Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 141: Chương 141



Lâu Duẫn ngã sõng xoài trên mặt đất, cả người đều đau đớn, nước rửa chân đổ ra, chảy nhơ nhớp, thấm ướt cả quần áo hắn.

Hắn nằm trên đất, bỗng nhiên cảm thấy bản thân đúng là một tên phế vật.

Đi lại thôi cũng không làm được.

Quá tối, thế giới này ảm đạm không ánh sáng, xung quanh chỉ toàn là màu đen, không có tinh quang, không có ánh sáng, hắn nằm trên mặt đất lạnh băng, bỗng nhiên nở nụ cười nặng nề.

Cũng tốt, hắn nghĩ, cũng tốt, Thẩm Dục ưu tú, nàng gả cho Thẩm Dục là tốt, thật tốt cho nàng, Thẩm Dục sẽ bồi nàng đi nốt cuộc đời này, chứ không phải một tên tàn phế như hắn.

Nhưng hắn đang cười, nước mắt lại cứ thế chảy ra.

Đêm khuya, Tây Sơn biệt viện, trong phòng đốt đèn, Liễu Ngân Tuyết còn chưa ngủ, đang nằm trên giường đọc sách, nhưng mà nhìn cả buổi cũng không nhìn được chữ nào, trong đầu nàng lặp đi lặp lại lời Trầm Ngư nói.

Những lời đó không phải nàng chưa từng nghĩ tới, nhưng tự mình cân nhắc là một chuyện, bị người khác nói ra lại là một chuyện khác, khi nàng tự mình cân nhắc sẽ lập tức phủ định, cảm thấy có lẽ bản thân tự mình đa tình, nhưng khi có người nói ra thì nàng cảm thấy, không chừng đó là thật.

Không chừng Lâu Duẫn là thật sự, nguyện ý vì nàng mà đi tìm chết.

Nàng biết Lâu Duẫn gấp gáp hòa li, gấp gáp khiến nàng rời đi đương nhiên là có lý do riêng hắn không muốn nói ra, nhưng là từ đó đến nay, nàng đã nhiều lần nghĩ muốn phái người đi tra cho rõ ràng, lại trước sau không làm.

Dù sao cũng đã hòa li rồi, bọn họ không nên liên quan nữa, chỉ tăng thêm phiền não.

Hôm nay Trầm Ngư nói như vậy, nàng lại nổi lên tâm tư.

Liễu Ngân Tuyết buông sách, nằm vào trong ổ chăn, bên ngoài vẫn còn mưa, tí tách tí tách, đêm khuya tĩnh lặng, bỗng nhiên nàng rất muốn có người bồi mình nói chuyện, trước kia khi sống cùng Lâu Duẫn, bọn họ thường xuyên nói chuyện đến khuya, Lâu Duẫn bình thường không nói nhiều nắm, nhưng khi ở riêng với nàng hắn cũng là một người trò chuyện phù hợp, hắn cái gì cũng có thể nói một chút, hơn nữa còn nói khá hay.

Kỳ thật cuộc sống hiện tại đã khá tốt, nhưng mà đôi khi sẽ khó tránh khỏi cảm giác bên cạnh thiếu một người có tiếng nói chung, nha hoàn hay mama bên người đều đọc quá ít sách, căn bản không thể nói với nàng nhiều chuyện.


Thẩm Dục là Trạng Nguyên, đầy một bụng tài hoa, mọi việc đương nhiên đều có khả năng giải thích, chuyện gì cũng có thể nói một chút, cũng giống như Lâu Duẫn vậy, nhưng mà Trầm Ngư nói đúng, hắn nói không chê quá khứ của nàng, mức độ đáng tin thật sự không cao.

Cũng có lẽ là vì hiện tại cảm tình của hắn với mình không sâu, cho nên không ngại, nếu sau này thật sự thành hôn, cảm tình sâu đậm hơn, nghĩ đến quá khứ của nàng, ai biết được hắn có cảm thấy đáy lòng như bị châm kim hay không.

Cây châm này sẽ theo cảm tình mà ngày càng gia tăng, thái độ của hắn sẽ có chuyển biến, không chừng cuối cùng cũng khó thoát khỏi kết cục sụp đổ.

