Phiên Vân hôm nay thật khó xử, y nói thế nào thì vương gia cũng không chịu ăn cơm, chỉ trầm mặt ngồi đó. Phiên Vân cũng không biết nên khuyên thế
nào, hắn chính là vì y giúp hắn đi đại tiện mà thôi bản thân liền như
vậy.
Đúng là mất mặt đó nhưng y không ngại hắn ngại cái gì, lần này không
muốn hạ mình nữa, Phiên Vân nói: " Người trách ta nên không ăn cơm ta
nấu, do ta đút đúng không?"
Hắn không trả lời, Phiên Vân nói: " Được rồi, vậy ta đi là được chứ gì?"
Ngôn Phong cũng chẳng có phản ứng, bao nhiêu lần y dọa nạt như vậy
nhưng cứ bỏ ra ngoài một lúc lại trở vào mà cười nói. Mặc kệ người đi
mất hắn vẫn ngồi im đó.
Thời gian trôi qua khá lâu nhưng vẫn chẳng thấy người trở lại, bàn
cơm phía xa cũng đã nguội cả. Qua một buổi sáng đến trưa thì hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng, lo lắng xong lại suy nghĩ. Đi rồi cũng tốt, không cần ở chỗ hắn chịu cực nhọc uất ức nữa.
Hắn ba năm sống đều là như vậy, chỉ mới mấy ngày cần gì để tâm đến
tiểu nha đầu mới lớn này. Cho dù hắn thật sự để tâm, nàng ở bên hắn cũng chẳng có tương lai.
Nghe tiếng bước chân, cho rằng Phiên Vân trở lại mới nhìn ra cửa.
Ngôn Phong không ngờ lại nghe thấy tiếng của nữ nhân: " Sao lại không có ai canh chừng, Đàn Lục Nhi không có bên trong sao?"
" Lư Thương tỷ." Sau đó là tiếng của một trong hai nha hoàn ở tây
phòng: " Đàn cô nương nói có việc cần làm nên ra ngoài rồi, cũng có mấy
gia nhân đi theo nên đâu có trốn được, tỷ đừng lo."
" Cô ta thì trốn được đi đâu, ta lo là lo cái khác."
" Có chuyện gì sao ạ?"
Tiếng Lư Thương nói: " Hôm nay tam hoàng tử đến vương phủ ta gây rối, nói vương gia chúng ta tranh nữ nhân với người. Chính là cái nữ nhân
Đàn Lục Nhi kia, ai mà biết cô ta trước kia còn có quan hệ này với cả
tam hoàng tử chứ."
" Trời ạ, đúng là chuyện lớn." A hoàn nói: " Cũng phải, cô ấy xinh
đẹp đến thế cơ mà, làm sao có nam nhân nào thoát được. Cả mấy huynh đệ
canh giữ Tư Duyệt Thâm viên này đều nghe lời cô ta, nói đông đi đông,
nói tây đi tây."
" Đừng có hóng mấy chuyện đó nữa, ta sợ rằng Đàn Lục Nhi ở bên ngoài
gặp được tam hoàng tử. Nếu nàng ta được đưa đi, tam hoàng tử lại sống
chết không nhận lúc đó có miệng cũng không thể cải đâu. Nhanh đi tìm
người trở về, còn đứng đó làm gì."
" Được, ta đi tìm ngay."
Bên ngoài lại trở nên im lặng, người trong phòng tâm cũng lạnh lẽo.
Hắn nhếch môi cười, hóa ra lại là ý trung nhân của Duật Nghĩa. Đã vậy
còn phải chịu khổ ở đây hầu hạ hắn, sợ là sớm muốn gặp được tình lang
rồi có thể thoát thân.
Không trách nàng không cần than oán hay khóc nháo, có người thầm
thương trộm nhớ là hoàng tử, cần gì sợ ngày sau không có chỗ nương thân.
Ngôn Phong khó chịu nghĩ ra những lời lẽ không tốt, hắn cũng biết Lục Nhi chăm sóc hắn như vậy làm sao là loại người đó. Thế nhưng khi trong
lòng không vui lại chẳng thấy nàng ta đâu, lòng thêm khó chịu bực tức là đương nhiên.
Phiên Vân mang mạng che mặt đi trên phố, nhìn xung quanh một hồi rồi
ngừng lại ở một tửu quán, y vui vẻ nói với hai gia nhân đang vác ghế gỗ
lớn và một cái thùng phía sau: " Hai người mang những thứ này về trước,
ráp lại như lúc vừa rồi thì thật tốt, chỉ cần hai người còn lại theo ta
là được rồi."
" Cô nương vẫn chưa muốn về sao?" Một người hỏi.
Phiên Vân nói: " Ta muốn vào đây ăn chút gì đó, ngửi mùi từ bên trong rất thơm. Nhưng sợ vác theo mấy thứ đồ này không tiện, hai người mang
về trước được không, ta sẽ cùng hai người họ về sau."
