Gả Cho Người Yêu Cũ Của Ba

Chương 30: Chương 30




Sam làm việc cho TMZ, anh đăng một video lên trên trang chủ tòa soạn, 9h sáng cùng ngày thì bùng nổ.

Lượt share trên Facebook, Insta càng ngày càng tăng, đi kèm là các bình luận điên cuồng.
-- Trời ạ, bọn họ còn chưa hôn nhau mà tui đã chảy đầy máu mũi rồi.
-- OMG, máu mũi không dừng được.
-- Thuê phòng đi hai chị ơi! Yahooooo
-- Eyesεメ, eyesεメ, eyesεメ đó, chuyện quan trọng cần nói ba lần.

(Eyesεメ: liếc mắt đưa tình, mời gọi...)
-- Trước kia ai nói bọn họ chỉ là kết hôn thương mại ý nhỉ, mời ra mặt cái, yên tâm, tui không đánh chết bạn đâu :)
-- Tại hạ đây, xin chịu thua.
-- Lặng lẽ ăn cơm chó hạng nhất của hai chị.
Trong phòng học, Aurora vừa học bài vừa lướt điện thoại, đọc một lúc thì đỏ bừng mặt, úp mặt vào tay che dấu.
Emma đang nằm spa đắp mặt nạ, lướt Twitter, đọc xong trợn mắt há mồm.
Diaval vừa lướt vừa cười ha hả, còn hay liếc liếc về phía Maleficent.
Trong một văn phòng khác, Richard đang nghe điện thoại, màn hình máy tính thì đang chạy video, bình luận liên tục nhảy.
"Vâng...bọn họ phát triển rất tốt.

Tiểu nha đầu không có tâm cơ gì, là một đứa bé ngoan ngoãn.

Không, sẽ không đâu.

Có dạng phụ nữ nào mà Mal chưa từng gặp, sẽ không thể động lòng với một đứa trẻ đâu ạ."
"Tôi biết Mal đã sớm ra tay rồi.


Ngày trước khi cổ phiếu của tập đoàn Woodsen bị xuống giá, chúng tôi đã lén mua rất nhiều.

Hiện tại cô ấy án binh bất động, hẳn là đang chờ cơ hội."
"Đương nhiên tôi sẽ hoàn toàn hợp tác, cũng sẽ theo dõi cô ấy, ngài có thể yên tâm."
"Vâng, phải phải, haha, ngài quá khen.

Chuyện này thực sự không cần ngài phải bận tâm, Tôi cảm giác ngài đang hiểu lầm, tôi không hề thám thính gì cả."
Điện thoại vừa ngắt, mặt Richard cứng lại rất thận trọng.
***
Tám giờ tối, Aurora đang chạy về nhà.

Tuy rằng vẫn còn sớm nhưng trời mưa phùn rả rích nên trên đường cũng không có ai.

Đột nhiên, đèn đường chiếu xuống, ngoài bóng của chính nàng, còn có thêm bóng đen khác.

Trong lòng Aurora cảm thấy không ổn.

Nàng vẫn chạy như bình thường, nhưng âm thầm tăng tốc, tiếng bước chân phía sau cũng nhanh hơn.

Không chỉ có một tiếng chân đang chạy theo nàng.
Aurora gắng bình tĩnh, liều mạng chạy.

Nhưng dù có bình tĩnh thế nào thì cũng chỉ là một thiếu nữ hai mươi tuổi, sao có thể không sợ hãi.

Hai chân như nhũn ra, tốc độ chậm lại, liền bị người phía sau đuổi kịp.

Hai gã da trắng, dáng người cường tráng, mặt hung dữ, một trước một sau bao vây nàng.
Aurora cắn răng, bình tĩnh hỏi: "Mấy người muốn gì? Tiền sao? Tôi có thể cho hai người, chỉ cần để tôi đi."
"Tiểu công chúa Woodsen, chúng tôi biết cô có tiền." Một gã cười đểu: "Nhưng người thuê chúng tôi đã cho chúng tôi đủ tiền rồi."
Trong lòng Aurora kinh hãi, hai gã này biết thân phận của nàng.

