Gả Cho Tội Thần

Chương 147



Trên sườn núi, Anh Quốc Công phu nhân Tào thị đứng trong đám người đang duỗi cổ nhìn xung quanh quan đạo.

Bà là một phụ nhân trung niên dáng hơi đậm, tháng chính tuy đã vào thu nhưng nắng vẫn rất gay gắt, ra khỏi thành đã nửa ngày, bà đã có mồ hôi rồi.

Bà sinh ở danh môn thế gia, sau khi gả vào Anh Quốc công phủ liền sống trong nhung lụa, kể cả mấy năm trước cả nhà họ bị giam trong phủ, không được tùy ý ra ngoài, bà cũng chưa từng phải trải qua cái khổ nhưng lúc này bà lại phải nhịn nóng như vậy, lo lắng thấp thỏm hỏi Anh Quốc công: “Lão gia, có phải từ phía xa kia có một chiếc xe ngựa đang tới không? Có phải Tiểu Nam của chúng ta đã về không?”.

Anh Quốc công hơn bốn mươi tuổi, tóc còn đen nhánh, tinh thần thanh sảng, ông cũng đang nhìn chằm chằm về phía của phu nhân nhà mình chỉ, miệng nói: “Xa quá, nhìn không rõ. Bà cũng đừng gấp, đã nói là hôm nay sẽ về”.

“Ta có thể không vội sao?”. Tào thị nhỏ giọng oán trách nói: “Trước đó ta nói chờ Tiểu Nam trở lại rồi nói, ông một hai phải dâng sổ con cho Tiểu Vân làm thế tử! Tiểu Nam khi ấy không trở về, khẳng định là trong lòng oán trách chúng ta”.

Tào thị nói xong liền lau nước mắt, Anh Quốc Công lại nhíu mày, hạ giọng nói: “Việc này không phải trước đó đã nói với bà rồi sao? Tiểu Nam đi theo Thời Ân ra ngoài một chuyến, đã làm khổ dịch lâu như vậy. Người Thẩm gia không quên ơn nghĩa, nó và Thánh thượng khẳng định là không quên Tiểu Nam nhà ta. Có bọn họ quan tâm, Tiểu Nam nhà ta còn sợ không có đường khác sao?”.

Anh Quốc công biết chính mình làm không sai, tuy rằng ông đúng là thiên vị ấu tử hơn nhưng cũng không phải là hoàn toàn không suy xét cho Tiêu Thế Nam.

Nếu là Tiêu Thế Nam còn làm thế tử, nhà mình liền chỉ có thể trông cậy vào một mình Tiêu Thế Nam. Nhưng nếu là đưa vị trí thế tử cho Tiêu Thế Vân, hai nhỉ tử đều có tiền đồ tốt, đối với Anh Quốc công phủ mà nói càng thêm có lợi.

“Theo lý là vậy nhưng Tiểu Nam nó….”.

“Không có nhưng, nếu hắn không hiểu được, không xứng làm nhi tử của ta!”.

Anh Quốc công bày tỏ chính kiến của bản thân, Tào thị lại coi phu như trời, thấy ông thật sự không vui, lại ở bên ngoài, bên cạnh có người nên bà không nhắc lại nữa.

Mà qua đám người của Anh Quốc công phủ chính là một nhà Ninh Bắc hầu.

Khương Huyên đứng bên người mẫu thân Dung thị, trên mặt đầy sự không kiên nhẫn.

Tuy vậy nữ quyến trẻ tuổi các nàng ra ngoài đều mang mũ có rèm nên người khác cũng không phát hiện được.

Bị cái nóng vây quanh nửa ngày, Khương Huyên trừng mắt nhìn nha hoàn đang quạt bên cạnh, để nàng ta quạt mạnh hơn, sau đó oán giận với Dung thị, “Nương, sáng sớm không ngủ mình ra khỏi thành làm gì?”.

Dung thị nhìn quanh, thấy không ai chú ý các nàng, liền nói: “Thánh thượng và Thẩm quốc cữu tự mình tới đón người, tuy còn không biết tiếp đón ai nhưng người biết tin đều chạy tới, Nếu chúng ta không tới không phải là lạc hậu à?”.

Mấy năm nay địa vị của phủ Ninh Bắc Hầu trong giới quý tộc ngày càng sa sút, gần đây, lúc Thẩm gia tái khởi mới tốt hơn một chút.

Trước đó nghe được hôm nay Thẩm Thời Ân và Tiêu Giác ra khỏi thành đón người, Ninh Bắc Hầu sao có thể không mang cả nhà tới để bày tỏ lòng thành chứ?

