Gả Cho Thế Tử Bệnh Tật

Chương 77: Chương 77



Sắc mặt Lâu Duẫn xám xịt: "Họa ta cũng đã đốt rồi, chẳng lẽ nàng thật sự muốn ta quỳ xuống dập đầu 99 cái với nàng? Ta quỳ xong rồi nàng cũng không tha thứ cho ta!"

Liễu Ngân Tuyết dùng ánh mắt "Ngươi có bệnh à" nhìn hắn.

"Ta bảo ngươi dập đầu bao giờ? Ngươi đường đường là một thân vương, ta chỉ là một tiểu nữ tử sao dám để ngươi dập đầu, ta sợ tổn thọ nha." Liễu Ngân Tuyết lãnh đạm nói, "Còn nữa, ta bắt ngươi đốt bức họa à?"

Lâu Duẫn: "......"

Ký ức trong mộng kia thật sự là quá khủng bố, khắc sâu trong tâm trí hắn, đặc biệt là ánh mắt lạnh băng không cảm tình cuối cùng của Liễu Ngân Tuyết, khiến hắn vừa nhớ tới là đau đến tê tâm liệt phế, thế nên lúc này hắn mới không nhịn được nói ra.

Hắn phát hiện Liễu Ngân Tuyết này luôn có thể khiến hắn buông bỏ đề phòng.

Liễu Ngân Tuyết cảm thấy đầu Lâu Duẫn có vấn đề, không muốn nói nhiều với hắn nữa, đứng dậy muốn đi nhưng vừa được vài bước, bỗng nhiên bị Lâu Duẫn ôm lấy từ phía sau, hai tay hắn vòng qua eo nàng, đem nàng gắt gao ôm vào trong lòng.

"Ta ngủ không được." Sườn mặt Lâu Duẫn nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu Liễu Ngân Tuyết, ngữ khí có chút ủy khuất khó hiểu.

Liễu Ngân Tuyết muốn đẩy hắn ra nhưng không đẩy nổi, nàng không muốn kinh động Trầm Ngư đang ở bên ngoài nên không giãy giụa nữa, cười lạnh: "Ngươi không ngủ được liên quan gì đến ta? Ngươi buông ta ra!"

"Ta trước đây đều là ôm nàng ngủ." Hương thơm cùng ấm áp trên người Liễu Ngân Tuyết khiến Lâu Duẫn say mê, hắn luyến tiếc, không muốn buông tay.

"Ngươi cũng nói là trước đây mà, từ nay về sau ngươi không có tư cách nữa."

"Vì sao không có tư cách? Nàng hiện giờ vẫn là thê tử của ta." Lâu Duẫn hạ đầu xuống, cần cổ trắng ngần của Liễu Ngân Tuyết gần ngay trước mắt, hắn xúc động suýt định hôn xuống, nhưng phải cố nhịn lại, hắn không dám, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu dùng chóp mũi hít hít mùi hương trên cổ nàng.

Liễu Ngân Tuyết rùng mình một cái, không nói gì.

Lâu Duẫn bỗng nhiên đông cứng.

Hắn có thể cảm thấy được sự chán ghét phát ra từ nội tâm Liễu Ngân Tuyết, có lẽ giống như lời nàng từng nói, nàng thậm chí còn thấy ghê tởm, Lâu Duẫn âm trầm nhắm mắt lại, muốn gì chứ? Hắn còn muốn gì nữa đây?

"Có phải là chỉ có ta chết thì nàng mới tha thứ cho ta?" Hắn hỏi.


Liễu Ngân Tuyết lắc đầu: "Không."

Ánh mắt ám trầm của Lâu Duẫn đột nhiên sáng lên một chút, hắn truy vấn: "Nàng nói nàng muốn ta làm gì? Ta nhất định sẽ làm được."

Liễu Ngân Tuyết chậm rãi cười, ánh sáng lập lòe khiến nụ cười của nàng mang theo vẻ tàn nhẫn và quyết tuyệt, nàng nói: "Lâu Duẫn, mỗi người đều có tâm của mình, ngươi dùng tâm của ngươi mà nhìn, sẽ hiểu ta hy vọng ngươi lấy ra thành ý thế nào."

Lâu Duẫn ngơ ngẩn.

Liễu Ngân Tuyết đẩy Lâu Duẫn ra, rời khỏi thư phòng.

Trầm Ngư thấy nàng hoàn hảo không bị tổn hao gì, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cầm đèn lồng dìu Liễu Ngân Tuyết về, nhỏ giọng nói: "Sao đột nhiên Vương gia lại tới vậy ạ, dọa nô tỳ chết khiếp."

Liễu Ngân Tuyết đè thấp thanh âm: "Hắn là kẻ điên, ngươi hỏi làm gì."

