" Phiên Vân công tử, có... " Điềm Nhi vừa mới vào trong thì giật mình
nhìn thấy đại hoàng tử bò đến bên mép giường đến sắp rơi xuống, nàng
hoảng sợ lớn tiếng: " Cẩn thận..."
" Á..."
" Phiên Vân công tử."
" Ây... nguy hiểm quá." Phiên Vân ôm Sở Tiêu nằm trên đất, y thở ra một hơi: " Cũng may ta nhanh tay."
" Oa... oa oa."
" Công tử không sao chứ ạ?"
" Không sao." Được Điềm Nhi đỡ dậy, Phiên Vân ngồi lại trên giường
mới nhẹ tay vỗ vỗ sau lưng hài tử đang khóc lớn: " Chẳng phải đã nói
ngươi nằm im đợi một lát hay sao? Chỉ vừa xoay lưng một cái đã muốn bò
linh tinh rồi."
" Phiên Vân công tử thật không sao chứ ạ?" Điềm Nhi vẫn còn lo lắng nói: " Hay là cứ để nô tỳ đi mời thái y."
" Thật sự không sao, không cần lúc nào có thương lớn nhỏ cũng mới
thái y." Phiên Vân để Sở Tiêu nằm xuống giường, y một tay hơi xoa bên
vai, một tay lại đưa lấy cái trống đồ chơi mà gõ gõ trước mặt Sở Tiêu: " Điềm Nhi, ngươi giúp ta lấy y phục trên bàn cho Sở Tiêu đi."
" Vâng ạ."
" Oa oa..."
" Sở nhi ngoan nào, không được khóc. Ngươi là nam tử, chỉ mới bị dọa
sợ một chút đã khóc như vậy có phải làm xấu mặt quá không?" Phiên Vân
miệng nói nhưng bản thân trong lòng vẫn còn chút sợ, vừa rồi cung nữ
mang mấy bộ y phục được may riêng cho y và Sở Tiêu đến, không ngờ chỉ
mới xoay lưng hài tử nghịch ngợm này đã chút nữa rơi xuống đất.
" Oa... oa."
" Được được, là ta sai được chưa..."
" Phiên Vân công tử, y phục đây ạ."
Phiên Vân nhìn y phục nhỏ của Sở Tiêu, y suy nghĩ một hồi lại cảm
thấy có chút mệt mỏi. Sở Tiêu vẫn còn nhỏ, lại muốn giao cho y nhận làm
dưỡng tử. Phiên Vân dù sao cũng chỉ vừa mười tám, hơn nữa còn là nam,
thật sự không biết phải chăm sóc nhi tử như thế nào mới phải, y nhỏ
tiếng: " Sở Tiêu có một mẫu thân vẫn tốt hơn có phải không?"
" Sao ạ?" Điềm Nhi hỏi lại.
Không nghĩ bản thân lại nói thành tiếng, Phiên Vân lắc đầu mới lại
nhìn đến hài tử nằm trên giường vẫn còn đang khóc. Y dùng ngón tay xoa
nhẹ trên má nó: " Ta vừa rồi bất cẩn như vậy, không nghĩ rằng nó lại
chút nữa bị thương rồi."
" Công tử không cần phải tự trách đâu ạ, hoàng tử cũng không làm sao..."
" Sở nhi." Ngón tay lại bị Sở Tiêu túm lấy định cho vào miệng, Phiên
Vân kéo lại nhưng lần này vẫn để cho nó nắm như vậy mới nói: " Đã nói
với ngươi không nên ngậm ngón tay vào miệng vẫn không nghe sao?"
" Nha nha..." Bàn tay nhỏ xíu cứ nắm tới nắm lui ngón tay của Phiên
Vân, đôi mắt nhìn nhìn chăm chú cũng quên luôn cả khóc: " Nha..."
" Chịu nín rồi?"
" Công tử người xem, nô tỳ lại thấy đại hoàng tử rất là thích người."
" Vậy sao?" Phiên Vân cũng cảm thấy hình như nó rất thích nắm ngón
tay của mình, không biết là vì sao nhưng lần trước cũng như thế. Y dịu
giọng nói: " Sở nhi, nắm cũng được, nhưng sẽ bẩn nên không được phép
ngậm vào miệng biết chưa?"
" Nha... ùm...."
"..."