Đương nhiên người nghĩ như vậy cũng không chỉ có một nhà hắn, không thì cả núi Thập Lí này cũng sẽ không nhiều người như vậy.

Ngay cả An Nghị Bá không đáng tin cũng tới rồi.

Trong tiếng nói chuyện của mọi người, xe ngựa của Khương Đào đã tới.

Khương Đào vốn còn nghĩ muốn đi nhanh một chút miễn cho chắn đường đại nhân vật phía sau.

Nhưng Tiêu Thế Nam nhận ra phụ cận núi Thập Lí đều là người trong cung, Hề Vân cũng nói ám vệ bọn họ định kỳ truyền tin đi trong cung, ngày trước đã truyền tin Khương Đào sắp về kinh thành.

Nghe bọn họ nói xong, Khương Đào mới biết trận thế này là chào đón mình.

Lúc biết rồi, nàng còn có chút lo sợ bất an, tuy rằng trên đường nàng đã trang điểm qua, cũng sẽ không thất lễ trước mặt mọi người nhưng đối mặt với tình huống như này, cũng là tình huống cấp cao nhất, nàng chưa từng đối mặt, nói không hoảng hốt là không thể nào.

Sau đó xe ngựa ngừng, nàng cũng chưa kịp nghĩ nhiều, Hề Vân vén mành lên, Tiêu Thế Nam xuống xe trước.

Ở trên sườn  núi, Tiêu Giác và Thẩm Thời Ân đứng cùng nhau, Tiêu Thế Nam thấy rõ thân ảnh bọn họ, hốc mắt nóng lên, ngơ ngác mà đi về phía trước, đi được hai bước hắn lại nghĩ tới Khương Đào, vì thế hắn đứng lại, xoay người duỗi tay đỡ Khương Đào xuống.

Mà lúc này, đoàn người ở sườn núi cũng thấy rõ hắn.

Anh Quốc công phu nhân Tào thị rơi nước mắt, Anh Quốc công cũng kích động mà hô hấp dồn dập.

Khương Huyên thấy liền nói thầm với Dung thị: “Ta còn tưởng là đón ai, hóa ra là đón đại công tử của Anh Quốc công phủ?”.

Sau khi Thẩm gia xửa lại án oan, điều mọi người quan tâm nhất chính là mấy năm nay Thẩm Thời Ân đi đâu.

Hởi thăm nhiều người, Thẩm Thời Ân cũng hoàn toàn không cảm thấy mấy năm này không có gì không thể nói, liền bị lộ ra ngoài, bọn họ biết được Thẩm Thời Ân là được Anh Quốc công an bài mai danh ẩn tích đi làm khổ dịch, vì giấu tai mắt của mọi người mà Anh Quốc công còn sớm nói với bên ngoài là thế tử Tiêu Thế Nam không còn mà đưa hắn đi cùng.

Hiện giờ nhìn thấy bộ dáng kích động của phu thê Anh Quốc công, mọi người đều đoán được.

Dung thị nắm lấy tay nàng, Khương Huyên còn đang lẩm bẩm, “Có cần không, ai cũng biết trước đó Anh Quốc Công đã thỉnh phong thế tử cho ấu tử hắn. Đại nhi tử của ông ta tới thế tử cũng không phải thì có cần phải như này…”.

Nàng còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một nữ tử mảnh khảnh được Tiêu Thế Nam đỡ xuống xe ngựa.

Khương Đào đứng yên xong, trong lòng tuy có hoảng loạn nhưng hành động vẫn là nhiều năm tu dưỡng, động tác nhìn qua có vẻ khí định thần nhàn.

Tiêu Thế Nam mới đầu còn sợ nàng rụt rè, đang nghĩ an ủi nàng vài câu, nhìn thấy tư thái này của nàng, mới biết bản thân suy nghĩ nhiều.

Đúng vậy, tẩu tử hắn vốn là kỳ nữ tử, “mông rồng” còn dám đánh, sẽ sợ loại thế trận này sao?

Khương Đào không biết hắn nghĩ gì, chỉ là không thể rụt rè trước mặt mọi ngời, giả vờ trấn định nhưng chờ tới khi nhìn thấy Thẩm Thời Ân đi tới, tâm trạng của nàng mới hoàn toàn ổn định lại.

Thẩm Thời Ân chẳng còn bộ quần áo thô đơn giản ấy nữa, hắn mặc một áo bào màu xanh ngọc, bên hông là một đai lưng màu xanh nạm đá quý, tóc đen buộc gọn, đầu đội kim quan khảm đá xanh. Một thân y phục quý giá đẹp đẽ như vậy vốn xứng với khuôn mặt tuấn lãng của hắn, phong độ ngời ngời.

