Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 2: Ngươi cứ đùa giỡn ta đi Lão Tặc Thiên



“Mẫu thân, Lăng Nhi đói bụng.” Bắp đùi lại bị ôm lấy, nhìn một chút rồi lại nhìn một chút, “vấn đề thứ nhất” nhanh như vậy đã xảy ra ngay trước mắt.

“Diêu Diêu, ta đi tắm rửa thay quần áo trước.” Đây là “vấn đề thứ hai” sao? Thật sao?!

“Chờ một chút!”

Bỗng nhiên Tống Tiểu Hoa hét lớn một tiếng làm cho vẻ mặt của Lục Tử Kỳ đang muốn xoay người rời đi nhất thời hiên lên vẻ ngạc nhiên, không nghĩ là nàng nhỏ gầy nhát gan lại có thể bộc phát ra âm thanh trung khí mười phần như vậy, hào hứng nhướng lông mày lên một chút: “Làm sao vậy?”

“Ựa...... Ta muốn nói là, có thể không còn củi, không nấu nước tắm được...... vậy tắm rửa......” Tống Tiểu Hoa không hiểu sao bị động tác nhướng mày của hắn làm cho lòng hoảng hốt, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm một lí do thật sự quá tệ hại.

Lục Tử Kỳ lại một lần nữa kinh ngạc nhếch mày lên thật cao: “Ta nhớ là lúc đi, trong phòng chứa củi rõ ràng còn đến nửa phòng, mà đã dùng hết rồi?”

Phòng chứa củi?! Tống Tiểu Hoa trợn tròn mắt, nàng còn tưởng rằng mỗi ngày đều phải lên núi đốn củi...... Nghĩ một chút cũng đúng, sao lại có thể như thế được? Đúng là tự mình ngáng chân mình, thật vô cùng đần độn!

“À...... Vậy đại khái là ta bị bệnh hồ đồ nên nhớ lộn.” Tống Tiểu Hoa vừa nói vừa hung hăng ho mấy cái cho hợp với tình hình.

“Nơi này gió lớn, cẩn thận lại cảm lạnh.” Lục Tử Kỳ thấy thế nhất thời cảm thấy mềm lòng, cũng không chút ý truy xét những sơ hở lộn xộn trong lời nói của nàng: “ Nàng vào nhà nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa thức ăn làm xong, ta lại tới gọi nàng.”

“Hả? Chàng...... chàng biết nấu cơm?”

Lúc này, Lục Lăng bị lơ là đã lâu kéo kéo vạt áo của nàng: “Cơm phụ thân nấu là món ăn ngon nhất trên đời này!” Trong giọng nói trong trẻo tràn đấy sự tự hào nồng hậu.

Lục Tử Kỳ xoa đỉnh đầu bù xù của nhi tử: “Đừng nghe Lăng Nhi nói bừa, tán gẫu cũng có thể no bụng rồi.”

Hắn vốn dĩ giống kẻ vô dụng, bây giờ lại khiến cho Tống Tiểu Hoa nhìn thuận mắt hơn vài phần: “Vậy làm phiền chàng rồi! Lăng Nhi, theo ta vào nhà!”

“Không! Lăng Nhi phải giúp việc cho cha!”

“Trời ơi con giúp đỡ cái gì, chớ thêm phiền!”

Lục Lăng vùng ra khỏi tay Tống Tiểu Hoa, bổ nhào về phía Lục Tử Kỳ: “Phụ thân, người nói với mẫu thân, Lăng Nhi có thể giúp đỡ đi.”

Lục Tử Kỳ cười gật đầu một cái: “Để cho con theo ta đi, đừng quấy rầy nàng nghỉ ngơi.”

“Vậy cũng tốt, cung kính không bằng tuân mệnh!”

Tống Tiểu Hoa vào nhà vừa ngồi xuống giường lại lập tức nhảy lên, vấn đề giường, rất nghiêm trọng.

Hiện nay nàng đang ở trong cái phủ đệ Huyện lệnh này, thật cực kỳ đơn sơ, trong nhà ngoại trừ một gian phòng bếp, một gian phòng chứa củi, là một n hàng bốn nhà ngói nửa mới nửa cũ: phòng khách, thêm hai phòng ngủ, còn có một gian thư phòng.

Nghe Lăng Nhi nói, một gian trong đó là phòng ngủ của Hoắc Nam. Người này là tùy tùng bên người đi theo Lục Tử Kỳ nhiều năm, thời gian trước chợt trở về quê cũ, lúc đầu nói nhất định sẽ chạy về uống rượu mừng, nhưng có thể tạm thời gặp phải chuyệnn gì đó mà trì hoãn hành trình. Trong ngày thường chủ yếu là do hắn tới chăm sóc cuộc sống của hai cha con. Lục Tử Kỳ có thói quen ngủ trễ dậy sớm, cho nên hầu hết thời gian Lăng Nhi đều ngủ cùng Hoắc Nam.

