“ Ừm.” Bị tiếng khóc làm ồn, Phiên Vân thức dậy rồi mới thấy mặt trời bên ngoài chỉ vừa mới qua núi. Lúc này có thể Ngôn Phong đã thượng
triều, y trầm tư một hồi mới lên tiếng gọi: “ Điềm Nhi.”
“ Vâng.” Điềm Nhi canh giữ bên ngoài điện, nàng vừa nghe gọi thì lập tức đi vào trong: “ Phiên Vân công tử, người thức dậy rồi.”
Phiên Vân chỉ gật đầu một cái xong lại nói: “ Sở Tiêu tại làm sao cứ khóc mãi?”
“ Thưa là vừa rồi hoàng thượng trước khi lên triều còn muốn bồng tiểu hoàng tử một lát, không ngờ lúc người đi khỏi thì tiểu hoàng tử đã như
vậy, khóc mãi không ngừng.”
“ Nhũ mẫu không dỗ nín được sao?”
“ Dạ không được.”
Phiên Vân suy nghĩ một lát lại nói: “ Đi chuẩn bị nước rửa mặt, một hồi ta thay y phục xong lại bế Sở Tiêu đến đây.”
“ Vâng thưa công tử.”
Duật Sở Tiêu thật ra từ lúc đầu đã luôn được Ngôn Phong giữ lại ở
trong cung nuôi dưỡng, hắn cũng thường xuyên đến thăm nó nên hai người
từ trước đã có vẻ thân thiết. Không ngờ rằng hoàng đế thượng triều lại
khiến cho nó đòi tìm mà khóc nháo đến như vậy.
Nhìn tiểu hài tử được Điềm Nhi bồng trên tay lại cứ khóc lớn bám vào y phục của nàng ta. Nó cứ mở hai mắt tròn tròn lại đầy nước mắt ngây ngô
nhìn Phiên Vân, thế nhưng đứa nhỏ này cứ làm ra bộ dạng như sẽ bị y ăn
thịt đến nơi. Phiên Vân nhíu mày: “ Lúc trước không có hoàng thượng đều
sẽ như vậy sao?”
“ Không đâu ạ, nô tỳ nghe nói, mỗi lần hoàng thượng đến chơi cùng
tiểu hoàng tử rồi rời khỏi, tiểu hoàng tử cũng sẽ khóc một hồi nhưng sau đó liền không sao nữa.”
" Vậy thì tại sao..."
“ Oa oa… oa.”
Phiên Vân lớn tiếng: “ Ngươi khóc cái gì? Nếu còn khóc ta liền cho người mang ngươi đi hầm canh.”
“ Oa… oaaa!”
“ Công… công tử.” Điềm Nhi vừa lo lắng dỗ Duật Sợ Tiêu, lại vừa khó
xử nói với Phiên Vân: “ Ngươi nói như vậy sẽ dọa tiểu hoàng tử.”
“ Nó nghe hiểu được sao?” Phiên Vân ngạc nhiên, y cũng chỉ là quen
miệng hay dọa nạt con Tiểu Thanh lắm miệng kia mới nói bừa một câu,
không ngờ thật lại dọa tiểu hài tử khóc lớn hơn.
“ Cái này… nô tỳ cũng không biết có hiểu được không, nhưng chắc cũng nhận ra là không có ý tốt.”
“ Oa oa… oa…!”
“ Tiểu hoàng tử ngoan nào, một lúc nữa hoàng thượng sẽ trở về. Đừng khóc… ngoan ngoan.”
“ OAA… Oa!”
Thấy đứa nhóc kia vẫn cứ kéo lấy y phục của Điềm Nhi khóc lớn hơn, Phiên Vân lên tiếng: “ Đưa nó cho ta.”
“ A… Phiên Vân công tử?” Điềm Nhi ngạc nhiên: “ Người không phải bảo
mình không thích trẻ con, nên hoàng thượng nói thế nào cũng không chịu
bồng tiểu hoàng tử hay sao?”
“ Ngươi từ lúc nào lại lắm lời như vậy, đưa ta bồng nó thử xem.”
“ Vâng.” Điềm Nhi chuyển Duật Sở Tiêu cho Phiên Vân, xem y lóng ngóng không biết đặt tay thế nào cho phải xem có chút buồn cười. Nàng nói: “
Công tử ngồi như vậy chỉ cần để tiểu hoàng tử trên chân mình là được,
tay bên này đỡ phía sau lưng.”
“ Oa… oa.. oe!”
Sở Tiêu được Phiên Vân bồng vẫn cứ khóc nhưng mắt lại nhìn chằm chằm
vào gương mặt y, tay chân hài tử quơ quào một chút liền nắm được lọn tóc trước ngực Phiên Vân mà kéo mạnh khiến y kêu lên: “ Ai… đau đấy.”
“ Công tử không sao chứ ạ?”
