Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 6: Chương 6




Lâu Duẫn biết Liễu Ngân Tuyết, thực ra là chuyện rất bình thường, cả thành Biện Kinh chưa ai chưa từng nghe danh Liễu Ngân Tuyết, nghe nói nàng quốc sắc thiên hương, là mỹ nhân tuyệt sắc ngàn năm khó gặp.
Lại nhìn kỹ nữ nhân trước mắt, Lâu Duẫn cười không ra tiếng, lời đồn quả không sai.

Liễu Ngân Tuyết nghe thanh âm nghi vấn này, chỉnh trang lại y phục rồi hướng Lâu Duẫn hành lễ: "Thiếp thân Liễu thị khấu kiến phu quân."
Lâu Duẫn cười nhạo một tiếng, nữ nhân này trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, vừa rồi ai hướng hắn muốn hưu thư? Đảo mắt liền thân thiết gọi phu quân, thật giỏi diễn trò.

Lão Vương gia tức giận nhìn chằm chằm Lâu Duẫn: "Ngươi lại làm loạn?"
Lâu Duẫn khẩu khí thực đạm: "Tùy Vương gia nghĩ thế nào thì nghĩ."
Liễu Ngân Tuyết thầm nghĩ: "Hai cha con gặp mặt mà như kẻ thù, Kỳ vương phủ này nước sâu đến đâu, trong đó ân ân oán oán phức tạp thế nào, chỉ sợ vài ba tháng nàng căn bản cũng không hiểu hết được."
Mắt thấy hai cha con này chuẩn bị khai hỏa, Liễu Ngân Tuyết đành phải chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không, nàng nói: "Phụ vương, là Mẫu phi muốn dạy con quy củ, Thế tử lại nghĩ Mẫu phi muốn trừng phạt con, nên mới động thủ với người của Mẫu phi, đều là tại con, không kịp thời giải thích rõ ràng mới gây ra hiểu lầm, Phụ vương đừng nóng giận."

Tần Hội Nguyên chỉ chờ lời này của Liễu Ngân Tuyết, lập tức lau nước mắt giải thích: "Đúng vậy, Ngân Tuyết mới vừa vào cửa, nhiều sự tình còn chưa hiểu, ta cũng chỉ muốn hảo hảo dạy nàng, ai biết đây Lâu Duẫn sốt ruột bảo hộ thê tử, một chân liền đem mama kia đá bay, đều là hiểu lầm thôi, Vương gia đừng kích động, không phải đại sự gì, chúng ta cũng có nháo gì cả."
Lâu Duẫn nhếch mép cười.
Lão Vương gia sắc mặt hơi nhợt nhạt: "Tỉnh lại là tốt rồi, lát nữa con tới thư phòng, ta có lời muốn nói với con."
Lão Vương gia nâng nâng cánh tay, để Tần Hội Nguyên dìu ông đứng dậy, hướng ngoài cửa đi, đi tới cửa như nhớ ra điều gì, quay lại nói: "Con cùng Ngân Tuyết là thánh chỉ tứ hôn, thánh ý không thể trái, từ nay về sau, phải đối xử tốt với nàng."
Dứt lời, lão Vương gia kịch liệt ho khan vài tiếng, sau đó được Tần Hội Nguyên đỡ ra khỏi Thanh Sơn Viện.
Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc cùng xấu hổ, Liễu Ngân Tuyết là người tỉnh lại trước, phân phó nha hoàn thu thập phòng, lại sai người pha trà cho Lâu Duẫn, đợi nha hoàn bưng trà lên, nàng đoan trang nâng chung trà tới trước mặt Lâu Duẫn, cười nói: "Phu quân uống trà, bớt giận."
Nàng quả nhiên là bộ dáng ôn nhu hiền thục, nụ cười hiền dịu xinh đẹp, làm người ta nghĩ tới đóa phù dung nở rộ, giống như người vừa nãy trong phòng lớn tiếng kêu hắn là yêu ma quỷ quái cũng không phải là nàng.

