Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 32: Sắp Xếp





Tiết Vân Chu về thư phòng đợi chưa đến nửa canh giờ đã thấy Tống Toàn đưa Cao Tử Minh đến, cậu chỉ ghế dựa bên cạnh: "Mời ngồi."
Cao Tử Minh sửng sốt một chút, khập khiễng đi qua ngồi xuống, hiện giờ hắn đã được chải chuốt gọn gàng, nhìn vào đã không còn chật vật như trước, nhưng cả người lại trông suy yếu hơn lúc thụ hình rất nhiều, vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên đã bị đả kích nặng nề.

Tiết Vân Chu lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố ra vẻ thong dong bình tĩnh trước mặt Cao Tử Minh, hỏi: "Đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?"
Thần sắc Cao Tử Minh hơi hoảng hốt, ánh mắt đăm đăm nhìn vào ống tay áo của Tiết Vân Chu, giọng nói khàn khàn: "Ta muốn xem lại lá thư kia..."
"Được." Tiết Vân Chu lấy thư trong tay áo ra đưa cho Cao Tử Minh, thấy hắn run run rẩy rẩy mở thư, trong lòng không khỏi đồng tình.

Tinh lực của Cao Tử Minh tập trung hết vào bức thư, cơ hồ là đọc từng câu từng chữ, rất nhanh hốc mắt lại đỏ ửng, hay tay càng run hơn, cuối cùng nghẹn ngào nói: "Đây là...!sự thật...!sự thật sao? Hầu gia rõ ràng có ân với ta...!Sao ông ấy lại..."
Tiết Vân Chu nhìn hắn: "Ngươi theo Tiết Trùng nhiều năm như vậy, vì ông ta làm bao nhiêu việc? Ngươi đưa tay lên ngực tự hỏi xem, ngươi thay ông ta làm việc thiện hay việc ác?"
Con ngươi Cao Tử Minh cứng đờ, đúng là hắn thay Tiết Trùng làm không ít việc, ban đầu hắn cũng mê muội, nhưng hắn lại tự nhắc nhở mình có ơn phải báo.

Thời gian dài trôi qua hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, Tiết Trùng giao việc gì thì hắn làm việc đó.

Bây giờ nghĩ lại đúng thật là mình làm xằng làm bậy.

Như vậy xem ra chuyện Tiết Trùng hạ lệnh giết cả nhà mình phần lớn là sự thật, hơn nữa còn có phong thư này, Cao Tử Minh có thể chắc chắn bức thư này không phải ngụy tạo.


Nếu đúng là như vậy, Tiết Trùng vốn chẳng phải là ân nhân cứu mạng, ngược lại là kẻ thù của hắn, hơn nữa còn là huyết hải thâm thù!
Hai mắt Cao Tử Minh rưng rưng, tay hung hăng nắm lại thành quyền, suýt nữa vò nát phong thư được viết từ nhiều năm trước kia, trầm mặc rất lâu sau mới hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế mà ta vẫn nghĩ việc năm đó là do thổ phỉ làm, ai ngờ lại là lão! Đúng là tên ngụy quân tử, đồ giả nhân giả nghĩa!" Nói xong sững sờ nhìn hai tay mình, đột nhiên ôm đầu khóc rống lên: "Thế mà ta lại làm trâu làm ngựa cho kẻ thù nhiều năm như vậy, ta làm gì còn mặt mũi đi gặp cha mẹ thúc bá nơi chín suối chứ!"
Nam nhi dù có rơi lệ cũng không dễ gì để người khác nhìn thấy.

Tiết Vân Chu nhìn Cao Tử Minh gào lên thống khổ như vậy lòng cũng không khỏi chua xót, trấn an nói: "Người không biết không có tội."
"Người không biết không có tội...!Người không biết không có tội..." Cao Tư Minh lặp lại lời cậu, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói căm hận: "Hiện giờ ta đã biết rồi, chỉ cần ta còn sống ta nhất định phải chính tay đâm chết lão!"
Tiết Vân Chu thấy thái độ của Cao Tử Minh thì nhẹ nhàng thở ra, cũng không thúc giục, chờ hắn bình tĩnh lại.