“ Không sao.” Phiên Vân nói rồi mới nhìn hài tử mình đang ôm, y giọng dọa nạt: “ Tên tiểu tử này, buông ra cho ta.”
“ Oa… oe uê…!” Duật Sở Tiêu không khóc lớn nữa mà cứ mếu máo vừa nắm lọn tóc của Phiên Vân kéo tới kéo lui.
Phiên Vân bồng đứa nhỏ rồi mới thấy không đúng lắm, y làm lạ: “ Nó hình như đang khó chịu thì phải.”
“ Làm sao ạ?” Điềm Nhi hỏi lại: “ Nếu tiểu hoàng tử không khỏe, nô tỳ sẽ lập tức đi mời thái y.”
“ Không cần mời thái y, ý ta không phải vậy.” Phiên Vân một tay đỡ
sau lưng Sở Tiêu, một tay lại đặt bên eo nó mới thấy lạ. Y sờ trên y
phục của hài tử ở đai lưng mới nhăn mày: “ Tại sao lại buộc y phục chặt
đến vậy?”
“ Y phục?”
Phiên Vân xoay người để tiểu hài tử nằm xuống giường, y như vậy mới
vụng về cởi ra dây buộc y phục ở ngực và eo của Sở Tiêu: “ Hôm nay là ai thay y phục cho Sở Tiêu?”
“ Là cung nữ ở Hòa Di điện ạ.”
“ Dây y phục lại buộc chặt như vậy chẳng trách nó cứ khóc mãi không thôi, bọn họ có biết chăm hài tử hay không?”
Qủa thật sau khi Phiên Vân nới lỏng dây y phục thì tiểu hoàng tử cũng không còn khóc nữa, Điềm Nhi vội nói: “ Có thể vì họ luôn phục vụ ờ Hòa Di điện, chưa từng chăm sóc hài tử mới không cẩn thận như vậy. Nô tỳ
nhất định sẽ nhắc nhở…”
“ Cứ mang thêm vài cung nữ lúc trước chăm sóc Sở Tiêu đến là được
rồi.” Phiên Vân nói xong mới hỏi lại: “ Như vậy cũng đúng cung quy chứ?”
Điềm Nhi mỉm cười: “ Thường thì muốn điều vài cung nữ hay thái giám ở nơi khác đi đều cần thông qua trưởng quản nội cung, nhưng nếu là công
tử nói thì chắc là không có vấn đề gì đâu ạ.”
“ Vậy thì được.” Điềm Nhi lui ra rồi Phiên Vân mới không biết làm thế nào với tên nhóc này, nó cứ nằm im như vậy tròn mắt nhìn y, cái miệng
lại phì phò một chút nước bọt trên môi thổi ra bong bóng. Phiên Vân nhìn tới nhìn lui một hồi, y như vậy lại tiện tay lấy luôn hoàng y bào của
Ngôn Phong lau miệng cho nó: “ Ngươi cũng tính là cái hoàng tử, lần sau
không được nghịch bẩn như vậy biết chưa?”
“ Oa oe a.”
“ Còn biết cãi lại có tin bản công tử bỏ đói nhà ngươi…?”
“ Oe…”
Phiên Vân lau miệng cho Sở Tiêu lại bị bàn tay nhỏ xíu của nó nắm lấy ngón tay mình, tiểu hài tử như vậy cười khì khì còn lại muốn kéo ngón
tay y đến miệng mà cắn. Phiên Vân vội rút ra: “ Không được, cũng không
được tùy ý bắt cái gì cũng cho vào miệng.”
“ Oe…” Giống như bị như bị lấy đi đồ yêu thích của mình, Sở Tiểu cái
mặt vừa tròn vừa nhỏ lại bắt đầu nhăn lại méo mó muốn khóc: “ Oe… oa.”
“ Chỉ vừa mới chịu nín một lúc thôi, ngươi lại còn muốn khóc nữa?”
“ Oa… oa oa.”
“ Khóc thật sao?” Phiên Vân thở dài, y cẩn thận bế hài tử lên lại vỗ
vỗ nhẹ trên lưng nó: “ Đừng khóc, ta không biết chăm trẻ con đâu. Nếu
ngươi đói thì bảo nhũ mẫu cho ngươi uống sữa hay ăn cháo gì đó được
không?”
“ Oa oa.” Tiểu hài tử lại chụp lấy ngón tay của Phiên Vân, tiếp tục bị y kéo ra mà khóc lớn hơn: “ OA OA!”
“ Ngươi thật không biết nghe lời, đã nói ngón tay không được ngậm vào miệng, cũng không được cắn.”
“ Hoàng thượng vạn an.”
Đúng lúc nghe thấy tiếng hô vang của cung nữ ngoài điện, Phiên Vân
ngạc nhiên nhìn về phía bên ngoài: “ Hoàng thượng quay lại rồi?”