Lâu Duẫn không nhanh không chậm ngồi xuống ghế dựa, bắt chéo chân, một tay đặt trên thành ghế, một tay gõ nhẹ vào mặt bàn, giương mắt nhìn Liễu Ngân Tuyết.
Hắn mắt dài đào hoa, khi nhìn người luôn khiến người ta cảm thấy có chút phù phiếm, tựa hồ trong ánh mắt lúc nào cũng có một tia dụ hoặc, rất có tướng mạo của một công tử phong lưu.
Dưới ánh mắt bỡn cợt của hắn, Liễu Ngân Tuyết vẫn giữ thần thái tự nhiên, thấy Lâu Duẫn không tiếp nhận chén trà mình dâng lên, nàng cũng không hề hoang mang, đem chén trà đặt lên bàn rồi quan tâm hỏi: "Thế tử có đói không? Để ta bảo phòng bếp mang đồ ăn lên?"

Lai Bảo nói: "Nô tài đã nhắc phòng bếp làm món sườn om Thế tử thích rồi ạ."
Ân, nguyên lai hắn thích ăn sườn om, Liễu Ngân Tuyết yên lặng suy nghĩ, vị Thế tử vừa nhìn đã biết không phải người dễ trêu chọc, vừa rồi hắn đá người kia một phát, nhìn đã biết là người luyện võ.
Người võ công cao cường như hắn, muốn xử chết mình, chẳng phải dễ dàng như bóp chết một con kiến sao?
Nàng nhịn không được tưởng tượng, nếu một cước vừa rồi hắn đá ra dừng trên người nàng, lấy thân hình mảnh mai yếu đuối của nàng ra mà nói, chỉ sợ đã đi đời nhà ma, may mắn thay, Lâu Duẫn không có đá sai người.
Nàng phải cố gắng chiều theo ý vị Thế tử này, để tránh xui xẻo.
Lâu Duẫn như con mèo trắng lớn nửa dựa vào ghế một cách lười biếng, hỏi Liễu Ngân Tuyết: "Ngươi vào phủ thế nào?"
Liễu Ngân Tuyết tai thính mắt tinh, lập tức minh bạch ý tứ của Lâu Duẫn, trả lời: "Là lão Vương gia hướng Hoàng thượng cầu thánh chỉ tứ hôn, ta là ngày hai tháng hai gả tới, ngày mai vừa đúng là ngày lại mặt."
Nàng uyển chuyển nói cho Lâu Duẫn, ngày mai nên bồi nàng về nhà mẹ đẻ.
Nghĩ đến mọi người ở nhà mẹ đẻ vì sốt ruột mối hôn sự của nàng mà mặt mày ủ ê, Liễu Ngân Tuyết cảm thấy thực đau đầu, tổ phụ tổ mẫu tuổi đã lớn tuổi, không thể khiến họ vì mình mà nhọc lòng thêm nữa.
Trước kia nàng còn trong phủ còn đỡ, họ có lo lắng ưu phiền, tùy thời đều có thể thấy nàng, mà nay nàng đã gả đi, cũng không thể khiến hai vị lão nhân phải bận tâm thêm, nếu không chính là nàng bất hiếu.

Lâu Duẫn: "Muốn ta bồi ngươi về nhà mẹ đẻ?"
Liễu Ngân Tuyết ôn nhu cười: "Khi ta gả tới đây, Thế tử còn nằm trên giường bệnh, người nhà ta cũng không biết mặt mũi chàng thế nào, đều cho rằng chàng giống với bên ngoài đồn đại, tướng mạo xấu xí, lời nói việc làm thô bỉ, cho nên rất không yên tâm, nếu giờ có thể thấy chàng thực ra diện mạo tuấn tú như Phan An, lời nói việc làm đều độ lượng, cử chỉ văn nhã, chắc hẳn sẽ rất cao hứng."
Liễu Ngân Tuyết thầm nghĩ, vỗ mông ngựa thì sao, đem vị đại nhân này dỗ dành tốt nàng mới có thể sống thoải mái, cũng chỉ là vài câu mồm mép, nàng còn không đến mức một hai phải giữ phẩm giá đại tiểu thư.