Trầm Ngư cảm thấy Liễu Ngân Tuyết nói cũng có lý, nàng đi theo Liễu Ngân Tuyết nhiều năm, cũng coi như có chút kiến thức, nhưng chưa từng gặp ai điên như Kỳ vương, độ điên của Kỳ vương thật sự là không ai dám so.

Sau khi về phòng, Liễu Ngân Tuyết trằn trọc mãi không ngủ được, nằm mãi đến khi những tia nắng ban mai hơi lộ ra mới bắt đầu buồn ngủ, nhắm mắt lại ngủ suốt một buổi sáng, thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại.

Khi Lý Mạn tới thăm, nàng vẫn còn nằm trên giường, Dung mama tự mình đưa Lý Mạn vào phòng ngủ.

Trầm Ngư Lạc Nhạn hầu hạ nàng rời giường, Lý Mạn tới đông gian ngồi chờ nàng, khi Liễu Ngân Tuyết tới bà liền lộ ra vẻ tươi cười, giữ chặt tay nàng: "Dưỡng mấy ngày thấy khí sắc của con ổn hơn chút rồi đấy."

"Dược của Độc Lang Trung thập phần hiệu quả, con thấy thương thế trên người đã tốt hơn nhiều, chắc tới cuối tháng chín là khỏi hẳn ạ," Liễu Ngân Tuyết thấy tâm tình Lý Mạn cũng tốt hơn, "Mẫu thân hôm nay tới là có chuyện vui đúng không?"

Lý Mạn tuy rằng không thể gọi là mặt mày hồng hào nhưng vừa nhìn đã thấy tâm tình không tồi.

"Có chuyện tốt, hôm nay đặc biệt tới nói với con để trong lòng con có thể vui hơn chút." Lý Mạn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Liễu Ngân Tuyết, "Lưu thái y ở Thái Y Viện, hôm nay cáo lão hồi hương rồi."

Đây cũng không tính là tin tốt gì, hơn nữa chuyện này Liễu Ngân Tuyết đã đoán trước được rồi, Lý Mạn vừa thấy dáng vẻ của nàng là biết nàng không bất ngờ, cười nói: "Ta muốn nói với con cũng không phải chuyện này, là chuyện hôn sự của Vương Tào Yến."


"Phủ Trưởng công chúa từ hôn ạ?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.

Lý Mạn: "...... Ừm, đáng lẽ phải biết con đã sớm đoán được chứ nhỉ."

Liễu Ngân Tuyết cười cười: "Vương Tào Yến tính tình ghen tị, nàng ta với con mười mấy năm tỉ muội lại có thể bôi nhọ sau lưng con, Trưởng công chúa sao có thể cho phép loại người này bước vào phủ? Nữ tử bị từ hôn có thể nói là tai họa ngập đầu, Vương Tào Yến đời này xem như xong rồi."

"Cũng đáng đời, mẹ con Vương thị đều không phải người tốt, bọn họ chỉ nghĩ chê cười con, hy vọng cuộc sống của con không tốt, con sống không ổn thì trong lòng họ mới thoải mái!" Lý Mạn nổi giận đùng đùng.

"Hơn nữa chuyện lần này nếu không phải Vương Tào Yến làm ngụy chứng thì dù tên tiểu thái giám kia có đứng ra làm chứng cũng không đủ để định tội con, nữ tử này tâm địa rắn rết, sao trưởng công chúa có thể nhìn trúng nó được chứ?" Lý Mạn nghĩ đến mình với mẹ con nhà họ Vương qua lại bao nhiêu năm, liền cảm thấy mắt mình cũng bị mù rồi, "Con chờ mà xem, thiên đạo luân hồi, bọn họ sớm muộn gì cũng bị báo ứng."

Liễu Ngân Tuyết rót cho Lý Mạn ly trà nóng: "Mẫu thân, uống trà nhuận khẩu."

Lý Mạn bưng trà, Liễu Ngân Tuyết liền giơ tay ra hiệu cho người hầu trong phòng lui xuống, chờ đến khi chỉ còn hai mẹ con, Liễu Ngân Tuyết mới nói: "Mẫu thân, người về nói với phụ thân, Thái tử cần biết được chi vị Đông Cung của mình đang bị lung lay."

Ánh mắt Lý Mạn xoay chuyển, đè thấp thanh âm: "Này còn cần con nói à? Thái tử đương nhiên biết rồi"

"Không, mẫu thân, người không hiểu ý con, ý con là Thái tử phải biết là Hoàng thượng đã động tâm tư," Liễu Ngân Tuyết nắm tay Lý Mạn, bổ sung nói: "Là Hoàng thượng đang thực nghiêm túc suy xét."