“ Phiên nhi?” Ngôn Phong vừa vào đến đã thấy tình cảnh khó xử của
Phiên Vân, nhìn y lúng túng như vậy dỗ Sở Tiêu hắn lại không tránh khỏi
vui vẻ mỉm cười nói: “ Phụ tử các ngươi làm cái gì, Sở nhi vì sao lại
khóc lớn như vậy?”
“ Ta… nó là do...”
“ Từ bên ngoài đã nghe thấy rõ, người không biết còn đang cho rằng người bắt nạt hắn.”
“ Ta bắt nạt nó?” Phiên Vân nhăn mày, y đứng lên mang Sở Tiêu nhét
vào trong tay Ngôn Phong: “ Ta mới là kẻ bị bắt nạt mới đúng, chính tiểu hoàng tử của người đòi cắn ngón tay của ta, không cho còn làm ra dáng
vẻ đáng thương cái gì.”
“ Cắn ngươi?”
" Hoàng thượng người làm được thì đi mà dỗ nó."
Ngôn Phong thấy Sở Tiêu được mang đến thì vội đưa tay bế nó, hắn trầm giọng: “ Sở nhi, lần sau không được như vậy biết chưa?”
“ Oe…”
“ Phụ thân của ngươi chỉ có thể để phụ hoàng ngươi cắn, lần sau còn như vậy nhất định sẽ phạt ngươi.”
“ Oe.”
" Hoàng thượng." Phiên Vân nghe mặt liền đỏ bừng, y lớn tiếng: “ Người dạy Sở Tiêu cái gì vậy?”
“ Ha ha.” Ngôn Phong cười ra tiếng lại nói: “ Ngươi xem Sở nhi rất ngoan cũng rất hiểu chuyện, ta nói gì cũng biết cả.”
“ Hừ.” Phiên Vân khó chịu nhìn Sở Tiêu thật sự ngoan ngoãn trên tay
Ngôn Phong, không biết nó có hiểu mấy lời vừa rồi của hắn hay không
nhưng y cảm thấy nó chắc chắn là biết phân biệt thân phận kẻ khác mà. Y
nói không thì nó liền khóc lớn phản đối, hoàng đế nói thì nó lại yên
phận như vậy?
Ngôn Phong mỉm cười nhìn Phiên Vân xong lại không giải thích gì mang
Sở Tiêu đưa lại cho Phiên Vân, không đợi y hỏi cái gì hắn lớn tiếng gọi: “ Trịnh An.”
“ Vâng thưa hoàng thượng.” Trịnh công công bên ngoài vừa nghe gọi thì lập tức đi vào trong.
Ngôn Phong nghiêm mặt nói: “ Tuyên chỉ đi.”
“ Nô tài tuân lệnh.” Trịnh công công thưa rồi lại đứng thẳng người,
bản thân mở ra một bản thánh chỉ rồi lớn tiếng: “ Đàn Phiên Vân cùng nhi tử của Hàn Vương tiếp chỉ.”
“ Hoàng thượng?” Phiên Vân ngạc nhiên không hiểu chuyện gì nhìn Ngôn
Phong, thế nhưng thấy hắn cũng không muốn giải thích nên chỉ đành bồng
Sở Tiêu trên tay lại quỳ xuống: “ Đàn Phiên Vân nghe chỉ.”
“ Hoàng thượng có chỉ, sắc phong cho Đàn Phiên Vân trở thành hoàng
hậu Thiên Lang quốc, ba ngày sau chính thức làm lễ tế trời cử hành quốc
hôn. Ban tên cho nhi tử đầu lòng của Hàn Vương là Sở Tiêu, trở thành
dưỡng tử của hoàng hậu, sắc phong làm đại hoàng tử Duật Sở Tiêu…”
Phiên Vân đầu vẫn cúi nghe chiếu chỉ, tuy nhiên mấy lời sau đó y cũng không nghe thấy rõ. Mặc dù đã biết trước chuyện này nhưng Phiên Vân
cũng không ngờ lại nhanh đến như vậy. Y luôn lo lắng Ngôn Phong làm thế
nào để phong tước vị hoàng hậu này, làm thế nào đối phó với quan thần
lắm điều kia.
Y lại không ngờ hắn có thể xem chuyện phong vị nam hoàng hậu đơn giản như vậy không cần lo lắng, trực tiếp ban chiếu phong vị, lại còn trong
chính ngày sinh thần mười tám tuổi của mình. Phiên Vân đầu hơi ngước lên nhìn hoàng đế, y tự hỏi có phải hắn đã luôn tính toán đến chuyện này từ trước?
“ Phiên Vân công tử…” Thấy Phiên Vân cứ im lặng như vậy, Trịnh công công phải nhỏ tiếng nhắc khéo.
Phiên Vân một lúc lại mỉm cười lên tiếng: “ Tạ ơn hoàng thượng.”