Gả Cho Người Làm Tiểu Thiếp, Lấy Ngươi Về Làm Hoàng Hậu

Chương 92



“ Hoàng thượng, đợi một lát đã.” Phiên Vân hai tay vòng trên cổ Ngôn Phong lại ôm chặt hơn, y nhìn chăn đệm và cả hỷ phục đỏ lúc mình cởi ra ném trên giường mà có chút ngượng. Phiên Vân nhỏ giọng ngập ngừng: “ Như… như vậy… giường sẽ bị ướt.”

“ Không sao.” Ngôn Phong hơi cong khóe môi, hắn đặt Phiên Vân nằm xuống trên giường mới nói: “ Sau đó cũng cần phải thay lại một lần, vì vậy ngươi không cần quan tâm làm gì.”

“ Thay…?”

“ Phiên nhi.” Ngôn Phong tay chống hai bên, hắn nhìn Phiên Vân trên người chỉ có một lớp nội y mỏng bị ướt, hoàn toàn để lộ làn da trắng hồng hòa với màu đỏ tươi của chăn đệm trông lại càng thêm dụ hoặc mà khẽ cười: “ Đáng tiếc, hỷ phục của ngươi phải nên để ta cởi ra mới phải.”

“ Hoàng thượng hay ta cởi có khác nhau sao?”

“ Đương nhiên.” Ngôn Phong cúi người, hắn sát bên tai Phiên Vân mới nói: “ Khi ta chọn kiểu dáng hỷ phục cho ngươi, cả khi nhìn thấy Phiên nhi đang tiến hành nghi lễ ở đại điện, đều nghĩ đến lúc ta cởi nó ra trông ngươi sẽ có dáng vẻ gì, có bao nhiêu đáng yêu.”

Biết mấy lời của hoàng đế là cố ý muốn trêu chọc mình, thế nhưng Phiên Vân da mặt mỏng vẫn ngượng đến đỏ ửng. Y đầu nghiêng sang một bên muốn né tránh: “ Người mấy lời như vậy nói ra không thấy mất mặt sao?”

“ Ngươi là hoàng hậu của ta, vì sao phải mất mặt?” Ngôn Phong nói lại dùng tay kéo Phiên Vân trở lại, hắn dịu dàng hôn xuống đôi môi vừa hé ra muốn nói gì đó đều bị chặn mất. Từ đôi môi đến hơi thở của y đều còn vương lại một chút hương vị của rượu đã uống lúc ở đại điện, cảm giác có chút mới mẻ, Ngôn Phong tiện tay như vậy cũng cởi ra lớp nội y mỏng trên người Phiên Vân.

So với bình thường có chút khác biệt, Phiên Vân có thể nhận ra từng hành động cử chỉ hay từng cái hôn của Ngôn Phong đều dịu dàng hơn rất nhiều. Hắn mỗi lần đều như thú dữ bị bỏ đói, vừa ôm được y vào lòng đã thô bạo cắn xé tựa như đang hận chính mình không thể nuốt y vào bụng, lần này có thể nhẹ nhàng ân cần như vậy quả thật đáng ngạc nhiên.

Phiên Vân tuy không sợ hãi cùng chán ghét hắn như vậy, nhưng khi được ôm một cách dịu dàng vẫn khiến y cảm thấy bình tĩnh và có một chút mong chờ hơn. Phiên Vân hai tay vòng qua cổ Ngôn Phong siết lại, cơ thể cũng tự động đáp trả lại cái hôn của hắn, đầu lưỡi hơi vươn ra một chút cùng hắn quấn tại một chỗ.

Hiếm khi có thể để Phiên Vân chủ động như vậy, Ngôn Phong một chút nữa lý trí cũng muốn mất sạch. Hắn chờ rất lâu mới có thể thật sự biến người này hoàn toàn trở thành của mình, đường đường chính chính cưới y về, để cả thiên hạ này đều biết Đàn Phiên Vân chính là hoàng hậu của hắn.

Cũng vì vậy hắn muốn để Phiên Vân biết, với hắn y có bao nhiêu quý giá và đáng trân trọng đến nhường nào. Kiềm chế lại dục vọng của bản thân để ôm y một cách dịu dàng nhất.

Cái hôn triền miên kéo dài hồi lâu mới ngừng lại, Phiên Vân cảm nhận đầu lưỡi hoàng đế trên cơ thể mình trượt dần xuống, khắp nơi trên da thịt đều lưu lại dấu vết khi hắn đi qua đến nhột nhạt. Y bất chợt hoảng sợ mới hơi vươn người dậy mà phát ra tiếng: “ Hoàng thượng, nơi đó… chờ đã.”

