“ Hà thái y, hoàng thượng sức khỏe có chỗ nào không tốt sao?”
Nghe Ngọc Trúc hỏi, lại nhìn tới hoàng đế không chút nào để tâm đến
bệnh tình của chính mình. Hà thái y sau khi bắt mạch mới khom lưng lui
ra sau vài bước rồi quỳ xuống trả lời: “ Hoàng thượng, thừa tướng đại
nhân… thần đã xem qua mạch tượng của hoàng thượng, sức khỏe của người
vẫn rất tốt, không nhìn ra có bệnh tình gì khác lạ.”
“ Không có bệnh gì?” Ngọc Trúc nhíu mày, vẫn là giọng nói cẩn thẩn
lại mang chút khẩn trương: “ Nếu sức khỏe đã rất tốt tại sao hoàng
thượng lại hoa mắt chóng mặt, ngươi là thái y đứng đầu thái y viện, thật ra xem bệnh kiểu gì?”
“ Thần thật sự không thể xem ra hoàng thượng có bệnh khác lạ gì trong người, về hoa mắt chóng mặt có thể là do hoàng thượng nghỉ ngơi không
đủ, bản thân làm việc quá sức mới dẫn đến cơ thể mệt mỏi.”
“ Ngươi lúc nói thế này lại thế kia, vậy chứ thật ra ngươi có xem ra bệnh hay không?”
“ Được rồi.” Ngôn Phong đưa tay ngăn Ngọc Trúc nói tiếp, hắn lại nhìn Hà thái y rồi mới lên tiếng: “ Trẫm ngoài đôi lúc hoa mắt chóng mặt, ở
ngực thường cảm thấy như bị đè nén khó thở còn phát đau, tay chân cũng
mất sức hơn. Triệu chứng này không phải lúc nào cũng xảy ra, nhưng khi
bộc phát lại rất rõ ràng. Hơn nữa không phải chỉ có thời gian này mới
như vậy, từ một năm trước đã bắt đầu hình thành, mỗi lúc lại xảy ra kéo
dài thời gian về sau lại thường xuyên hơn trước.”
“ Đây…” Nghe hoàng đế nói thì đúng là triệu chứng không tầm thường,
Hà thái y lo lắng lại nâng gối đứng lên tiến lại gần hơn: “ Hoàng
thượng, xin cả gan để thần được phép bắt mạch cho người lần nữa.”
Ngôn Phong trầm mặt một hồi lại đưa tay để Hà thái y bắt mạch thêm
một lần, không giống như vừa rồi bình tĩnh, mặt thái y lúc này cũng nhăn lại như có vấn đề nghiêm trọng.
Ngọc Trúc một bên lại lo lắng không thể chỉ đứng xem nữa mới lên
tiếng: “ Hà thái y, thật ra thì hoàng thượng có bệnh hay không? Ngươi sẽ không làm sao chứ?”
“ Hoàng thượng tha tội.” Hà thái y vội vàng quỳ trở lại, ông cong
lưng, đầu thật thấp gần như đã đụng tới đất nói: “ Là thần hiểu biết
nông cạn, cho dù biết triệu chứng hoàng thượng gặp phải chắc chắn không
tầm thường, nhưng lại không thể nhìn ra được thật ra người mắc phải căn
bệnh gì. Xin hoàng thượng trách tội.”
“ Không thể chuẩn ra được bệnh sao?” Ngọc Trúc lại lo lắng nhìn Ngôn Phong: “ Hoàng thượng…”
“ Không sao.” Ngôn Phong bình tĩnh lên tiếng: “ Ngươi đứng lên trước đi.”
“ Tạ ơn hoàng thượng.”
“ Hà thái y có y thuật và hiểu biết cao nhất thái y viện, nếu ngay cả ngươi cũng không thể đoán ra được trẫm có bệnh trong người. Vậy rất có
thể cũng chỉ như ngươi nói, cơ thể mệt mỏi, suy nghĩ quá nhiều mà thôi.”
“ Là hạ thần tài cán nông cạn, chỉ hận không thể phán đoán chuẩn sát bệnh tình của hoàng thượng.”
Hoàng đế xua tay: “ Được rồi, ngươi trước cứ lui xuống đi, nếu còn có việc trẫm lại cho triệu gọi.”
“ Vâng thưa hoàng thượng.” Hà thái y trả lời xong lại lui ra ngoài.
Ngọc Trúc vẫn không thể an tâm được, y vội nói: “ Hoàng thượng, nếu
chỉ một hai lần gần đây có thể xem như người làm việc mệt mỏi lại không
có thời gian nghỉ ngơi khiến cơ thể suy yếu. Nhưng nếu đã bắt đầu từ một năm trước thì không thể chỉ là đơn giản như vậy.”