Tống Tiểu Hoa đối với việc cổ đại lại có “nam bảo mẫu” như vậy thì kinh ngạc một phen, đồng thời biểu lộ sự khâm phục sâu sắc. Nếu để cho nàng ngủ chung với đứa trẻ giống cụ gạo nếp như vậy, có lẽ buổi đầu tiên đã bị nàng trực tiếp đè cho ngạt chết rồi......

May mà trước đó vài ngày nàng ngã bệnh, Lục Lăng vẫn do Trương thẩm giúp một tay mang theo, bằng không, chắc là đã sớm đã làm mất mạng người......

Hiện tại, cái hậu viện Huyện lệnh nho nhỏ này biến thành “nhà ba người” thật sự, vậy thì, ngủ như thế nào là một vấn đề gấp cần giải quyết.

Lục Lăng nhỏ như vậy, khẳng định là không thể ngủ một mình một phòng, chẳng lẽ, muốn “một nhà ba người” chen chúc trên một cái giường?

Ừ...... Thật cũng không phải hết biện pháp, cho bảo bảo ngủ ở giữa, cha hắn coi như “đói khát” đi nữa cũng không có khả năng cách một đứa bé mà làm gì đó...... Trước khi Hoắc Nam gì đó trở lại, cũng chỉ có thể miễn cưỡng như vậy, đi một bước nhìn một bước thôi......

Suy nghĩ một chút, quyết định sách lược vẹn toàn vẫn là tranh thủ thời gian đi lấy hai chăn trải giường mới tốt, Tống Tiểu Hoa nhìn chăn hỉ đỏ thẫm trên giường, chữ hỷ đỏ thẫm trên cửa, cố lắm mới nhịn được không phóng lửa đốt những thứ đồ kích động chướng mắt này.

Dù sao, nơi này là nơi đặt chân của mình, phải nhịn nha, còn chưa nỗi tới không thể nhịn được....

Tống Tiểu Hoa vừa tự an ủi mình vừa lấy hai cái chăn bông mỏng mới tinh từ trong rương đồ cưới ra, quyết định thừa lúc mặt trời giữa trưa này cầm đi phơi một chút, cũng tiện thể khử trùng.

“Cổ họng hầm hừ” khiêng chăn chuyển ra bên ngoài, một cơn buồn bực lại xông lên trong lòng Tống Tiểu Hoa.

Chức quan Huyện lệnh mặc dù rất nhỏ như hạt vừng, nhưng lớn nhỏ gì cũng là nhân viên công vụ quốc gia, hơn nữa nàng xem trong những tiểu thuyết xuyên việt kia đều nói, ở Tống Triều bổng lộc quan viên tương đối hậu hĩnh. Thế nào mà Lục Tử Kỳ nghèo như vậy? Trong nhà thậm chí không có lấy một cái nha hoàn làm việc vặt hay gã sai vặt, mọi chuyện đều muốn tự làm từng chút. Đây không phải là liêm khiết hơi quá chứ? Quả thật chính là tự làm khổ mình!

Tiền viện không có dây phơi quần áo, Tống Tiểu Hoa ra khỏi phòng liền chỉ im lặng đi tới hậu viện, thân thể nhỏ bé vì dinh dưỡng không đầy đủ bị đè nén quá mức.

Vừa mới chuyển qua góc phòng liền nghe thấy một câu nói giòn giã: “Mẫu thân! Để Lăng Nhi tới giúp người!”

Tuy rằng trong lòng rất thoải mái, nhưng Tống Tiểu Hoa cũng không dám thật sự để cho cái đầu củ cải nhỏ này nhúng tay vào, chỉ thêm phiền mà không giúp được là chuyện nhỏ, lỡ như không cẩn thận chăn rơi xuống đập vào cái đầu nhỏ kia gây nguy hiểm đến trí não, thì phiền to: “Đừng đừng đừng, đi ra chỗ khác hóng mát đi...... Lăng Nhi ngoan nhé!”

Chỉ lo vội vàng điều chỉnh giọng điệu cứng nhắc của mình, một thoáng thất thần đã dẫm vào mép chăn, vì vậy, không nói quá chút nào, ngã xuống miệng gặm bùn, cũng may phía dưới thân thể có chăn đệm lên mới không ngã bị thương.

Phun nước bọt “phi phi phi”, tay chân luống cuống bò dậy, sau đó, trong vòng một giờ ngắn ngủn lần thứ hai sửng sốt, sau đó nữa, lần thứ hai hung hăng mắng “mặt trời” Lão Tặc Thiên không ngừng đùa giỡn nàng hết lần này đến lần khác......