Đều nói lụa đẹp vì người, nếu không phải làm phu thê hai năm, Khương Đào hẳn là sẽ không nhận ra hắn,

Hai người tới gần, Thẩm Thời Ân thấy nàng liền cười, nhẹ nhàng hỏi nàng: “Đi đường có vất vả không? Tiểu Nam và A Lâm có nghịch ngợm hay không?”.

Hắn vẫn là giọng điệu giống như trước, Khương Đào cười lắc đầu, nói :  “Bọn Tiểu Hề an bài thỏa đáng, nào sẽ vất vả?”.

Khương Lâm còn đang ở trên xe, Khương Đào sợ trận thế này dọa hắn nên không mang nó xuống theo.

Lúc này nghe được thanh âm của Thẩm Thời Ân, lại nghe được tên của mình, Khương Lâm thò nửa người ra.

“Tỷ phu!”. Khương Lâm la lên vui sướng, “A Lâm rất nhớ huynh!”.

Hắn xưa nay ở nhà dính Khương Đào nhất, sau đó là Thẩm Thời Ân. Trước đó vì Khương Dương ôn thi mà tiểu gia hỏa bị bắt dọn ra ngoài, sau về nhà ở được một đêm thì Tiêu Giác tới, cả nhà tới tỉnh thành, rồi lại từ tỉnh thành tới kinh thành, thời gian tách ra không ngắn.

“Tỷ phu cũng nhớ đệ”. Thẩm Thời Ân tới bên xe ngựa bế hắn lên, còn để hắn ngồi lên vai như lúc trước.

“Còn bao nhiêu người đang nhìn”. Khương Đào nhắc nhở.

Thẩm Thời Ân không để ý lắc đầu, “Không đáng ngại”.

Khương Lâm xuống xe sau nhìn thấy xung quanh toàn là người, xác thật là bị dọa, tuy vậy tỷ tỷ và tỷ phu đều đang ở bên cạnh, hắn cũng rất mau bình tĩnh, ngóng cổ lên xem náo nhiệt.

Lúc này Tiêu Giác đi tới, kỳ thật ngay lúc thấy Hề Vân đánh xe, hắn cũng đã đi theo Thẩm Thời Ân.

Nhưng trước mắt không phải lúc cải trang vi hành, bên người hắn rất nhiều cung nữ thị vệ, hắn vừa động, người hầu cũng động, bởi vậy mới chậm hơn Thẩm Thời Ân một chút.

“Chào thẩm. Thẩm đi đường có vất vả không?”.

Nếu là trước kia, Khương Đào sẽ coi Tiêu Giác như đệ đệ trong nhà nhưng trước mắt hắn mặc long bào, đầu đội châu quan long hí, khuôn mặt non nớt mang theo uy nghiêm đế vương, sau lại có bao nhiêu người, Khương Đào nào còn dám làm trưởng bối, nhún người hành lễ nói: “Nhờ phúc của ngài, một đường bình an”.

Tiêu Giác duỗi tay giữ nàng, nói: "Thẩm khách khí rồi”.

Nhận người xong, trước mắt nhiều người nhiều miệng, Tiêu Giác và Thẩm Thời Ân không vội nói chuyện với họ lúc này, xuất phát rời đi.

Tiêu Giác và Tiêu Thế Nam đi chung xe, Thẩm Thời Ân, Khương Đào và Khương Lâm ở một xe.

Vợ chồng Anh Quốc công cũng lên xe ngựa theo sau họ.

Thấy bọn họ động, những người tới xem náo nhiệt cũng tan đi.

Nhưng cũng có người tò mò, chạy tới bên cạnh Ninh Bắc Hầu hỏi phụ phân vừa rồi Thánh thượng và Thẩm quốc cữu đón là phu nhân quốc cữu đi? Hóa ra mấy năm này quốc cữu đã lập gia rồi? Sao trước đó không nghe nhà ngươi nói qua?

Ninh Bắc Hầu cười trên mặt nhưng trong lòng khổ không nói nên lời.

Bên ngoài đều cho rằng trước đó cô nương trong phủ đính thân với Thẩm Thời Ân, Ninh Bắc Hầu rất thân với Thẩm Thời Ân.

Kỳ thật từ sau khi Thẩm gia sửa lại án oan, Thẩm Thời Ân chưa từng tới nhà hắn.

Cũng chỉ có lúc hắn sửa mộ chôn di vật cho nữ nhi, Thẩm Thời Ân mới tự mình tới một chuyến, sau đó cũng không liên hệ gì với bọn họ.

Nhưng Ninh Bắc Hầu còn muốn  mượn hướng gió của Thẩm gia, trước mặt người ngoài giả vờ bộ dáng thân cận với Thẩm gia.