Nhưng nàng cùng Lâu Duẫn ở bên nhau thì sẽ không có phiền não như vậy. Người nên phiền não chính là Lâu Duẫn, vì hắn từng làm việc có lỗi với nàng, hắn sẽ đau đầu nghĩ cách làm thế nào để đối xử với nàng ngày càng tốt hơn một chút.

Liễu Ngân Tuyết tự giễu cười cười, có lẽ là người cầu thân tới quá nhiều, nàng không khỏi nhớ tới những mặt tốt của Lâu Duẫn, mọi việc đều cần so sánh, so qua so lại thì đúng là ở bên Lâu Duẫn tựa hồ là tốt nhất.

Nàng có chút cạn lời với chính mình, trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm, nàng đã vứt bỏ người tốt nhất thì cũng chẳng cần đau đầu vì những người kém hơn nữa, cũng không phải một mình nàng không sống tốt được.

Nghĩ thông suốt điểm này, Liễu Ngân Tuyết thoải mái tinh thần, nhắm mắt lại, lát sau liền ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, nàng vừa ngủ dậy, Dung mama tiến vào nói: "Tiểu thư, Thẩm công tử chuẩn bị rời đi ạ, hỏi có thể gặp tiểu thư một chút không."

Liễu Ngân Tuyết ngáp một cái: "Không thể cho hắn thêm hy vọng, thôi không cần gặp nữa."

Dung mama hiểu ý Liễu Ngân Tuyết, khuyên nhủ: "Tiểu thư, hay là người cứ ra gặp người ta một lát? Lão nô cảm thấy Thẩm công tử kia điều kiện thực không tồi, còn không thê không thiếp, nếu tương lai người gả qua đó thì cũng sẽ không ai chèn ép đúng không?"

Liễu Ngân Tuyết ngồi xuống trước gương trang điểm, không chút để ý hỏi: "So với Lâu Duẫn thì sao?"

Dung mama: "......Lão nô liền đi nói lại với Thẩm công tử."

Liễu Ngân Tuyết có chút bất đắc dĩ, nhìn đi, tất cả những người bên cạnh nàng đều cho rằng Lâu Duẫn tốt, thật kỳ quái, cũng không biết Lâu Duẫn cho các nàng ăn mê hồn canh gì, đã quên ngay lúc trước chính hắn bỏ nàng không màng?!

Dung mama đi vào phòng khách, nói lời xin lỗi với Thẩm Dục: "Tiểu thư nói nếu đã vô duyên thì không cần tái kiến, thỉnh Thẩm công tử đi thong thả."


Thẩm dục có chút thất vọng, vốn nghĩ rằng trước khi rời đi còn có thể gặp Liễu Ngân Tuyết lần nữa.

Hắn nói với Dung mama: "Vậy xin cáo từ."

Dung mama cười cười, tự mình tiễn Thẩm Dục ra cửa, cũng gần tết rồi, Liễu Ngân Tuyết cũng chuẩn bị hồi Liễu phủ, khi Dung mama trở lại nhà chính, Liễu Ngân Tuyết đang sai người thu thập đồ đạc, chuẩn bị sáng mai lên đường.

"Thẩm Dục đi rồi à?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.

Dung mama trả lời: "Đi rồi ạ, khi đi bộ dáng còn có chút không cam lòng, lão nô nghĩ khi người về Liễu phủ, Thẩm công tử sẽ còn tới cửa bái phỏng, người chuẩn bị tâm lý đi."

"Dù sao cũng là Trạng Nguyên, cũng biết rõ quá khứ của ta, nếu dễ dàng từ bỏ như vậy thì cũng không xứng với cái danh Trạng Nguyên," Liễu Ngân Tuyết vừa ra hiệu cho Trầm Ngư thu dọn đồ đạc, vừa nói: "Không sao, ta sẽ khiến hắn hết hy vọng."

Dung mama có chút cảm khái, tính ngày, Liễu Ngân Tuyết hòa li với Lâu Duẫn cũng đã gần nửa năm.

Đã gần nửa năm, thương thế trên người Lâu Duẫn hẳn là đã khỏi rồi, năm nay dạ yến trong cung, không biết hai người có gặp nhau không, không đúng, không biết là tiểu thư nhà mình có thể tiến cung hay không.