Phiên Vân chỉ vừa nói nó lại lập tức ngậm lấy ngón tay y mà mút, Điềm Nhi đứng bên cạnh lần này cũng không biết nói cái gì. Hoàng tử này thật là không biết nên nói hiểu chuyện hay không hiểu nữa, bình thường có
mặt hoàng thượng thì vô cùng ngoan ngoãn, chỉ cần để một mình cho Phiên
Vân chăm sóc thì lại như vậy.
Ngón tay bị ngậm lấy ướt nước miếng, Phiên Vân nhìn vẻ mặt vui vẻ của nó cũng không đành lòng giật tay lại. Y thở dài: " Chăm trẻ con thật
mệt mà."
" Cái này... công tử hay là cứ để nhũ mẫu chăm sóc cho đại hoàng tử đi."
" Không cần đâu." Phiên Vân nhìn Sở Tiêu lại mỉm cười: " Sở Tiêu là nhi tử của ta, ta muốn tự mình chăm sóc nó thật tốt."
Điềm Nhi im lặng không nói, nàng còn cho rằng Phiên Vân sẽ suy nghĩ
lung tung như cái gì đại hoàng tử có một mẫu thân chăm sóc sẽ tốt hơn,
không ngờ lại có thể nói được như vậy.
" Điềm Nhi."
" Vâng Phiên Vân công tử?"
Phiên Vân bế Sở Tiêu lên lại nhìn Điềm Nhi hỏi: " Hôm nay hoàng thượng cũng không trở về?"
" Phải rồi." Điềm Nhi nhớ ra lý do vừa rồi mình muốn vào báo lại với
Phiên Vân mới nói: " Trịnh công công có đến truyền lại lời hoàng thượng, người nói hôm nay bận một số việc nên cũng sẽ không thể trở lại, nói
công tử cứ tự mình dùng bữa trước không cần đợi."
" Hiểu rồi." Phiên Vân trầm mặt, chiếu phong hậu kia ban ra chắc chắn sẽ nhận được sự phản đối từ một số quan lại của triều đại trước. Phiên
Vân trầm mặt một hồi lại nói: " Dọn thức ăn lên đi, Sở Tiêu chắc cũng
đói rồi."
" Vong Âm tướng quân, Thẫm tướng quân, hai người về rồi."
" Ừ." Vừa bước vào cửa y quán đã thấy Tiểu Tri Hân vui vẻ chạy ra đón, Thẫm Ngụy chỉ trầm giọng ừ một tiếng rồi xoa đầu cô bé.
Vong Âm lại nhìn tới lui y quán một vòng mới nói: " Hôm nay y quán không có bệnh nhân đến xenm bệnh sao?"
" Không ạ, sư phụ nói vì quốc hôn của hoàng thượng và đại lễ phong
hậu của tiểu sư phụ sắp đến nên mọi người đều rất bận rộn chuẩn bị. Cả
hoàng thành mấy ngày nay đều như vậy mỗi nhà đều luôn tự làm lễ mừng hay tiệc tùng, mọi người còn kiên cữ gì đó nên không phải bệnh nặng cũng
không ai đến xem."
" Hơn nữa nhiều người biết tiểu sư phụ là biểu đệ của sư phụ còn kéo
đến đây làm ồn một hồi khiến người khó chịu, đều phải nhờ mấy vị ca ca
không biết từ đâu ra đuổi người đi cả." Tiểu Tri Hân vừa nói lại vừa chỉ tay ngoài cửa: " Ngay cả sư phụ và tổ mẫu cũng không muốn xem bệnh nên
treo cả bản tạm nghỉ rồi."
" Từ hôm qua đều không có thời gian rãnh cũng quên mất chiếu phong
hậu đã được ban ra toàn Thiên Lang, Nhã Thanh xem chừng cũng vất vả
rồi." Vong Âm cười nói.
Thẩm Ngụy lên tiếng hỏi: " Sư phụ ngươi đâu?"
" Sư phụ đang..."
" Ở đây." Nhã Thanh vừa đúng lúc từ bên ngoài trở về, trên vai y còn
mang một giỏ tre đầy loại cây cỏ trong đó. Nhìn Vong Âm và Thẩm Ngụy
đứng chặn ngay của vào mới nói: " Hai người xem đây là nhà mình sao, mỗi lúc không có việc làm lại chạy đến?"
" Ta..."
" Ngươi vừa ra ngoài thành?" Thẫm Ngụy Thuận tay lấy đi giỏ tre trên
lưng Nhã Thanh, hắn trầm giọng: " Không phải sức khỏe của ngươi vẫn chưa tốt?"
