Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 129: Chương 129



Trên mặt đất trải cỏ khô, Lạc Âm Phàm mặc quần áo tù, toàn thân không có đồ trang sức gì, nằm trên cỏ, dường như đã ngủ rồi, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua thập phần chật vật.

Liễu Ngân Tuyết nghĩ đến bộ dáng cao cao tại thượng của Lạc Âm Phàm ngày trước, bỗng nhiên cảm thấy cảnh còn người mất.

Lạc Âm Phàm ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe được tiếng mở khóa chậm rì rì tỉnh dậy, khi mở to mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt là một thân áo dài màu trắng tinh không tì vết, nhìn dọc theo thân váy đi lên liền thấy khuôn mặt kiều mỹ của Liễu Ngân Tuyết.

Cho dù ở đại lao, cho dù ánh sáng tối tăm, nàng cũng tuyệt sắc đến mức nhân gian không nên có.

Lạc Âm Phàm chống thân thể ngồi dậy, cười nhìn Liễu Ngân Tuyết: "Ngươi là tới chê cười ta?"

"Ngươi đã là tù nhân, chê cười ngươi cũng chẳng có gì tốt," Liễu Ngân Tuyết đứng thẳng trước mặt Lạc Âm Phàm, "Ta là tới để nói cho ngươi chân tướng, nguyên bản cả nhà Tả tướng có thể giữ được mạng, nhưng ngươi biết vì sao lại thay đổi thành tử hình không?"

Lạc Âm Phàm gắt gao nhìn chằm chằm Liễu Ngân Tuyết.

Liễu Ngân Tuyết từ trên cao nhìn xuống: "Chính là vì việc ngươi cấu kết với người khác mang thai, chính Lâu Duẫn đã tự mình sai người truyền tin đó ra, Đông Cung vốn có người của Lâu Duẫn, ngay khi ngươi chưa có thai hắn đã thu được tin tức, nhưng lúc đó vì muốn lợi dụng chuyện này để vặn ngã ngươi và Lâu Dật nên chúng ta không có hành động gì."

"Không có khả năng!" Lạc Âm Phàm hai mắt trừng to, hung tợn nhìn Liễu Ngân Tuyết.

Liễu Ngân Tuyết cười khẽ: "Ngươi không tin thì sao phải tức giận như thế, Lạc Âm Phàm, ngươi với ta vốn không thù không oán, ngươi nguyên bản có thể hảo hảo làm Thái tử phi, chờ đến ngày Lâu Dật lên ngôi hoàng đế thì ngươi chính là Hoàng hậu dưới một người trên vạn ngươi, chỉ là ngươi quá tham lam."

Nàng thở dài một hơi: "Ngươi cái gì cũng muốn, danh lợi, quyền thế, nhân tâm, ngươi đều muốn nắm trong tay, mà ngươi không biết ngươi làm gì cũng có trời cao chứng giám, sao có thể mọi chuyện đều như ngươi mong, cuối cùng ngươi cái gì cũng không chiếm được, hài tử ngươi hoài thai mười tháng sinh ra cuối cùng cũng không giữ nổi."

Vừa nghe đến hài tử, trong lòng Lạc Âm Phàm sinh ra vô hạn sợ hãi, nàng nhìn Liễu Ngân Tuyết, bỗng nhiên duỗi tay bắt lấy góc áo Liễu Ngân Tuyết.

"Ngươi đem hài tử của ta đi đâu rồi?"

Bàn tay nàng ta chộp góc áo nàng cũng không biết bao lâu chưa tẩy rửa, góc áo nhoáng cái đã lấm lem hết, Liễu Ngân Tuyết chán ghét, dùng chân đá văng tay Lạc Âm Phàm ra, lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào ta."


Lạc Âm Phàm thét chói tai: "Ngươi làm gì hài tử của ta rồi?" Liễu Ngân Tuyết dùng mắt ra hiệu cho Lạc Nhạn, Lạc Nhạn bưng lên một ly rượu độc, đặt trước mặt Lạc Âm Phàm, Liễu Ngân Tuyết ngồi xổm xuống trước mặt nàng ta, bình thản nói: "Ngươi dùng chính mạng của mình đổi cho hài tử một mạng đi."

