Gả Cho Tiểu Trúc Mã

Chương 1





Mặc dù ánh nắng buổi trưa không gay gắt, bị phơi nắng trong một thời gian dài, Tiết Đông Mai vẫn cảm thấy da mình nóng rát.
Nàng dùng sức kéo tay áo, muốn che mu bàn tay bị phơi đen sạm lại.
Trên đường mọi người đi lại, ai nấy cũng vội vàng, thậm chí không để ý rằng nàng đã ngồi ở đây hai canh giờ.
Đối diện với Tiết Đông Mai, là phủ Thứ Sử uy nghi.

Nàng đi hàng trăm dặm, mất hơn nửa tháng mới đến thành Vũ Châu, vì muốn cáo trạng kêu oan.
Cách đây hơn một tháng, cha nàng giống như thường ngày đi huyện thành giao hàng hóa, nhưng mãi không về.

Sau đó người trong thôn nói cho các nàng, cha nàng ở huyện thành gây sự, bị người ta đánh chết ném ở trên núi bên ngoài thành.
Mẹ nàng không tin, mang theo Đông Mai cùng đi đến huyện thành.
Sau khi hỏi thăm, mới biết được cha nàng chọc giận con trai độc nhất của Tạ lão gia ở huyện thành.

Các nàng trăm cay ngàn đắng tìm được thi thể của cha, đi đến phủ nha cáo trạng kêu oan.
Không nghĩ tới quan lại bao che cho nhau, huyện lệnh đưa ra phán quyết là các nàng vu cáo, mẹ nàng bị bắt vào nhà giam.

Trong lúc đó Tiết Đông Mai đang rất lo lắng, không đến ba ngày mẹ nàng bởi vì thân thể không được khỏe bị đưa ra ngoài, khi Đông Mai nhìn thấy bà, sắc mặt mẹ trắng bệch, miệng sùi bọt mép.
Các thầy thuốc ở y quán trong huyện thành không dám nhận các nàng, chờ đến khi Đông Mai cõng mẹ tìm được thầy thuốc ở vùng ngoại ô, mẹ nàng đã nhắm hai mắt lại.
Nỗi oan khuất vô cùng lớn, không thể cầu xin.


Tú tài cùng thôn am hiểu học thức, cho Đông Mai ra một chủ ý, để ngỗ tác khám nghiệm thi thể tìm chứng cứ giúp nàng, đi đến thành Vũ Châu tìm Thứ Sử đại nhân kêu oan.
Vì thế dưới sự giúp đỡ của mọi người trong thôn, Tiết Đông Mai an táng cho cha mẹ, bán những đồ vật có giá trị trong nhà, một mình lên đường đến thành Vũ Châu.
Vất vả trăm cay nghìn đắng, hiện tại sắp đến trước cửa phủ Thứ Sử, nàng lại không dám đi vào.
Hiện tại nàng là hi vọng duy nhất của cha mẹ, nghe nói Tạ gia có nhiều mối quan hệ, ở thành Vũ Châu cũng có bối cảnh lớn, nếu như Thứ Sử đại nhân lại cùng bọn họ thông đồng làm bậy, vậy thì nàng xong rồi.
Ánh nắng nghiêng ngả, phía sau nàng ba gốc cây xung quanh bao quanh lại chắn hết sức nóng, Tiết Đông Mai dần có chút buồn ngủ.
Lúc trước đi đường ở vùng ngoại ô, thỉnh thoảng chỉ có thể trú trong miếu đổ nát, nàng không dám ngủ sâu.

Những ngày qua thời gian khó khăn, đôi mắt nàng đỏ hoe, trước khi đi đầu tóc quần áo sạch sẽ bây giờ đã trở nên bẩn thỉu và lộn xộn.

Ngay cả trên mặt, cũng bị lấm lem bụi bẩn.
Bây giờ nàng rất đói và khát, nhưng không biết tình cảnh này sau này sẽ ra sao, trên người chỉ còn một chút bạc vụn, nàng cũng không muốn dùng.
Tiết Đông Mai ngồi xổm ngồi dưới đất, hai tay ôm chân ấn chặt bụng, hi vọng nó không còn kêu nữa.
Đúng lúc này, tiếng xe ngựa lộc cộc từ phía xa đi tới, cuối cùng dừng lại trước cửa phủ Thứ Sử.