Mấy gia nhân đối với Phiên Vân thưởng thức, không nỡ từ chối y mà gật đầu. Phiên Vân đi vào tửu lâu, hai gia nhân ở lại cũng chỉ theo việc mà làm canh chừng y, nên chỉ đứng bên ngoài quan sát.
Phiên Vân nhìn quanh rồi ngừng lại ở một bàn có nam tử nhàn nhã bận y phục màu xanh nhạt ngồi một mình, y tự nhiên đi lại đó cười gọi một
tiếng: " Nhã Thanh."
Người nọ ngước nhìn Phiên Vân, gương mặt không quá nổi bật nhưng hài
hòa nhã nhặn. Nhã Thanh nhăn mày: " Dù đã biết trước, nhưng nhìn ngươi
trở thành tiểu cô nương thế này thật không quen."
" Ta là bất đắc dĩ." Phiên Vân nói rồi ngồi xuống phía đối diện: " Ngươi đến hoàng thành từ khi nào?"
" Hôm qua." Nhã Thanh nói: " Nhận được thư của ngươi đã lập tức lên
đường, đang đau đầu không biết phải làm thế nào đột nhập vương phủ, vừa
hay lại thấy ngươi đi lung tung trên đường phố."
" Vậy nên để lại ám hiệu gọi ta đến đây sao?" Phiên Vân vui vẻ nói.
Nhã Thanh trách mắng: " Ngươi tại sao đợi việc đã thành mới báo cho
ta, nếu sớm hơn ta đã cứu ngươi đi từ lâu rồi, cần gì đến cớ sự này."
" Xem như ta trả nợ ân nghĩa sinh thành và dưỡng dục cho phụ thân
đi." Phiên Vân không muốn nhắc đến việc khiến mình không vui, không còn
sớm nữa nên y đi thẳng vào vấn đề: " Ngươi nhận được thư chắc là hiểu
tình hình của ta rồi, việc ta muốn nhờ, ngươi giúp được không?"
Nhã Thanh nhìn vẻ mặt thành khẩn của Phiên Vân, y cảm thấy nghiêm
trọng mới nói: " Ngươi quan tâm đến phế nhân vương gia đó vậy, các ngươi chỉ vừa mới quen biết chưa tới mười ngày không phải sao?"
" Không quan trọng quen sớm muộn, ta chính là thấy hắn quá đáng
thương." Phiên Vân nói: " Ta không thể bỏ mặt hắn như vậy được, xin
ngươi cố gắng giúp ta lần này đi."
Nhã Thanh mày càng nhăn lại: " Sau đó thì sao, ngươi định dùng thân
phận Đàn Lục Nhi mà sống ở vương phủ cả đời, nếu như vậy giúp vương gia
phế nhân kia lành lại không phải thân phận ngươi có nguy cơ bại lộ?"
" Ngươi nói vậy tức là có cách cứu đúng không?" Phiên Vân hiểu tính
Nhã Thanh, nếu không thể cứu y cũng sẽ không nói như vậy: " Ta đương
nhiên muốn cuộc sống an lành không lo nghĩ, nếu cả đời an ổn thì ở vương phủ hay Đàn gia cũng như nhau. Nhưng khi nhìn thấy Nhật Minh vương gia
như vậy đúng là quá khổ sở rồi, ta cũng là một nam nhi nên hiểu rõ hằn
phải chịu đựng những gì."
" Chuyện mà ngươi cầu ta đương nhiên sẽ giúp, nhưng..." Nhã Thanh thở ra: " Mẫu thân ta tìm kiếm ngươi lâu như vậy, muốn mang ngươi về ở cùng nàng người lại không chịu. Nhất định ăn khổ ở Đàn gia, bà đau lòng cỡ
nào. Bây giờ nếu biết ngươi bị ép giả nữ nhi mà gả đi, chỉ sợ oán trách
ta không ít, không biết chăm non ngươi."
Phiên Vân bày ra vẻ mặt hối lỗi: " Ta biết khiến bá mẫu lo lắng, cũng làm khó ngươi."
" Bỏ đi, bỏ đi. Ta thừa biết ngươi không muốn bị ép học y theo ta nên mới không muốn đi cùng, có biểu đệ như ngươi đúng là phiền đủ chuyện."
Nhã Thanh nói: " Nhưng ngươi bây giờ muốn giúp vương gia kia, tự mình
cũng nên hiểu biết một chút."
Phiên Vân gật đầu: " Ta biết rồi, vậy ngươi thật có thể trị."
" Ta không thể."
Mặt Phiên Vân mặt đầu chuyển sắc, y đây rõ ràng là bị biểu ca trêu đùa: " Ngươi nghiêm túc giúp ta hay muốn kiếm chuyện với ta?"
