Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

Chương 8



" Ngươi chính là Đàn Lục Nhi sao?"

Đứng trước nữ nhân đoan trang kiêu kỳ, bận y phục màu lam quý phái cùng những trang sức trân quý. Nàng ta xinh đẹp nhưng quá phù phiếm, kiểu như vẻ đẹp dựa vào tỷ mỉ từ góc nhỏ chăm sóc trên gương mặt và vật dụng trên người.

Mới nhìn ai cũng sẽ nghĩ nàng xinh đẹp hiếm có, nhưng khi đã quá thân cận và gần gũi, lại thấy dễ nhàm chán và mệt mỏi. Phiên Vân lên tiếng trả lời: " Đúng vậy."

" Ra là ngươi." Thệ Ngọc đánh giá tiểu nữ tử trước mặt, tuổi nhỏ hơn nàng, da trắng mịn hơn nàng, gương mặt lại có phần xinh đẹp hơn nàng. Cho dù trên người Đàn Lục Nhi đang bận chỉ là vải thô, không đồ vật đáng giá nhưng đứng cùng với nàng lại không chút thua kém mà còn có phần trẻ con đáng yêu hơn. Thệ Ngọc trong lòng cảm thấy ganh tị với nhan sắc của nữ tử kia, nàng giọng nữ chủ nói: " Ngươi vào vương phủ cũng đã nhiều ngày, đã làm quen hay chưa, có thấy thiếu sót gì hay không?"

Phiên Vân quy củ nói: " Tạ ân vương phi quan tâm chiếu cố, Lục Nhi ở vương phủ rất tốt, không có thiếu sót."

" Rất tốt?" Thệ Ngọc giọng có vẻ bất ngờ, sau đó liền trở lại như thường nói: " Ngươi nếu đã gả vào vương phủ ta thì nhất định phải an phận, làm đúng những gì nên làm, chăm sóc hầu hạ vương gia không được thiếu sót."

" Vâng, Lục Nhi không dám lơ là." Phiên Vân nghe những lời này của vương phi lại thấy buồn cười, khóe môi hơi nâng chua chát. Nàng ta không hy vọng y sỉ nhục chà đạp vương gia thì thôi, còn trông chờ y hầu hạ sao?

Nụ cười kia vào mắt Thệ Ngọc lại nhìn ra ý tứ khác, tưởng rằng Lục Nhi cay đắng nếm đủ, đối với việc chăm sóc Ngôn Phong nghĩ đã cười tự giễu. Trong lòng nghĩ Ngôn Phong lần này chịu lại thêm một cô nương sĩ nhục chà đạp, còn mong cô ta có thể gắng gượng làm cho tốt lâu hơn mấy tiểu thư vô dụng trước kia, khiến hắn tự nhận ra mình vô dụng đến dường nào, đáng thương đến dường nào.

Thệ Ngọc bỏ qua ganh ghét về nhan sắc của cả hai, tạm thời nghĩ xem ra cô ta vẫn có ích, nói chung nếu có thể cầm cự thì qua đến một năm cũng thân tàn ma dại. Nàng cũng không cần phải so đo: " Nếu biết rõ là tốt, đừng nên nuôi hy vọng với tay đến chỗ tam hoàng tử. Ngươi bây giờ đã là người của vương gia, còn có tư cách đó sao?"

" Tam hoàng tử?" Phiên Vân ngạc nhiên.

Phệ Ngọc nói: " Ngày hôm qua tam hoàng tử đến vương phủ, ở chỗ của ta đòi người. Ngươi giải thích chuyện này là thế nào đây?"

" Chuyện này..." Phiên Vân lúng túng. Y đã từng nghe nói Đàn Lục Nhi có qua lại với tam hoàng tử, không ngờ lại là thật. Thế nhưng y lại không phải Đàn Lục nhi, Đàn gia bọn họ không có nói lại với hắn sao? Còn dám chạy đến Nhật Minh phủ đòi lấy tiểu thiếp đã vào của của người ta, đây cũng quá si tình đi.

Thệ Ngọc nghiêm giọng nói: " Ta không cần biết giữa ngươi và tam hoàng tử trước kia xảy ra chuyện gì, thế nhưng ngươi nên hiểu rõ thân phận của mình lúc này. Về sau có gặp tam hoàng tử cũng tránh xa một chút, nếu để vương phủ mang tai tiếng làm nhơ danh của vương gia, ta sẽ không tha cho ngươi."

" Lục Nhi hiểu rõ, Lục Nhi đã là người của vương gia, sao dám mơ mộng đến tam hoàng tử." Phiên Vân không hiểu nổi vị vương phi này, nàng ta là đang lo vương gia vì tiểu thiếp có tư tình bên ngoài làm vương gia ô danh, hay là lo lắng tam hoàng tử có cơ hội tiếp xúc với y đây.

" Được rồi, không còn chuyện gì ngươi cứ trở về Tư Duyệt Thâm đi. Hầu hạ vương gia cho tốt." Thệ Ngọc nói.