"Ngươi sẽ đối xử tử tế với hài tử của ta chứ?"

"Ngươi nghĩ sao?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.

Lạc Âm Phàm cười: "Thế nhân đều nói đích trưởng nữ Liễu gia thông tuệ hơn người còn nhân từ hiền đức, hài tử vô tội, ta tin ngươi sẽ không gây khó dễ cho nó, ta rơi vào bước đường này cũng vì tham quyền tham thế nên ta không cầu hài tử tương lai đại phú đại quý, chỉ cầu bình an cả đời."

Rốt cuộc cha mẹ nào thì cũng thương con.

Liễu Ngân Tuyết nói: "Hài tử của ngươi được giao cho một cặp vợ chồng thường dân không thể sinh con nuôi dưỡng, nghe nói vợ chồng đó thương nó không khác gì con ruột, có lẽ cuộc sống cũng sẽ không tệ."

Lạc Âm Phàm bưng chén rượu độc lên, ngửa đầu uống cạn một hơi, cười khổ: "Đa tạ."

"Ngươi hối hận sao?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.

Máu tươi chảy ra từ khóe miệng Lạc Âm Phàm, đôi mắt nàng ta thê lương, rưng rưng nói: "Ta đã bỏ lỡ hắn, hắn thật tốt, yêu một người liền có thể vì người đó khuynh tẫn sở hữu, đáng tiếc ta không biết quý trọng."

Nàng ngã xuống, gương mặt hoảng hốt nhớ về hình ảnh thiếu niên kia. Hắn đứng sau bụi hoa, cười với nàng, ánh mặt trời sáng lạn rực rỡ cũng không bằng nụ cười của hắn.

Lạc Âm Phàm nhắm mắt lại.

Liễu Ngân Tuyết trở lại Thanh Sơn Viện, nàng mới vừa đi một chuyến đại lao, nghe nói người chết ở đại lao nhiều đếm không xuể, Liễu Ngân Tuyết cảm thấy đen đủi, sau khi trở về liền bảo nha hoàn chuẩn bị nước hầu hạ nàng tắm rửa, Liễu Ngân Tuyết thay đổi xiêm y, bới lại tóc.

Nàng cũng sai nha hoàn đốt luôn y phục vừa mặc vào đại lao, sau đó dường như nhớ tới cái gì, hỏi: "Lâu Duẫn tỉnh chưa?"

"Chưa ạ, Lai Phúc với Lai Bảo vẫn luôn canh giữ trong phòng Vương gia, chưa ra ngoài." Trầm Ngư trả lời.


"Độc Lang Trung đã tới chưa?"

"Độc Lang Trung vẫn luôn ở lại, chưa bao giờ rời đi," Trầm Ngư tiếp tục nói, "Hình như Vương gia vẫn chưa tỉnh lại, Độc Lang Trung không dám rời đi, ở lại giúp Vương gia chữa thương, Vương phi mau đến xem sao."

Liễu Ngân Tuyết cảm thấy kỳ quái: "Thái độ của các ngươi có phải chuyển biến nhanh quá không? Ai cũng mong ta đi thăm hắn. Hắn cho các ngươi cái gì để lấy lòng à? Nhoáng cái đã quay lưng đứng ở bên hắn?"

Trầm Ngư rũ đầu: "Vương phi, không phải nô tỳ nói chuyện giúp Vương gia mà nô tỳ cảm thấy Vương gia thật sự đối xử với người khá tốt, người không biết đâu, Vương gia tưởng người táng thân biển rộng, bất chấp cả người trọng thương nhảy xuống biển tìm người, suýt nữa đã mất mạng."

Liễu Ngân Tuyết nói: "Không phải không chết sao?"

"Đó là nhờ Độc Lang Trung nhanh chóng vớt Vương gia lên, chứ Vương gia đã chết ngất dưới biển rồi, nếu không có Độc Lang Trung thì Vương gia đã chết dưới biển." Trầm Ngư cố gắng giải thích.

