Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 106: Chương 106




Liễu Ngân Tuyết cười nhẹ: "Bởi vì người có thể bình yên vô sự sống đến già ở hậu cũng đều là cực kỳ có thủ đoạn, hơn nữa dù có tồn tại được lâu dài, cuộc sống cũng cực kỳ thê lương, tổ phụ ta sẽ không muốn ta nhập hậu cung đâu."
Nàng nói câu cuối kia rất có vài phần ngạo kiều.

Độc Lang Trung khen ngợi: "Vương phi thông tuệ, thuộc hạ cho rằng bằng bản lĩnh của Vương phi, nếu thật sự nhập hậu cung thì chuyện kéo Hoàng hậu xuống đài, tự mình lên làm Hoàng hậu cũng không thành vấn đề, bằng mỹ mạo như hoa của Vương phi thì cũng không sợ thất sủng."
Liễu Ngân Tuyết: "Ngươi một tên độc y mà cũng thật biết ăn nói."
Hai người ngươi một câu ta một câu nói chuyện qua lại, sắc mặt Lâu Duẫn trầm xuống, Liễu Ngân Tuyết không phải người nói nhiều mà lại nói chuyện với Độc Lang Trung nhiều như vậy, hiển nhiên là có chút thưởng thức Độc Lang Trung.
Lòng Lâu Duẫn hụt hẫng.

Hắn ngửa đầu đánh giá Độc Lang Trung, tiểu gia hỏa này ngũ quan tuy là không tinh xảo nhưng ít ra cũng xứng với hai chữ tuấn dật, người khác đều nói hắn là quân tử ôn nhuận, nhẹ nhàng như gió, có phải Liễu Ngân Tuyết cũng nghĩ vậy không.
Độc Lang Trung bỗng nhiên cảm nhận được cảm xúc của Lâu Duẫn biến hóa, hắn cười mỉa mai, nhanh chóng băng bó vết thương cho Lâu Duẫn rồi trong ánh mắt sắc bén của Lâu Duẫn, xoay người chạy mất.
Liễu Ngân Tuyết đang đọc sách liếc nhìn Lâu Duẫn một cái.
Đáy lòng Lâu Duẫn chua lòm, hắn hỏi Liễu Ngân Tuyết: "Nàng có vẻ thích nói chuyện phiếm với Độc Lang Trung nhỉ?"
Khẩu khí hắn không tốt, Liễu Ngân Tuyết cũng lười đáp lại, làm bộ không nghe thấy, Lâu Duẫn lại không buông tha, hắn nói: "Độc Lang Trung bộ dáng cũng gọi là ổn nhưng có đẹp bằng ta không? Sao nàng lại vừa mắt hắn?"
Liễu Ngân Tuyết thờ ơ nói: "Chỉ là thuận miệng nói vài câu thôi."
"Vài câu? Rõ ràng là mấy chục câu!" Lâu Duẫn ánh mắt u oán, "Có phải nữ nhân các nàng đều thích nam nhân ôn ôn hòa hòa như Độc Lang Trung không?"
Liễu Ngân Tuyết không để ý đến hắn.
"Nam nhân như vậy có gì mà tốt? Chỉ cần là nữ nhân thì hắn sẽ cười với người ta một cái, chẳng khác gì khổng tước xòe đuôi, ai gả cho hắn đúng là xui xẻo." Lâu Duẫn oán khí ngút trời.

Liễu Ngân Tuyết ung dung nhìn hắn, mắt phương đặt trên người Lâu Duẫn nhưng khi nói chuyện lại như không chút để ý: "Ai gả cho chàng mới là xui xẻo chứ? Ta xui xẻo đến mức nào chàng còn không rõ sao?"
Lâu Duẫn: "......"
Hắn thấy thương tâm như bị tên bắn trúng tim, khiến hắn cả người bực bội, ngón tay không ngừng gõ xuống bàn, tạo ra tiếng "cạch cạch cạch", nhưng hắn gõ hồi lâu Liễu Ngân Tuyết vẫn không để ý đến hắn.