Xe ngựa rất lớn, cũng rất đẹp, bốn góc treo những sợi dây đủ màu sắc, khi gió thổi, sơi dây đó theo gió bay, dừng trên tóc người bước xuống xe ngựa.
Người bước xuống xe ngựa đầu tiên là một chàng trai trẻ, nhìn dáng vẻ đoán chừng tầm mười tám mười chín tuổi, trên người hắn mặc một chiếc áo dài màu trắng như trăng, dáng người nhìn có vẻ gầy, nhưng thân hình rất nhanh nhẹn, thấy hắn dùng một tay chống lên xe ngựa, liền nhảy xuống.

Mái tóc dài phía sau hắn bởi vì hành động hắn mà bay lên, dừng ở không trung, lộ ra sức sống tự do.
Sau đó mặt hắn hướng về Tiết Đông Mai, tiếp theo sau là bé gái khoảng chừng ba đến bốn tuổi.
Chắc hẳn là huynh muội, thật tốt, nếu như nàng có ca ca, cũng sẽ không cô đơn và bất lực như vậy.
Sau đó nữa, một phu nhân mặc váy lụa thêu sam màu nhạt bước xuống.

Thoạt nhìn bà cũng đã hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc rất giản dị, trên đầu cũng không mang cài trâm đáng giá nào, đang nhìn theo bé gái khẽ mỉm cười, cho người khác một cảm giác thân thiết lạ thường.
Ánh mắt nàng dường như nhìn mãi không ngừng, chàng trai đang vui đùa với bé gái, hắn nhướng mày nhìn.
Hai người cách khá xa, không ít người đi lại ở giữa, Tiết Đông Mai cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Chỉ mơ hồ nhìn, nàng liền nhận ra hắn không thích.
Nàng xoay đầu, không dám nhìn bọn họ.
Nhìn dáng vẻ bọn họ, chắc là người nhà của Thứ Sử đại nhận, nàng không nên chọc vào.
Sau một lúc lâu, lại ngẩng đầu lên, đã không nhìn thấy hình ảnh bọn họ trước cửa phủ Thứ Sử.

Tiết Đông Mai thở dài, bụng lại kêu lên, nàng dùng tay chống lên tưởng đứng lên mua bánh nướng ăn, nhìn thấy cửa đối diện lại mở ra, hơn nữa từ bên trong đi ra bốn năm nha dịch.
Bọn họ chỉ vào Tiết Đông Mai, nói Chính là nàng ta! Đừng chạy!lúc sau, nhanh chóng chạy về phía nàng.
Trong lòng Tiết Đông Mai hoảng sợ, trong nháy mắt chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Quả nhiên, này Thứ Sử đại nhân cùng Tạ gia là một bọn!
Bọn họ muốn bắt nàng diệt khẩu!
Tiết Đông Mai bỏ chạy, nàng chạy đến những nơi có nhiều người, hy vọng mượn đám đông để thoát khỏi bọn họ.
Đáng tiếc nàng đã quên mất thể lực của các nha dịch, nàng vừa chạy đến cái cây to bên đường lớn, cánh tay đã bị bắt lại.

Sức lực bọn họ rất lớn, Tiết Đông Mai liều mạng giãy giụa, cũng không có tác dụng.

Bên cạnh không ít người vây lại xem náo nhiệt, nhưng cũng không ai mở miệng hỏi vài câu.
Tiết Đông Mai thấy không thể chạy thoát được, cái khó ló cái khôn, hét vào mặt bọn họ, "Bá bá ta là làm quan! Là quan lớn đấy! Các ngươi bắt ta, cẩn thận bá bá ta trả thù đánh chết các ngươi!"
Nàng nói rất tự tin, nhưng lại mang theo chút chột dạ.
Người làm quan không phải là bá bá ruột của nàng, mà chỉ là người mà cha nàng quen biết.
Lúc ấy hai người ở cùng thôn, quan hệ rất tốt, mẹ nàng cùng bá mẫu thân nhau như chị em.