" Vâng thưa vương phi." Phiên Vân cúi người hành lễ rồi lui ra, y xem không có sai sót gì với suy nghĩ của mình. Vương phi chỉ là gọi y đến để xem thử tình hình chỗ vương gia, xem thử hắn sẽ đáng thương đến đâu.

Nhưng lại không ngờ tới sẽ còn có việc của tam hoàng tử này, nhưng chắc sẽ không xảy ra nữa. Khi biết y không phải Đàn Lục Nhi hắn sẽ chẳng còn lý do gì gây rối, hy vọng phụ thân kia của mình sớm mang chuyện nói cho tam hoàng tử, để y bớt đi một rắc rối, sau một thời gian chờ vương gia có thể khỏe mạnh trở lại, chẳng còn gì liên quan đến y nữa.

Nhắc đến vương gia thì Phiên Vân trong lòng lại vui vẻ, hắn sáng nay ngón tay phải đã có thể cử động, không ngờ mình chỉ là hơn mười ngày cho hắn ăn đủ ngủ đủ đã có kết quả này, về sau bồi bổ nhiều một chút thì chắc đều tốt.

Phiên Vân về đến cửa phòng, chưa nhìn thấy người đã vui vẻ nói lớn: " Vương gia, ta về rồi. Người có tốt hay không, tay tập đến đâu..."

Lời còn chưa nói hết đã bị cảnh tượng trong phòng khiến câm lặng, hai nha hoàn một người giữ đầu một người bóp miệng vương gia, họ đang đổ thứ thuốc gì đen ngòm vào miệng hắn. Phiên Vân hoảng hốt la lớn: " Các ngươi đang làm cái gì, ngừng tay lại cho ta."

" Đàn cô nương?" Không nghĩ Lục Nhi sẽ về sớm như vậy, cả hai có chút giật mình, thế nhưng sau đó lại chẳng quan tâm đến mà tiếp tục đổ nước vào miệng Ngôn Phong.

" Các ngươi không nghe ta nói cái gì hay sao?" Phiên Vân tức giận chạy đến xô hai người ra, y lo lắng nhìn Ngôn Phong, thấy hắn nhắm hai mắt không cử động liền quát lên với hai người kia: " Các ngươi đang làm cái gì, có biết đây là vương gia hay không?"

Bị đẩy té đến đau, hai a hoàn trừng mắt với Phiên Vân nhưng lại chẳng dám làm gì. Một người nói: " Đàn cô nương lo lắng cái gì chứ, đây chỉ là thuốc uống của vương gia. Chính vương phi đã căn dặn, mỗi tháng phải giúp vương gia uống một lần. Chúng ta chỉ là cái a hoàn, làm việc chủ tử sai bảo mà thôi."

" Cái gì mà việc nên làm, rõ ràng ta nhìn thấy vương gia không muốn uống, vậy mà các ngươi còn ép." Phiên Vân gắt giọng với bọn họ: " Các ngươi nói làm theo lệnh chủ tử sai bảo, vậy ai mới là chủ tử của các ngươi, là vương gia hay vương phi đây hả?"

Hai a hoàn không nói được gì mà nhìn nhau, một người thấy thứ nên uống cũng đã vào bụng vương gia cả rồi, chẳng cần phiền toái làm gì mới nói: " Nói sao cũng được, chỉ là chúng ta không thể làm trái ý vương phi. Cô cũng nên thức thời một chút, đừng để sau này lại hối hận không kịp."

Nói xong thì bọn họ bỏ đi mất, Phiên Vân cho dù tức giận nhưng lại không thể làm được gì. Y lo lắng nhìn Ngôn Phong, tay vỗ vỗ trên mặt hắn gọi: " Vương gia, người không sao chứ. Nghe thấy ta nói không, vương gia... Duật Ngôn Phong?"

" Khục..." Ngôn Phong hừ một cái phát ra tiếng nước trong cổ họng, hai mắt hé ra nhìn người đang lo lắng gọi tên mình.

" Đây là thứ thuốc gì, mỗi tháng đều phải uống sao. Uống vào thấy khó chịu sao?" Thấy hắn có thể tỉnh, Phiên Vân nóng vội hỏi một hơi chỉ thấy hắn gật đầu trả lời. Y nghĩ nghĩ một chút, thứ vương phi muốn hắn uống chắc chắn không phải đồ tốt lành gì. Nghĩ rồi y gối cao đầu cho Ngôn Phong nằm, nói: " Người đợi ta một lúc."

Nói Xong y chạy ra ngoài, lúc trở lại mang theo một cái chậu, một ấm nước và cái chén lớn. Đặt chậu xuống đất ngay vị trí đầu nằm của Ngôn Phong, Phiên Vân rót nước ra đầy chén, y nói với hắn: " Vương gia uống đi, có thể sẽ khó chịu một chút nhưng hãy tin ta được không?"

Chờ đợi nhìn hắn, Phiên Vân thấy Ngôn Phong không do dự lại gật đầu. Y liền đưa chén nước đến miệng hắn, hết chén này đến chén khác cứ uống liên tục.