Lâu Duẫn dần dần héo úa, gục đầu xuống nói: "Ta biết sai rồi."
Hắn chăm chú nhìn Liễu Ngân Tuyết, lại phát hiện nàng nửa con mắt cũng không thèm nhìn hắn, trái tim Lâu Duẫn như bị cào cấu, hắn khó chịu đứng lên, đi tới ngồi cạnh Liễu Ngân Tuyết, nhìn vào quyển sách nàng đang đọc.
"Đang xem gì vậy?" Hắn nhỏ giọng hỏi.
"Thoại bản dân gian." Liễu Ngân Tuyết không mặn không nhạt trả lời.
"Lại chuyện xưa vào kinh đi thi bỏ vợ bỏ con à?" Lâu Duẫn khinh thường.
"Không phải, là chuyện một nam nhân bị ép cưới một nữ nhân mình không thích, sau đó hắn vì nữ nhân mình thích mà hại chết thê tử.

Thê tử hắn sau khi chết biến thành lệ quỷ, hàng đêm đi tìm nữ nhân kia, cuối cùng nữ nhân kia bị dọa đến phát điên, nhảy hồ tự sát." Liễu Ngân Tuyết chậm rãi nói.
Lâu Duẫn: "......"
Hắn không tiếng động nuốt nuốt nước miếng.
"Trượng phu nàng biết thê tử biến thành quỷ trả thù nên đi tìm pháp sư thu phục nàng, ai ngờ pháp sư kia tu vi không đủ, không chỉ không thu phục được nàng mà còn bị nàng đả thương ngược lại, pháp sự sợ chết, tè ra quần, đồ cũng không thu đã bỏ chạy mất, nàng liền hiện hồn cắn chết trượng phu, để trượng phu nàng xuống âm phủ tìm nữ nhân hắn thích, cùng làm một đôi quỷ uyên ương."
Liễu Ngân Tuyết khép sách lại, nhìn Lâu Duẫn cười nhẹ: "Chàng thấy câu chuyện này thế nào?"
Lâu Duẫn: "Rất, rất mới mẻ."

Liễu Ngân Tuyết cười ôn nhu: "May mắn lúc trước hai mươi đại bản kia không đánh chết ta, nếu không không chừng giờ Vương gia với Lạc Âm Phàm đã là một đôi quỷ uyên ương rồi.

Mà biết đâu Vương gia lại thấy cùng Lạc Âm Phàm làm một đôi quỷ uyên ương cũng không tồi ấy nhỉ? Có câu chỉ cần bên nhau, thiên trường địa ngục đều được, đúng không?"
Lâu Duẫn: "Nếu làm quỷ uyên ương với nàng thì ta cũng không ngại làm quỷ."
"Thôi đi, lúc sống gặp phải Vương gia đã bất hạnh rồi, nếu ta chết thì sẽ chạy trốn tới chân trời góc biển, nhất định không muốn làm cái gì quỷ uyên ương với Vương gia." Liễu Ngân Tuyết khịt mũi coi thường.
Lâu Duẫn than nhỏ: "Vậy ta đây đành phải đuổi tới chân trời góc biển."
Liễu Ngân Tuyết bẹp bẹp miệng, nàng cảm thấy không thú vị.
Tốc độ tra án của Kinh Triệu Doãn rất nhanh, mới hai ba ngày đã có kết quả, người nha phủ tìm được hang ổ của nhóm thích khách ở Lăng Vân Phong, tuy nhiên chỗ đó đã sớm vườn không nhà trống, không tìm được thêm manh mối gì hữu dụng.

Để mau chóng tra ra chân tướng, Kinh Triệu Doãn mở rộng phạm vi tìm kiếm, tra được danh tính của một trong số đám thích khách, dọc theo hướng đó liền tra đến trên người Phạm Thông.
Phạm Thông chính là thân tín của Lâu Dật.

Nắm được tin này, Kinh Triệu Doãn đại nhân sợ tới mức tay run cầm cập, lập tức tiến cung diện thánh, đem toàn bộ manh mối tra được trình lên Hoàng thượng, Hoàng thượng lập tức phái ba trăm cấm vệ quân đến Đông Cung tróc nã Phạm Thông.

Nhưng cấm vệ quân đến nơi thì Phạm Thông không ở Đông Cung, khi đến nhà hắn thì không tìm được người, chỉ thấy thi thể Phạm Thông, bên cạnh còn có một phong huyết thư nhận tội.

Trong đó viết hắn ghi hận Kỳ vương phi hại chết hoàng tôn, muốn báo thù cho hoàng tôn nên đã âm thầm thu mua sát thủ ám sát Kỳ vương phi, chuyện này không có nửa điểm liên quan đến Thái tử, là do một mình hắn làm.

