Trong tay Lâu Duẫn cầm một chiếc dù màu đen, cán dù rất dài, hắn đem dù che cho Liễu Ngân Tuyết, Lạc Nhạn liền thức thời thối lui, Lâu Duẫn một tay cầm dù, một tay ôm vai Liễu Ngân Tuyết, cùng nàng đi về hướng Thanh Sơn Viện.
Liễu Ngân Tuyết ngửi thấy trên người Lâu Duẫn có mùi máu, ẩn dưới đó còn mơ hồ có chút sát khí.
"Chàng đi đâu về vậy?" Liễu Ngân Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn.
Mưa to rào rào rơi xuống, làm ướt xiêm y của Lâu Duẫn nhưng không giọt nào chạm được đến Liễu Ngân Tuyết, Lâu Duẫn thu hồi lại lãnh khí trên người, trả lời nàng: "Ta về Trích Tinh Lâu một chuyến."
Hắn nói hơi ngập ngừng, dường như cố tình áp chế điều gì.
Liễu Ngân Tuyết "Ừm" một tiếng, không hỏi thêm nhiều.
Liễu Ngân Tuyết lại nghe Lâu Duẫn tiếp tục nói: "Xử lý mấy tên phản đồ."
Khó trách cả người hắn đều là sát khí, hắn chỉ nói bâng quơ vài câu nhưng khiến Liễu Ngân Tuyết không thể không liên tưởng đến mấy chữ "mưa máu, gió tanh", nàng hơi dựa vào người Lâu Duẫn, hỏi: "Chàng lạnh không?"
"Không lạnh." Lâu Duẫn ôm nàng chặt hơn.
Trở lại Thanh Sơn Viện, Liễu Ngân Tuyết bảo Lai Phúc chuẩn bị nước nóng cho Lâu Duẫn tắm rửa rồi lại gọi phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Lâu Duẫn tắm rửa xong, người hầu trong phòng đều lui xuống, Liễu Ngân Tuyết ngồi bồi hắn dùng bữa.
"Nàng thì sao?"
"Ta ăn rồi."
Lâu Duẫn cúi đầu dùng bữa, Liễu Ngân Tuyết rất muốn hỏi hắn chuyện của Trích Tinh Lâu nhưng lại sợ Lâu Duẫn phản cảm, một lúc lâu cũng không mở miệng, đợi Lâu Duẫn dùng bữa tối xong, nàng gọi nha hoàn dọn chén đĩa rồi cáo từ Lâu Duẫn luôn.
"Ta trở về phòng nghỉ ngơi." Liễu Ngân Tuyết hành lễ.
Lâu Duẫn: "Không đợi ta?"
"Chàng lại muốn ngủ cùng nhau?" Liễu Ngân Tuyết có chút hoảng loạn nhìn hắn, không biết vì sao, tuy rằng cùng chung chăn gối không phải một hai lần nhưng gần đây nàng cảm thấy mình hình như so với lần đầu còn thẹn thùng hơn.
Liễu Ngân Tuyết hoài nghi chính mình có bệnh.
Lâu Duẫn đứng lên, ôm vai Liễu Ngân Tuyết đi về phía phòng ngủ: "Chúng ta là phu thê, vốn dĩ nên ngủ cùng nhau, sao lại nói ta lại muốn? Ngày mai bảo bọn nô tài dẹp hết giường đệm ở Đông gian đi."
Liễu Ngân Tuyết khuôn mặt ửng đỏ như máu, thậm chí tay chân còn có chút luống cuống, cũng không biết nên nói gì.
Nói "Không được", Lâu Duẫn lại bắt lấy hai chữ "Phu thê" ép nàng, nói "Được" thì nàng là một nữ nhân, lại giống như vội vàng muốn chung chăn gối với nam nhân nhà người ta, nên thôi nàng dứt khoát ngậm miệng không nói gì.
Trong lòng lại nghĩ, dù sao nàng cũng sẽ tuyệt đối không chủ động mở miệng sai người dọn giường đi.
Lâu Duẫn theo thói quen ôm nàng ngủ, Liễu Ngân Tuyết ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác như có gì cộm cộm chọc vào người, nàng nửa tỉnh nửa mơ giơ tay chụp lấy thứ kia, một pha chụp này khiến Lâu Duẫn giật mình tỉnh giấc.
Lâu Duẫn đau đến nhăn mày, suýt nữa kêu thành tiếng, theo ánh đèn mờ nhạt, hắn rũ mắt nhìn Liễu Ngân Tuyết đang mơ màng ngủ đến mức nửa bên vai lộ ra ngoài, nhìn rồi lại thấy chỗ kia càng thêm bỏng cháy đau đớn.
