Triệu Khiêm không có hứng thú đứng một bên xem mấy bài ca vũ nhàm chán, so
với xem mỹ nữ nhảy múa, hắn càng hứng thú hơn thăm dò thứ không khí kể
từ khi vừa bắt đầu của yến tiệc.
Hoàng đế Thiên Lang vừa đến, theo sau hắn còn xuất hiện một nam tử
thu hút mọi ánh nhìn của tất cả những người có mặt tại đây. Rõ ràng quan lại khi tham dự yến tiệc đều sẽ bận quan phục, chỉ có những người có
địa vị cao như thừa tướng và đại tướng thì có thể miễn cưỡng bận thường
trang nhưng vẫn phải mang theo bội ngọc thể hiện địa vị.
Thiếu niên kia lại hoàn toàn khác hẳn khi diện trên người bộ y phục
màu xám trắng, kiểu dáng không hề phức tạp mà có chút đơn sơ, ngược lại y phục như vậy càng khiến dáng mười mảnh mai thước tha thêm nổi bật.
Mái tóc đen mượt dài quá thắt lưng được buông thả, chỉ được cố định
một lọn tóc nhỏ phía sau đầu bằng dây buộc trắng. Điều đáng nói chính là hắn nhìn ra đây là nam tử lại mang một bộ dạng xinh đẹp đến vậy thật
khiến kẻ khác phải ngạc nhiên, nếu phải tìm một người để so sánh thì
Triều Khiêm sợ rằng chỉ có thể mang vị nào đó mình quen biết rất lâu về
trước ra mới có thể phân thua hơn kém mà thôi.
Tuy rằng không hề có tiếng bàn tán xôn xao, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt của quan nhân xung quanh cũng đoán ra phần nào thân phận của y, thêm
vào mỹ thiếu niên kia còn được xếp vị trí ngồi đối diện với thừa tướng,
chỉ ngay bên dưới hoàng đế.
Triệu Khiêm khẽ cười: “ Thảo nào hoàng đế Thiên Lang ngay cả một phi
tần trong hậu cung cũng không có, trả mỹ nữ cũng sẽ là lẽ đương nhiên.”
“ Hoàng thượng nói gì vậy?” Tử Anh đột nhiên nghe người phía sau lên tiếng, hắn nhỏ giọng hỏi lại.
Triệu Khiêm khoanh tay trước ngực, nhìn Ngôn Phong ngồi ở thượng vị
tuy rằng không làm ra việc gì thất thố, thế nhưng ánh mắt của hắn chỉ
một cử động nhỏ của mỹ thiếu niên kia cũng không bỏ qua.
Lại nhìn tới vị Ngọc Trúc thừa tướng kia dường như từ buổi chiều
trong lòng đã có tâm sự, thêm vào bây giờ lúc nào cũng tỏ vẻ không quan
tâm nhưng lại quá chú ý đến hoàng đế, thế nên sẽ vì ánh mắt của hắn mà
đôi khi để lộ ra dáng vẻ u sầu kia cũng thật là nực cười.
Hắn trầm giọng: “ Ngươi nhìn người kia, có thể đoán ra thân phận của y hay không?”
“ Người kia?” Tuy miệng hỏi lại nhưng giống như đã biết Triệu Khiêm
muốn nói đến ai, Tử Anh nhận xét Phiên Vân ngồi bên kia. Thiếu Niên
không có hành động gì lớn, luôn điềm tĩnh ngồi đó xem mua hát, đôi khi
khẽ chạm mắt với hoàng đế phía trên, y lại cong khóe môi cười nhẹ một
lần cũng có thể khiến đa số người nhìn thấy đều phải động lòng: “ Không
lạ, có thể chính là người trong lòng của Thiên Lang hoàng đế nếu thần
không đoán lầm.”
“ Ngay cả ngươi nhìn thấy cũng có thể nhận ra, hắn đây là cố ý mang
người đến để chúng ta biết được cũng không muốn che dấu bản thân thích
một nam nhân.”