Sau khi bá bá thi đậu làm quan, lúc đầu khoảng cách gần mỗi năm ông ấy đều trở về, không tớai hai năm liền nghe nói được điều đi nơi khác, sau đó bọn họ cũng dần mất liên lạc.
Nếu không gia đình nàng có như thế nào, cũng không đến mức bị bắt nạt đến như vậy.
Giọng nói nàng rất lớn, lại hung dữ lặp lại những lời nói đó, đáng tiếc bốn nha dịch kia nghe không lọt tai, bắt lấy tay nàng đi về phía trước.
Tiết Đông Mai cắm chặt mông tại chỗ, dùng chân móc một chiếc cọc gỗ trên mặt đất, như thế nào cũng không chịu di chuyển.
Âm thanh ồn ào truyền lên phía trên tửu lầu bên đường, có người mở cửa sổ ra, rót một ly rượu xuống dưới.
Thu hút sự chú ý của mọi người, một cái đầu nhô ra từ cửa sổ, nói đùa với bọn họ, "Các ngươi điếc à, không nghe thấy bá bá người ta là quan lớn à, chán sống đến mức bắt nạt cháu gái quan lớn ?"
Thành thật mà nói, những lời nói của Tiết Đông Mai cũng không đáng tin.

Toàn thân trên dưới nàng bẩn thỉu, nhìn giống như một đứa nhỏ ăn xin, nào giống dáng vẻ một tiểu thư khuê các.
Một nha dịch trong đó quát, "Ngươi coi là gì, bọn ta đến từ phủ Thứ Sử, người không liên quan bớt can thiệp vào chuyện của quan phủ! Cẩn thận rước lấy họa ngươi phải chịu trách nhiệm!"
"Cái đầu kia" vừa nghe thấy, lập tức nổi giận, hắn mở cửa sổ ra, từ trên lầu hai nhảy xuống, "Buồn cười, ông ngươi ở trước mặt, vậy mà cũng dám chó cậy thế chủ!"
Thật ra mà nói, hắn không như lão tổ tông chó cậy thế chủ , nhất định cũng là nhân vật có mặt mũi! Hạng người xấu này, ngày thường xách giày cho hắn cũng không xứng, bây giờ tới cười nhạo hắn!
Đợi hắn bỏ đi, mọi người mới để ý hắn mặc một thân trường bào tay dài màu xanh, thắt lưng có mây trắng và hoa văn sẫm buộc quanh eo, bên trên treo một chuỗi ngọc bội cùng túi gấm, vẻ mặt lười nhác và tự đắc, trong ánh mắt mang theo vẻ kiêu ngạo cùng coi thường, nhìn bọn họ giống như nhìn những con kiến tầm thường.
Nhìn hắn như vậy, bốn nha dịch nhìn nhau, chợt cảm thấy khó xử.
Thiếu gia sai bọn họ dẫn người trở về, chứ không phải đánh nhau trên đường.
Xem tình trạng trước mắt này, bọn họ không thể quay về.
Trong đó có một nha dịch nhìn phía trước nói, "Ngươi là ai, nhà ở đâu!"
Ba người còn lại nhìn hắn đều ngưỡng mộ, biết tên của hắn, nếu thiếu gia có hỏi tung tích của đứa nhỏ ăn mày này, bọn họ còn có thể bẩm báo.
Người kia phất tay áo khiến Tiết Đông Mai đứng phía sau hắn, khinh thường ngẩng mặt nói, "Ông đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, là Chử Cao Tinh! Trở về báo cho đại nhân các ngươi, xem hắn có dám tìm lão tử tìm người hay không!"
Biết được tên của hắn, bốn nha dịch tìm được lý do đẩy nhau rời đi.
Chờ bọn họ đi xa, Chử Cao Tinh quay đầu lại nhìn nàng đắc ý nhướng mày, "Nhóc ăn mày, cô làm sao lại chọc tới bọn họ? Bá bá của cô có thật là quan lớn ? Tên gọi là gì, nói không chừng ta có quen biết."
Tiết Đông Mai trịnh trọng giải thích, "Ta không phải ăn mày, nhà của ta ở nên khác, ta mất nửa tháng để tới đây, là có chuyện rất quan trọng!"
Gần đây Chử Cao Tinh đang lo lắng không có việc gì giải sầu, nghe vậy rất có hứng thú hỏi, "Là chuyện gì?"
"Đánh trống kêu oan!" Tiết Đông Mai nghiêm túc nói.
Chử Cao Tinh bị dáng vẻ đứng đắn của nàng chọc cười, "Qua Đăng Văn Cổ, không tồi, có chí khí.

Vậy tại sao cô không đi đánh trống, ngược lại còn bị nha dịch đuổi theo?"
Nghe hắn hỏi như vậy, khí thế của Tiết Đông Mai đột nhiên như quả bóng xì hơi, nhanh chóng héo xuống.

