Đang trị thương cho binh sĩ, nghe tiếng gọi mới quay đầu nhìn lại. Nhã Thanh lên tiếng hỏi: “ Thẫm Ngụy, có việc gì sao?”
“ Có người muốn gặp ngươi.”
“ Gặp ta?” Nhã Thanh còn đang ngạc nhiên muốn hỏi lại thì đã nhìn
thấy người phía sau Thẫm Ngụy, y mỉm cười vội đi đến kéo tay Phiên Vân: “ Thì ra là ngươi, sao lại ở đây?”
“ Nghe nói mọi người ở chỗ này nên ta mới chạy đến xem.” Phiên Vân
nhìn xung quanh một hồi mới nói: “ Bá mẫu đâu, người không có ở đây cùng với ngươi sao?”
“ không có, vì nơi này vẫn còn rất hỗn loạn, ta không để mẫu thân đi cùng.”
“ Ra vậy.” Phiên Vân suy nghĩ lại nói: “ Nhưng với tính cách của bá mẫu, muốn người chịu nghe thì ngươi cũng phải vất vả rồi.”
“ Được rồi, nói chuyện của ngươi trước đi. Hai năm qua ngươi sống vẫn tốt chứ, vương gia đối xử với ngươi thế nào.”
“ Đương nhiên ta sống rất tốt, ngược lại ta là người nên lo lắng cho
ngươi mới phải." Phiên Vân mỉm cười: " Biểu ca, đột nhiên lại chơi trò
mất tích như vậy, thật là biết cách làm người khác lo lắng. Không chỉ có ta mà cả Vong Âm và Thẫm Ngụy tướng quân cũng…”
Phiên Vân nói rồi chợt ngừng lại, y liếc mắt nhìn sang Thẫm Ngụy vẫn
còn đứng bên cạnh. Nhìn hắn sắc mặt chẳng chút thay đổi, cứ như trời có
mưa ngập lụt hoàng thành cũng chẳng liên quan đến ta.
Không phải rất lo lắng cho Nhã Thanh sao, cần gì bày ra dáng vẻ như không phải việc của mình.
“ Nhã Thanh, ta đã nói với vương gia sẽ không đi quá lâu. Nhưng chỉ
vừa mới gặp lại ngươi thôi, còn rất nhiều chuyện muốn nói. Hay là cùng
ta đến Nhật Minh vương phủ được không?”
“ Ta cũng nghĩ vậy, vốn dĩ cũng định xong việc ở đây sẽ đi tìm ngươi. Bây giờ tình hình cũng không đến nỗi nào, việc trị thương giao lại cho
mấy quân y trong doanh là được rồi.”
“ Vậy thì tốt, ta cứ sợ ngươi lại không muốn đến vương phủ.”
“ Được rồi, đừng đứng ở đây nói chuyện nữa. Ta đưa ngươi đi gặp mẫu thân, người rất nhớ ngươi.”
“ Được, ta cũng muốn gặp bá mẫu.”
Nhã Thanh lại nhìn Thẫm Ngụy nói: “ Ta cùng Phiên Vân đi, có thể một
lúc cũng cùng với y đến chỗ của Nhật Minh vương, phiền ngươi nói lại với Vong Âm và Ngọc Trúc.”
“ Hiểu rồi.”
Kéo Nhã Thanh đi rồi Phiên Vân mới nói nhỏ với y: “ Ta thấy ngươi và Thẫm Ngụy hình như tình cảm rất tốt.”
“ Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta có tình cảm tốt?”
“ Trước kia khi hộ tống vương gia thoát khỏi hoàng thành về Thừa Viên Chức ta cảm thấy các ngươi cũng chỉ là quan hệ bình thường thôi, nhưng
sau này ta mới nhận ra không phải như vậy.” Phiên Vân hứng thú nói: “
Ngươi không biết đâu, Thẫm Ngụy này tính tình vô cùng khó hiểu, người
khác muốn tiếp cận hắn không dễ. Hắn đầu tiên là Vương gia, sau đó là
Ngọc Trúc ngoại trừ hai người này dường như không muốn ai để trong mắt.
Cho dù là ta cũng bất quá chỉ là nể mặt vương gia kính trọng đôi phần.”
“ Vậy sao?”
Phiên Vân lại nói: “ Ngươi nghĩ lại xem bản thân trước kia sai hắn
làm đủ việc không thấy lạ hắn tự nhiên vẫn đi làm sao? Ta thấy hắn với
ngươi chắc chắn…”
“ Vậy ý ngươi nói Thẫm Ngụy đối với vương gia và Ngọc Trúc cũng cùng một loại tình cảm mà ngươi nói?”
“ Cái đó…”
Nhã Thanh thở dài: “ Đừng có tìm thêm rắc rối cho ta, ngươi tự lo
chuyện của mình trước. Bây giờ thế cục đã định, Nhật Minh vương gia chắc chắn là hoàng đế tương lai của Thiên Lang quốc, ngươi suy nghĩ cho kỹ
về sau mình nên thế nào thì hơn.”
