“ Bọn họ?” Nhã Thanh miệng tuy hỏi nhưng lại giống như không quan tâm lắm, y bắt mạch cho một lão nhân xong lại nói: “ Bệnh tình cũng không
có gì đáng lo ngại, chỉ là tuổi của lão bá đã lớn rồi, sức khỏe cũng
không thể so sánh với người trẻ tuổi, không nên làm việc quá nặng nhọc,
những thứ đó cứ để hậu bối của mình làm là được rồi.”
“ Cảm ơn đại phu nhắc nhở.”
“ Ở đây ta đã viết đơn thuốc, lão bá phiền sang bên quầy bên kia để mẫu thân của ta bốc thuốc đi được chứ?”
“ Cái này…” Mặt ông lão trở nên khó xử: “ Để phu nhân bốc thuốc cũng
không sao chứ? Ta vừa rồi lúc xếp hàng vào đây có nghe mấy người bên
ngoài nói mẫu thân của đại phu có chút…”
Nhã Thanh mỉm cười: “ Lão bá không cần lo, mẫu thân của ta tuy rằng
lúc khám bệnh bốc thuốc hay lớn tiếng một chút, nhưng y thuật của người
cũng rất tốt.”
“ Đúng là tổ mẫu y thuật rất tốt, chỉ cần người đừng có tự mình tùy ý chế ra mấy loại thuốc đáng sợ kia thì không có chuyện gì rồi.” Tiểu Tri Hân che miệng cười thì thầm nói lại bị sư phụ nhìn sang mà rụt cổ lại.
“ Lão bá cẩn thận, nhớ lời của ta nghỉ ngơi cho tốt.”
“ Cảm ơn đại phu.”
“ Tri Hân, gọi người tiếp theo vào xem bệnh đi.”
Nghe Nhã Thanh nói, Tiểu Tri Hân lại vội lên tiếng: “ Phải rồi sư
phụ, là vị phu nhân hôm trước quay lại rồi. Đang chờ người ở bên ngoài,
lần này đã vào cửa y quán chúng ta rồi, sư phụ người xem hay không xem?"
“ Ra là cô ta.” Nhã Thanh tự nhiên nói: “ Không phải nói đêm hôm trước sẽ quay lại, sao bây giờ mới đến?”
“ Cái này thì ta cũng không biết, hay là để ta ra gọi người vào để sư phụ chuẩn mạch nhé.”
“ Không cần.” Nhã Thanh xua tay: “ Người đến đều là bệnh nhân, bên
ngoài bệnh nhân còn xếp hàng dài như vậy làm sao tùy ý để người khác
vào.”
“ Nhưng sư phụ…” Tiểu Tri Hân ghé sát lại tai Nhã Thanh nói nhỏ.
Nghe tiểu đồ đệ của mình nói, Nhã Thanh suy nghĩ rồi mới đứng lên vén màn nhìn ra bên ngoài một chút. Nữ nhân kia được hai a hoàn dìu đỡ,
bụng cô ta khá lớn, dù đã dùng mạng che lụa nhưng cũng đó thể nhìn ra
một chút sắc mặt cô ta không ổn.
Nhã Thanh tuy rằng không thích con người này, thế nhưng y vẫn là đại
phu, không thể thấy vậy mà vẫn muốn làm ngơ. Y nói: “ Mau ra ngoài bảo
bọn họ đỡ cô ta vào căn phòng nghỉ thứ hai trước đi, nhớ cẩn thận một
chút.”
“ Vâng sư phụ.”
Nhã Thanh thở dài lại đến nhìn xem Diễm Nghệ ở quầy bốc thuốc bên kia một lát, tốt hơn hết là không thể để nàng biết được, nếu không thể nào
cũng lớn chuyện: “ Dương Nhân, những bệnh nhân tiếp theo đều phiên ngươi xem bệnh cho họ rồi.”
“ Không có vấn đề gì.” Dương Nhân cũng chỉ là một đại phu lang thang, là do y quán của Nhã Thanh càng lúc càng đông người đến khám bệnh, nên
mới quyết định nhận thêm hắn để bản thân y có thời gian nghỉ ngơi.
Ở y quán, Dương Nhân cũng không yêu cầu được trả lương lộc gì, đối
với hắn có thể học hỏi thêm y thuật từ vị đại phu trẻ tuổi Nhã Thanh đã
cảm thấy đáng: " An tâm giao cho ta đi."
“ Nếu mẫu thân ta có hỏi cứ nói ta có việc bận, đừng để bà ấy đến phòng bệnh bên kia.”
“ Ta biết rồi, ngươi cứ đi đi.”
An tâm rồi mới qua phòng bệnh của vị phu nhân kia, nhưng vừa đến cửa
Nhã Thanh đã nghe tiếng khó chịu của nữ nhân truyền ra ngoài.