Nữ nhân mềm mại như không xương nằm trong lòng, da bạch ngọc dáng diễm lệ, hắn khó có thể tưởng tượng, nếu nàng uyển chuyển than nhẹ một tiếng thì sẽ đẹp đến mức nào, chỉ thoáng nghĩ thôi, Lâu Duẫn đã cảm thấy một cỗ nhiệt lượng truyền thẳng xuống bụng dưới.
Mỗi đêm ôm ấp mỹ nhân đi vào giấc ngủ là cảm giác vừa kỳ diệu lại vừa dày vò, Lâu Duẫn ban đầu cảm thấy kỳ diệu sẽ thắng dày vò nhưng hiện tại dày vò lại dần dần thắng cảm giác kỳ diệu.
Nhưng hắn không muốn buông ra.
Liễu Ngân Tuyết ngủ thẳng giấc đến tận hừng đông, đối với dày vò của Lâu Duẫn không hề biết gì.
Ngày tiếp theo, tại Đông Cung, Thái tử phi Lạc Âm Phàm đang mang thai, các nương nương trong cung miễn thỉnh an cho nàng, Lạc Âm Phàm cũng ngủ đến mặt trời lên ba sào mới chậm rì rì rời giường.
Mấy ngày nay, Thái tử Lâu Dật không nghỉ trong phòng nàng, Lạc Âm Phàm tính canh giờ, Lâu Dật có lẽ sắp về, nàng đang nghĩ thì cửa phòng bị người bên ngoài mạnh mẽ đẩy vào, Lâu Dật mặt mũi âm trầm sải bước đi đến.
Các cung nữ đang hầu hạ Lạc Âm Phàm đồng thời quỳ xuống.
Lâu Dật sắc mặt không tốt: "Cút."
Các cung nữ như được đại xá, nhanh như bay đồng loạt rút lui ra ngoài.
Lạc Âm Phàm đang ngồi trước gương đứng dậy, ôn nhu hỏi: "Điện hạ hôm nay sao...".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Lạc Âm Phàm còn chưa dứt lời, đã bị Lâu Dật bóp cổ: "Ngươi biết không, tối hôm qua Trích Tinh Lâu trình diễn một vở kịch diệt trừ phản đồ? Thanh mai trúc mã của ngươi đao to búa lớn, một kiếm trực tiếp lấy đầu Quỷ Thư, còn chặt hết đầu những thân tín bên người Quỷ Thư, tổng cộng 47 người, ta thật vất vả mới nạp được bằng ấy người dưới trướng, giờ chẳng còn gì!"
Lực tay của Lâu Dật ngày càng mạnh, đến mức Lạc Âm Phàm cảm thấy như không thở nổi nữa, nàng nghẹn đến mức xanh mặt, Lâu Dật mắt thấy nàng thật sự sắp tắc thở mới chịu buông ra.
Lạc Âm Phàm liều mạng thở dốc, nàng cúi người ho khan tới nửa ngày mới có thể thở trở lại.
"Lâu Duẫn là Lâu chủ của Trích Tinh Lâu, Quỷ Thư lén lút đầu quân cho Điện hạ là đã phạm vào quy củ của Trích Tinh Lâu, Lâu Duẫn lấy mạng hắn không phải là chuyện đương nhiên hay sao?" Lạc Âm Phàm đỏ mặt tía tai hỏi lại.
Lâu Dật tức giận đến mức mặt tái đi, hắn nắm vai Lạc Âm Phàm, lực đạo mạnh khiến Lạc Âm Phàm đau đến suýt ngất, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi cho rằng bổn cung không biết sao? Là ngươi phái cung nữ bên người đi báo tin cho Lâu Duẫn, ngươi ở dưới thân tùy ý cho bổn cung chơi nhưng xoay người lại lo cho thanh mai trúc mã của ngươi, Lạc Âm Phàm, ngươi chán sống rồi phải không?"
Lạc Âm Phàm đau đến mức mồ hôi lạnh trên thái dương chảy ròng ròng.
Hai ngày này nàng ngủ không ngon giấc, nằm trên giường rất lâu nhưng chỉ ngủ được một chút, nàng cảm thấy không thoải mái, bảo Lưu thái y tới xem nhưng Lưu thái y cũng chỉ kê cho ít thuốc dưỡng thai rồi dặn nàng nghỉ ngơi nhiều, không cần lo âu nhiều, đứa nhỏ này vốn có vấn đề, theo ý tứ của Lưu thái y thì tùy thời đều có khả năng sảy mất, hiện giờ bị Lâu Dật hành hạ như vậy, bụng Lạc Âm Phàm liền đau nhói lên.