Lý Mạn sửng sốt.

"Tổ phụ mấy năm nay thâm chịu hoàng ân, ở trong triều tất nhiên có không ít người tin trọng, cũng không cần bọn họ làm gì cả, chỉ cần nói bóng nói gió bên tai Thái tử, để Thái tử từ ba phần lo lắng biến thành bảy phần, từ bảy phần lo lắng biến thành chắc chắn Hoàng thượng sẽ phế hắn là đủ rồi." Liễu Ngân Tuyết nhỏ giọng nói.

Lý Mạn gật đầu: "Trở về ta sẽ đem nguyên văn những gì con nói chuyển lại cho phụ thân con, chỉ sợ là nếu Thái tử bình ổn được chi vị thì mấy lời này lọt vào tai hắn cũng không có hiệu quả gì."

Liễu Ngân Tuyết nhàn nhạt cười: "Mẫu thân cứ truyền lời như vậy là được ạ."

Lý Mạn thận trọng gật đầu.

"Còn một chuyện nữa," Liễu Ngân Tuyết ngừng một lát rồi tiếp tục nói: "Con nghe nói Hi quý phi tiền triều từng giả chết để thoát ra khỏi hoàng cung, mẫu thân trở về bảo phụ thân giúp con tra một chút, Hi quý phi rốt cuộc làm thế nào để giả chết."


"Con tra cái này làm gì?" Lý Mạn vừa hỏi xong lại nháy mắt hiểu ra, không tin nổi nhìn Liễu Ngân Tuyết, "Tuyết nhi, không lẽ con định..."

Lý Mạn không nói nên lời, trong mắt toàn khiếp sợ.

Liễu Ngân Tuyết thở dài: "Con muốn tìm biện pháp rời đi, mẫu thân bảo phụ thân âm thầm tra, đừng để người khác phát hiện ra, không được để lộ chút manh mối nào kẻo Lâu Duẫn đánh hơi được."

Lý Mạn thận trọng nói: "Ta biết rồi."

Phủ họ Vương. Từ ngày ấy ở hoàng cung về, Vương Tào Yến vẫn luôn nhốt mình trong phòng, sáng nay Trưởng công chúa hùng hổ tới từ hôn, đứng trong đại sảnh tiền viện quở trách Vương Tào Yến từ đầu đến chân, Vương Tào Yến qua miệng Trưởng công chúa thực sự là không có điểm nào tốt.

Lão gia nhà họ Vương ở trong triều cũng chỉ là quan tứ phẩm, nào dám chọc đến Trưởng công chúa, chỉ biết cúi đầu nghe Trưởng công chúa oán trách, không dám ngẩng đầu, hận không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống.

Trưởng công chúa tuyên bố từ hôn, mang theo đoàn người mênh mông cuồn cuộn rời đi, Hứa Nguyệt Hoa tức giận đến cả người phát run, không dám phản bác nửa câu, còn bị Vương gia lão gia mắng chửi: "Ngươi dạy nữ nhi thế đấy!"

Vương Tào Yến không dám ra ngoài gặp ai, tự nhốt mình trong phòng, ngồi phát ngốc ngắm bình hoa sơn trà đặt cạnh cửa sổ.

Hoa sơn trà đã héo, nha hoàn hầu hạ bên người đi vào, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, bà bà trồng hoa ở hậu viện vừa đưa hoa mới tới, để nô tỳ thay bình hoa sơn trà này được không ạ?"

Vương Tào Yến ôm bình hoa trong tay, lắc đầu cự tuyệt: "Không."

"Tiểu thư, hoa này đã héo rồi." Nha hoàn cười khổ.

Ánh mắt Vương Tào Yến vô hồn, như đang ngắm hoa nhưng lại như không, nàng nói: "Ta biết hoa này héo rồi nhưng vì nó sắp chết nên ngươi mới không thể đổi, vì nó chính là ta."

"Tiểu thư, người nói gì vậy? Ngươi phương hoa chính mậu, đẹp như hoa tươi, sao có thể tự so mình với đóa hoa héo này ạ", nha hoàn nhẹ giọng nói, "Tiểu thư đừng nói đùa nữa."

Vương Tào Yến mỉm cười: "Ta không nói đùa, lời ta nói là thật."

"Đương nhiên là lời nói thật!" Ngoài cửa truyền đến thanh âm lãnh lệ, nha hoàn hoảng sợ, vội vàng hành lễ.

Hứa Nguyệt Hoa liếc nhìn nha hoàn, không vui nói: "Cút đi!"