Cao Tử Minh kích động hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, giương mắt nhìn về phía Tiết Vân Chu: "Trước đây lão nói gì ngươi cũng nghe răm rắp, không ngờ mới có nửa năm mà ngươi như biến thành một người khác."
Khóe mắt Tiết Vân Chu giật giật, nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, vội lấy lại bình tĩnh cười nói: "Ngươi cũng không phải ta, làm sao biết ta là loại người gì? Ngươi thử nói xem trước đây ta nghe lời răm rắp là thế nào?"
Cao Tử Minh nghĩ cậu không phục lời hắn vừa nói, không nghĩ nhiều thuận miệng đáp: "Vì bản thân mà ngươi đáp ứng với Tiết Trùng đoạt của hồi môn của mẹ ngươi, thậm chí giành lấy bảo bối của Khang gia, thế này chẳng lẽ không phải xem lời lão như mạng, nói gì cũng nghe?"
Tin tức ập đến bất chợt không kịp ngờ tới, Tiết Vân Chu xiết chặt bàn tay giấu dưới áo: "Bảo bối của Khang gia...!Ngay cả việc này Tiết Trùng cũng nói với ngươi? Chẳng lẽ rốt cuộc là bảo bối gì lão cũng nói cho ngươi biết?"
"Hừ!" Sắc mặt Cao Tử Minh giận dữ: "Ta bán mạng cho lão, lão tất nhiên phải nói rõ ràng."
Tiết Vân Chu vẫn không dám hỏi nhiều về chuyện nhà mẹ đẻ của Khang thị.

Nhà của Khang thị ở đâu, có những người nào, làm nghề gì cậu không biết gì cả.

Bây giờ gặp được một người biết nội tình không khỏi sốt ruột, vội vàng truy vấn: "Vậy lão nói thế nào?"
Cao Tử Minh kì quái nhìn cậu một cái, nói: "Chỉ nói là một đạo thánh chỉ, có điều trong đó viết gì thì ta không biết."
Tiết Vân Chu nghe xong sửng sốt, nghĩ tới việc trước mắt không phải cấp bách nhất, tạm thời gác qua một bên, lại hỏi: "Ngươi đã biết bộ mặt thật của Tiết Trùng, vậy có muốn nói thật cho ta biết không?"
Cao Tử Minh không chút do dự gật đầu: "Tất nhiên, Tiết Trùng có thù không đội trời chung với ta, ta chỉ hận không thể giết lão ngay lập tức!"
Tiết Vân Chu làm một cái thủ thế: "Mời nói."
Cao Tử Minh nói: "Sơn cốc và thôn trang tổng cộng có hơn ba trăm người, nhưng cũng không phải là tử sĩ Tiết Trùng bồi dưỡng, mà là gián điệp, những người này cũng không đủ gây sợ hãi.

Nhưng mà mười năm gần đây vẫn đóng quân ở đó, tính ra cũng có gần năm vạn người.

Trước khi lão gặp chuyện còn định bí mật dựa vào năm vạn người này đánh Nhiếp chính vương."
Tiết Vân Chu hít một ngụm khí lạnh, tuy từng phỏng đoán nhưng đến lúc thật sự nghe thấy vẫn rùng mình.

Năm vạn người tuy không nhiều lắm nhưng trước mắt kinh thành trống rỗng, muốn động tay động chân cũng dư sức, huống chi năm vạn người này là con bài chưa lật của Tiết Trùng, đột nhiên xuất hiện sẽ khiến người khác trở tay không kịp.

Nếu không phải tiền bạc của lão gặp chút vấn đề, chỉ sợ binh lực không chỉ có năm vạn, tám vạn mười vạn đều có thể, như vậy sẽ càng khó đối phó.