Nàng mang thai bốn tháng, bụng đã hơi nhô lên, nhìn qua cũng có thể nhận ra.
Lạc Âm Phàm hai chân run rẩy, đứng không vững, cả người không nhịn được cuộn lại.
Lâu Dật bị dáng vẻ thống khổ của nàng dọa sợ: "Ngươi sao vậy? Bổn cung còn chưa động thủ đâu, ngươi đừng có làm bộ làm tịch, lấy hài tử ra gạt bổn cung, bổn cung nói chưa ngươi biết, không lừa được đâu!"
Lạc Âm Phàm quằn quại cắn môi: "Gọi Lưu thái y, mau gọi Lưu thái y tới."
Lâu Dật giật tay bắt nàng đứng thẳng lên nhưng khi nhìn xuống hắn mới thấy dưới chân Lạc Âm Phàm có máu đang chảy ra, Lâu Dật trợn mắt, lập tức xông ra ngoài hô lớn: "Mau đi gọi Lưu thái y!"
Tẩm điện một trận binh hoang mã loạn, Lưu thái y vội vàng chạy tới, nhanh chóng kê thuốc giữ thai cho Lạc Âm Phàm, cẩn thận hỏi thăm tình trạng của nàng, Lưu thái y bắt mạch cho Lạc Âm Phàm, lông mày nhăn thành một đống.
Lâu Dật cảm thấy không ổn, lạnh lùng nói: "Tất cả cút ra ngoài cho bổn cung."
Cung nữ hầu hạ trong phòng nơm nớp lo sợ lui ra ngoài.
Sắc mặt Lạc Âm Phàm tái nhợt, mắt hoảng hốt nhìn Lưu thái y, chỉ thấy Lưu thái y tiếc nuối lắc lắc đầu: "Hạ quan đã sớm nói, thai nhi trong bụng nương nương vốn đã không ổn, đứa nhỏ này, ai da..."
Lưu thái y thở dài một tiếng khiến Lạc Âm Phàm giàn giụa nước mắt, Lâu Dật tự đập một cái lên trán.
Lưu thái y hoảng sợ, đứng dậy rồi quỳ sụp xuống trước mặt Lâu Dật và Lạc Âm Phàm: "Nương nương, đứa nhỏ này không giữ nổi nữa, hạ quan y thuật không tinh, thật sự đã bật lực, thỉnh Thái tử điện hạ và Thái tử phi nương nương thứ tội."
Được phái tới bắt mạch cho Thái tử phi đương nhiên đã là thái y có y thuật tốt nhất tại Thái Y Viện, ông đã bất lực thì những thái y khác càng không thể có biện pháp.
Lạc Âm Phàm đặt tay trên bụng: "Nhưng mà ta còn có thể cảm nhận được, hài tử của ta vẫn còn sống."
Lưu thái y dập đầu nói: "Tiểu hoàng tôn đúng là còn sống nhưng mạch tượng mỏng manh, không còn giữ được bao lâu nữa, hạ quan nghiêm cứu hồi lâu nhưng không tìm được biện pháp, thật sự bất lực, thỉnh nương nương chuẩn bị tâm lý."
Lâu Dật cắn chặt răng, sau một lúc lâu, từ kẽ răng hé ra một câu: "Chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, Lưu thái y, ngươi phải giữ mồm giữ miệng, nếu không đừng trách bổn cung không khách khí!"
Lưu thái y bị dọa đến run người, dập đầu nói: "Hạ quan, hạ quan tuân mệnh."
Lạc Âm Phàm ngồi dựa trên giường vẫn khóc nức nở, Lâu Dật phiền não, Thái tử phi trước gả cho hắn rất lâu cũng không hoài thai, trắc phi thị thiếp bên người đều không có động tĩnh, sau này hắn lấy Lạc Âm Phàm, Lạc Âm Phàm 3-4 năm không có thai, thật vất vả mới có lại không giữ được.
Trong số các Hoàng tử đã thành thân chỉ có Lâu Dật hắn là chưa có hài tử.
Hắn là Thái tử, là Hoàng đế tương lai, vô hậu vi đại, nếu hắn cứ chậm chạp chuyện con nối dõi, dưới gối không có người kế thừa đại nghiệp thì vị trí Thái tử này hắn khó mà ngồi vững.