Cho nên lúc này những người này mới vây quanh hắn hỏi chuyện.

Hắn làm sao biết được? Nếu biết Thẩm Thời Ân cưới vợ rồi, hắn cũng sẽ không tìm nữ nhi chi khác mà muốn làm nhạc phụ của Thẩm Thời Ân!

Hắn cười hai tiếng cũng không đáp, chắp tay sau gọi Dung thị, mang Khương Huyên trở về.

Vừa lên xe, Khương Huyên gỡ mũ rèm xuống, nói: “Hóa ra Thẩm quốc cữu đã thành thân? Chỉ là vừa rồi cách xa quá không nhìn rõ là nhân vật như nào. Con hình như còn thấy được một đứa trẻ, hay là con của Thẩm gia?”.

Nàng không nhắc còn tốt, nhắc tới làm Ninh Bắc hầu càng thêm buồn bực. Nếu nhi tử Thẩm Thời Ân đã lớn như vậy, quan hệ thông gia nhà họ hẳn là không làm được rồi sao?

Dung thị thấy sắc mặt Ninh Bắc Hầu không tốt, kéo Khương Huyên, nói: “Thẩm quốc cữu mai danh ẩn tích bên ngoài, có thể cưới được thê tử tốt gì chứ? Ta đoán cũng chỉ là do Thẩm gia niệm tình cũ mà không nỡ vứt bỏ cám bã thôi”.

Lời này dù là do chính Dung thị nói ra nhưng bà cũng không tin, nếu Thẩm Thời Ân không coi trọng thê tử hắn, có thể tự mình ra khỏi thành đón sao? Hơn nữa hoàng đế Tiêu Giác cũng rất kỳ quái, một dân phụ thấp hèn, tuy trên danh nghĩa là thẩm thẩm của hắn nhưng không có cảm tình gì, sao cần hắn tới đón?

Nhưng nàng phân tích không phải không có lý, thế gian này, nào có nam nhân nào không tham mới nới cũ?

Hiện tại Thẩm Thời Ân rất coi trọng thê tử kia nhưng thân phận khác biệt, ai có thể đảm bảo mấy chục năm sau hắn vẫn như vậy?

Ninh Bắc Hầu không ham nữ sắc nhưng người hắn tiếp xúc thì không chỉ có một người như vậy, nghe Dung thị nói xong hắn nghĩ nghĩ, trên mặt lại có ý cười: “Phu nhân nói có lý, kẻ hèn mọn như vậy sao so được với nữ hài quý tộc của chúng ta? Trước đó lập mộ cho A Đào, Thẩm quốc cữu còn tự mình tới một chuyến, có thể thấy được là chưa quên A Đào của chúng ta”.

Nói xong Ninh Bắc Hầu lại dặn Dung thị chăm sóc cho cô nương có mấy phần giống Khương Đào ở trong nhà kia.

Dung thị gật đầu nói nàng biết, “ A Oánh nếu đã là cô nương nhà ta, thiếp khẳng định cũng thương nàng như Huyên nhi”.

Năm đó không biết là Khương Đào dẫm phải vận cứt chó gì mà được Thẩm hoàng hậu nhìn trúng, muốn nhận nàng làm đệ tức phụ. Dung thị nhìn thấy rất không vui.

Nàng trước đó tra tấn Khương Đào nhiều năm như vậy, dùng gót chân cũng biết sẽ có ngày Khương Đào trở về trả thù.

Nhưng khi đó bồi dưỡng quan hệ cũng không kịp rồi, Dung thị dứt khoát nhốt nàng lại, còn đặc biệt sai hạ nhân đưa tin tức giả cho nàng, nói mối hôn sự này là Khương Huyên đổi cho nàng, nói người nhà người đính hôn với nàng không tốt ra sao, chính là muốn khiến nàng phiền lòng, tốt nhất là sinh bệnh luôn, đến lúc đó lại để đại phu tăng thêm vài loại dược, đương nhiên có thể thần không biết quỷ không hay mà lấy mạng nàng.

Tuy vậy còn chưa chờ nàng ra tay, Thẩm gia đã xảy ra chuyện.

Cũng coi như là làm thay cho bà.

Nay trong nhà chưa kết oán với Khương Oánh, nàng còn chiếu cố nàng như nữ nhi ruột, nếu có thể đưa nàng tới Thẩm gia, đối với nàng, với Ninh Bắc Hầu đều là chuyện tốt!

“Cuối tháng chính là sinh thần của Thái Hoàng Thái Hậu, đến lúc đó trong cung mở tiệc, vừa có thể thấy được bộ dáng của quốc cữu phu nhân kia, cũng đem Oánh nhi nhà ta tới trước mặt họ!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.