"Nô tỳ cũng không phải muốn nói tốt giúp Vương gia mà sự thật là thế, người không biết, bọn nô tỳ tưởng người đã chết, treo cờ trắng vải trắng trong phủ, định lập cho người một mộ chôn di vật, khi Vương gia nhìn thấy đã nổi điên đốt hết những thứ không may mắn đó đi, Vương gia nói không tìm được người thì không tin người đã chết, lúc ấy Vương gia quá kích động, còn ngất ngay tại chỗ."

"Còn có lần này, biết được người không chết, còn muốn rời thành, Vương gia lại từ trên giường gắng gượng bò dậy..."

"Được rồi, đừng nói nữa." Liễu Ngân Tuyết ngắt lời Trầm Ngư.

Trầm Ngư biết thân biết phận ngậm miệng, sau một lúc lâu mới cẩn thận hỏi: "Vương phi, người thật sự không đi thăm Vương gia sao?"

Liễu Ngân Tuyết xua xua tay: "Đi ra ngoài đi, để ta một mình yên tĩnh một lát."

Trầm Ngư Lạc Nhạn nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai rồi lui ra ngoài, đi tới nhà chính, Trầm Ngư nuốt nước miếng, cả người rầu rĩ, nói với Lạc Nhạn: "Trước kia ta không thích Vương gia, cảm thấy Vương gia không xứng với Vương phi nhà chúng ta, nhưng lần này Vương phi xảy ra chuyện, tận mắt chứng kiến những gì Vương gia làm cho Vương phi, ta thấy chẳng lẽ còn không đủ để đền bù sai lầm trước kia sao?"

Lạc Nhạn cười khổ: "Ngươi không phải Vương phi, ngươi không hiểu."


"Nhưng mà Vương gia đã đem Vương phi phủng trong lòng bàn tay, không biết phải thế nào nữa thì Vương phi mới vừa lòng?" Trầm Ngư thở dài.

"Vương phi được nuông chiều từ bé, nhận hết sủng ái, muốn cái gì mà không có? Vương phi khác với chúng ta, không phải cho chút ngon ngọt là có thể mềm lòng, Vương phi sao có thể dễ thỏa mãn như vậy." Lạc Nhạn nói.

"Ai da, Vương gia đã làm đến vậy mà Vương phi còn chưa mềm lòng, muốn cầu được Vương phi tha thứ cũng quá khó khăn, ta thấy Vương gia thật đáng thương." Trầm Ngư than ngắn thở dài.

"Lúc trước người không muốn Vương gia gặp Vương phi nhất là ngươi, giờ người hy vọng Vương phi tha thứ cho Vương gia nhất cũng là ngươi, ngươi cái gì cũng muốn." Lạc Nhạn có chút cạn lời.

Trầm Ngư buồn bực nói: "Ta chỉ là hy vọng Vương phi có thể sống hạnh phúc."

"Hạnh phúc của Vương phi không nhất định phải phụ thuộc vào Vương gia, Vương phi nếu có thể tùy tâm mà sống, đó mới là hạnh phúc." Lạc Nhạn cười nói.

***

Lâu Duẫn tỉnh lại đã là ba ngày sau, hắn cả người ê ẩm, đầu mê man, hắn mở to mắt, đập vào mắt là một mảng đen kịt, không thấy chút ánh sáng nào, Lai Phúc với Lai Bảo thấy hắn tỉnh lại, sôi nổi vui mừng.

"Vương gia, Vương gia tỉnh!" Hai tên nô tài cười nói.

Lâu Duẫn duỗi tay xoa xoa trán: "Sao không đốt đèn lên?"

Độc Lang Trung ngồi cạnh giường nghe vậy nheo mắt, một bộ như gặp đại địch, hắn duỗi tay quơ quơ trước mắt Lâu Duẫn, đôi mắt Lâu Duẫn lại không hề phản ứng, hắn nói: "Ngươi còn quơ nữa ta bẻ gãy tay ngươi."

Độc Lang Trung lập tức thu tay lại, trong lòng nặng nề, bảo Lai Bảo đi đốt thêm đèn.