“ Vậy chứ thật ra hắn khi nào mới chịu xem bệnh cho ta, hắn chính là cố ý bắt ta phải đợi.”
“ Đại tiểu thư người bình tĩnh đi, nóng giận bây giờ không tốt đâu.”
“ Tên Nhã Thanh khốn kiếp đó.”
“ Ngươi mắng đủ chưa?” Nhã Thanh vén màn đi vào trong, y nhìn nữ tử
với cái bụng lớn nằm trên giường mà lắc đầu: “ Muốn ta xem bệnh còn
không biết điều một chút.”
“ Ngươi…”
“ Thế nào?” Nhã Thanh cong môi cười nói: “ Đàn Nghệ đại tiểu thư, à
không… ta bây giờ nên gọi là Kim thượng thư phu nhân. Ta nói ngươi cần
ta giúp, nói vậy không phải sao?”
“ Đừng có nhiểu lời, mau đến xem cho ta. Nếu đứa con trong bụng ta có mệnh hệ gì, ta nhất định nói Thoại Phú không tha cho ngươi.”
“ Đáng sợ như vậy? Khám bệnh cũng dẫn đến nguy hại cho bản thân,
những việc không có lợi lại hại mình như vậy, ta có ngốc lại đi nhận
sao, không nhận nữa.”
“ Ngươi dám?”
“ Ta sao lại không dám?”
Đàn Nghệ nghiến rằng, nàng trừng mắt với Nhã Thanh nhưng cũng không
thể nói lại y. Tên này không giống với Phiên Vân hay cam chịu giả câm
điếc, cho dù là trước kia nàng cũng không có đối phó lại y. Bây giờ địa
vị của Đàn Nghệ đã khác, vốn có thể dằn mặt rồi. Thế nhưng bây giờ lại
không tránh khỏi nhờ y xem mạch cho mình…
“ Nhã Thanh đại phu xin đừng nóng giận, đại tiểu thư cũng chỉ là lo
lắng cho nhi tử trong bụng mới nói những lời như vậy, mong người bỏ
qua.” Thấy Nhã Thanh vẫn tỏ vẻ không quan tâm, Tú Quyên lại nói: “ Thật
ra đêm hôm trước phu nhân đã định sẽ đến y quán, nhưng không ngờ thai
nhi bị động còn một chút nữa đã nguy hiểm, thế nên bây giờ mới có thể
đến.”
Nhã Thanh nghe nói thì thở dài, y đi lại ghế bên cạnh giường rồi ngồi xuống nói: “ Đưa tay của ngươi cho ta xem.”
“ Đại tiểu thư…” Còn sợ tính khí của Đàn Nghệ, Tú Quyên vội vàng chủ
động nắm lấy tay của nàng đặt lên miếng vải đệm để Nhã Thanh xem.
Bắt mạch cho Đàn Nghệ liền cảm thấy thai nhi không ổn, y lên tiếng: “ Ngươi trước kia vừa mang thai có phải đã từng có việc phu thê khiến bị
ảnh hưởng?”
“ Đúng vậy.” Đàn Nghệ dù khó chịu Nhã Thanh nhưng nghe hỏi đến thai
nhi của mình thì lập tức trả lời: “ Đúng vậy, ta từng bị a hoàn của nữ
nhân kia hạ dược, khiến cho khi mang thai cũng cùng phu quân… hành phòng quá mức mới khiến thai nhi bị ảnh hưởng. Thế nhưng sau đó ta cũng cho
mời đại phu, cũng không có nguy hiểm.”
“ Đúng là không quá mức nguy hiểm nhưng người mang thai lại trong
người có lửa, tính khí hay nóng giận càng không tốt. Thường bị động thai lý do nhiều đều là từ đó mà ra, ta khuyên ngươi suy nghĩ cho kỹ đứa bé
quan trọng hay là việc tranh tranh giành giành nam nhân quan trọng hơn
đây?”
“ Đương nhiên cả đứa bé và…”
“ Đại tiểu thư.” Thấy Đàn Nghệ vừa muốn lớn tiếng thì Tú Quyên vội
ngăn lại: “ Nô tì biết người luôn khó chịu cùng nóng giận vì gần đây cô
ta cũng có thai rồi, nhưng quan trọng nhất vẫn là an toàn của thai nhi
của người không phải sao?”
Nghe a hoàn của mình nói thì Đàn Nghệ cũng phải đành im lặng, Nhã
Thanh mới lên tiếng: “ Ta khuyên ngươi từ bây giờ đến lúc sinh hài tử,
không được suy nghĩ quá nhiều, cũng không thể tùy ý nóng giận. Đi đứng
ngủ nghỉ đều phải cẩn thận, thuốc thang cũng không thể thiếu.”