Tiết Vân Chu vội vàng mở bản đồ ra hỏi: "Tiết Trùng đóng quân ở nơi nào?"
Cao Tử Minh chỉ vào một chỗ trên bản đồ.


"Vậy rốt cuộc bọn họ có âm mưu gì?"
Cao Tử Minh lắc đầu: "Chỉ biết là phải nắm kinh thành trong tay, cụ thể sẽ làm thế nào ta cũng không rõ."
"Sao có thể?" Tiết Vân Chu đứng dậy trừng mắt nhìn Cao Tử Minh: "Ngươi là cánh tay đắc lực của Tiết Trùng, việc lớn như vậy sao lão không nói cho ngươi được?"
"Vốn là ta đã biết rồi, chỉ là chưa thương nghị ra kết quả đã bị các ngươi bắt được..."
Tiết Vân Chu sợ run người, không biết nên cảm thấy may mắn hay hối hận vì bắt được người, nhịn không được nhíu mày, kìm nén ngồi xuống lần nữa: "Thật sự không biết?"
Cao Tử Minh giận dữ: "Ta bao che kẻ thù làm gì?!"
Tiết Vân Chu đau đầu: "Vậy ngươi kể lại xem các ngươi nói gì, nói hết những điều mà ngươi biết ra."
Hiện giờ Cao Tử Minh và Tiết Vân Chu xem như ngồi chung một thuyền, đương nhiên là không do dự, gật đầu bắt đầu nói về binh lực những năm gần đây của Tiết Trùng, nói tỉ mỉ tất cả những việc hắn biết.

Trong đó quả nhiên nhắc tới Phàn Mậu Sinh, hơn nữa vị Phàn tướng quân này có vai trò hết sức quan trọng trong năm vạn quân này của Tiết Trùng.

Tiết Vân Chu theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực nhưng người phái theo dõi Phàn Mậu Sinh vẫn chưa trở về.

.

Truyện Full
Trong lòng cậu lo lắng, vì thế dù biết thêm được nhiều tin tức mới cũng không có vẻ gì là vui sướng.

Tiết Vân Chu chăm chú nghe, cẩn thận nhớ kĩ, rất sợ mình nghe lầm chỗ nào.

Cuối cùng cậu nhíu mi nghi hoặc nói: "Tiết Trùng tính toán nhiều như thế cho hoàng thượng rốt cuộc là vì cái gì? Ta không tin lão là trung thần chân chính."
Cao Tử Minh hừ lạnh: "Ta cũng không tin.

Tuy rằng từ trước tới nay chưa từng đề cập đến chuyện này nhưng ta đoán lão nhất định có mưu đồ."
Tự mình đóng quân, dã tâm tất nhiên không nhỏ, nếu không phải thật lòng tính toán cho hoàng đế, không muốn thành thật làm trung thần, lại muốn đối nghịch với Nhiếp chính vương, vậy lão có thể có mưu đồ gì? Tiết Vân Chu chỉ nghĩ tới được ngôi vị hoàng đế, nhưng đáp án này đúng là làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười.

Tiết Trùng có làm nhiều hơn nữa thì cũng không thể thay đổi sự thật là lão họ Tiết, ngôi vị hoàng đế này sao đến lượt lão ngồi? Nếu muốn làm người đứng sau khống chế triều đình thì cũng phải nhìn thiếu niên hoàng đế kia có đồng ý hay không.

Hoàng đế có thể dựa vào Tiết Trùng để đối phó Nhiếp chính vương thì cũng có thể dựa vào người ngoài đối phó lão.

Muốn khống chế hoàng đế được hoàn toàn thì năm vạn quân kia tuyệt đối không đủ, chuyện này chỉ có thể xem như mơ mộng hão huyền.

Cao Tử Minh nói ra hết những gì hắn biết, cuối cùng hung hăng nện một quyền lên bàn, cả giận nói: "Ta muốn đi giết Tiết Trùng!"
Tiết Vân Chu không ngăn cản, đổi lại là cậu cũng hận không thể băm kẻ thù thành trăm mảnh, huống chi bọn họ còn xếp người mai phục Tiết Trùng trên đường rồi, vốn đã muốn lấy mạng lão, là do ai giết cũng không quan trọng.