Nha hoàn nơm nớp lo sợ, vội vàng lui ra ngoài, Hứa Nguyệt Hoa hai ba bước đi đến trước mặt Vương Tào Yến, đoạt bình hoa trong tay nàng ném xuống bất, bình hoa "choang" một tiếng vỡ tan tành, khiến Vương Tào Yến sợ đến run rẩy.

"Bình thường tao dạy mày thế nào? Mày quên hết rồi phải không? Trên Giao Thái Điện không làm gì được Liễu Ngân Tuyết, ngược lại còn nháo đến mức toàn thành Biện Kinh này đều biết mày ghen ghét Liễu Ngân Tuyết tài mạo song toàn, hao hết tâm tư kéo Liễu Ngân Tuyết xuống hố," Hứa Nguyệt Hoa hận rèn sắt không thành thép, "Sao mày lại vô dụng như vậy?!"


Vương Tào Yến nước mắt ào ào lăn xuống, chảy đầy mặt.

Hai phủ gần nhau, nàng từ nhỏ đã quen Liễu Ngân Tuyết, Liễu Ngân Tuyết xưa nay đều thông tuệ hơn nàng, học cái gì cũng nhanh hơn nàng, chuyện nàng tốn một tháng mới có thể học được thì Liễu Ngân Tuyết chỉ mất bốn năm ngày là thông suốt, không chỉ vậy còn làm tốt hơn nàng nữa.

Mọi người đều thích so sánh các nàng với nhau, mà nàng vĩnh viễn đều là người thua cuộc.

Nhưng rõ ràng nàng cũng biết đầy đủ cầm kỳ thư họa, so với tiểu thư nhà khác thì nàng cũng có điểm sáng của riêng mình, nhưng mà cái tiểu thư ấy mười lần thì chín lần lại là Liễu Ngân Tuyết.

Liễu Ngân Tuyết là ngoại lệ.

Nàng đứng trước mặt Liễu Ngân Tuyết liền bị hào quang của nàng ta lấn át đến không còn chi sắc, hoàn toàn không thể lên đài, nàng cực khổ nỗ lực luyện cầm kỳ thư họa dễ dàng bị biến thành trò cười.

Sao có thể không hận?

Nàng thường xuyên nghĩ vì sao trên thế giới này lại có nữ nhân như Liễu Ngân Tuyết chứ? Đã có nữ nhân như Liễu Ngân Tuyết sao lại còn sinh ra nàng, trời sinh Du sao còn sinh Lượng?

Nhưng mà không ai hiểu nỗi hận của nàng, không ai cả.

Hứa Nguyệt Hoa thấy nàng khóc đến thương tâm muốn chết, chính mình cũng đau lòng khổ sở, bà hung hắng nắm chặt tay Vương Tào Yến, nước mắt không nhịn được cũng chảy ra: "Khóc thì có lợi ích gì? Giờ hôn sự không còn, thanh danh cũng không còn, con có khóc đến chết cũng chẳng có ích gì. Mẫu thân ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn là để con cuối cùng rơi vào vũng bùn như thế này hay sao?"

Vương Tào Yến nước mắt ào ào, không ngăn được.

Hứa Nguyệt Hoa lau nước mắt, vẫn còn thút thít, xót cho nữ nhi của mình, trấn an nói: "Con đừng nản chí, nhất định mẫu thân sẽ tìm ra biện pháp để quãng đời còn lại của con được thuận lợi."

"Không được nữa thì mẫu thân sẽ đưa con về nhà ngoại ở Dương Châu, để ngoại tổ phụ tìm cho con một người tử tế, Dương Châu cách xa Biện Kinh, sẽ không ai nhận ra con, con có thể một lần nữa sống cuộc sống an ổn, không phải lo nửa đời sau."

Vương Tào Yến không biết có nghe thấy lời Hứa Nguyệt Hoa nói không, tiếng khóc dần dần ngừng lại, mạnh mẽ lau nước mắt.

Hứa Nguyệt Hoa vuốt ve mặt nàng: "Yến nhi, con phải kiên cường lên, con nghĩ lại Liễu Ngân Tuyết mà xem, lúc trước nó gả cho Lâu Duẫn nửa sống nửa chết, không phải cũng sống chật vật đó sao?"

"Con nghĩ mà xem, nó còn phải chịu hai mươi đại bản, mà tâm của Kỳ vương căn bản không ở chỗ nó, nó sau này sống ở Kỳ vương phủ cũng không ổn đâu, Kỳ vương không yêu thương nó thì chó mèo gì cũng có thể khinh nhục."

Vương Tào Yến dường như thật sự nghe lọt tai chuyện Liễu Ngân Tuyết sống không yên ổn, ha hả cười.

Tiếng cười kia quá kỳ quái, khiến Hứa Nguyệt Hoa cảm thấy khó hiểu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.