"Thuê các người đến?" Rốt cuộc là ai?
Gã còn lại mất kiên nhẫn nói: "Nói nhiều làm gì, aish, cô nộp nhẫn kim cương năm carat ra thì bọn này xem xét tha cho."
Aurora run run nói: "Tôi không mang theo, người kia cho hai người bao nhiêu tiền, tôi sẵn sàng trả gấp nhiều lần..." vừa nói vừa âm thầm cho tay vào túi bấm điện thoại.
"Không mang á? Thế bọn tôi đành phải tự mình kiểm tra rồi."
Hai gã tiến lên, một người giữ chặt vai Aurora ở phía sau, người còn lại lục túi áo nàng, lấy điện thoại ra, vứt xuống đất vỡ nát.
Hôm nay Aurora chỉ mặc một cái áo có khóa xám, nàng bị giữ chặt không thể động đậy, gã vứt điện thoại của nàng xong lại cười đểu mở áo của nàng.
Aurora hét lên một tiếng, chiếc áo bó sát khoe ra đường cong xinh đẹp cùng với chiếc nhẫn màu lam lấp lánh hiện ra.
"Còn dám nói không mang, hê hê" gã nói xong muốn sờ đến ngực nàng.
"Dừng tay!" Người lâm vào cảnh nguy hiểm thường sẽ bình tĩnh hơn bội phần, Aurora lạnh lùng nói: "Nếu hai người đã biết tôi, vậy cũng biết vị hôn thê của tôi là ai.

Nếu dám động vào tôi, chị ấy tuyệt đối không bỏ qua cho hai người đâu."
Hai gã đàn ông sửng sốt, nhìn nhau một cái.

Nhân lúc đó, Aurora mạnh mẽ đập đầu về phía sau, ngay mũi người kia, sau đó nhanh như sét đánh đá vào đũng quần gã phía trước, gã kêu thảm thiết, che lấy chỗ đau.

Nàng vung cùi chỏ về người phía sau, khi hắn bị đau buông tay ra, nàng vắt chân lên cổ chạy.

Trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, không thể để bọn họ bắt được.

Nàng nghĩ rằng không thể chạy thẳng, nên cứ rẽ lung tung.
Khiến nàng tuyệt vọng chính là, hai gã kia dường như rất quen thuộc con đường xung quanh đây.

Aurora chạy không bao lâu liền bị đuổi kịp, gã kéo tóc nàng lại.

Aurora bị đau, vung tay ra sau thì bị túm cổ tay, gã kia chửi thề một tiếng, vung tay tát nàng một cái.
Aurora bị tát đến choáng váng, ngã xuống đất, trán đập xuống một viên sỏi, chảy máu.
"Fuck!" Gã đàn ông chửi.

Tên còn lại chạy đến cũng thêm vào: "Con chó này! Suýt thì làm tao tuyệt tử tuyệt tôn."
Nói rồi cười thô bỉ, ánh mắt đáng khinh nhìn Aurora, bước lên kéo áo nàng ra, làm lộ áσ ɭóŧ màu xám, hai khỏa như ngó sen non, da thịt trắng trẻo, còn có chiếc nhẫn tinh xảo trên cổ.
Gã nuốt nước miếng: "Đúng là tuyệt phẩm, thế mà lại là lesbian." Bàn tay đáng khinh của hắn vuốt mặt nàng, Aurora há miệng cắn hắn, vì sợ hãi và tức giận mà dốc toàn lực cắn, trong miệng tràn ra mùi máu tanh, gã đàn ông kêu đau, tay còn lại vung đến tát nàng.
Aurora cảm thấy răng cũng run rẩy, đầu đập xuống hai lần đau phát ngất, hơn nữa máu dường như đang chảy xuống mắt nàng, khiến nàng còn không mở mắt nổi.
"Ai u, đừng xuống tay quá nặng, không cần đánh chết nó." Gã còn lại đứng nhìn nói.
"Hừ, tính tình ương ngạnh à, tao thấy nó chính là muốn chết." Nói rồi đưa tay vén quần áo của nàng.
"Ầy, vậy không tốt lắm.

Chủ nhân chỉ muốn chúng ta dọa nó thôi." Gã này có chút không đành lòng: "Hơn nữa con nhóc là người của nữ ma đầu.