Thấy Phiên Vân đột nhiên im lặng không nói, Nhã Thanh liền nhăn mày
khó chịu lên tiếng: “ Ngươi bây giờ đừng nói với ta muốn tùy ý thế nào
thì thế ấy, để chấp nhận ở bên cạnh một nam nhân đã khó, ở bên cạnh một
hoàng đế càng khó hơn. Ta trước kia không ngăn cản ngươi không phải để
ngươi tự mình chịu khổ…”
“ Nhã Thanh.” Đôi mắt linh động không hề có chút phiền muộn, khóe môi hơi nâng lên mỉm cười. Phiên Vân nhìn Nhã Thanh nói: “ Ngươi an tâm, ta không phải một kẻ cao thượng đến vậy. Ngươi biết mà.”
“ Phiên Vân.”
“ Chỉ cần vương gia toàn tâm toàn ý với ta, chỉ vì người chấp nhận khoan dung một chút cũng không đáng là gì.”
Nhã Thanh trầm mặt, biểu đệ của y có lẽ đã vì Nhật Minh vương mà chấp nhận thay đổi không ít rồi, chỉ hy vọng về sau y thật sự có thể an ổn
mà sống cuộc đời không lo không nghĩ.
“ Mẫu thân, ta về rồi.”
“ Nhã Thanh, không phải đã nói đến hoàng thành sau khi các ngươi thắng trận xong thì sẽ đi gặp Phiên….”
“ Bá mẫu, người vẫn khỏe chứ?”
“ Phiên Vân?” Diễm Nghệ vẫn còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy Phiên
Vân cùng với Nhã Thanh vào nhà, nàng vui mừng liền chạy lại mà ôm cứng
lấy y: “ Thật là ngươi rồi, Phiên Vân đứa nhỏ này, xảy ra biết bao nhiêu chuyện cuối cùng cũng gặp được ngươi. Ta thật là nhớ ngươi nha…”
“ Bá mẫu, Phiên Vân cũng rất nhớ người.”
Nhã Thanh lắc đầu nói: “ Mẫu thân buông đệ ấy ra trước đi, người cũng đã ở đây nguyên vẹn rồi, mẫu thân không cần phải lo lắng nữa chứ?”
“ Phiên Vân mau để ta nhìn xem nào.” Diễm Nghệ buông Phiên Vân ra,
lại kéo tay y nhìn tới nhìn lui: “ Thật là, mấy năm không gặp đã lớn
nhanh như vậy rồi. Ngươi ở đây thì tốt, chúng ta cũng không cần ở lại
nơi này nữa. Vừa hay hiện tại chiến tranh chỉ vừa dứt vẫn còn chưa có ai rãnh thời gian chú ý, ba người chúng ta lập tức rời khỏi.”
“ Rời khỏi?”
“ Mẫu thân.” Nhã Thanh nhăn mày: “ Người nói gì vậy? Không phải đã
nói trước rồi sao, sau này ở lại cùng với Phiên Vân là được rồi.”
“ Ta nói chính là khi chiến tranh và bạo loạn còn đang xảy ra ở khắp
nơi, không có chỗ an ổn mới cần thế lực của Nhật Minh vương để dựa vào
.” Diễm Nghệ nhìn Phiên Vân thở dài: “ Phiên Vân, là bá mẫu không thể
bảo vệ tốt được cho ngươi, khiến ngươi bị phụ thân mình bắt ép làm những việc bản thân không muốn, mấy năm qua ngươi phải chịu khổ nhiều rồi.”
“ Bá mẫu, nếu ta không tình nguyện cũng không ai ép được. Hơn nữa ta ở bên cạnh vương gia, không có chịu khổ.” Phiên Vân mỉm cười: “ Có thể bá mẫu đã suy nghĩ nhiều rồi, người đừng lo cứ ở lại đây đi.”
“ Phiên Vân, ngươi…”
“ Ta từ đầu đã sớm nói với mẫu thân rồi, Phiên Vân đối với vương gia
chính là tình cảm sâu nặng, làm gì có chuyện chịu ấm ức gì.”
Nghe Nhã Thanh nói, Diễm Nghệ chỉ liếc mắt nhìn hài tử của mình lại
lên tiếng hỏi Phiên Vân: “ Ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ, thân phận của
vương gia không phải như những nam nhân bình thường khác. Ta biết ngươi
từ nhỏ chỉ muốn có một cuộc sống an nhàn thôi, đối mặt chuyện này ngươi
không sợ sao?”
“ Ta không sợ.” Phiên Vân không cần suy nghĩ liền nói: “ Bất kể phải
đối mặt với chuyện gì đi nữa, ta cũng chỉ làm theo ý muốn của bản thân
mình, không liên quan đến bất luận ai khác.”
Diễm Nghệ mỉm cười: “ Nghe ngươi nói như vậy bá mẫu cũng an tâm rồi.”