Nàng cúi đầu nhéo góc áo, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ta không dám."
"Hả? Cái gì?"
Nhìn khóe miệng hắn cười xấu xa, Tiết Đông Mai xác định hắn nghe được lời nàng nói.

Hỏi một câu như vậy, rõ ràng là muốn chê cười nàng.


Nhưng nghĩ vừa rồi hắn cũng đã cứu nàng, muốn cười thì cười đi.
Bây giờ nàng không còn tâm trí để tranh luận.
Chử Cao Tinh cười một lát, mới dừng lại, "Được rồi, không đùa với cô nữa.

Thành Vũ Châu không giống như thôn nhỏ của cô, cô nhìn trang phục của cô đi, bọn họ nhìn thấy cô như vậy, đương nhiên họ không rảnh rỗi quan tâm đến cô.

Đi, ta dẫn cô đi chỉnh đốn một chút, sau đó lại đi cáo trạng."
Nhìn cách ăn mặc của hắn cùng khí chất bất phàm, Tiết Đông Mai cảm thấy hắn giống như các công tử được khen ngợi trong vở kịch gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ , liền ngọt ngào gật đầu, "Đa tạ công tử~công tử là một người tốt."
Nhìn nàng nghiêm túc nói lời cảm tạ, Chử Cao Tinh có chút ngây người.

Hắn ở Kinh Đô ngần ấy năm, cùng những bạn bè xấu khắp nơi diễu võ dương oai, khi dễ kẻ yếu, chưa bao giờ được sắc mặt tốt.
Càng không có người nói lời cảm ơn với hắn, còn khen hắn là người tốt.
Nhưng đã đưa ra lời khen chân thành như vậy, hắn người tốt này, không lo không thích hợp lắm.
Lần này hắn nghiêm túc đánh giá Tiết Đông Mai từ trên xuống dưới, rồi suy nghĩ cẩn thận, mới nói với nàng, "Có ta ở đây, cô có thể đi vào phủ Thứ Sử.

Nhưng cô phải thay đổi y phục, cô phải đáng thương hơn một chút, như vậy mới thấy cô có oan khuất lớn."
Tiết Đông Mai cúi đầu nhìn trang phục của nàng, quần áo bị rách, trên người dính đầy dất, tóc tai lộn xộn, mặt cũng không sạch sẽ, chắc là đủ đáng thương .
Chử Cao Tinh nhìn ra suy nghĩ của nàng, giơ ngón trỏ quơ qua quơ lại, "Không đủ, ta phải tìm người chỉnh trang lại cho cô một chút, trên mặt cô phải bôi thêm chút xẹo với chút máu mới đủ thật."
Tiết Đông Mai cảm thấy mình ít học thức, lại nhìn dáng vẻ hắn như trong lòng đã có dự tính, liền gật đầu đồng ý lời hắn nói.
Nửa canh giờ sau, nàng nhìn những vết xanh bất thường trên mặt, còn có một quầng thâm lớn trên mắt phải, do dự nói, "Chử công tử, như vậy có khoa trương quá hay không?"
"Sẽ không đâu, cô như vậy khi đi ngăn kiệu lại mới có vẻ đáng thương." Chử Cao Tinh nói, nhìn từ xa ngõ rẽ xuất hiện kiệu quan phủ Thứ Sử, hắn hất cằm một cái nói, "Thứ Sử tới, một chút nữa cô liền đi đến kêu oan.

Đừng sợ, có ta ở đây, hắn nhất định sẽ không cấu kết với người xấu hại cô."
Tiết Đông Mai cũng thấy được đỉnh của kiệu quan kia.
Phía trước còn có nha dịch mở đường, phía sau cũng có mấy chục quan binh, so với huyện lệnh trong huyện nàng cái kiệu này uy phong hơn nhiều.
Nàng có chút hoảng sợ.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Chử Cao Tinh liền biết nàng muốn rút lui, thừa dịp kiệu tới gần, hắn trực tiếp duỗi tay đẩy Tiết Đông Mai ra ngoài, thuận thế nhéo giọng nói, giả giọng nữ nhân hét lớn, "Đại nhân! Dân nữ oan uổng quá!"
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Phải nói trước, Chử Cao Tinh không phải nam chính.
Mọi người hãy tìm đọc~~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.