Lâu Duẫn lắc lắc đầu, ánh sáng trong phòng sáng ngời, không biết qua bao lâu, tâm mắt hắn rốt cuộc thấy một chút ánh sáng, đáng tiếc là bóng người trước mặt hắn vẫn không thấy rõ.

Lai Phúc run rẩy hỏi: "Vương gia, người có nhìn rõ không?"

Lâu Duẫn gật gật đầu: "Ngươi với Lai Bảo ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với Độc Lang Trung."

Lai Phúc với Lai Bảo trong lòng thấp thỏm lui ra ngoài, đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Lâu Duẫn mới chậm rì rì mở miệng: "Mắt có thể nhìn thấy một chút nhưng rất mơ hồ, không biết lát nữa sẽ rõ hơn hay càng mờ hơn, đây là dấu hiệu mù à?"


Độc Lang Trung bất đắc dĩ: "Trước đó thuộc hạ còn ôm may mắn, cho là sẽ không mù."

"Có thể chữa khỏi không?"

"Khả năng trong não lâu chủ có máu bầm ngưng tụ, có thể dùng dược làm tan máu không thuoojchaj cũng không chắc, nói chung giờ chưa thể nói được gì nhưng thuộc hạ sẽ tận lực." Độc Lang Trung nói.

Mù......

Lâu Duẫn rũ mắt xuống, không phải chưa từng nghĩ tới nhưng hắn cũng ôm một tia hy vọng, cho rằng có lẽ sẽ không đến mức bị mù, không ngờ lại nhanh như vậy, hắn vừa mới tìm được nàng về, còn chưa kịp nói với nàng bao nhiêu câu, thế mà đã sắp bị mù.

"Nàng thế nào?"

"Vương phi thực hảo, không có bị thương, hôm trước còn đi đại lao một chuyến, ban cho Lạc Âm Phàm một ly rượu độc, hai ngày nay vội vàng xử lý chuyện trong ngoài phủ, ăn tốt ngủ tốt, có thể chạy nhảy, không cần lâu chủ phải nhọc lòng." Độc Lang Trung nói.

Lâu Duẫn: "...... Ừ."

"Lâu chủ, với chuyện Vương phi giả chết để rời vương phủ, lâu chủ không có ý gì khác sao? Lâu chủ nỗ lực làm nhiều như vậy, Vương phi cũng không dao động, vẫn muốn rời đi, lâu chủ không thấy tâm lạnh sao?" Độc Lang Trung hỏi.

Lâu Duẫn: "Đó không phải do ta tự tìm, đáng đời sao?"

Độc Lang Trung: "?"

"Lâu chủ giác ngộ cũng thật khủng, có phải giờ Vương phi cầm kiếm đâm người một nhát, người cũng cảm thấy không sao cả không? Vẫn cảm thấy là mình tự tìm?" Độc Lang Trung cảm thấy thực thần kỳ.

"Nếu nàng nguyện ý đâm ta một nhát thì ta cũng cảm thấy được giải thoát, nhưng nàng sẽ không làm vậy, nàng cảm thấy tội của ta không đến mức chết phải chết nhưng lại cũng rất khó tha thứ, nàng hẳn đã lên kế hoạch từ sớm để rời vương phủ, từ sau sự tình trên Giao Thái Điện, nàng đã nghĩ đến chuyện rời đi rồi."

Hắn hiểu tâm tư của Liễu Ngân Tuyết, nàng trước nay làm gì cũng tính toán kĩ càng, khi muốn trả thù cũng thật tận lực, khi tính kế cũng thật tận lực, khi hắn làm ra chuyện có lỗi với nàng, nàng đã thu hồi hết tâm tư, trong lòng chỉ còn lại ý niệm báo thù nên mới ở lại bên hắn.

Lâu Duẫn dựa vào gối, đau đớn nhắm mắt lại.

Độc Lang Trung thấy hắn không còn muốn nói chuyện, cũng không biết nên nói gì, một lúc lâu sau lại nghe Lâu Duẫn hỏi: "Ta còn bao lâu?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.