì là chiều truất phế ngôi vua, tiên
hoàng nên truyền cho hắn chiếu truyền ngôi không phải sao sẽ tốt hơn
sao?”
“ Chính vì vương gia không muốn lấy đi ngôi vị từ nhi tử của người mình kính trọng mà thôi.”
“…”
Phiên Vân mỉm cười nói: “ Nhưng chính hoàng đế lại luôn tự mình lo
lắng, luôn sợ hãi đối mặt với Nhật Minh vương. Nhất định muốn ép người
vào con đường chết, cục diện hiện tại đều do Thừa Viêm đế tự mình gây
nên.”
“ Ngươi thì biết cái gì.” Duật Nghĩa lớn tiếng: “ Ngươi có hiểu cảm
giác của phụ hoàng khi mình không thể bằng với Duật Ngôn Phong, cảm giác lo sợ khi thế lực của hắn ngày càng lớn mạnh, càng đe dọa tới chúng
ta?”
Phiên Vân lắc đầu nói: “ Nói thế nào đi nữa, tam hoàng tử người đã
từng có ơn với ta. Phiên Vân chỉ có thể làm những gì bản thân có thể, ít nhất ta cũng có khả năng khiến vương gia giữ lại mạng sống của người.”
“ Cứu ta? Cầu xin hắn sao?” Duật Nghĩa nhìn Phiên Vân chỉ nhẹ nâng
khóe môi cười: “ Chỉ cần ta còn sống, cho dù Duật Ngôn Phong có ngồi lên được ngai vàng cũng sẽ thấp thỏm không yên, hắn dám lưu lại một mạng
này của ta sao?”
Chân mày hơi trùng xuống, đôi mắt đẹp tỏ vẻ lạnh lùng nhìn Duật
Nghĩa. Phiên Vân sau đó chỉ trầm giọng nói một câu lại xoay lưng bỏ đi: “ Nhật Minh vương không giống với phụ thân của người, ít nhất vương gia
sẽ không muốn dồn người thân của tiên hoàng vào chỗ chết, như những gì
phụ hoàng của người đã làm.”
Đi trên con đường tối tăm trong nhà lao, Phiên Vân chỉ im lặng lướt
qua những căn phòng giam ẩm ướt lạnh lẽo. Tuy y không hề cảm thấy chán
ghét Duật Nghĩa như với hoàng đế Duật Thừa Viêm. Nhưng đây đã là quy
luật không thể thay đổi, nếu người bên trong nhà lao không phải Duật
Nghĩa thì sẽ chính là Duật Ngôn Phong, Phiên Vân không thể có đủ lòng
thương hại hay nhân từ nào với hắn hơn thế nữa.
“ Phiên Nhi.”
Nghe tiếng gọi dịu dàng ấm áp lại quen thuộc, bỏ đi nét mặt lạnh của
mình Phiên Vân lại mỉm cười nhìn người đứng đợi y ngay bên ngoài: “
Vương gia sao lại đến đây, người đã xong việc rồi sao?”
“ Đến đón ngươi.”
Phiên Vân ngạc nhiên một chút, y nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn mà
không thể kiềm chế bật cười: “ Gì chứ, người xem ta là trẻ con sao?”
“ Ngươi…” Ngôn Phong nhăn mày, hắn đi nhanh lại túm lấy cổ tay Phiên
Vân kéo y vào dưới áo choàng của mình để che đi ánh nắng bên ngoài: “
Ngươi là người quan trọng nhất đối với ta.”
“ Vương gia cũng là người quan trọng nhất với ta.” Phiên Vân ngừng
lại nụ cười trên môi, y ngước nhìn hắn lại nói: “ Người không hỏi lý do
vì sao ta đến gặp tam hoàng tử sao?”
“ Ta không muốn biết.” Ngôn Phong không vui nói.
Phiên Vân nghe giọng của hắn thì bất ngờ Ngôn Phong không hỏi, không
phải vì hắn nghi ngờ y có ý định thả người, mà là đang khó chịu y đi gặp Duật Nghĩa sao? Phiên Vân hoài nghi nói: “ Vương gia, thật ra là trước
kia ta và tam hoàng tử…”
“ Ngươi và hắn thế nào?” Tay của Ngôn Phong đặt trên vai Phiên Vân
siết chặt lại, hắn rõ ràng đang vô cùng không vui nên thậm chí trong
giọng nói còn có vẻ dọa người, vậy mà Phiên Vân lại cười lớn đến khó
hiểu: “ Phiên nhi, ngươi cười cái gì?”
“ Ha ha… Không có… không có gì.” Phiên Vân vừa cười lại lôi kéo tay Ngôn Phong: “ Trở về thôi, chúng ta cùng dùng bữa được chứ?”
“ Ta với tam hoàng tử từng gặp qua đôi ba lần nên vừa rồi mới muốn nói chuyện một chút, ngoài ra chắc chắn không có gì cả…”
“ Chỉ gặp qua đôi ba lần cũng sẽ đích thân đến nhà lao nói chuyện với hắn? ” Phiên Vân đã cố ý nhấn mạnh hai chữ "chắc chắn" nhưng vẫn không
khiến Ngôn Phong bớt đi khó chịu nói: " Các ngươi từ lúc nào đã thân
thiết đến vậy?"
Mấy quân lính canh giữ nhà lao nhìn Nhật Minh vương gia và Phiên Vân
hai người đi càng lúc càng xa vẫn còn nghe thấy tiếng, bọn họ từ đầu đều đã bị xem như không khí mà đứng một bên, chẳng có chút hiện hữu nào.
Một tên lại không nén được tò mò mà chủ động lên tiếng: “ Này… các
ngươi có thấy mỗi lần vương gia ở cùng với Phiên Vân công tử, người lại
giống như trở thành một người khác không?”
“ Ta mới là lần đầu tiên thấy vương gia như vậy thôi.”
“ Ha ha ha, ngươi xem Phiên Vân công tử đi, xinh đẹp đến nam nhân như chúng ta vừa rồi nhìn thấy đều không thể rời mắt. Vương gia như vậy đối với người ta dịu dàng cũng không có gì lạ…”
Một tên khác vội lên tiếng: “ Ngươi muốn chết sao, không thấy lúc nãy vương gia ném ánh mắt đầy sát khí sang chúng ta à, ngươi còn dám nhìn?”
“ Có sao?” Tên lính ngây ngốc nói: " Ta lúc đó chỉ mãi nhìn Phiên Vân công tử nghĩ, y không biết có thật sự là nam nhân hay không, thế nên
không chú ý lắm."
Cả đám lính nghe thì lắc đầu đồng thanh nói: “ Cái tên ngu ngu này…”