Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 130: Chương 130



"Cái gì bao lâu? Thọ mệnh? Cái này thì lâu chủ cứ yên tâm, có thuộc hạ ở đây, lâu chủ chưa chết được," Độc Lang Trung nói, "Còn nếu lâu chủ hỏi bao lâu nữa người mù hẳn thì chắc khoảng mười ngày nửa tháng, thời gian không còn nhiều, lâu chủ hảo hảo quý trọng."

"Thật sự không trị được?"

"Không nắm chắc, thực khó giải quyết, trước đây thuộc hạ cũng gặp một trường hợp nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được biện pháp chữa khỏi." Độc Lang Trung thở dài.

Lâu Duẫn ngữ khí dừng một chút: "Ta hiểu rồi."

Hắn động chân, một trận đau đớn thấu xương truyền đến, đau đến mức hắn suýt bật ra tiếng kêu, Độc Lang Trung nói: "Giờ biết đau rồi? Lúc bất chấp tất cả chạy ra ngoài, không phải lâu chủ chẳng biết đau là gì sao?"

"Đừng huyên thuyên nữa, gọi Mạnh Vọng Ngôn tới đây, ta có chuyện muốn nói với hắn."

Liễu Ngân Tuyết đang ngồi bên cửa sổ cắt tỉa hoa, hoa tươi rực rỡ trông rất đẹp mắt, nàng vừa tỉa xong một cây thì Dung mama tiến vào nói: "Vương phi, Vương gia tỉnh rồi."

Động tác của Liễu Ngân Tuyết ngừng lại một chút rồi hỏi: "Những người khác thì sao?"

"Độc Lang Trung còn đang chẩn trị cho Vương gia, trước mắt không biết thế nào, ta cho người nhìn chằm chằm bên đó, nếu có chuyện gì sẽ báo ngay với Vương phi." Dung mama nhấc ấm thêm trà cho Liễu Ngân Tuyết, đáp lại.

Liễu Ngân Tuyết "Ừ" nhẹ một tiếng, sương phòng cách nhà chính không xa, đi ra ngoài, đi dọc theo hành lang là đến, ngày hè nóng nực, cửa sổ rộng mở, Liễu Ngân Tuyết nhìn qua cửa sổ liền thấy trong sương phòng ánh nền sáng ngời, mơ hồ còn thấy hình dáng của Độc Lang Trung.

Liễu Ngân Tuyết nghe thấy tiếng ho khan, khàn khàn tắc nghẹn, không biết nàng nhìn bao lâu, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, trong mắt lóe lên vài tia sáng, ẩn trong đó là sự nặng nề bất đắc dĩ.

Dung mama thử thăm dò: "Vương phi có đi xem Vương gia không?"

"Hắn tỉnh lại là tốt rồi, nếu không sao thì sẽ tự mình đến chỗ ta."

Dung mama muốn nói lại thôi, bà định khuyên nhủ Liễu Ngân Tuyết nhưng nghĩ đến tính tình cương nghị của nàng nên rốt cuộc không nói nữa, nhẹ thở dài rồi xoay người ra ngoài làm việc.

Trong sương phòng, Mạnh Vọng Ngôn quỳ trước mặt Lâu Duẫn, Lâu Duẫn ngồi dựa trên giường, vừa tỉnh dậy nên có chút sức cùng lực kiệt, nói chuyện thôi cũng thật tốn sức, hắn nói với Mạnh Vọng Ngôn: "Ta nói ngắn gọn, ngươi nghe là được."


"Thỉnh lâu chủ dạy bảo."

Lâu Duẫn cầm lệnh bài lâu chủ đưa cho hắn: "Cầm lấy."

"Lâu chủ làm gì vậy? Sao lại đưa lệnh bài cho thuộc hạ?" Mạnh Vọng Ngôn sợ hãi nói.