“ Nơi đó không cần… Ahh.” Hai tay bị giữ lại cố định không thể cử động, phân thân đang ngẩng cao đầu đột ngột lại bị cảm giác ấm nóng ẩm ướt bao lấy khiến Phiên Vân kêu lớn một tiếng.

Đây là lần đầu tiên khoái cảm đột nhiên như chạy đến mỗi nơi trên cơ thể khiến đầu óc cũng không còn có thể suy nghĩ được gì, hai tay không còn muốn phản kháng mà nắm chặt lấy đệm giường, Phiên Vân cắn lấy vành môi mình để không phát ra tiếng kỳ lạ lại liên tục lắc đầu.

Phiên Vân là nam nhân đương nhiên vẫn sẽ có nhu cầu trong chuyện phu thê, thế nhưng ở cùng với Ngôn Phong khả năng duy nhất y cũng chỉ có thể nằm dưới. Vì vậy phân thân bị hắn ngậm lấy liếm lộng khiến cơ thể chưa từng trải qua việc này không thể chống lại, y tay chân đều như mềm nhũn ra không có sức lực phó thác hoàn toàn cho Ngôn Phong.

“ A… ư… không… không được.” Phiên Vân nghiến răng, y chưa từng nghĩ hoàng đế phải phải làm những việc này cho mình. Đến khi không thể giữ được nữa mới lớn tiếng: “ Ta sắp… hoàng thượng… Ngôn Phong, mau buông…”

Ngôn Phong vẫn không hề có ý định sẽ buông ra mà còn ra sức liếm mút khiến Phiên Vân không chịu nổi, y thế nhưng vẫn không cho phép mình bắn trong miệng hắn lại dùng hết lỳ trí cùng sức lực có thể, Phiên Vân túm lấy tóc hoàng đế kéo mạnh hắn lại, cũng vừa lúc không thể giữ mà bắn ra.

Nhìn Phiên Vân mặt vừa thẹn đỏ quay đi không chịu nhìn hắn, Ngôn Phong nhếch môi cười. Hắn quệt đi một ít bạch trọc của y dính trên mặt mình, Ngôn Phong cúi người cắn vành tai Phiên Vân, tay hắn lại lần xuống bên dưới giữa hai cánh mông y mà tìm kiếm lối vào.

“ Ư…” Phiên Vân khẽ rên một tiếng khi ngón tay Ngôn Phong đi vào bên trong, y so với trước cũng đã dần quen với chuyện này mới không còn cảm thấy quá khó chịu nữa.

Ngôn Phong lại trầm giọng nói: “ Phiên nhi, nơi này của ngươi dường như đã quen với ta. Mềm mại như vậy, cho dù bây giờ trực tiếp đi vào cũng không có vấn đề đi.”

“ Người…. Ah!” Ngôn Phong miệng tuy nói vậy nhưng hắn bên dưới lại bất ngờ cho vào thêm hai ngón tay để khuếch trương, Phiên Vân không nói lại trừng mắt cố tỏ ra dáng vẻ tức giận với Ngôn Phong, thế nhưng y lại không nghĩ tới, vào trong mắt hắn biểu hiện này của mình lại có bao nhiêu đáng yêu cùng dụ hoặc.

Ngôn Phong lần này có thể nói là kiên nhẫn hơn lúc trước rất nhiều, hắn có thể vì không có cao dược của Nhã Thanh nên vô cùng cẩn thận khi chuẩn bị cho Phiên Vân. Hắn khuếch trương nội bích còn không quên bên kia phia trên đầu ngực y vừa quấy phá vừa cắn mút, cảm giác khắp nơi bị khiêu khích lại không thể thỏa mãn đến khó chịu.

Phiên Vân cảm nhận được cự vật cương cứng của Ngôn Phong đôi khi không tự chủ cạ vào trên bụng mình, thế nhưng hắn vẫn có thể giữ được đến bây giờ đúng là đáng ngạc nhiên. Phiên Vân kéo Ngôn Phong đối diện với mình, vươn người hôn lên môi hắn lại khẽ giọng nói bên tai: “ Hoàng thượng, như vậy được rồi… ta không sao đâu.”

“ Phiên nhi.” Ngôn Phong giọng khàn đặc kìm nén dục vọng, hắn vừa nghe Phiên Vân nói thì không thể giữ được nữa. Tay vòng đến sau lưng ôm lấy Phiên Vân, cự vật cũng đặt ở cửa động bến dưới động thân đi vào trong.