" Ta chưa nói hết ngươi vội cái gì?" Nhã Thanh tự nhiên nói; " Ta đã
xem thư ngươi kể rất chi tiết, theo ta nghĩ cơ thể này của hắn... thật
ra không hề khó chữa trị."
" Không thể nào." Phiên Vân nói: " Ngươi cũng biết rồi, ta nói hắn chẳng khác nào bộ xương người chỉ bọc một lớp da cả."
" Ngu ngốc, vương gia mà ngươi thấy bây giờ chẳng qua bị bỏ mặc quá
lâu, tự sinh tự diệt, không ăn uống đầy đủ bị nhốt trong phòng nằm một
chỗ, hít không khí sống qua ngày. Đừng nói bị thiếu dưỡng chất cho cơ
thể, trở nên ốm yếu không sức sống, có chết rục xương cũng chẳng ai biết kia."
Phiên Vân mặt ngẩn ra: " Ngươi nói hắn chẳng qua thiếu ăn uống và
hoạt động mới... Nhưng hắn tàn phế ba năm, hoàng đế mời khắp các danh y
đều không có cách."
" Nói ngươi ngốc cũng chẳng sai." Nhã Thanh cầm tách trà lên uống một hớp, y nói tiếp: " Hoàng đế nếu thật sự quan tâm cái vương gia kia, sẽ
thật sự trong ba năm để hắn bị đối xử như vậy sao, còn là trong chính
thủ phủ của hắn?"
Phiên Vân lúc này mới ngợ ra, y từng nghĩ hắn bị bỏ mặc như vậy là do Vương Phi, nhưng không ngờ lại có cả hoàng đế ngầm đồng ý. Y vốn đâu
phải đầu óc thật ngu si, đã hiểu một liền biết mười, nghi ngờ nói: " Nếu vậy... việc cơ thể hắn không thể trị chữa... chỉ toàn là bịa đặt?"
" Hiểu ra thì tốt." Nhã Thanh ngắn gọn nói.
Phiên Vân ngồi đó ngây ra hồi lâu, Nhật Minh vương gia là thúc thúc
của hoàng đế, hắn vì bảo vệ hoàng đế mới rơi xuống núi bị thương nghiêm
trọng. Không những chẳng nhận được sự biết ơn, còn bị đối xử ra như vậy.
" Nhã Thanh." Y nói: " Ngươi nói bệnh hắn dễ trị, nhưng ngươi không thể trị?"
" Cơ thể của hắn suy nhược quá lâu, cần thời gian chăm sóc tốt phục
hồi. Đến khi cơ thể hoàn hảo mới tiến hành điều trị tật ở tay chân, ta
không có rảnh nhiều thời gian như vậy chăm sóc hắn rồi mới trị."
" Để ta." Phiên Vân dứt khoát nói: " Việc chăm sóc cho hắn ta có thể làm, sau đó liền nhờ ngươi."
Nhã Thanh nói; " Ngươi thật sự muốn ở vương phủ sống cả đời, không đi theo ta?"
" Cái này cũng khó nói." Phiên Vân suy nghĩ mới lên tiếng: " Ta ở đâu cũng tốt, có cái ăn cái mặc đều ổn. Tạm thời ta có thể làm Đàn Lục Nhi ở vương phủ thêm vài tháng một năm không vấn đề, khi Nhật Minh vương gia
trị khỏi sợ là không thể giấu thân phận, lúc đó ta cũng chẳng thể về lại Đàn gia, đành phải tình nguyện theo ngươi và bá mẫu học y được không?"
" Nếu đã vậy cần gì chuốc thêm khổ, chi bằng ngay bây giờ theo ta đi..."
" Không được." Phiên Vân ngắt lời Nhã Thanh: " Nếu ta đi hắn sẽ giống như trước kia, ngày tháng về sau chắc chắn sống không nổi. Ta đã nhìn
thấy hắn kiên cường như thế nào cố gắng đến bây giờ, ta không nhẫn tâm
nhìn một nam tử có ý chí quyết liệt như vậy lại bỏ đi một đời."
Nhã Thanh nói: " Những người cần giúp nhiều vô số kể, họ cũng đều muốn sống nhưng sức không đủ. Ngươi giúp hết được sao?"
" Đó là ta chưa từng thấy, nhưng đã thấy qua đôi mắt vừa tuyệt vọng vừa kiên trì của hắn, ta không thể không giúp."
Nhã Thanh thở dài: " Thật không hiểu nổi, ngươi rõ ràng không thích
học y, nhưng tại sao lại cứ muốn mang cái dáng vẻ độ thế cứu người như
vậy."
Phiên Vân thành thật nói: " Nhã Thanh, đều phải trông cậy vào ngươi. Giúp ta lần này, về sau ta liền gọi ngươi biểu ca."