"Ta sẽ đưa cho ngươi một danh sách, ngươi trở về trụ xuất toàn bộ bọn họ ra khỏi Trích Tinh Lâu, sau đó cầm lệnh bài này, mang theo những người còn lại quy nhập vào quân Thành vương, ta có công phù trợ hắn, hắn sẽ đối xử tử tế với các ngươi, từ nay về sau, Thành vương muốn các ngươi làm gì thì các ngươi làm cái đó, các ngươi không còn là thuộc hạ của Lâu Duẫn ta nữa." Lâu Duẫn nói.

Mạnh Vọng Ngôn đại kinh thất sắc: "Lâu chủ?!"

"Trích Tinh Lâu đi đến hiện tại, ta đã làm hết những gì mình có thể, cũng coi như hoàn thành giao phó của sư phụ lúc lâm chung, các ngươi đi theo Thành vương, tiền đồ sẽ không tệ, ngược lại theo ta sẽ bị bó tay bó chân, mà bản thân ta mang theo các ngươi cũng sẽ khiến người khác kiêng kị."

"Nhưng..."

"Mà ta cũng không muốn tiếp tục mang theo các ngươi nữa," Lâu Duẫn ngắt lời Mạnh Vọng Ngôn, "Ngươi cứ dựa theo lời ta nói mà làm, không cần nói nhiều nữa, ta không muốn nghe, được rồi, ngươi đi đi."

"Lâu chủ?" Mạnh Vọng Ngôn bỗng nhiên cảm thấy lệnh bài trên tay nặng tựa ngàn cân.

"Đi đi, không cần nhiều lời, ta không muốn nghe."

Mạnh Vọng Ngôn cầm lệnh bài lâu chủ quỳ dập đầu với Lâu Duẫn, trầm giọng: "Thuộc hạ cáo lui, lâu chủ vạn an."

Lâu Duẫn che miệng ho khan, phất tay cho Mạnh Vọng Ngôn lui ra, Mạnh Vọng Ngôn trầm mặc rời đi, thấy Độc Lang Trung liền đứng ở cửa, hắn nhíu mày nói: "Ngươi ở đây sao không nói lời nào? Lâu chủ muốn chúng ta sau này đi theo Thành vương."

"Vậy nghe theo lâu chủ đi, ngài ấy nói không sai, Trích Tinh Lâu đi theo lâu chủ sẽ dễ khiến người khác kiêng kị, có thể đi theo Thành vương đương nhiên là tốt nhất, Trích Tinh Lâu đi được đến bước này thật không dễ dàng, ngươi hảo hảo gánh vác."

"Vậy còn ngươi?"


"Ta chỉ là một người làm nghề y, không thích mấy nơi náo nhiệt đó, sau này Trích Tinh Lâu liền không có Bạch đường chủ này nữa."

Mạnh Vọng Ngôn trầm mặc rời đi, hắn vâng theo ý Lâu Duẫn, không có nhiều lời, cầm lệnh bài lâu chủ đi đến trước Thành vương phủ, trong lòng hắn một mảnh thê lương, giống như thứ quan trọng nhất bỗng nhiên mất đi chỉ sau một đêm, hắn muốn giữ lại nhưng không thể.

Con đường phía trước quang minh, nhưng thứ quan trọng nhất, cũng đã đi xa.

Liễu Ngân Tuyết vừa ngủ dậy thì nghe được tin Lâu Duẫn chuyển giao vị trí lâu chủ Trích Tinh Lâu, nàng dụi dụi mắt, có chút khó tin, mắt phượng nhìn Dung mama, hỏi: "Nghe ai nói?"

"Lúc ấy lão nô ở bên ngoài sương phòng, chính tai nghe thấy."

"Trích Tinh Lâu vốn là tổ chức sát thủ, sau lại muốn đi lên chính đạo, Lâu Duẫn muốn Trích Tinh Lâu được lên chính đạo thì đương nhiên không thể một tay khống chế Trích Tinh Lâu vì như vậy hắn sẽ trở thành điều kiêng kị cho hoàng thất, hắn nghĩ lâu dài nên đem lệnh bài lâu chủ giao cho Thành vương cũng là cách tốt nhất, không có gì kỳ quái." Liễu Ngân Tuyết ngẫm nghĩ.