“ Haaa.” Tử Anh thở dài một tiếng lại nói: “ Vậy lúc đầu chỉ cần nói
rõ ràng với chúng ta một tiếng, không có việc gì to tác. Nhưng nhìn xem ý tứ quan lại cũng không phải kẻ nào cũng đồng ý, vị hoàng đế này cũng
thật biết thách thức kẻ khác.”
“ Tuy là nam nhân nhưng lại mang một bộ dáng xinh đẹp như vậy, chẳng
trách lại khiến Thiên Lang đế đồng ý từ bỏ hậu cung ba ngàn phi tần, chỉ vì một người.”
" Hoàng thượng cũng đâu phải lần đầu thấy những chuyện như vậy, không có gì lạ." Tử Anh lại nhìn đến đánh giá Phiên Vân, hắn gật gật đầu: “
Qủa nhiên là rất xinh đẹp, nếu bình thường nhìn đến có thể cho rằng y là nữ nhân.”
Ngay lúc bọn họ còn đang nói chuyện thì trong nhóm vũ công đang múa
hát trước đại điện kia, lại có một người theo vũ điệu bước ra khỏi hàng
tiến lên phía trước. Nàng trên tay cầm một bình rượu đi đến rót đầy ly
rượu của Tử Anh, sau đó lại tự mình mang một ly đã được rót đầy hướng
lên thượng vị cao giọng nói: “ Oanh Kiều kính chúc tình hữu ban giao
giữa hai nước Thiên Lang và Thái Lân luôn bền vững.”
“ Hay, hay lắm.”
Sau câu chúc của mỹ nhân cùng đầy những tiếng xôn xao của quan thần,
Ngôn Phong cũng nâng ly uống cạn một hơi xem như theo lễ. Mọi người sau
khi hoàng đế uống cạn một ly cũng thay nhau đưa tay mời rượu, Vinh thái
úy nhìn nữ nhi xinh đẹp của mình đang được mọi người tán thưởng, ông mỉm cười ra ý bảo nàng lại chỗ mình: “ Oanh nhi.”
“ Phụ thân.” Oanh Kiều vui vẻ đi lại ngồi bên cạnh Vinh thái Uý: “ Người xem ta vừa rồi không làm người mất mặt chứ?”
“ Làm sao được, ngay cả hoàng thượng còn muốn tán thưởng, phụ thân có thể nói ngươi làm không tốt sao?”
“ Phụ thân không phải chỉ khen vì ta là nhi nữ của người chứ?”
“ Ha ha ha.”
Đôi mắt dài hẹp khẽ đưa sang nhìn thiếu niên so với mình còn muốn có
năm phần xinh đẹp hơn, Oanh Kiều tươi cười đi lại rót cho y một ly rượu: “ Ta mời ngươi một ly cũng không sao chứ?”
“ Ta sao?” Phiên Vân từ lúc tiệc bắt đầu đã không có tâm tình xem ca
vũ, y chỉ ngồi đó suy nghĩ đủ chuyện lại tới lúc có người muốn mời rượu
mình cũng không biết là ai. Y khó xử nhìn tới lui lúc này Ngôn Phong lại đang tiếp chuyện với sứ giả Thái Lân, nhìn ly rượu đưa trước mặt mới
bất đắc dĩ nhận lấy uống hết một lần.
“ Uống tốt lắm.” Oanh Kiều tươi cười: “ Ta là Vinh Oanh Kiều, Vinh thái úy là phụ thân của ta.”
“ Vinh tiểu thư, hân hạnh.”
Thấy nụ cười nhạt qua loa của Phiên Vân, lại giống như đang muốn chào hỏi cho qua chuyện. Oanh Kiều không vui lại rót thêm cho họ mỗi người
một ly rượu: “ Gặp mặt quen biết, ta kính ngươi ba ly rượu, không thể
không uống.”
“ Ta… thật ra không thể uống nhiều.” Phiên Vân đợi nói được hết câu
thì vị cô nương kia cũng uống nhanh được cả ba ly, nhìn nàng ta rót rượu để trước mặt, Phiên Vân nhẹ giọng: “ Xin lỗi, ta không uống được nhiều
rượu.”