Tại Nhật Minh vương phủ, đứng trong sân của Tư Duyệt Thâm viện nhìn
khung cảnh quen thuộc lại hoang sơ. Duật Ngôn Phong đã từng căm hận nơi
này đến tận xương tủy, nhưng cũng giống như Phiên Vân đã nói. Hắn cũng
là từ nơi này gặp được y, vì vậy cảm giác thấu hận cũng nhạt đi không
ít.
“ Sát Âm.”
Sát Âm vẫn luôn đứng phía sau nghe gọi liền lên tiếng: “ Vâng thưa vương gia.”
“ Khuynh Dương phủ của Duật Nghĩa, bảo ngươi đi làm thế nào rồi?”
“ Bẩm vương gia, toàn bộ Khuynh Dương phủ đều đã bị bao vây, hiện tại không có bất cứ ai được ra vào. Trong số đó còn có… Thệ Ngọc vương
phi.”
“ Vương phi?” Ngôn Phong chợt cười lạnh: “ Ngươi không nói chính bản vương còn quên mất, mình vẫn còn có một vị vương phi này.”
“ Vương gia, thuộc hạ còn có chuyện muốn nói.”
“ Nói đi.”
“ Trong phủ của tam hoàng tử còn có một nữ tử tên Đàn Lục Nhi, người
này chính là năm xưa để Phiên Vân công tử thay thế gả đến vương phủ, hơn nữa cô ta cùng với tam hoàng tử cũng đã có hài tử vừa hơn một tuổi.”
“ Hài tử?”
“ Thuộc hạ biết vương gia đối với máu mủ hoàng thất không muốn xuống
tay diệt cỏ tận gốc, nhưng tam hoàng tử và đứa trẻ này… vốn không nên
tiếp tục tồn tại.” Sát Âm lại nói: “ Thuộc hạ cả gan xin vương gia định
đoạt.”
“ Bản vương hiểu các ngươi vì sao lo lắng, nhưng ta đã hứa với Phiên Vân sẽ không lấy mạng hắn.”
“ Vương gia.”
“ Việc này chỉ cần nói đến đây thôi, chờ sau khi mọi sự ổn định mới định đoạt sau.”
Sát Âm cho dù muốn nói thêm nhưng nếu Ngôn Phong đã quyết ý thì cũng không còn cách nào khác, hắn cúi đầu: “ Thuộc hạ đã hiểu.”
Thiên Lang quốc Tạ Thương đế Duật Thừa Viêm bị thái giám Tử Tùy cận
thân giết chết, qua đời ở tuổi bốn mươi mốt sau chín năm đăng cơ.
Nhật Minh Vương một lần nữa chính thức ban bố di chiếu phế đế và một
bản danh sách liệt kê những việc làm sai trái của Tạ Thương đế, tước đi
thân phận không thể nhập thổ hoàng lăng, sau tang kỳ sẽ được chôn tại
Thủy Lâm chùa Phương Kính. Lấy lại phong hiệu, xóa bỏ tội danh, minh oan cho Viên Bân đại tướng quân triệu cáo thiên hạ.
Nhật Minh Vương tài đức vẹn toàn được dân chúng cùng đại thần ủng hộ, danh chính ngôn thuận đi lên đế vị trở thành hoàng đế Thiên Lang quốc.
Đại lễ đăng cơ được cử hành một tháng sau khi Thừa Viêm đế băng hà, lấy
hiệu là Duệ Minh.
Sau khi đăng cơ Duệ Minh đế sắc phong cho nhị hoàng tử Duật Lang Vi
làm Di An vương, ban cho phủ đệ ở tại hoàng thành cũng phò trợ hoàng đế. Sắc phong cho tam hoàng tử Duật Nghĩa làm Hàn vương ban đất phong tại
biên giới phía Bắc, cùng gia quyến lập tức rời khỏi hoàng thành. Sắc
phong tứ công chúa Khương Thuệ làm quận chúa, được phép ở lại sống trong cung.
Quan tướng trong triều cũng có chuyển biến không nhỏ, hầu hết các
quan lại trước kia đều bị thay đổi. Mỗi một tướng lĩnh dưới trướng Nhật
Minh vương đều được phong quan tướng, trong đó Ngọc Trúc quân sư nay
được phong làm thừa tướng đứng đầu bá quan.
Hệ thống quan lại và xu thuế đều được điều chỉnh, tân hoàng đăng cơ
tất cả đều được xử lý không sai sót, chỉ riêng một việc dù rằng đã nhiều lần có người thưa tấu ngay từ ngày đầu thượng triều vẫn chưa được phê
chuẩn. Chính là hoàng đế bỏ trống hậu cung, cương quyết không ban chiếu
tuyển tú khiến nhiều khuê nữ cùng nữ tử độ tuổi thích hợp cưới gả đều bị chậm trễ hôn sự. Cho dù hoàng đế chỉ mới đăng cơ, nhưng đây đã là một
vấn đề không nhỏ khiến nhiều người bàn tán không có câu trả lời.