" Có vài loại thảo dược ta muốn hái, trước nay ta đều như vậy cũng không phải chuyện gì lớn."
Vong Âm nói: " Lần sau ngươi muốn hái thuốc thì để ta cùng Thẫm Ngụy
đi cùng, lỡ như chính mình không tốt ngã ở đâu thì làm thế nào?"
" Các ngươi không phải từ hôm qua đã không đến sao?" Nhã Thanh nhăn
mày: " Hơn nữa cũng đừng xem ta như kẻ bệnh sắp chết, thật phiền."
" Ta chỉ là lo lắng ngươi sức khỏe chỉ vừa tốt hơn một chút, nếu như..."
" Được rồi được rồi, không nói đến chuyện này nữa." Nhã Thanh xua tay lại đi đến bên ghế ngồi xuống, y lên tiếng: " Quan trọng hơn trong cung hai hôm nay thế nào rồi, lúc chiếu phong hậu được ban ra ta còn không
dám tin hoàng thượng thật sự sẽ làm như vậy. Phiên Vân sẽ không có gì
chứ?"
" Ngươi an tâm đi." Vong Âm mỉm cười: " Hoàng thượng từ trước đã có ý định này mới để Ngọc Trúc thuyết phục đa số các quan lại trong triều,
tuy không phải ai cũng đồng ý với cách làm của người nhưng ngay cả hoàng tử cũng đã định, mấy lão quan viên ấy cũng không có lý do để phản đối."
" Cho dù là như vậy cũng không có nghĩa bọn họ chấp nhận hoàng hậu
tương lai là nam nhân, trong cung sẽ không có những lời bàn tán không
hay sao?"
" Đương nhiên sẽ có, nhưng ta nghĩ cũng không còn ai có gan đó nữa."
Nhã Thanh nhìn Thẫm Ngụy hỏi lại: " Là ý gì?"
" Hoàng thượng trong buổi thượng triều sáng này không hề nói hai lần
đã mang thái sư, thượng thư, thái úy và một số các quan lại có tước vị
khác dâng tấu khuyên người suy nghĩ lại việc phong hậu đều bị bãi chức
vị."
Vong Âm cũng nói: " Chiếu chỉ đã ban toàn quốc vẫn có người muốn yêu
cầu hoàng thượng thu hồi chẳng khác nào tội khi quân, trong cung bây giờ hầu hết đều là quan tướng dưới tay hoàng thượng, không còn bất luận kẻ
nào dám có ý kiến với quyết định phong lập nam hoàng hậu của người."
" Nhờ vào chiếu chỉ lần này vừa hay có thể miễn bãi chức quan của các quan viên triều đại trước, để thay vào quan tướng của mình. Dưới trướng của hoàng thượng lại không hề thiếu người tài, đương nhiên sẽ không lo
lắng về việc một lần có thể tước bỏ chức vị của nhiều trọng thần triều
đình như vậy." Nhã Thanh nói lại liếc nhìn hai tên trong số đó còn đang
đứng trước mặt mình, y mỉm cười: " Còn cố ý chọn nhi tử của Hàn vương và Đàn Lục Nhi phong làm hoàng tử, cũng đã có đủ lý do để bọn họ không có
cách phản kháng. Hoàng thượng thật sự quá đáng sợ rồi."
"..."
Duệ Minh đế năm thứ nhất sắc phong Đàn Phiên Vân trở thành nam hoàng
hậu của Thiên Lang quốc, lễ tế trời phong hậu cùng quốc hôn được tổ chức kéo dài bảy ngày liền trước những lời ca tụng chúc mừng từ dân chúng.
Hoàng hậu trong lễ sắc phong được chính thức đi vào từ cửa đại điện
bước lên ngang hàng cùng hoàng đế, đây là vinh hạnh từ trước đến nay
chưa từng có bất cứ vị hoàng hậu nào có được. Những người nhìn thấy được Phiên Vân hoàng hậu bận trên người phượng bào đỏ cùng hoàng đế song
hàng xuất hiện, đều không khỏi thốt ra tiếng khen ngợi nhan sắc khuynh
quốc đã làm tân đế say mê đến không màn hậu cung giai lệ.
Những năm sau đó dân chúng vẫn không ngừng bàn tán việc Duệ Minh đế
hết lòng sủng ái nam hoàng hậu, chưa từng lập phi. Chính vì vậy tục lệ
tuyễn tú hai năm của Thiên Lang quốc cũng dường như không được nhắc đến
nữa.