“ Nếu ngay cả Hà thái y cũng đã không chuẩn ra được, ngươi có gọi
thêm vài người đến chưa chắc đã xem được trẫm là mang bệnh gì.”
“ Nếu đã như vậy… hoàng thượng, hay là cho mời Nhã Thanh công tử nhập cung đi.”
“ Nhã Thanh?” Ngôn Phong nghe nói mới chợt nhớ ra vẫn còn một người
có y thuật tốt như Nhã Thanh, y cùng với mẫu thân mình ở lại hoàng thành mở một y quán nhỏ vì vậy muốn triệu vào cung cũng không có gì khó. Hắn
suy nghĩ rồi lại lắc đầu: “ Không được.”
“ Y thuật của Nhã Thanh hơn ai hết có thể hoàng thượng là người hiểu rõ nhất, vì sao lại không muốn để y đến xem?”
“ Nếu để Nhã Thanh nhập cung xem bệnh, Phiên Vân chắc chắn cũng sẽ
biết đến. Nếu chỉ là bệnh nhẹ như lời Hà thái y cũng không đáng nói,
nhưng nếu cần phải điều trị lâu dài lại khiến y lo lắng không đâu.”
“ Không lý nào hoàng thượng cứ vì như vậy mà không chịu để Nhã Thanh
xem bệnh, đến thời gian sau thật sự trở nặng cũng không thể giấu được
Phiên Vân, tới lúc đó lại càng khiến y thêm lo lắng.”
“ Trẫm biết.” Ngôn Phong lại cầm lên một bản tấu chương trên bàn để
xem qua: “ Thế nhưng cũng phải đợi khi mọi việc đều ổn thỏa, cũng không
khiến y phải lo lắng đủ việc không đâu.”
“ Nhưng…”
“ Ngọc Trúc, ngươi bây giờ trở về trước đi, việc này cứ để sau rồi nói.”
Ngôn Phong đã nhất định nói như vậy thì y cũng không còn cách nào
khác, Ngọc Trúc thở dài một hơi rồi mới lui ra ngoài: “ Thần xin cáo
lui.”
Ngự thư phòng lại trở nên im lặng chỉ còn tiếng lập mở của trang
giấy, hoàng đế nhẹ lắc đầu rồi lại dùng ngón tay xoa ở giữa hai chân
mày. Hắn thật là cảm thấy sức khỏe của mình có chỗ không đúng, nhưng bây giờ triều cục vẫn còn rối ren, bản thân đã không có thời gian ở gần
Phiên Vân lại còn để y cứ phải nghe đến mấy việc thượng tấu tuyển tú
phong phi.
Tuy Phiên Vân không có biểu hiện gì cũng chẳng nói ra mấy lời như
khuyên hắn nên lập phi có nhi tử, nhưng trước khi ở Liêm Giang thành
nghe y nói một lần cũng biết trong lòng Phiên Vân vẫn sẽ vì hoàng tự này của hắn mà suy nghĩ không ít. Ngôn Phong cũng không muốn để y lại có
thêm lo lắng phiền muộn gì nữa, chờ khi đại cục đã định mới triệu Nhã
Thanh đến xem bệnh cũng không là gì.
“ Lục Ngạn?” Tay còn đang nhào bột, Phiên Vân mỉm cười nói: “ Tìm ta có việc gì sao?”
“ Vừa rồi phải hỏi A Liên mới biết ngươi ở đây.” Lục Ngạn bước vào
nhìn bộ dạng của Phiên Vân mà làm lạ: “ Ngươi đang làm gì vậy?”
“ Ta nghe nói hoàng thượng mấy ngày qua thức khuya xử lý chính vụ,
sang còn phải dậy sớm thượng triều, ăn uống cũng chỉ là qua loa không
được bao nhiêu. Vừa hay thời gian của ta vô cùng rãnh rồi, muốn làm thử
bánh bột chiên cho người ăn thử xem thế nào.”
“ Bánh bột chiên? Cho hoàng thượng sao?"
Nghe Lục Ngạn nói như bất đắc dĩ, Phiên Vân tươi cười: “ Đừng nghĩ
mấy loại bánh tầm thường bán trên phố này cho hoàng thượng ăn là mất
thân phận, đây là loại bánh ta thích ăn nhất cũng từng để hoàng thượng
ăn nhiều lần. Lúc vẫn còn ở Nhật Minh vương phủ, hoàng thượng thậm chí
còn phải nhịn đói đến vài ngày. Nếu bây giờ người dám xem thường, ta
nhất định không bỏ qua.”