Phong huyết thư kia cũng được Kinh Triệu Doãn trình lên Hoàng thượng, Hoàng thượng truyền Thái tử, Thái tử khẳng định hoàn toàn không biết gì về việc này, Hoàng thượng liền cầm phong huyết thư ném thẳng vào mặt hắn, sau đó dường như chưa hết phẫn uất, trực tiếp cầm nghiên mực ném vào Thái tử.
Nghiên mực kia trúng vào trán Thái tử, máu tóe ra.
"Hỗn trướng, có phải ngươi thấy vị trí Thái tử của mình đã vững, chỉ chờ ngày trẫm chết là xưng đế đúng không?" Hoàng thượng giận dữ, nghĩ đến hoàng đệ đã chết của mình lại càng thêm áy náy.
"Hoàng thúc ngươi hao hết tâm huyết cả đời, vì mở ra giang sơn này cho trẫm mà chịu một thân đau ốm, hoàng thúc ngươi trẻ hơn trẫm năm tuổi mà bệnh tật rồi đi trước trẫm, ngươi không đối tốt với con trai con dâu người ta đã là bất nghĩa, lại còn dám phái thích khách ám sát!"
Lâu Dật quỳ trên mặt đất, trán hắn máu chảy không ngừng, dọc theo sườn mặt chảy xuống, hắn cũng không dám lau đi.

Hoàng thượng đang trong cơn thịnh nộ, hắn không dám động.

Chuyện ám sát Lâu Duẫn, hắn đã an bài cực kỳ chu đáo chặt chẽ, để phòng ngừa vạn nhất còn tìm cho mình một kẻ chết thay, không ngờ cuối cùng kẻ chết thay này thực sự là cần dùng tới.
Nhưng mặc dù đã có kẻ thay hắn nhận tội, vẫn sẽ có vô số người hoài nghi kỳ thật hắn mới là chủ mưu, tỷ như Hoàng thượng.
Nhưng hoài nghi chung quy cũng chỉ là hoài nghi, không có chứng cứ thì không thể định tội, không thể định tội thì không thể động tới vị trí chủ Đông Cung của hắn.
Lâu Dật cúi đầu nói: "Phụ hoàng, nhi thần tuyệt không làm chuyện bất nghĩa đó, chuyện này nhi thần thật sự không biết, thỉnh phụ hoàng tin tưởng nhi thần, nhi thần oan uổng!"
"Ngươi oan uổng? Hôm Thái tử phi xảy ra chuyện, ngươi không nộp Kỳ vương phi lên lại tự mình nhốt nàng ta vào phòng tối, vận dụng tư hình, ngươi có biết mình đang làm gì không? Đó là Kỳ vương phi chứ không phải ai khác!"
Hoàng thượng đi đến trước mặt Lâu Dật, lão nhân hơn năm mươi tuổi, tóc đã bạc phân nửa, trong mắt toàn là thất vọng đối với Lâu Dật: "Kỳ vương phi là con dâu hoàng thúc ngươi tự mình lựa chọn, là đích tôn nữ ân sư trẫm phủng trong lòng bàn tay, là người trẫm tự mình hạ chỉ ban cho đường đệ Lâu Duẫn của ngươi, tên nàng ta đã vào gia phải hoàng thất, nàng ta có phạm sai lầm thì có trẫm xử lý, khi nào đến phiên ngươi tự mình tra tấn?"
Hoàng thượng ngồi xổm trước mặt Lâu Dật, bàn tay nhẹ vỗ đầu hắn: "Ngươi khiến trẫm quá thất vọng."
"Phụ hoàng, hài nhi trong bụng Lạc Âm Phàm không phải là không giữ được, Lưu thái ý đã nghĩ ra biện pháp có lẽ có thể giữ được, nếu không phải Kỳ vương phi đẩy Lạc Âm Phàm thì hài nhi của nhi thần có lẽ đã bình an chào đời!"
Lâu Dật ngẩng đầu, trong mắt có nước mắt, có tuyệt vọng: "Phụ hoàng, người cũng là hảo phụ thân yêu thương nhi tử, nỗi đau mất đi hài tử sao có thể nhẫn? Nhi thần thừa nhận ngay lúc đó nhi thần cả giận mất khôn nên mới động tư hình với Kỳ vương phi, nhưng mà Kỳ vương phi đã hại chết hài tử của nhi thần, nếu có quay lại thì nhi thần cũng sẽ làm vậy, đánh nàng hai mươi đại bản thật sự là quá nhẹ."
"Ngươi phẫn uất trẫm trừng phạt Kỳ vương phi chưa đủ, nên mới âm thầm pháo thích khách đi ám sát bọn họ?"
"Nhi thần không có!"
Hoàng thượng chống hai đầu gối chậm rãi đứng lên: "Không có, ai tin? Có ai tin ngươi?"