Bụng trương lên khó chịu, uống quá nhiều nước đến không thở nổi nhưng Lục Nhi vẫn liên lục đưa nước đến, miệng nói hắn không thể ngừng lại. Hắn cũng không nghĩ ngợi mà làm theo, đến khi không thể chịu nổi thì lại tất cả thứ uống vào đều bị đẩy ngược trở ra.

Thấy Ngôn Phong đã bắt đầu nôn ra nước, Phiên Vân nâng thân trên hắn dậy, đặt chậu nước mình chuẩn bị ngày bên đầu để hắn nôn ra hết. Tay vừa vỗ lưng hắn vừa nói: " Vương gia đừng nhịn lại, nôn ra hết mới tốt... nôn ra đi."

Ngôn Phong thật sự bị ép cho đến nôn ra hết thứ thuốc đen hòa với nước, nhìn thấy hắn đều đã nôn ra hết Phiên Vân mới an tâm, đỡ hắn nằm lại xuống: " Vương gia khó chịu lắm không?"

Vương gia môi mặt đều trắng, hắn lắc đầu. Nhìn thấy như vậy Phiên Vân nhỏ giọng nói: " Xin lỗi, nếu ta về sớm hơn thì tốt rồi."

Ngôn Phong dịu dàng nhìn Đàn Lục Nhi, nàng có về sớm cũng làm gì có khả năng ngăn hai a hoàn kia. Hắn thấy Lục Nhi tỏ vẻ là lỗi của mình, ngón tay hơi cử động trong lòng bàn tay nàng an ủi.

Phiên Vân hai mắt sáng lên, nắm chặt bàn tay hắn: " Vương gia đừng lo, ta nhất định tìm ra cách giúp người khỏe lại. Chờ khi người khỏe mạnh rồi, có khả năng mang bọn chúng ra trả hận một lược."

Ngôn Phong nghe lời ấm ức thay mình của Lục Nhi, hắn trong lòng ấm áp, lần đầu tiên mỉm cười với nàng, khẽ gật đầu.

Nhìn thấy nụ cười trên đôi môi nhợt nhạt của Ngôn Phong, Phiên Vân vừa vui mừng vừa đau lòng cho hắn. Lấy tay áo lau trên môi hắn, sau đó để không bị ai phát hiện nên y nhanh chóng thu dọn hết mấy thứ ở đây.

Vừa rồi vì nôn một lần lên quần áo nên Phiên Vân phải thay lại cái mới cho Ngôn Phong, mấy việc đụng chạm thế này mấy ngày đầu hắn còn có phản ứng quyết liệt, sau này lại xem như lẽ đương nhiên khiến Phiên Vân cũng đỡ vất vả hơn nhiều.

Phiên Vân lo xong cho Ngôn Phong rồi mới đi nấu cơm sáng, vì đủ thứ chuyện nên giờ dùng cơm hôm nay cũng muộn hơn thường ngày. Đã rất đói mà Ngôn Phong còn vừa nôn hết cả trong bụng ra nên ăn khá nhiều, thấy hắn chịu ăn đương nhiên tốt nhưng sợ hắn không thể hoạt động mà khó tiêu không tốt, Phiên Vân chỉ dám cho hắn ăn hơn hai chén cơm một chút, muốn nữa cũng không chịu đút.

Rất may mấy người vương phủ trước nay bỏ mặt Ngôn Phong tự sinh tự diệt, thế nhưng mấy thứ như nguyên liệu nấu ăn thì không thiếu. Ngoại trừ Phiên Vân mọi việc đều phải tự mình làm thì cũng không có gì đáng lo, có vẻ là vì mấy vị tiểu thư trước kia không có ai quan tâm chăm sóc hắn đàng hoàn nên vương phi cho rằng ngoài một tiểu cô nương chân yếu tay mềm, không cho ai hầu hạ nữa thì đủ khiến Ngôn Phong sống dở chết dở.

Hai người sống qua ngày rất tốt, Phiên Vân lại chăm sóc Ngôn Phong không thiếu sót gì. Mỗi bữa y đều cho thuốc của Nhã Thanh đưa vào đồ ăn của Ngôn Phong, chú ý theo dõi xem tình trạng của hắn, hy vọng có tiến triển tốt.

Một tháng sau đó họ vẫn giống như cũ, sáng dậy Phiên Vân nấu cơm mới gọi Ngôn Phong dậy ăn, xoa nắn khớp tay chân, lau người thay đồ rồi đi ngoài. Không những vậy ở chỗ của Lưu Nương tìm hiểu mấy loại đồ ăn có dinh dưỡng, tự mình ra ngoài mua mấy loại thuốc bổ cho Ngôn Phong.

Phiên Vân bây giờ tự nghĩ mình đang nuôi heo luôn rồi, hắn có triển biến tốt rõ ràng. Vương gia hôm nay không cần đợi y gọi dậy, nấu cơm xong về phòng đã thấy hắn ngồi tựa lưng ở đầu giường chờ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.