Nghe nói tính khí cô ta cũng không tốt đâu."
"Mày biết cái gì chứ.

Tao nói cho mà nghe, chủ nhân có khi có quan hệ gì đó với nữ ma đầu, nếu không sao mà biết con nhóc có thói quen chạy bộ, lại còn biết nhà ở gần đây."
Thần trí Aurora đã hơi mơ hồ, nhưng những lời này vẫn truyền vào tai nàng, đầu giật giật.
Gã nọ bước đến ngồi trên người nàng, bàn tay thô ráp kinh tởm di chuyển trên cơ thể nàng, nàng gắng hết sức lực mà giãy giụa, khóe mắt chảy xuống hàng lệ.

Khi đang tuyệt vọng, trong lòng đều là Maleficent, ôm ấp của cô, hơi thở của cô, ngữ khí nói chuyện của cô.
"Maleficent, Maleficent.." Aurora thì thào gọi, ánh mắt mờ dần, thần trí càng lúc càng không rõ ràng.
"Chậc chậc, giãy giụa cái gì.


Mẹ nó, làn da này, mềm mại mịn màng, quả thực,...Ô, mẹ nó, đứa nào đánh tao."
Khuôn mặt kinh sợ của Micheal xuất hiện, một tay túm lấy gã bẩn thỉu, đấm một cái ngay mặt, vặn tay hắn ra sau bẻ gãy.

Kẻ kia thấy không ổn, muốn chạy trốn, lại bị Micheal đạp một cái ngã không dậy nổi, hắn muốn đứng dậy, Micheal dồn lực đạp xuống cẳng chân hắn, rắc rắc một tiếng, gãy...
Hai tay Micheal run rẩy, cởϊ áσ vest thật cẩn thận bọc lấy Aurora đã hôn mê, bế nàng lên, mở máy điện thoại ra gọi.
Mấy hôm nay tinh thần Richard có chút không yên.

Ngày đó nhận điện thoại như xương mắc trong cổ.

Hắn nghĩ với tính cách của bà ấy chắc sẽ không đến mức ra tay với một cô bé.

Nhưng mà, hắn cũng biết tâm nguyện nhiều năm của bà, thậm chí đó cũng là lí do khiến bà bỏ ra nhiều năm tài trợ và bồi dưỡng hắn lẫn Maleficent, bà ấy chắc chắn không bỏ qua cái có thể giúp bà tiến gần hơn với tâm nguyện.
Hơn nữa, nếu tiểu nha đầu có chuyện, thứ nhất sẽ thử được vị trí của nàng trong lòng Maleficent, thứ hai càng khiến cô nhóc dựa dẫm vào Maleficent, thứ ba là đưa một cái cảnh cáo cho Maleficent, bà ấy thậm chí sẽ không thèm che dấu chuyện mình làm.
Càng nghĩ Richard càng lo lắng.
Ba người bọn họ đang dùng bữa trong một nhà hàng sang trọng, trong lòng Richard có tâm sự nên ăn không ngon.

Diaval ngu ngốc ăn này ăn nọ còn cứ nói về Aurora, đúng là phiền chết.
Maleficent dường như cũng không ăn nhiều, cũng không phản ứng với Diaval, nhưng Richard tinh ý nhận ra, nhắc tới Aurora, vẻ mặt cô sẽ vô tình dịu dàng hơn, tuy không dễ nhận biết nhưng vì hai người bọn họ đã ở bên cô đủ lâu nên có thể cảm giác được.
Richard khô hết cả họng, vừa mở miệng nói: "Mal, thực ra..."
Đúng lúc này, điện thoại của Maleficent vang lên, cô nhíu mày.
Diaval và Richard trao đổi ánh mắt "Kẻ nào không có não vậy", vì Maleficent cực kỳ không thích bị gọi điện.

Nhưng cô đột nhiên đứng dậy, mặt biến sắc, không nói không rằng vội vã chạy đi.
Diaval lắp bắp kinh hãi, hớt hải đuổi theo, Richard càng thêm hồi hộp, cũng nhanh chóng theo sau.
---------------------------
17/11/2020
Huhu, tiểu công chúa của tui :((((((((((



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.