Lần này biết thêm được không ít tin tức, Tiết Vân Chu lại viết một phong thư cho Hạ Uyên, vừa gọi người đi gửi thư thì thấy thị vệ kia đã trở lại, vội vàng gọi người đến thư phòng.

Thị vệ gấp gáp nói: "Vương phi, không hay rồi, trong tay Phàn Mậu Sinh có năm vạn binh, bọn họ muốn dùng để đối phó Vương gia!"
Tiết Vân Chu giật nảy mình đứng lên, khuôn mặt trắng bệch không một giọt máu: "Kế hoạch của bọn họ thế nào?"
"Đã có ba vạn binh mã mai phục ở núi Thái Thanh, chuẩn bị đợi đại quân của Vương gia đi qua thì đánh lén, ngoài ra còn có hai vạn quân ẩn nấp ở phụ cận, chuẩn bị tấn công cổng thành, khống chế kinh thành."
Tiết Vân Chu cả kinh suýt nữa đứng không vững, một tay chỉ vào bản đồ hỏi: "Mai phục ở chỗ nào của núi Thái Thanh?"
Thị vệ chỉ chỉ, Tiết Vân Chu tính toán lộ trình một chút, đoán là Hạ Uyên còn chưa đi tới đó, lại viết một phong thư nữa kêu người gửi gấp: "Nhất định phải đưa tận tay Vương gia, càng sớm càng tốt."
Thư gửi đi rồi, Tiết Vân Chu gọi Dư Khánh vào: "Mau đi nói với nương ta một tiếng, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, sáng sớm mai chúng ta sẽ rời kinh thành.

Ngươi cũng thu thập đi, chúng ta đều đi."
Dư Khánh bị biến cố bất thình lình ập tới làm trợn mắt há mồm, ngây ngốc nửa ngày mới gật đầu liên tục, xoay người chạy đi suýt chút đâm sầm vào cánh cửa.

Ngay từ đầu Hạ Uyên đã nói chuẩn bị tốt mọi thứ để tùy thời rời đi, bởi vậy tuy rằng Tiết Vân Chu gấp gáp nhưng không hoảng hốt, vừa dàn xếp chuyện Vương phủ vừa viết thư cho người gửi tới phủ Từ thống lĩnh.

Từ thống lĩnh là người của Hạ Uyên, hiện giờ đúng là hắn nắm giữ kinh thành nhưng trước mắt binh lực kinh thành trống rỗng, phong thư này chỉ có thể báo mọi việc gấp gáp, có thể ứng phó hai vạn binh mã không còn phải xem ý trời.

Chỉ là chật vật chạy khỏi kinh thành như vậy Tiết Vân Chu vẫn không cam lòng, cậu nhìn bản đồ một lúc rồi đi tới quyết định cuối cùng, rất trực tiếp: đốt lương thảo của đối phương.

Lúc đưa ra quyết định này lòng Tiết Vân Chu đau như cắt.

Nếu có thể cậu càng hi vọng có thể đem chỗ lương thảo này về, nhưng trước mắt người không đủ, thời gian cấp bách, chỉ có thể tuân theo nguyên tắc không chiếm được thì hủy bỏ, chém một đao sau lưng đối phương.

Dư Khánh quay lại rất nhanh, vẻ mặt đau khổ nói: "Vương phi, chúng ta thế này là muốn chạy thoát thân sao?"
"Đương nhiên!" Tiết Vân Chu nhớ đế Hà Lương Tài, hỏi: "Hà tổng quản đâu?"
"Hà tổng quản mới trở vê."
"Nói tin tức này cho Hà tổng quản, muốn đi hay không thì tùy ông ấy quyết định."
"Vâng." Dư Khánh đáp một tiếng rồi lại vội vội vàng vàng chạy ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.