Dáng người thon dài, tỷ lệ hoàn mỹ, làn da màu lúa mạch, tóc dài ướt nhẹp, xương quai xanh đẹp đẽ, lông mày nghiêng xéo, con mắt đen bóng, cái mũi thẳng tắp, miệng có góc cạnh...... Ngày mùa thu ánh mặt trời chiếu vào những giọt nước trong suốt trên người, tỏa ra vô số hào quang làm Tống Tiểu Hoa hoa mắt tim đập nhanh muốn chết.

“Người mẫu nam” đứng ở trong sân này chính là “tượng binh mã” lôi thôi lếch thếch thảm không nỡ nhìn vừa nãy?!

Lục Tử Kỳ hoàn toàn không ngờ rằng Tống Tiểu Hoa lại đột nhiên xuất hiện, nhất thời tay chân cũng luống cuống một chút. Tuy nói trên danh phận là vợ chồng, nhưng, dù sao chưa là vợ chồng thật, ban ngày ban mặt như vậy không hề chuẩn bị mà đối mặt “trực diện”, vẫn là cực kỳ xấu hổ lúng túng. Mà hai mắt nàng nhìn đăm đăm, rõ ràng đã bị sợ đến choáng váng......

Thầm than một tiếng, quay người thò tay lấy ra trường sam sạch sẽ bên cạnh nhanh chóng mặc vào, ho nhẹ một tiếng, quay lại, cố gắng làm cho sắc mặt và giọng điệu đều như bình thường: “Tới phơi chăn à?”

“Ừ......” Tống Tiểu Hoa rốt cuộc vất vả dời tầm mắt khỏi cơ thể phun huyết của “người mẫu nam”, buột miệng đáp lại xong liền đơ như cây gỗ ngồi chồm hổm xuống muốn ôm lấy chăn.

Lục Tử Kỳ vội bước nhanh lên phía trước, mà đem hai cái chăn mỏng phơi lên dây một cách cực kỳ gọn gàng thoải mái. Giơ cánh tay lên, trường sam co lên trên thân thể, đường cong hoàn toàn hiện ra.

Tống Tiểu Hoa vuốt vuốt cái mũi, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Sao chàng không cần nước nóng? Không sợ lạnh sao?”

Lúc này tuy rằng không rét, nhưng nhiệt độ cũng chỉ chừng mười độ mà thôi, huống chi, nước giếng ở cái thời tiết này dường như lạnh hơn rất nhiều so với nước máy. Cứ sử dụng trực tiếp nước giếng mới múc lên để tắm, Tống Tiểu Hoa nghĩ thế nào cũng thấy run run một chút.

“Mùa đông phụ thân đều như vậy mà, phụ thân nói, như vậy có thể cường thân kiện thể (làm cơ thể khỏe mạnh).” Lục Lăng trả lời thay, tên tiểu tử này cứ nhắc tới cha của mình thì luôn có bộ dáng tự hào vô biên.

Tống Tiểu Hoa lại vuốt vuốt cái mũi, thì ra không chỉ là “người mẫu nam”, còn là một “mãnh nam”...... Liệu hắn có là cao thủ võ lâm giống như Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường không đây?......

Lục Tử Kỳ sửa sang ngay ngắn cái chăn, vừa quay đầu, đúng lúc đối mặt với hai con mắt Tống Tiểu đang nhìn chằm chằm. Là phục hồi lại tinh thần từ lúc kinh sợ vừa rồi, hay là......

“Diêu Diêu, nàng làm sao vậy?”

“À? Không có...... Không có gì......”

Tống Tiểu Hoa vội vàng cúi đầu, ở trong lòng khinh bỉ mình một vạn lần.

Có tuýp đàn ông nào nàng chưa từng thấy qua, thế nào mà vào lúc này lại giống như hình ảnh tiểu nha đầu cổ đại không ra cổng trước, không bước cổng trong, chưa từng thấy qua cảnh đời, nhìn thấy bất cứ một nam nhân nào có vẻ tạm ổn liền nhìn đến không dời mắt được? Cho dù Lục Tử Kỳ có dáng vượt qua cả Phan An, Tống Ngọc thì thế nào, cũng không thể có hành vi vứt bỏ thê tử mới cưới, hoàn toàn không quan tâm.

Lại nói, Tống Tiểu Hoa nàng mặc dù “háo sắc”, nhưng là cô gái có niềm tin vào tình cảm của thế kỷ hai mươi mốt, hôn nhân không có nền tảng là tình yêu, làm gì gì đó không có nền tảng là tình yêu, nàng tuyệt đối không chấp nhận, bằng không, làm sao mà đến bây giờ nàng vẫn là một Ngự Tỷ “có hạng”.....

Nhưng hàng đêm để cho nàng ngủ cùng một nam làm cho người ta mơ màng, làm cho người ta xúc động như vậy ở trên một cái giường, thật là khảo nghiệm quá mức năng lực tự kiềm chế của nàng, quá tàn nhẫn!

Cho nên, nói đi nói lại, đều do Lão Tặc Thiên đáng đâm ngàn đao này.

Ngươi không đùa bỡn lão nương thì chết à?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.