Liễu Ngân Tuyết trở lại Liễu phủ, ngồi xe ngựa mấy canh giờ khiến nàng có chút đau mỏi eo lưng, trở lại Dẫn Yên Các liền nằm lên giường ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại đã qua buổi trưa.

Lý Mạn tiến vào nói: "Con dậy rồi à, vừa rồi trong cung có người tới, nói là Thái hậu nhớ con, bảo con ngày mai tiến cung một chuyến."

Liễu Ngân Tuyết: "???"

Nàng chấn kinh một hồi lâu, khó tin hỏi: "Mẫu thân, người có nhầm không vậy, con với Lâu Duẫn hòa li cũng đã sắp nửa năm rồi, Thái hậu tìm con làm gì? Còn nói nhớ con? Thái hậu nên nhớ tôn tử của mình chứ."

"Dù sao người trong cung cũng tới nói vậy, mai con tiến cung thì biết," Lý Mạn nói, "Người hoàng gia cũng thật kỳ quái, không có việc gì thì gặp con làm gì."


"Đúng rồi, mẫu thân, Lâu Duẫn đã vào triều chưa? Hắn đã qua hiếu kỳ, thương thế trên người cũng khỏi rồi, cũng phải vào triều rồi chứ."

"Chưa mà."

"Hả?"

Lý Mạn buông tay: "Hắn thật sự chưa vào triều."

Liễu Ngân Tuyết nhăn mày, sao lại chưa được? Hoàng thượng tín nhiệm hắn, Thành vương tin trọng hắn, mọi người đều ký thác kỳ vọng cao vào hắn, ngóng trông hắn xuất lực vì quốc gia đại nghiệp, sao hắn lại còn chưa vào triều?

"Dạ." Liễu Ngân Tuyết đáp lại, thầm nghĩ, có phải thương thế của hắn còn chưa khỏi không?

Lý Mạn thấy nàng không tập trung, tiếp tục nói: "Kỳ vương kia cũng không biết thế nào, từ khi cùng con hòa li, trừ người của vương phủ, chưa ai gặp hắn, nghe nói kể cả Thái hậu triệu kiến, hắn cũng lấy lý do cự tuyệt."

Khó trách Thái hậu lại muốn gặp nàng, nguyên lai vẫn là vì Lâu Duẫn.

Sáng hôm sau Liễu Ngân Tuyết dậy sớm, ngồi xe ngựa đến Sùng Dương Môn, cung nữ Thái hậu phái tới đón nàng đã chờ sẵn ở Sùng Dương Môn, Liễu Ngân Tuyết đi theo cung nữ đi vào Từ Ninh Cung, Thái hậu đang ngồi trong chính điện chờ nàng, Liễu Ngân Tuyết quỳ xuống hành lễ.

"Dân nữ bái kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn phúc."

Thái Hậu thở dài, đứng dậy tự mình đỡ Liễu Ngân Tuyết dậy: "Mau đứng lên đi, cuối cùng con cũng từ Tây Sơn biệt viện trở lại, ai gia mong con cũng lâu rồi."

Liễu Ngân Tuyết cúi đầu, ngoan ngoãn nói: "Thái hậu muốn gặp dân nữ có thể phái người trực tiếp tới Tây Sơn biệt viện tuyên dân nữ là được, Thái hậu nói thế thật khiến dân nữ sợ hãi."

Thái Hậu lôi kéo Liễu Ngân Tuyết ngồi xuống: "Ai gia cũng thật muốn tuyên con vào cung, nhưng mà tính tình tôn nhi của ta cũng thật là, nó phái người tới nói ta không được quấy rầy con, ta còn có thể làm gì được, còn không phải chỉ có thể nghe theo nó sao. Biết con trở về Biện Kinh, ai gia mới lập tức phái người tới thỉnh con vào cung, như vậy thì dù Duẫn nhi có biết cũng không thể nói gì."

Liễu Ngân Tuyết thầm nghĩ, Thái hậu đối với Lâu Duẫn thật sự là yêu thương từ đáy lòng.