“ Như vậy thì đứa bé chắc chắn sẽ không sao?”
“ Nếu ngươi chịu làm theo những lời ta nói đó thì có lẽ không vấn đề
gì.” Nhã Thanh đứng lên nói: “ Bây giờ ta đi kê đơn thuốc, a hoàn của
ngươi theo ta đi lấy đi.”
“ Hừ.”
“ Được, phiền Nhã Thanh đại phu.”
Nhã Thanh trở ra ngoài, y quay lại chỗ xem bệnh cũng lấy bút viết đơn thuốc. Chưa viết xong đã lại nghe thấy tiếng của Tiểu Tri Hân gọi,
không biết sao a đầu này luôn có đủ thứ chuyện để làm phiền đến y: “ Lại có chuyện gì?”
“ Sư phụ, bên ngoài có một vị tỷ tỷ… không phải, là một ca ca xinh đẹp như tỷ tỷ nói là biểu đệ của sư phụ.”
“ Phiên Vân?” Nhã Thanh mỉm cười, từ lúc tân đế đăng cơ đến nay mỗi
người bọn họ đều có việc của mình bận rộn đến quên thời gian. Lâu mới
nghe Phiên Vân xuất cung đến, Nhã Thanh vui vẻ nói: “ Mau gọi y vào
đây.”
“ Vậy đúng là tiểu sư phụ của ta rồi, ta lập tức đi mời người vào.”
“ Cái gì mà tiểu sư phụ?” Nhã Thanh lắc đầu thở ra: “ Hiểu biết y thuật của y còn không bằng tiểu nha đầu ngươi.”
“ Biểu ca.” Phiên Vân cùng với Sát Âm đi vào, y tươi cười nói: “ Y
quán của ngươi đúng là được rất nhiều người biết đến cũng tin tưởng,
nhìn xem bên ngoài họ xếp hàng đông như vậy.”
“ Ban đầu mở y quán cũng chỉ là muốn có một chỗ ở ổn định, ta còn
đang suy nghĩ không biết có nên ngừng lại rồi tiếp tục cuộc sống hành y
khắp nơi như trước hay không.”
“ Bây giờ ngươi nghĩ còn như trước sao, ngươi muốn đi chỉ sợ có người không đồng ý mà thôi.” Phiên Vân còn muốn nói rõ tên nhưng vẫn chú ý
được kẻ đi sau mình nên ý tứ tránh lời đi.
Nhã Thanh đương nhiên biết Phiên Vân cố ý ám chỉ ai mới mỉm cười: “
Ngươi tự lo cho mình trước, bản thân đã đủ chuyện còn muốn quản thêm
người khác?”
“ Được rồi không đùa với ngươi nữa, bá mẫu đâu.” Phiên Vân đưa mắt
muốn tìm Diễm Nghệ nhưng không ngờ lại nhìn thấy a hoàn Tú Quyên, người
này vừa nhìn đã nhận ra. So với Nhã Thanh, Phiên Vân đối với cô ta còn
quen thuộc hơn mà không tránh khỏi nhăn mày: “ Tú Quyên?”
“ Phải rồi.” Nhớ ra mình còn đang viết đơn thuốc cho cô ta, Nhã Thanh lại cầm bút ghi đầy đủ những thứ cần thiết rồi đưa cho Tú Quyên. Tuy
rằng y tin mẫu thân mình không có trí nhớ tốt đến vậy có thể nhớ mặt của một a hoàn, thế nhưng Nhã Thanh vẫn cẩn thận căn dặn: “ Mang cái này
đến những y quán khác cũng đều có bán, mẫu thân ta ở bên kia, chỉ sợ vừa thấy các ngươi đã có chuyện lớn.”
“ Ta biết rồi.” Tú Quyên cúi đầu tránh né không nhìn đến Phiên Vân,
cứ thế mà đi thẳng sang phòng bệnh bên kia bảo người đưa chủ tử của mình về.
Thấy Phiên Vân lại nhìn mình nghi hoặc, Nhã Thanh nói: “ Chính là đại tỷ của ngươi đến nhờ ta bắt mạch xem bệnh, cô ta đang có mang, cái thai không được tốt lắm.”
“ Hiểu rồi.”
Nghe y chỉ ngắn gọn nói vậy, không tỏ ra chán ghét cũng không quan
tâm. Đơn giản xem như người lạ không liên quan đến mình, y như vậy mới
chính là Phiên Vân.
Nhã Thanh xem như chuyện thường, nhưng Sát Âm tinh ý lại nhìn ra ánh
mắt xem thường của a hoàn kia vừa rồi khi lén nhìn Phiên Vân, hắn cũng
chẳng có biểu hiện gì, giống như trước không phát ra tiếng động nào như
không có sự hiện diện của mình mà theo sau y.