Nhưng mà nàng vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Lâu Duẫn không muốn trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt với người khác thì thật ra cũng không cần giao hoàn toàn Trích Tinh Lâu ra, đây không phải con đường duy nhất, nhưng vì sao hắn lại phải chọn cách quyết tuyệt không lối thoát như vậy?

Trích Tinh Lâu là sư phụ để lại cho hắn, bản thân hắn là người trọng tình, tất nhiên sẽ có cảm tình thâm sâu với Trích Tinh Lâu, với hắn mà nói, giao Kỳ vương lệnh ra mới là cách ổn thỏa nhất.

Chỉ cần hắn giao ra Kỳ vương lệnh thì một Trích Tinh Lâu nho nhỏ có gì đáng uy hiếp.

Liễu Ngân Tuyết lâm vào trầm tư: "Chuyện này, ta phải hảo hảo ngẫm lại."

Liễu Ngân Tuyết vẫn luôn chờ Lâu Duẫn tới gặp nàng nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy Lâu Duẫn bước chân ra khỏi sương phòng, đám người Dung mama chỉ biết Lâu Duẫn bị thương nặng, Độc Lang Trung thời thời khắc khắc canh giữ bên giường hắn, không dám rời đi, nhưng rốt cuộc thương nặng đến mức nào thì cũng không rõ.

Nàng chỉ ngẫu nhiên nghe được tiếng ho khan, dày nặng nặng nề, giống như một người lâm trọng bệnh.

Liễu Ngân Tuyết đợi ba ngày, một hôm sau giờ ngọ, nàng đang ngủ trưa, Dung mama bỗng nhiên tiến vào nói:"Vương phi, Vương gia xuống giường."


Nằm suốt sáu ngày mới xuống giường, có thể thấy được thương thế nặng thế nào, Liễu Ngân Tuyết chờ Lâu Duẫn tới gặp mình, chờ Lâu Duẫn tra hỏi mình, nhưng nàng đợi nửa canh giờ lại chỉ chờ được một câu của Dung mama: "Vương gia tiến cung rồi ạ."

Liễu Ngân Tuyết: "?"

"Hoàng thượng triệu hắn tiến cung sao?" Nàng hỏi.

"Không ạ, mọi người đều biết Vương gia trọng thương nên trong cung chưa từng cho triệu, đều nói Vương gia hảo sinh dưỡng, mọi chuyện chờ thương thế tốt lên rồi nói." Dung mama trả lời.

Nếu như thế, Lâu Duẫn sốt ruột tiến cung, là vì cái gì?

Liễu Ngân Tuyết thực hoang mang.

Dung mama thấy nàng tinh thần không tập trung, lại bổ sung nói: "Vương phi, Vương gia ngồi xe lăn tiến cung, Độc Lang Trung bồi tại bên người."

Liễu Ngân Tuyết đứng phắt dậy.

Ánh mặt trời chói lóa, trong phòng đặt băng nên cũng không nóng, nhưng sau lưng nàng lại chảy ra một tầng mồ hôi, nàng không tin nổi nhìn Dung mama, mặt mày lãnh trầm: "Ngồi xe lăn? Mama không nhìn nhầm chứ?"

"Sao nhầm được, lão nô đã thấy rõ ràng." Dung mama nói.

Hai chân Liễu Ngân Tuyết nhũn ra, nàng chậm rãi ngồi trở lại xuống ghế, ngón tay gắt gao nắm chặt, dần dần tái nhợt đi, nàng từ từ nói: "Sao lại ngồi xe lăn?"

"Có lẽ là không đứng được." Dung mama nói.

Đồng tử Liễu Ngân Tuyết co rụt lại, nàng đỡ trán, nói với Dung mama: "Mama để ta một mình, ta cần nghĩ lại vài chuyện."

Dung mama không tiếng động lui ra ngoài.