"Nếu Thế tử có thể bồi ta về nhà mẹ đẻ, người nhà ta chắc chắn đối với chàng có cái nhìn khác", Liễu Ngân Tuyết cuối cùng tổng kết: "Là chuyện đối với chàng hay với ta đều có lợi."
Nhưng Lâu Duẫn vẫn là tảng đá chết: "Ta không cần lợi ích đó, không đi."
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Không đi thì thôi, thanh danh của hắn người trong nhà cũng đã biết, chắc chẳng ai mong chờ hắn có thể bồi thê tử về nhà mẹ đẻ, Liễu Ngân Tuyết cũng không miễn cưỡng hắn, nói: "Cũng được, Thế tử vừa tỉnh lại, thân thể còn suy yếu, bên ngoài trời giá rét, thật sự không nên đi ra ngoài, chàng vẫn là ở trong nhà tĩnh dưỡng thân thể quan trọng hơn."
Khi hai người nói chuyện, đã có hạ nhân sửa xong cánh cửa vừa vị đạp đổ, tác phong nhanh chóng khiến Liễu Ngân Tuyết líu lưỡi.

||||| Truyện đề cử: Nếu Anh Yêu Em |||||
Người của Kỳ vương phủ hiệu suất làm việc cũng quá cao đi.
Lại qua thời gian nửa chén trà, Lai Bảo bưng lên món sườn om phòng bếp đã chuẩn bị đặt trên bàn, Liễu Ngân Tuyết xem xét, trong khay có hai bát, một bát cơm nhỏ và một bát sườn om lớn, bên trong chỉ có vài miếng khoai tây nho nhỏ, còn lại toàn sườn là sườn.


Liễu Ngân Tuyết ước chừng, một bát sườn lớn thế này nàng chắc ăn hai ngày mới hết.

Mà Lâu Duẫn cũng không có ý mời nàng cùng dùng bữa, một mình vùi đầu nhanh chóng giải quyết hết cả sườn và cơm, sau khi ăn uống no đủ, sắc mặt hắn rốt cuộc có vài tia huyết sắc, ít nhất thoạt nhìn không còn giống người chết nữa.
Nha hoàn của Liễu Ngân Tuyết ra ra vào vào đều cố tình bước thật nhẹ, sợ làm phiền đến Lâu Duẫn.
Lạc Nhạn thấp giọng hướng Liễu Ngân Tuyết bẩm: "Thế tử phi, các di nương nghe nói Thế tử tỉnh lại, đều muốn đến thăm Thế tử, hiện tại tập trung chờ ở sương phòng, có mời các nàng vào không ạ?"
Liễu Ngân Tuyết nhìn về phía Lâu Duẫn vừa ăn xong đang ngồi đọc sách, tư thế vẫn lười nhác như cũ, cả người từ trong ra ngoài đều toát ra tư vị lười biếng, kể cả đang đọc sách cũng khiến người ta có cảm giác hắn không tập trung.
Nàng hỏi: "Thế tử, nhóm thiếp thất nghe nói chàng tỉnh, muốn đến thăm, chàng có muốn gặp không?"
Lâu Duẫn liếc mắt, mắt đào hoa tùy thời đều có thể câu hồn người khác, nhìn Liễu Ngân Tuyết đến khi trái tim nàng nhảy dựng lên, mới nghe hắn dùng thanh âm trầm thấp đáp lại: "Cho vào."
Liễu Ngân Tuyết mỉm cười, xoay người hướng ra ngoài.
Lâu Duẫn: "Đi đâu?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.