Thái hậu nắm lấy tay Liễu Ngân Tuyết, trong mắt tràn ngập quan tâm: "Thời gian này con sống có tốt không?"


"Tạ Thái hậu quan tâm, dân nữ sống khá tốt ạ, điều kiện sống ở Tây Sơn biệt viện rất tốt, phong cảnh đẹp, mùa đông có thể ngắm tuyết, mùa hè có thể tránh nóng, rời xa phố thị ồn ào là nơi thích hợp để tu tâm dưỡng tính, dưới dân núi cũng có chợ, thứ gì cũng có thể mua, không sợ thiếu thốn." Liễu Ngân Tuyết dịu dàng đáp lại.

Thái Hậu vui mừng nói: "Con sống tốt là được rồi, các con tách ra, dù sao cũng phải có một người sống tốt mới được, không thể cả hai đều chịu khổ, nếu không hòa li cũng chẳng có ý nghĩa gì."

"Kỳ vương... sống không ổn sao ạ?"

"Sao mà ổn được, nếu mà sống ổn sao nó lại không chịu gặp ai, con ở tận Tây Sơn xa xôi nên không biết chứ ai gia tự mình tới Thanh Sơn Viện tìm nó, cũng không nhìn thấy nó, hỏi người bên cạnh thì cũng chẳng hỏi được gì, hỏi Lâu Lan thì Lâu Lan chỉ khóc, cái gì cũng không nói, ai gia chẳng còn cách nào nên mới gọi con tới." Thái hậu thở dài.

Nghiêm trọng như vậy sao?

Liễu Ngân Tuyết biết Lâu Duẫn có nỗi niềm khó nói, nhưng không nghĩ là nghiêm trọng đến mức ngay cả Hoàng tổ mẫu của hắn hắn cũng không chịu gặp, còn Lâu Lan lại chỉ biết khóc, rốt cuộc là gặp chuyện gì?

Lòng Liễu Ngân Tuyết nặng trĩu.

Thái Hậu nhịn không được đỏ hốc mắt, bà nói: "Ai gia biết trước kia là Duẫn nhi có lỗi với con, khiến con chịu tổn thương nhưng dù sao nó cũng đã dốc hết sức lực để bù đắp, ai gia là tận mắt thấy con ở trong lòng hắn, chắc chắn là có vị trí rất lớn, ai gia hy vọng con có thể niệm tình nghĩa phu thê một thời mà thay ai gia đi thăm nó, xem nó rốt cuộc bị làm sao."

Liễu Ngân Tuyết trầm mặc.

"Ai gia biết yêu cầu này có chút làm khó con vì giờ cả hai không còn là phu thê nữa, với con thì Duẫn nhi chính là ngoại nam, thật sự không nên gặp, nhưng coi như con thương tình lão bà bà đáng thương này, giúp ai gia một chút, coi như ai gia cầu con, được không?" Thái hậu nhìn Liễu Ngân Tuyết bằng ánh mắt chờ mong.

"Thái hậu đừng nói vậy, dân nữ giúp người đến Kỳ vương phủ một chuyến là được mà."

Liễu Ngân Tuyết biết dù mình không nguyện ý đi thì cũng không thể cự tuyệt, Thái hậu đã hạ mình như vậy, còn nói là cầu nàng, nếu nàng còn không đồng ý thì chính là không biết tốt xấu.

Hoàng thượng hiếu thuận, nàng chọc Thái hậu không vui thì Hoàng thượng cũng sẽ không vui, không chừng còn cho rằng Liễu gia bọn họ không coi ai ra gì, không đem người hoàng gia để vào mắt, đến lúc đó phụ thân nàng trên triều cũng khó tránh khỏi bị gây khó dễ.

Thái Hậu vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay Liễu Ngân Tuyết: "Ai gia biết mà, con đúng là một hài tử ngoan."

Liễu Ngân Tuyết rời khỏi hoàng cung, lên xe ngựa ở Sùng Dương Môn, trời giá rét, gió lạnh hiu quạnh, hai tay hai chân nàng đều bị đông cứng, nàng dựa vào thùng xe, phân phó: "Đến Kỳ vương phủ."

Lạc Nhạn cả kinh: "Kỳ vương phủ?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.