“ Một cô nương như ta cũng có thể uống, ngươi là không muốn nể mặt?”
Phiên Vân rõ ràng đã từ chối nhưng Oanh Kiều vẫn không chịu nhường bước, nàng vẫn ở đó chờ đợi ép y uống hết mới thôi. Nàng không ngờ nhất chính là kẻ này cũng không phải dễ bị bắt nạt, cứ như vậy mặc kệ nàng chờ đợi mà im lặng trầm mặt.
Vinh Oanh Kiều từ nhỏ đã được phụ thân yêu thương trân trọng như báu
vật, bây giờ bao nhiêu người nhìn mình như vậy lại bị một kẻ không thân
phận khi dễ quả thật không biết nên để mặt mũi đi đâu.
Vinh thái úy còn muốn lên tiếng nhưng vô tình lại nhìn tới hoàng đế
ngồi trên cao, ông có thể thấy Duật Ngôn Phong cố ý bỏ qua tình hình bên này không muốn can thiệp vào, khóe môi hắn như vô tình nhếch lên xem
trò vui. Hoàng đế đã muốn làm ngơ, ông cũng không dám vì nhi nữ của mình mà chen vào, chỉ đành yên lặng ngồi ở vị trí cũ.
Oanh Kiều tức giận, nghe nói Phiên Vân này là người ở bên cạnh hoàng
đế, nàng chỉ định hạ uy thế của hắn trước mặt mọi người lại khiến bản
thân rơi vào khó xử.
Đã lên lưng cọp cũng không thể xuống, ở đây bây giờ còn có sứ giả
ngoại quốc, nàng không tin Phiên Vân thật sự sẽ khiến hoàng đế phải khó
xử: “ Ngươi… thật không muốn nể mặt ta, cũng phải xem phụ thân của ta là ai. Ta đã hạ mình uống trước ba ly, ngươi lại nhất định xem thường?”
“ Vinh tiểu thư, lúc cô mời rượu ta cũng đã uống, đó chính là nể mặt
tiểu thư. Thế nhưng ta cũng đã nói mình không thể uống nhiều.” Phiên Vân mỉm cười: “ Cô tiếp tục muốn mời rượu mặc kệ điều ta nói, đây chẳng
phải đang cố ý làm khó ta? Là ai không nể mặt ai trước, tiểu thư hẳn
cũng đã rõ.”
“ Ngươi…”
“ Vinh tiểu thư.” Nhận thấy để họ tiếp tục như vậy cũng không ai chịu nhường bước, Ngọc Trúc chủ động đi đến cầm ly rượu trên bàn của Phiên
Vân: “ Phiên Vân công tử quả thật không biết uống rượu, miễn cưỡng tiếp
một ly đã xem như nể mặt, không hề có ý xúc phạm. Chi bằng ba ly này, để bản thừa tướng thay y kính tiểu thư đi.”
“ Thừa tướng quá lời… tiểu nữ không dám.”
Nhìn Oanh Kiều ấm ức trở về chỗ của mình bên cạnh Vinh thượng thư,
Ngọc Trúc mỉm cười lại ngồi xuống cạnh Phiên Vân: “ Vinh đại tiểu thư
xinh đẹp đáng yêu, thân phận lại cao quý khiến nhiều người không tránh
khỏi thua kém vài phần. Đáng tiếc, cô ấy lại chọn nhầm người để khiêu
khích đấy.”
“ Cô ấy dường như có thành kiến với ta.”
“ Khi hoàng thượng vừa đăng cơ thì các vị đại nhân cũng theo lệ từ
trước đên nay, lập một danh sách tuyển tú và chính phi, Vinh tiểu thư
vốn đứng đầu trong danh sách sẽ được chính thức phong phi ngay khi có
lệnh tuyển tú. Đáng tiếc danh sách chỉ vừa hoàng thành thì đã bị hoàng
thượng từ chối, ta chắc cô ấy cũng đã tìm hiểu lý do vì sao hoàng thượng lại không muốn tuyển tú lập phi.”