“ Đồ mà ngươi làm, hoàng thượng có thể không thích sao. Cũng chỉ có
ngươi dám nói ra mấy lời không bỏ qua cho người...” Lục Ngạn lắc đầu lại nói: “ Ta đến là muốn báo cho ngươi, Nghi Tuyết đã về đến hoàng thành
rồi.”
“ Thật sao?” Phiên Vân bỏ ra cục bột mình đang nhào nặn trên thớt, y
vội vàng rửa tay qua nước: “ Đã lâu không gặp Nghi Tuyết, cô ấy bây giờ
đang ở đâu, ta cùng với ngươi đi…”
“ Không cần đâu, ta chỉ là báo cho ngươi biết.” Lục Ngạn nói: “ Nghi
Tuyết bây giờ đang ở Thừa phủ tướng quân của Thẫm Ngụy, cô ấy vài ngày
nữa cũng sẽ vào cung bẩm báo lại những chuyện xảy ra ở Thừa Viên Chức,
ngươi cứ ở yên chờ là được rồi.”
“ Vậy… được rồi.” Phiên Vân thở dài: “ Lần trước Nghi Tuyết bị thương là do đỡ giùm ta khi thanh xà ngang đó rơi xuống, không biết vết bỏng
có để lại sẹo hay không. Dù sao cô ấy cũng là nữ nhi, để sẹo sẽ không
tốt.”
Lục Ngạn mỉm cười: “ Việc đó thì ngươi không cần phải lo lắng, đều đã có biểu ca tốt của ngươi chú ý rồi.”
“ Nhã Thanh?”
“ Nhã Thanh công tử biết chuyện của Nghi Tuyết, hôm nay đã đến Thừa
phủ mang cho cô ấy một lọ cao trị những vết bỏng đã lâu, y nói dùng một
thời gian chắc chắn có hiệu quả, sẹo cũng có thể làm mờ đi.”
Phiên Vân ngạc nhiên: “ Thật công hiệu như vậy?”
“ Y thuật của Nhã Thanh công tử có ai mà không tin tưởng chứ, bây giờ khắp hoàng thành người dân đều gọi biểu ca ngươi là thần y cả rồi.
Nhưng hình như y lại không thích bị gọi như vậy, những người đến trị
bệnh cũng không ít kẻ bị dọa cho sợ tái mặt cả.”
“ Ha ha.” Phiên Vân cười thành tiếng, y nói: “ Qủa nhiên là Nhã
Thanh, bản tính không ưa phiền phức của y đi đến đâu cũng bị người dòm
ngó còn cái gì gọi thần y, danh tiếng càng cao thì càng bị để ý, lại
nhiều người bệnh nặng bệnh nhẹ đều muốn tìm đến, y không khó chịu ra mặt mới là lạ.”
Phiên Vân suy nghĩ lại nói: “ Thật muốn xem tình cảnh lúc này ở y
quán, chỉ sợ bá mẫu cũng nháo đến loạn rồi. Chờ vài ngày khi hoàng
thượng không còn quá bận rộn nữa, cùng với người xuất cung đến chỗ y một chuyến.”
“ Ngươi muốn đi chỉ cần nói một tiếng là được rồi, dù sao y quán của Nhã Thanh cũng không phải xa. Đâu cần phiền phức như thế.”
“ Có thể là vậy nhưng ta tự biết mình hiện tại đang ở trong hoàn cảnh nào.” Phiên Vân thở dài: “ Loạn đảng trước kia của đại hoàng tử cùng
các triều thần của Thừa Viêm đế vẫn chưa thể hoàn toàn dẹp yên, hoàng
thượng vừa đăng cơ những quan thần còn chức quyền trước vẫn không thể
một lúc trừ khử. Ta bây giờ đối với hoàng thượng có bao nhiêu trọng
lượng chỉ sợ ai nấy đều biết, đã biến ta trở thành điểm yếu của người.”
“ Mỗi việc ta làm hằng ngày cũng chỉ có thể ở yên một chỗ hưởng thụ
cuộc sống an nhàn không nghĩ không lo, như vậy đã là tốt nhất. Tránh mắc sai lầm lại thêm một rắc rối lớn.”
Lục Ngạn nghe Phiên Vân nói thì mỉm cười: “ Không ngờ ngươi cũng biết mình trong lòng hoàng thượng quan trọng đến đâu, ta còn nghĩ ngươi sẽ
trách người quản thúc tự do của mình nữa cơ.”
“ Ta không cần những thứ đó, cái ta theo đuổi không phải tự do.”
Phiên Vân trầm giọng: “ Ta chỉ muốn ở bên cạnh hoàng thượng, nhìn ngắm
giang sơn của người tạo ra như vậy đã đủ lắm rồi.”