Khi Lâu Duẫn trở về trời đã tối, Độc Lang Trung đẩy xe lăn dọc theo hành lang dài đi đến trước cửa sương phòng, Lâu Duẫn nhìn về hướng nhà chính, ánh mắt mờ mịt.

Độc Lang Trung hỏi: "Muốn đi gặp Vương phi sao?"


Gặp Liễu Ngân Tuyết......

Hắn đương nhiên là muốn, nhưng hắn lại không muốn dùng bộ dáng hiện tại xuất hiện trước mặt nàng, hắn bây giờ đứng còn không vững, ngay cả cầm chén trà tay cũng không ngăn được mà run rẩy, nói mấy câu thì cả thể xác và tinh thần đều kiệt sức, sao có thể gặp nàng?

Hắn thế này gặp nàng, nàng hẳn sẽ ghét bỏ, nàng vốn không thích hắn, hiện tại hắn không khác gì kẻ tàn phế, chắc chắn nàng sẽ càng không thích.

"Về phòng đi, ta mệt mỏi." Lâu Duẫn nói.

Ngay khi hắn quay đầu, Liễu Ngân Tuyết trong phòng như cảm nhận được điều gì, nhẹ tay đẩy cửa sổ ra, ánh đèn trên hành lang sáng ngờ, nàng lại chỉ thấy được cảnh cửa sương phòng từ từ đóng lại.

Trái tim Liễu Ngân Tuyết nặng trĩu, nàng cho rằng Lâu Duẫn sau khi về sẽ lập tức tới gặp nàng, không nghĩ rằng hắn nhìn nàng cũng không nhìn, trực tiếp trở về phòng như vậy, còn giận sao?

Giận nàng tìm mọi cách đào tẩu khỏi hắn?

"Hắn vừa về, chắc là còn chưa dùng bữa, mama bảo phòng bếp làm chút cháo thanh đạm đưa qua đó đi," Liễu Ngân Tuyết phân phó, "Thuận tiện nhìn xem có phải hắn thajajt sự không đứng lên được không."

Câu cuối cùng, nàng nói phá lệ trầm trọng.

Dung mama cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng đáp ứng rồi ra ngoài phân phó phòng bếp làm việc.

Liễu Ngân Tuyết vẫn ngồi đợi Dung mama quay lại, ước chừng một canh giờ sau bà mới về, nhìn Liễu Ngân Tuyết lắc đầu: "Lão nô tự mình tới đưa cháo nhưng bị Lai Phúc giữ ở ngoài cửa, nói Vương gia đã ngủ rồi."

Liễu Ngân Tuyết đặt sổ sách trong tay xuống, ánh mắt lóe lóe, nàng nói: "Thôi bỏ đi."

Hôm sau, khi nàng còn đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy tiếng bánh xe lăn lộc cộc, Liễu Ngân Tuyết bừng tỉnh, nàng xốc chăn mỏng đứng dậy, giày cũng không kịp đeo đã chạy ra mở cửa sổ ra.

Thời gian còn sớm, những tia nắng mai lấp ló đâm thủng màn đẻm hắc ám, ở cuối hành lang, nàng chỉ nhìn thấy Lai Phúc đang đẩy xe lăn, bánh xe dần lăn đi xa, nàng buông cửa sổ, thu hồi tay.

Ở bên kia, Lai Phúc nhỏ giọng nói với Lâu Duẫn: "Tối qua Dung mama tới đưa cháo, Vương gia đã ngủ, nô tài không để cho bà ấy vào."

Mắt Lâu Duẫn lúc này nhìn mọi thứ đều không rõ ràng, cũng may lỗ tai còn nhanh nhạy, mỗi từ Lai Phúc nói hắn đều nghe thấy thập phần rõ ràng, hắn hỏi: "Đưa cháo xong, Dung mama đi đâu?"

"Đi tới phòng Vương phi ạ, lúc đó phòng Vương phi vẫn còn sáng đèn." Lai Phúc nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.