Cho nên Lâu Dật đặc biệt rất coi trọng hài tử trong bụng Lạc Âm Phàm, tuy rằng thái y đã nói trước rằng đứa nhỏ này khó có thể giữ được nhưng hắn vẫn luôn hy vọng, chính là hiện tại, thái y đã nói bất lực, chuyện này đối với Lâu Dật không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Đối Lạc Âm Phàm mà nói, càng đả kích cực đại.
Nàng gả cho Lâu Dật lâu như vậy, tất cả mọi người đều thúc giục nàng nhanh chóng mang thai, nàng nỗ lực lâu như vậy mới có thể có hài tử, kết cục là niềm vui ngắn chẳng tày gang, nàng sao có thể tiếp thu?
Mẫu bằng tử quý, phải có tử mới có thể quý, không có tử thì quý đâu ra?
Con không còn, những hy vọng của nàng cũng không còn, Lạc Âm Phàm vùi đầu vào gối khóc đến đứt ruột đứt gan.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Lâu Dật phẫn nộ, đột nhiên nắm cằm Lạc Âm Phàm, hung tợn nhìn chằm chằm: "Ngươi đến hài tử cũng không giữ nổi mà còn có mặt mũi khóc? Lạc Âm Phàm, ngươi đã làm gì, ngươi nói đi rốt cuộc ngươi đã làm gì?"
Lạc Âm Phàm liều mạng lắc đầu, không có, nàng cái gì đều không có làm, nàng cũng không biết tại sao lại như vậy.
Lâu Dật đẩy nàng ra: "Ra nói cho ngươi biết, ngươi không giữ được đứa nhỏ này thì cũng đừng mong sống tốt."
Lạc Âm Phàm cả người phát run, nàng hối hận, nàng sợ hãi, nếu trước mặt là Lâu Duẫn, nếu là Lâu Duẫn...!Lâu Duẫn tuyệt đối sẽ không đối xử với nàng như vậy, Lâu Duẫn sẽ không động vào một đầu ngón tay của nàng.
Lâu Duẫn hiện tại đang làm gì?
Hắn con mẹ nó đem Tây Sơn biệt viện tặng cho Liễu Ngân Tuyết, hắn không ăn đồ ngọt nhưng lại chủ động mua kẹo hồ lô cho Liễu Ngân Tuyết, hắn vì cái gì lại đối với Liễu Ngân Tuyết như vậy, hắn đã nói tuyệt đối sẽ không yêu người khác.
Tuyệt đối sẽ không yêu Liễu Ngân Tuyết.
Nàng hối hận, nàng không nên cự tuyệt lão Vương gia đến cầu thân, gả cho Thái tử có lợi gì, nữ nhân của Thái tử đều như gà đẻ trứng, mà không đẻ được trứng thì đời này của nàng xong rồi.
Lạc Âm Phàm biết vậy chẳng làm.
Liễu Ngân Tuyết an bài cho một đám nha hoàn mới, người của Chung Thúy Viện, viện Nhị phòng và Tam phòng hay Lâu Yến nàng đều không động đớn, mấy người đó hầu như đều tay chân thân cận bên người chủ tử, Liễu Ngân Tuyết không muốn gia tăng mâu thuẫn giữa các viện nên chỉ động đến người của các quản sự.
Nàng một phen đao to búa lớn thay máu, người của các quản sự cơ hồ bị nàng thay đổi hết.
Tam phu nhân Phương Huệ Mẫn tới phòng bếp lấy ít đồ, phát hiện trong số hơn hai mươi người trong phòng bếp đã có mười mấy gương mặt mới, nàng ngạc nhiên với chuyện Liễu Ngân Tuyết nói là làm, mà còn làm sấm rền gió cuốn, trong lòng âm thầm nghĩ, vị tân Vương phi này quả thật có chút bản lĩnh.
Trên đường đến Thanh Sơn Viện, Phương Huệ Mẫn vẫn luôn cân nhắc, ở trước mặt Liễu Ngân Tuyết nên nói thế nào cho ổn.
Liễu Ngân Tuyết tiếp Phương Huệ Mẫn trong nhà chính Thanh Sơn Viện.
"Tam tẩu hiếm lắm mới đến chơi, hôm qua muội vừa được dâng ít trà Long Tỉnh, Tam tẩu nếm thử xem có thích không, nếu thích, muội sẽ bảo người mua thêm, đưa đến viện Tam tẩu." Liễu Ngân Tuyết tươi cười ôn hòa..