“ Ahh!”

“ Ừm…” Ngôn Phong khẽ phát ra tiếng trong cổ họng, hắn chờ đợi hồi lâu khiến dục vọng của mình vừa cương cứng đến phát đau, khi đi vào bên trong Phiên Vân lại càng khó kiềm chế hơn. Cự vật được nội bích mềm mại của Phiên Vân ôm chặt lấy cảm thấy vô cùng thoải mái, Ngôn Phong nghiến răng: “ Phiên nhi, xin lỗi.”

“ Hoàng thượng?”

“ Ta biết ngươi rất mệt vì mấy ngày này nghi thức quốc hôn, không có thời gian nghỉ ngơi nhiều, nhưng… ta không giữ được nữa.”

Phiên Vân tròn mắt ngạc nhiên một chút, hắn vừa động đã đi vào hết bên trong khiến y bụng khó chịu một ít, thế nhưng Ngôn Phong lại giữ nguyên như vậy không cử động mà kiên trì nói mấy lời này. Phiên Vân mỉm cười, y nhỏ giọng: “ Không sao.”

“ Phiên nhi!”

“ Ta yêu hoàng thượng, nên... vì là hoàng thượng nên không sao cả." Phải nói mấy câu đáng xấu hổ trong tình trạng này khiến Phiên Vân có chút ngập ngừng: " Ta... ta bây giờ… thật sự cảm thấy rất hạnh phúc. Vậy nên… ah!”

Phiên Vân đỏ mặt, y vừa cảm thấy cự vật thô cứng trong cơ thể mình hình như có lớn hơn. Y từ trước đến nay còn không nghĩ hắn có thể như vậy: “ Hoàng thượng, người vừa rồi… ư… khoan… Ahh!”

“ Phiên nhi.” Ngôn Phong ôm chặt lấy Phiên Vân, bên dưới lại bắt đầu động thân ra vào: “ Đây là lỗi của ngươi… lại nói những lời như vậy trong lúc này…”

“ Người… ah, hoàng thượng… chậm… ừm…”

Ngôn Phong phủ môi mình lên đôi môi của y, lưỡi lại luồn vào bên trong khoang miệng y quấy phá chặn lại mấy lời nói chẳng khác nào thêm khiêu khích dục vọng của hắn. Bên dưới liên tục chuyển động hông ra vào không ngừng nghỉ, hắn hoàn toàn bị con người này mê hoặc không có lối thoát, nếu trên đời có một thứ mãi mãi không thể buông bỏ, đối với hắn mãi mãi chỉ có thể là y.

Bên ngoài điện vài cung nhân được căn dặn mang thức ăn đến cho Phiên Vân đều bị Điềm Nhi chặn lại, nhìn vẻ mặt không hiểu chuyện của mấy tiểu cung nữ Điềm Nhi mới bình tĩnh nói: “ Lúc đầu hoàng hậu vừa trở về mới cần ăn chút gì đó, nhưng hoàng thượng không bao lâu cũng đi vào trong nên bây giờ không tiện.”

“ Vậy… Điềm Nhi tỷ tỷ... mấy thứ này…?”

" Ahh...!"

Đúng lúc bên trong tẩm phòng lại có tiếng truyền ra khiến không khí trở nên kỳ lạ, Điềm Nhi vờ ho nhẹ một cái nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh và chính chắn nói: “ Khụ... đồ ăn đương nhiên không cần nữa, các ngươi đều mang đi. Khi nào cần ta sẽ lại cho người đến bảo.”

Mấy tiểu cung nữ hiểu ra mới nhìn nhau đỏ mặt rồi lại cúi đầu: “ Chúng ta hiểu rồi, làm phiền Điềm Nhi tỷ tỷ.”

“ Lui đi, lui đi.” Điềm Nhi xua tay lại nghĩ, cũng may mắn nàng vừa thấy hoàng thượng đã liền biết việc phát sinh sau đó mới cho người lui đi cả. Nếu không tiếng của hoàng hậu như vậy đến tận chỗ này cũng có thể nghe thấy, chỉ sợ ngày mai đến lại sẽ khiến y xấu hổ không thôi.

Vừa xong nghi lễ, hoàng hậu trở về hoàng đế cũng lập tức theo sau, đã vậy vừa nghe nói hoàng hậu đang tắm hoàng đế còn chẳng có chút kiên nhẫn nào mà chạy vào trong. Chỉ sợ nếu để truyền ra ngoài, uy phong của hoàng đế mà bao người đang ca tụng ngưỡng mộ kia đều mất sạch cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.