"Nhi thần mặc kệ người khác có tin hay không, chỉ cần phụ hoàng tin nhi thần là được," máu tươi dọc theo mặt Lâu Dật tí tách rơi xuống sàn, "Cầu phụ hoàng minh bạch."
Hoàng thượng cười lạnh.
Hoàng thượng ngồi lại về long ỷ, nói: "Ngươi quản giáo không nghiêm, để thuộc hạ làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa, từ hôm nay trở đi, cấm túc ba tháng, không có ý chỉ của trẫm thì không được bước ra khỏi Đông Cung nửa bước."
Đây là ý tứ không truy cứu, Lâu Dật bừng tỉnh nhẹ nhàng thở phào, hắn dập đầu: "Tạ phụ hoàng."
Hoàng thượng xua xua tay ra hiệu cho hắn lui ra.
Sau khi Lâu Dật rời đi, Hoàng thượng phân phó Cao công công: "Truyền Kinh Triệu Doãn."
"Ta còn tưởng rằng Hoàng thượng sẽ nghiêm trị Thái tử, rốt cuộc thì ta nghĩ sai rồi, thế mà chỉ phán Thái tử bị cấm túc ba tháng trong Đông Cung, Lâu Duẫn, vết thương này của chàng thật sự không đáng nha." Liễu Ngân Tuyết ngồi trước gương chải tóc, lắc lắc đầu cười khẽ.
Giờ phút này Lâu Duẫn đang nằm trên giường, nửa người trên dựa vào gối, trên tay cầm một quyển du ký.
Nghe vậy hắn cũng cười nhẹ, đáp lại: "Tuy rằng Lâu Dật không thể coi là thông tuệ nhưng cũng rất có mưu mô, hắn thượng vị nhiều năm, bình phong vẫn luôn không tồi, không có khả năng chỉ vì một hai chuyện mà khiến Hoàng thượng hoàn toàn thay đổi cái nhìn về hắn, lung lay vị trí Thái tử của hắn.

Đậu hũ nóng không thể ăn, Ngân Tuyết, chuyện này phải từ từ."
"Chàng nói nghe thì dễ." Liễu Ngân Tuyết hơi thở dài, nàng chính là cảm thấy có chút không chờ được.
"Sao Lâu Dật lại được phong làm Thái tử?" Lâu Duẫn hỏi nàng.
"Hoàng hậu không có nhi tử, lập Thái tử đương nhiên phải xét đến trưởng tử đầu tiên, Lâu Dật chưa từng phạm sai lầm gì quá lớn, bên ngoài làm người cũng coi như hiền lành, cũng không phải kẻ vô năng không có đầu óc tin vào lời gièm pha bên tai, người như vậy, có thể không trở thành một minh quân nhưng cũng không đến mức làm hôn quân, nên Hoàng thượng mới lập hắn làm Thái tử."
"Đúng vậy, hắn được lập làm Thái tử, thứ nhất là vì hắn là trưởng tử, thứ hai là vì tính tình hắn ôn hòa, nhưng hắn nhiều năm không có con, Hoàng thượng vốn đã không hài lòng điểm này, nếu thanh danh hắn cũng không còn nữa, nàng nói xem sẽ thế nào?"
Liễu Ngân Tuyết trợn tròn mắt.
Điều này nàng đã sớm nghĩ tới, chỉ là muốn xấu thanh danh Thái tử để Hoàng thượng thấy Thái tử vô đức mà phế hắn thì cũng không biết phải đợi bao lâu, đậu hũ nóng khó ăn, nhưng mà Thái tử còn nhảy nhót một ngày thì một ngày đó nàng còn không yên lòng.
"Ta biết nàng rất muốn vặn ngã hắn, nhưng mà chuyện này thật sự chỉ có thể từ từ, nếu không rất dễ dẫn lửa thiêu thân, nàng có thể không màng bản thân nhưng không thể không màng nhà mẹ đẻ nàng, đúng không?" Lâu Duẫn nói.
Liễu Ngân Tuyết: "Điều đó còn cần chàng nói?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.