“ Ra vậy.” Phiên Vân nâng khóe môi cười, y lại liếc mắt về phía Ngôn
Phong: “ Còn tưởng rằng bản thân làm gì đắc tội kẻ khác, hóa ra vấn đề
nằm ở nơi hoàng thượng.”
Nghe từ trong lời nói của Phiên Vân liền nhận ra được y không hề có
chút ngạc nhiên, Ngọc Trúc suy nghĩ lại nói: “ Phiên Vân, có phải ngươi
đã biết ý định của hoàng thượng?”
“ Ta biết.” Phiên Vân bình tĩnh nói: “ Hoàng thượng kéo dài không
muốn tuyễn tú cũng không muốn lập phi, chắc rằng người từ lâu đã không
có ý định sẽ làm những việc này đi.”
Ngọc Trúc trầm mặt, y suy nghĩ một lúc mới nâng ly rượu uống một hơi: “ Phiên Vân, hoàng thượng chưa từng đối với bất cứ ai giống như với
ngươi vậy. Kẻ có thể thắng ta thì không được phép thua bất kỳ ai, ngươi
nhất định phải sống thật tốt.”
“ Đương nhiên sẽ như vậy.” Phiên Vân ánh mắt đang nhìn hoàng đế lại
hướng đến gương mặt có chút hồng vì uống nhiều rượu của Ngọc Trúc, y nhẹ cười: “ Ngọc Trúc, cảm ơn ngươi.”
Không khí yến tiệc lại không khiến tâm trạng Phiên Vân tốt hơn, y
lặng lẽ rời khỏi muốn đi dạo một lát. Không ngờ chỉ vừa ra đến cửa điện
đã nhận ra có người theo ngay phía sau mình, Phiên Vân không quay đầu mà lên tiếng: " Người bây giờ chính là quân chủ một nước, tiệc chưa tàn
cũng có thể bỏ đi trước sao?"
" Là hoàng đế cũng không phải nhất định tửu lượng phải tốt, say một
chút cần nghỉ ngơi cũng không hề gì." Ngôn Phong vừa nói lại từ phía sau ôm lấy thân người mảnh mai của Phiên Vân: " Phiên nhi, vừa rồi thật
khiến ta mở rộng tầm mắt."
Vừa nghe đã biết hắn muốn nói đến chuyện gì, Phiên Vân nhíu chân mày: " Hoàng thượng lúc đó chính là giả vờ không nhìn thấy?"
" Đương nhiên." Ngôn Phong hơi cúi người, hắn đặt cằm trên vai Phiên
Vân, thì thầm bên tai y: " Mỗi một hành động của ngươi, ta đều không bỏ
qua, có thể không nhìn thấy sao?"
" Đã vậy còn cố ý không lên tiếng giải vây?"
" Giải vây?" Ngôn Phong nâng khóe môi: " Là giải vây cho ngươi hay là Vinh Oanh Kiều đây?"
Phiên Vân giọng nói khó chịu: " Người là có ý gì?"
" Vừa rồi ai cũng có thể nhìn thấy người phải mất mặt chịu thiệt
không phải ngươi, cô ta rõ ràng không thể ra oai được với ngươi còn
khiến chính mình làm trò cười. Nếu nói để ta giải vây chính là giúp Vinh Oanh Kiều kia, ta cần thiết sao?"
Phiên Vân trầm mặt, y quả nhiên không thể nói lại hắn. Vốn còn định
chỉnh vị tiểu thư kia thêm một lúc không ngờ lại có Ngọc Trúc lên tiếng
thay, nghĩ lại vừa rồi bản thân y cũng có chút lỗ mãng, dù sao cũng có
mặt sứ thần nước khác, vẫn là Ngọc Trúc suy nghĩ thấu đáo hơn: " Lần sau ta sẽ chú ý hơn một chút."
" Không cần." Ngôn Phong trầm giọng: " Ngươi làm rất đúng ý ta."